Hắn biết Tiên Vương mạnh mẽ đến nhường nào. 

             Ý của Quy Nhất nghĩa là kể cả Tiên Vương cũng không thể làm rung chuyển sức mạnh của Thương Thiên Chi Nhãn chân chính. 

             Chuyện này quá khó tin, Mục Vỹ không tài nào tưởng tượng nổi. 

             “Ngươi lừa ta à?” 

             Mục Vỹ nhìn Quy Nhất, hét lên om sòm. 

             “Ngươi làm cái quái gì thế? Làm lão tử giật cả mình!” 

             Quy Nhất quay phắt lại nhìn Mục Vỹ với vẻ khinh bỉ, trong mắt đầy sự khiển trách. 

             Quát xong y lại xoay người nhìn về phía trước. 

             Lúc này Mục Vỹ cũng không có tâm trạng để đùa giỡn, quan sát quả cầu máu. 

             Máu tươi chảy róc rách trong quả cầu đưa người ta vào trạng thái quá khích. 

             “Thấy gì không?” 

             Quy Nhất thình lình lên tiếng. 

             “Có thấy gì đâu!” 

             Mục Vỹ nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng cảm giác nôn nao lạ thường đang dâng trào trong lòng hắn. 

             Dần dần, mắt hắn bắt đầu chuyển sang màu đỏ thẫm. 

             Hiển nhiên Quy Nhất nhận ra giọng điệu của Mục Vỹ có gì đó khác lạ, quay lại định xem hắn thế nào thì ngẩn người. 

             Giờ đây, mắt Mục Vỹ đỏ như máu, mạch máu hiện rõ trên làn da. 

             Các mạch máu trông như không chịu được nữa, sắp sửa thoát ra khỏi cơ thể hắn. Nếu chỉ như vậy thì thôi. 

             Đằng này người Mục Vỹ còn từ từ phóng to. 

             Từ một mét bảy tám liên tục cao lên, mãi không chịu dừng. 

             “Chết tiệt, mình nên nghĩ tới chuyện huyết mạch của tiểu tử này thuộc về bộ tộc Mục Thị - Thần tộc, khi gặp phải Thương Thiên Chi Nhãn sẽ bị mất kiểm soát chứ!” 

             Quy Nhất thầm tự trách sự ngu ngốc của mình, bóng người chợt lóe đi tới trước người Mục Vỹ thật nhanh. 

             “Mục Vỹ, không được nhìn!” 

             Y nói lớn: “Không được nhìn, nghe chưa? Nếu không ngươi sẽ chết!” 

             Nhưng giờ đây Mục Vỹ đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ thẫm gần như đã hình thành ánh sáng màu đỏ, bản thân hắn thì có chiều cao cao đến đáng sợ. 

             “A...” 

             Sau tiếng gầm thét, Mục Vỹ tiến lên một bước, cơ thể tiếp tục cao thêm làm phát ra tiếng ầm ầm khủng khiếp. 

             Giữa âm thanh đầy chấn động ấy, người hắn lại cao thêm mấy trăm mét, cuối cùng chạm đến mốc một trăm trượng. 

             Có điều sau khi y phục trên người bị rách, một chiếc áo giáp đỏ bất chợt xuất hiện ở mặt ngoài cơ thể Mục Vỹ. 

             Áo giáp đỏ như máu che phủ toàn thân hắn. 

             Ngoài ra sau lưng hắn còn có một chiếc áo choàng đỏ. 

             Lúc này đây, Mục Vỹ cao đến trăm trượng, da đỏ rực, hình dạng giống người bình thường nhưng chiều cao thì như một ngọn núi nhỏ vậy. 

             “Ta biết ngay mà, tiểu tử này là một thành viên của Mục tộc!” 

             Quy Nhất hùng hổ hóa thành một tia sáng vàng bay vào đầu Mục Vỹ. 

             “Mục Vỹ, tỉnh táo lại đi, huyết mạch và thực lực hiện tại vẫn chưa đủ để ngươi biến đổi sang hình thái Thần tộc đâu. Dừng lại ngay cho ta, nếu không ngươi sẽ mất hết tinh huyết mà chết đấy! Đừng để bị Thương Thiên Chi Nhãn mê hoặc!” 

             Song Mục Vỹ chẳng đoái hoài gì tới giọng nói truyền đến từ trái tim. 

             Ầm... 

             Bước tới, hai tay Mục Vỹ cầm lấy quả cầu máu Thương Thiên Chi Nhãn. 

             “Hết cách rồi!” 

             Hình ảnh trước mắt làm Quy Nhất bực mình: “Lão tử không muốn chết chung với ngươi đâu, giờ đành xem ngươi có thể thu phục Thương Thiên Chi Nhãn trong trạng thái này không thôi!” 

             Y nói xong thì tiếng vù vù vang lên, một tia sáng vàng phủ lấy huyết thể của Mục Vỹ. 

             Áo giáp đỏ, mắt đỏ, mái tóc dài màu đỏ, áo choàng đỏ. 

             Lúc này Mục Vỹ tựa một pho tượng chiến thần màu đỏ như máu oai phong lẫm liệt vậy. 

             Vầng hào quang vàng kim bao phủ toàn bộ cơ thể, bao quanh người hắn hình thành một lớp phòng vệ mỏng manh. 

             Tâm trạng Quy Nhất vô cùng chán nản. 

             Y vốn định sẽ thi triển thần thông đồng thời phối hợp với Mục Vỹ để thu phục Thương Thiên Chi Nhãn. 

             Thương Thiên Chi Nhãn đang ngủ say, với năng lực của y cộng thêm Mục Vỹ thì mặc dù có hơi mạo hiểm nhưng y vẫn chắc chắn bảy mươi phần trăm mình sẽ thành công thu phục nó. 

             Nhưng y quên mất thân phận của Mục Vỹ. 

             Khoảnh khắc này đã kích hoạt huyết mạch của hắn dẫn dến sự biến đổi hiện tại, bây giờ chỉ còn cách cố gắng hết sức, Mục Vỹ là chính, còn y hỗ trợ thôi! 

             “Hi vọng tiểu tử nhà ngươi mạng lớn!” 

             Quy Nhất mệt mỏi thở dài, tập trung trở lại. 

             Giờ phút này, Mục Vỹ cảm giác đầu mình như sắp nổ tung. 

             Hắn bắt đầu phát triển chiều cao nhưng máu dồn hết lên não, tâm trí không còn ổn định. 

             Tuy nhiên, sau khi mắt chuyển sang màu đỏ và không còn khả năng suy nghĩ, Mục Vỹ nhìn quả cầu máu trước mặt, bỗng nhiên thấy đói bụng. 

eyJpdiI6IlFvd29aWVIwY2ludklmanE4dTJEXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikl2WjVpalhCYUcrblZEVGE1V1ZMM3hjWVpIaGRqd3ZtdURRcHdKclFzMGhxYTc1ZVwvemNZeHY0SnRxS0NuUnp4bm9NZVYwQm9walFjYjBhdFhZeHRrRW5IaFljTXNCeUNpK1dGTWNGMlR3WFZYTjlRWHY5OFpUSmJQOE5TUnhMWDE2ekMzY1dydHpadCtIZkFqeGdsK3pSUDM3Tk1WbnBZQkE4TDlxY2dUSHpJSHRWZVJUWFBqM2JONEZ6ZFhcL2sxRFlkdGpQSUNkcU9iUjN3aGYrNThYY0xwWUVVZVNtaTNBYWRvWGI3d2xkZEkrT3Z2VzcrK3IwdVpJaDJhNHphTiIsIm1hYyI6Ijg3ZDEwZDk2NWQ2MTk3MjgwNmI5ZWYzYTEwNjM3NjIwN2JkZjdkZTgxNjVjZmNhYjI5ZDc2NDE4NDM0ZDE3ZTgifQ==
eyJpdiI6InBJSHo1VXBmckRIdDJMazVHckpUM2c9PSIsInZhbHVlIjoibUorbWF5QjVoY1hUMHdpY0xEU1l3YklOMzFRT05DY2FoOGpPb2lIVmhjS0dhc0NvUmExbTBEazBHUGFHYTNWNW5lb0s4ZGRoVjA1QnRTald4Z2VsdnZkNzFTcDZyQlJ2RWRXOHVcL0xNZ3NSRHRlZlZ2VGpTeG5jU0dBUERzaGN1QTlxZ0hyK3VneEJ3a0ZLN2g5Q0RNdytmd0JhZmJyYnZ6ckZqOXJyZGFEa1VtMnhZWWdvWEpjdklXUGdxMVwvZEgiLCJtYWMiOiIxNjk1MTIzZjQ4NWVmMDE0ZTAyZjI5NzZmYzk1MWFlYWU1MGVjNWFiZjg5NDY0Yjc3NmFiMTgwNGMxMDkxYTYxIn0=

             Mục Vỹ gầm lên, hắn sải bước đi tới cầm cả quả cầu máu bằng hai tay rồi ăn ngồm ngoàm.           
 

Ads
';
Advertisement
x