Các lưỡi đao không gian quả là đáng sợ.
May lần này có đại sư Diệu Thanh đi cùng, nếu chỉ có bốn người kia thì chưa chắc đã qua được cửa ải này.
Mục Vỹ đã lấy lò luyện Phong Linh ra từ lâu, để nó chầm chậm vận chuyển phía trên mọi người.
“Mục Vỹ, cái lò luyện bé tẹo này của ngươi hữu dụng phết nhỉ, suốt chặng đường nãy giờ, nó chặn được không ít đòn tấn công từ đao gió cho chúng ta rồi đấy…”
Bạt Thiên lão tổ nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói.
“Ừ, cái lò luyện này là…”
Bụp…
Mục Vỹ vừa gật đầu một cái, chuẩn bị khoe mẽ về điểm mạnh của lò luyện Phong Linh, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã có một tiếng động vang lên, ra là có một thanh đao gió đập xuống đỉnh đầu họ.
Lò luyện Phong Linh cản nó lại nên vang lên một tiếng cheng rồi nứt ra.
“Ta…”
Thấy thế, Mục Vỹ há hốc miệng, nhưng không nói được gì nữa.
Những người còn lại thì cố nhịn cười.
Chỉ có Cửu Nhi là cười không ngưng nghỉ.
“Cẩn thận!”
Đại sư Diệu Thanh khẽ hô lên rồi cất bước.
Bạt Thiên lão tổ và Lạc Thiên Vương vội chạy theo ngay rồi chắn trước mặt Mục Vỹ.
Rầm…
“Hỏng rồi, là dòng chảy đao gió, mọi người cẩn thận đấy!”
Diệu Thanh vừa nói dứt câu, đã có một màn ánh sáng màu vàng nhạt che kín cơ thể rồi hình thành một tấm lá chắn, che chắn cho tất cả mọi người.
Ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy phía trước vang lên các tiếng leng keng, các lưỡi đao không gian như bầy kiến làm vặn vẹo cả không gian đang lao về phía họ.
Thấy thế, Mục Vỹ vô cùng chấn động.
Không ngờ bên ngoài tiểu thế giới Thương Hoàng lại có các lưỡi đao không gian khủng khiếp như vậy.
Đúng là không thể tin được!
Dòng chảy lưỡi đao không gian bất tận cứ thế lao lên phía trước, tấn công tấm màn chắn mà đại sư Diệu Thanh tạo ra, thậm chí mặt trước của nó còn lún xuống.
“Đây chính là sự đáng sợ của lưỡi đao không gian à?”, Cửu Nhi căng thẳng hỏi.
Mục Vỹ đáp: “Nếu gặp phải lưỡi đao không gian mạnh mẽ thật sự thì chúng ta đã tan xác lâu rồi, làm gì có chuyện tạo được phòng ngự thế này”.
“Mục Vỹ nói đúng đấy!”
Đại sư Diệu Thanh nói tiếp: “Giữa liên minh tiểu thế giới và đại thế giới có những lưỡi đao không gian rất khủng khiếp, đừng nói là chúng ta, các tiên nhân mà lơ là cũng chết ngay đấy”.
“Mọi người cẩn thận, chúng ta buộc phải đối đầu với dòng chảy này mà tiến lên, nếu cứ đứng mãi ở đây, màn chắn sớm muộn cũng bị phá, khi ấy chỉ có đường chết thôi”.
“Được!”
Dứt lời, đại sư Diệu Thanh lại đẩy tay lên phía trước, tấm màn chắn màu bạc chầm chậm di chuyển lên trước.
Lúc này, có thể thấy họ càng tiến lên phía trước thì vết nứt của tấm màn chắn càng rõ thêm.
Vù vù…
Đúng lúc này, chợt có tiếng gì đó vang lên ở phía trước.
Nó phát ra từ tít phía xa, nhưng đang dần tiến lại rất gần.
“Chết rồi!”
Nghe thấy âm thanh đó, đại sư Diệu Thanh biến sắc mặt.
Đến Mục Vỹ cũng sững người.
Vòng xoáy không gian.
“Mau tách nhau ra!”
Bây giờ, họ không còn quan tâm đến dòng chảy đao gió nữa rồi.
Vòng xoáy không gian là một vòng xoáy được tạo thành từ lưỡi đao không gian, một khi bị cuốn vào thì cả năm sẽ chết chắc.
Họ phải tách nhau ra ngay.
Không thì chết cả lũ.
Đại sư Diệu Thanh phát bực, ông ấy không ngờ ở đây lại xuất hiện vòng xoáy không gian.
Năm người nhanh chóng chạy ra khỏi tấm lá chắn rồi bay lên cao.
Uỳnh…
Ngay sau đó, vòng xoay không gian cao cả vạn trượng ấy đã ập tới, cuốn lá chắn màu bạc nát tươm.
Mục Vỹ giơ tay lên, trường kiếm xuất hiện, các tiếng cheng cheng vang lên do va chạm với lưỡi đao không gian.
“Thiên Địa Quy Nguyên!”
Đại sư Diệu Thanh nhanh chóng thi triển tuyệt chiêu, một quả cầu ánh sáng xuất hiện, khi va vào quả cầu ấy, các lưỡi đao không gian lập tức vỡ tan.
“Mau tập trung lại đây”.
“Được!”
Vù, mọi người nhanh chóng chạy về phía Diệu Thanh.
Nhưng chỉ có Lạc Thiên Vương và Bạt Thiên lão tổ và Cửu Nhi.
“Đến đây”.
Mục Vỹ hô lên rồi giơ kiếm, chạy lại chỗ Diệu Thanh.
Vù…
Lúc này, lại có một vòng xoáy không gian nữa xuất hiện.
“Chết tiệt!”
Lúc vòng xoáy ấy xuất hiện, Mục Vỹ nhanh chóng lùi lại, Diệu Thanh cùng ba người kia cũng vội vã giật lùi.
Uỳnh, cả năm người đã nới rộng khoảng cách.
Khi vòng xoáy không gian ấy biến mất, họ lại tiến sát gần nhau.
Nhưng sau đó, tần suất các vòng xoáy không gian xuất hiện ngày càng nhiều hơn, năm người đã chia thành hai nhóm, bốn người Diệu Thanh một tốp, một mình Mục Vỹ một tốp.
Dần dà, họ lại cách nhau xa hơn…
Sau đó, nhóm Diệu Thanh không còn thấy Mục Vỹ đâu nữa, trong khi đó lượng vòng xoáy không gian thì ngày một nhiều hơn.
“Không được rồi, chúng ta phải đi thôi, còn ở lại đây nữa thì chết hết”, đại sư Diệu Thanh thở dài nói.
“Nhưng Mục Vỹ…”
Thương lượng xong, cả bốn vừa tránh các lưỡi đao không gian vừa tiến lên phía trước…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất