Mục Vỹ đỏ mặt rồi lúng túng nói: “Sao tỷ không tránh đi?” 

             “Sao phải tránh?”, Cửu Nhi khó hiểu hỏi: “Hình như đây cũng không phải lần đầu tiên đệ chạm vào… chỗ đó của ta đúng không?” 

             “Tỷ nhớ ra chuyện gì rồi à?”, Mục Vỹ chợt hỏi. 

             Cửu Nhi hừ nói: “Không, nhưng không biết tại sao, ban nãy ta cứ thấy hình như nếu đệ vui thì sẽ chạy ngay lên nóc nhà rồi nằm đó cả đêm ngắm sao, nhưng khi không vui thì cũng lặp lại hành động tương tự, lạ thế nhỉ!” 

             “Cửu Nhi…” 

             Thấy ngẩn ra, Mục Vỹ không nhịn được mà ôm cô ấy vào lòng: “Kiếp này, Mục Vỹ ta sẽ không để tỷ chết vì ta đâu”. 

             Trong kiếp này, nhất định sẽ không để ai chết vì mình nữa, nhất định! 

             Được Mục Vỹ ôm vào lòng, Cửu Nhi mỉm cười, cảm thấy lòng mình tĩnh lại. 

             … 

             Sau hơn chục ngày ở lại nhà họ Diệu, cuối cùng thì hôm nay đại sư Diệu Thanh cũng đến thông báo với Mục Vỹ, mọi chuyện đã thu xếp xong, họ có thể khởi hành được rồi. 

             Diệu Thanh sẽ đích thân hộ tống, hai lão tổ Ngũ Hành Lạc Thiên và Ngũ Hành Bạt Thiên đứng hai bên, còn Cửu Nhi thì đứng cạnh Mục Vỹ. 

             “Sư phụ, chúc người lên đường bình an!” 

             “Ừm”, Mục Vỹ xoa đầu Diệu Tiên Ngữ rồi cười nói: “Cố gắng tu luyện, lần sau gặp lại, khéo con còn giỏi hơn cả sư phụ rồi đấy”. 

             “Vâng ạ!” 

             “Vỹ huynh, lần sau gặp lại, nhất định ta sẽ đọ kiếm thuật với huynh tiếp”. 

             Diệu Thanh Vân nhìn Mục Vỹ rồi mỉm cười, sau đó hai người đấm tay vào nhau. Qua vài ngày quen biết, Diệu Thanh Vân rất tán thưởng kiến thức của Mục Vỹ, nếu không phải Mục Vỹ phải về tiểu thế giới Thương Hoàng thì y rất muốn giao lưu với Mục Vỹ thêm vài năm nữa. 

             Hai người đã tiến vào trong trận pháp dịch chuyển. 

             Sau lần này, không biết đến khi nào mới có cơ hội tái ngộ. 

             Nhưng lúc này, Mục Vỹ đang thấy rất kích động. 

             Chẳng mấy nữa là hắn có thể gặp lại các bằng hữu cũ rồi. 

             Không biết họ có khoẻ không? 

             Trận pháp dịch chuyển khởi động, năm bóng người đã biến mất ở bên trong, sau đó tiến tới một nơi rất xa. 

             Tiểu thế giới Thương Hoàng nằm ở phía Đông của liên minh các tiểu thế giới, còn tiểu thế giới Thiên Bảo thì ở phía Tây. 

             Hai tiểu thế giới này như cách nhau nửa vòng trái đất. 

             “Chắc phải một lúc lâu nữa, chúng ta mới xuất hiện ở vết nứt không gian nên ta sẽ nói cho mọi người biết sự đáng sợ của nó trước”. 

             Giữa chừng, Diệu Thanh lên tiếng. 

             “Ta nghĩ chắc chắn các vị cũng đã biết rõ về sự lợi hại của đao gió rồi, còn vết nứt không gian chính là nơi phong ấn không gian ngăn cách tiểu thế giới Thương Hoàng với các tiểu thế giới khác cả vạn năm rồi, dù có vết nứt, nhưng phạm vi của nó không lớn đâu”. 

             “Nhưng đừng vì thế mà coi thường nó”. 

             “Đao gió ở đó nhỏ nhất là mấy mét, to thì cả mấy chục nghìn mét, mà đáng sợ nhất chính là dòng chảy đao gió, chúng bé xíu như đầu ngón tay thôi, nhưng có thể xuyên thủng mọi phòng ngự của ta đấy”. 

             Diệu Thanh nói với vẻ hoảng sợ, như thể nhớ lại chuyện xưa. 

             “Chúng ta hiểu rồi!” 

             “Ừm!” 

             Lạc Thiên Vương và Bạt Thiên lão tổ, Mục Vỹ cùng Cửu Nhi đều gật đầu. 

             Nhất là Mục Vỹ, càng đến gần tiểu thế giới Thương Hoàng, hắn càng khó khống chế cơn kích động trong lòng. 

             “Đến rồi!” 

             Đột nhiên có một tiếng động vang lên, cảnh tượng trước mắt mọi người đã thay đổi, các tiếng xé gió đua nhau vang lên. 

             Ngay sau đó, bọn họ đã xuất hiện trong một không gian vô tận, xung quanh chỉ có những tia sáng yếu ớt bị sương mù che phủ. 

             “Đây là phía ngoài của tiểu thế giới Thương Hoàng ư?”, thấy vậy, Mục Vỹ hỏi. 

             “Đúng!” 

             Diệu Thanh chỉ xuống dưới chân mọi người rồi nói: “Vết nứt không gian ở ngay đây này”. 

             Mọi người cúi đầu xuống thì thấy giữa đống hỗn độn dưới chân mình xuất hiện một tia sáng, nhưng chỉ đủ cho một người xuyên qua. 

             “Đi thôi!” 

             Diệu Thanh gật đầu rồi xuất phát, tiến vào vết nứt đó trước. 

             Ngay sau đó, nhóm Mục Vỹ cũng theo sát ngay. 

             Đại sư Diệu Thanh đi đầu, Mục Vỹ và Cửu Nhi ở giữa, còn Lạc Thiên Vương và Bạt Thiên lão tổ thì đi cuối. 

             Vù… 

             Nhưng ngay sau khi bọn họ đi vào vết nứt không gian ấy, lại có một tiếng động vang lên. 

             Một thanh đao gió dài cả trăm mét đã lia thẳng về phía họ. 

             Lưỡi đao sắc bén vô hình, nhưng nó lao đi với tốc độ khủng khiếp, tạo ra dao động lớn nên mọi người có thể cảm nhận được rõ ràng. 

             “Hừ!” 

             Trông thấy thanh đao gió ấy, đại sư Diệu Thanh vung tay lên chộp lấy. 

             Bụp… 

             Thanh đao gió ấy lập tức vỡ nát. 

             “Mọi người cẩn thận, bây giờ coi như chúng ta đã tiến vào tiểu thế giới Thương Hoàng rồi đấy, nhưng chỉ khi vượt qua được các lưỡi đao không gian này thì mới vào đến nơi được”. 

             “Được!” 

             Cả năm người lập tức đứng sát vào nhau rồi quan sát xung quanh. 

eyJpdiI6IlNWYVdVRGNYZEZPVmN3TGJuMDNDUlE9PSIsInZhbHVlIjoicXhwTjd5blwvSlNGRDlnSlV5N2ZpUE9sc0hLbytpTHZSODJhb0g2N1E3aW1NTzNJRVJVc0Z3UnFsK3JnQlJiZWd1b0E4YTFReXUrdHZKYTJxTE1WS05Sa01xWWV4XC9LSnRGXC9SQ2V4V3dqRmRvVHFpWWRlTDExQnlPVzBzaFBpc2ZOUVFNZnlOUHBTNHhoenJKREVMVDVnRDRBQUdhdEFic2l0anNOK3kyNWJvZVwvdnFGZ2xjTWE2bHlydXZHd3dCdDBBekk2Y2ZjTGhGbzlvaWRIbmZhRUNpUVhmY3Q2OWpkSmNaSW80bXZVTEV5a3U1TnlwdDhxR0JZaVNGRXlQazBrZ0c3dk9Kd1AwNlFzdStkQ3ZuemZNVTNPMHZwcmdWYktXS1FKS01FZDJpZDZkN3ZCWStHcnVqaHU4TmdHM2o0M0RHQTA0RFh5bGVnMnlRTzQyQ0xDdnlJdTBBczlIWmF4eHZYQzdHdnJ2VnltYURVVUt5Qmd3QzB5Syt4NFRwSWVhNkQzeTVoVWNmc0g4alZSVHViV2J6dDdtbDJkVzNYK0hLRTdieHlyd0U9IiwibWFjIjoiN2IxMjQ4OGUxYjM0NGU4M2RlMWQ4ODE4OGUxYWQ2M2Q4ZTZjNzI2MWJkNDE0OTY1YzNlMTQ0MGRiMzUyN2M1ZSJ9
eyJpdiI6Ik05ZFBCMzN6U1dsRWV1SklvYzJiYnc9PSIsInZhbHVlIjoiUTdHU2FIaVZ3U1VUTnRXYXZyd0d5dDdidU9IMkJRbGgwVUM2eXhVUHpCT2htZ0tweG44QXAzakl0UGFcL1g0cEdpYmh1K1ZyVjY4VlhDV1h1alJVb0xvXC9Vb2hhMXkzckZrZG52RTVLN0l1SXhBU29BUTUxU3VOMEZBUWpOTHNTSU1tN3h4bHAwNVJIWURnbWUyeXUwV204OWdtSEk2TGhXQ2dObDNTb2pRRSt6QWY1THA1SUdaQjZrN0tNaDRmSU82a01PMnNmRXJzTEpmeTdiVkxzZjJNTUI3K2lNRDJrUGJRSzkrSE05bjhvbVNnb1BsaUVhNDRuZjFkR3NTVklvSlJxNnBhdklBSENKeW9UVlhuU1Q0anlKb2ExVHdsamt0SEoxVWlZbnc4ZE1VV3hLSzBhMTB0K2JcL09tcVduZHdpdjVqY1FianRjUDFcL002RFU1Y0c3bm16T1hSZGRcL1pqWkYzSCt1NkpNa1dtS3dDdzlzQnMwNmJGK0FRN0VURFE2anFVcHFSc21NZGNaZmpTaWwwbzFSUmNuQjlUXC9HcFlhdzRhRjA1eFQyZEtlNGswSmhSOG1VcFFqV3pSK3BXTGFJK1k5WEVHT2k4ODc0Nm9CQmJOdlNucW1TVkkrRXRLbG5ubWRqWGZpaUJjOFZYTTNvbEVKKzJmVVAzZDA4XC9Kdjc1bFZsRkVoQTJmRmxoN2ZtTTFUUT09IiwibWFjIjoiMDk0MmQ1NDVhYmIwNjZjMTg4ZGM2MTZhMjhkMWIwNzZlNWY3YjEzZGQwNGM5MmUzMzIwODg4MGY4N2NjZjEwMSJ9

             Nhưng thời gian càng lâu, đại sư Diệu Thanh càng thấy mệt dần.

Ads
';
Advertisement
x