Cùng lúc đó, tại tiểu thế giới Tứ Phương. 

             Tiểu thế giới Tứ Phương không có gì khác với các tiểu thế giới cả, điểm khác duy nhất là địa hình. 

             Trời và đất đều vuông vức. 

             Đứng giữa không trung nhìn ra bốn phía có thể thấy bốn cây cột khổng lồ cao lên tận mây xanh. 

             Bốn cây cột trụ này trông rất chỉnh tề, chúng nằm lần lượt ở các phía Đông Tây Nam Bắc và cũng là nguồn gốc tên gọi của tiểu thế giới này. 

             Mặt ngoài của cột là các cung điện có khí tức bàng bạc, tất cả các cung điện này đều lơ lửng trên không, chỉ có một cung điện dựa vào cột trông rất kỳ lạ. 

             Có năm người đang đứng trong một cung điện cao cả trăm trượng ở cây cột thông thiên nằm ở phía Bắc. 

             Một bóng người cao lớn đang cúi đầu rồi giơ tay đỡ trán với vẻ mệt mỏi ở sâu bên trong đại điện. 

             Đây chính là Phương Thông Không - chúa tể của tiểu thế giới Tứ Phương, kiêm người đứng thứ năm trong mười đại chí tôn. 

             “Lần này, ta gọi các người đến đây để các người thấy thiên tài mà mình bồi dưỡng ra vô dụng đến mức nào”. 

             Phương Thông Không đứng bật dậy rồi phất ống tay áo, sau đó có bốn ảo ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt những người kia. 

             Ảo ảnh thứ nhất là cảnh Mục Vỹ và Bạch Lãnh chiến đấu, cuối cùng Bạch Lãnh đã bị Mục Vỹ giết chết. 

             Cảnh thứ hai, thứ ba và thứ tư cũng là cảnh tương tự, nhưng từ ký ức của ba người khác nhau. 

             Từ đó có thể thấy, Mục Vỹ đã giết ba người một cách nhanh, gọn và dứt khoát. 

             “Nhìn thấy chưa?” 

             Đoạn chiếu kết thúc, Phương Thông Không nhìn bốn người ở phía dưới rồi cất giọng sắc bén: “Thanh Hổ Tông, Bạch Hổ Sơn, Huyền Vũ Môn và Chu Tước Cung do Phương Thông Không ta thành lập đã thống nhất tiểu thế giới Tứ Phương, các ông có biết là nhờ đâu không?” 

             “Đó là nhờ thực lực mạnh mẽ!” 

             Phương Thông Không gào lên: “Thanh Bàng, Huyền Thiên, Chu Yên và Bạch Nhẫn. Ai trong các ngươi có thể giải thích cho ta biết tại sao Mục Vỹ chỉ ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh tử mà lại có thể giết được Bach Lãnh ở tầng thứ hai, đến khi hắn đột phá lên tầng thứ hai rồi thì nhóm ba người Thanh Nghịch Thiên hợp sức lại cũng bị người ta hạ gục một cách dễ dàng. Đây chính là các thiên tài mà bốn vị tông chủ đây bồi dưỡng cho ta đấy sao? Rặt một đám bất tài vô dụng!” 

             Phương Thông Không quát lớn, bốn người kia vội vã lùi ra quảng trường bên ngoài đại điện như con diều đứt dây. 

             Nhưng cả bốn đều quỳ xuống đất, chứ không dám đứng dậy. 

             Các đệ tử ở bên ngoài đại điện thấy thế thì cũng quỳ xuống theo, sau đó còn không dám thở mạnh. 

             “Vào đây mau, còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?” 

             Một lát sau, giọng nói của Phương Thông Không vọng từ trong đại điện ra. 

             Bốn người lại nhanh chóng di chuyển vào trong đại điện. 

             Một khi cường giả chí tôn đứng thứ năm trong mười đại chí tôn của các tiểu thế giới nổi giận, không một ai dám phản kháng. 

             “Giờ các ông đã trả lời ta được chưa?” 

             “Khởi bẩm chí tôn, Mục Vỹ đó đến từ tiểu thế giới Thương Hoàng, điểm này có thể xác định rồi ạ!”, tông chủ Thanh Bàng của Thanh Long Tông lên tiếng: “Lần này, chúng ta hãy tiến đánh tiểu thế giới Thương Hoàng, kiểu gì Mục Vỹ cũng có đại bản doanh ở đó, chúng ta cứ đào sào huyệt của hắn lên thì hắn không thể phán kháng được đâu. Tiểu tử này đang giữ Không Sơn Ấn, nếu chúng ta có thể làm được thì…” 

             “Đúng vậy, chúng thuộc hạ tình nguyện dẫn quân đi xông pha khói lửa cho chí tôn, quyết không chối từ!” 

             “Nhất định thuộc hạ…” 

             “Im hết đi!” 

             Phương Thông Không mất kiên nhẫn nói: “Bớt nói mấy câu thể hiện lòng trung thành đi, thay vào đó hãy bồi dưỡng các đệ tử tài năng thì mới là cách báo đáp với ta”. 

             “Vâng!” 

             “Biến hết đi, chuẩn bị mở thông đạo tiến vào tiểu thế giới Thương Hoàng. Ngoài ra hãy gọi mấy tên kia về ngay đi, nhóm Thanh Nghịch Thiên không còn nữa rồi, nhưng ít ra mấy tên kia đã từng tham gia đại chiến Tứ Nguyên Phong Địa, chắc vậy cũng đủ để đối phó Mục Vỹ rồi”. 

             “Vâng”. 

             Mấy người đó lập tức cáo lui. 

             Thấy họ đã đi ra ngoài, Phương Thông Không chán nản ngồi trước đại điện với vẻ vô cùng uể oải. 

             “Mục Vỹ, đáng chết, đáng chết!” 

             Khi giọng nói lẩm bẩm của ông ta vang lên, bảo toạ bên dưới dần biến hình… 

             “Hắt xì…” 

             Mục Vỹ hắt xì một cái rồi khịt mũi cười khổ. 

             “Tiểu Nhị, con sao thế? Hay ốm rồi? Ta thấy con hôm nào cũng ngồi thâu đêm suốt sáng tu luyện trên nóc nhà, phải chú ý sức khoẻ đấy! Nào, uống bát canh gà giải cảm đi”. 

             Lúc này, Mục Vỹ đang ngồi trước chiếc bàn trên đỉnh đệ tử hạt nhân của Hoả Hành Sơn ở tiểu thế giới Ngũ Hành, hắn nhanh chóng cầm lấy đôi đũa rồi bật cười. 

             Thấy Mục Vỹ chảy nước mũi, dì Lâm vội nói. 

             “Mẹ, con đã bảo với mẹ rồi, giờ Vỹ ca lợi hại lắm!”, Ngưu Oa liếc nhìn rồi nói: “Bây giờ, đến sơn chủ còn nói mình không phải đối thủ của Vỹ ca nữa. Ốm á? Giờ Vỹ ca mà ốm thì bát canh gà của mẹ cũng không có tác dụng gì đâu”. 

             “Cái thằng này, giờ con biết nhiều rồi nên coi thường mẹ chứ gì! Giỏi rồi, là đệ tử nội sơn rồi nên thấy mẹ vô dụng đúng không?” 

             “Mẹ, con không có ý đó… mà là Vỹ ca…” 

             “Còn dám giảo biện nữa!” 

             Dì Lâm còn chưa lến tiếng, Mục Vỹ đã giành mắng nhiếc trước: “Ngươi mà không phụng dưỡng dì Lâm cẩn thận là ta cướp dì ấy về làm mẹ đấy, Ngưu Oa, đến lúc đấy đừng có mà hối hận”. 

eyJpdiI6IkNqRTg0OGIzSFI3bzRSZ3J4WHRWaFE9PSIsInZhbHVlIjoiRzJMdzFMMlEwc0M4STBjNkx0dUpzSnowMmFKVW5IcXZDVUY4aGUxNzBJOEsxajhnSllFaTllXC9ZS21yTjlGajN1V2JKTG5hRUxZTGJWMElxeEtBSlwvVklxOWN3Z1lpWDV6NStFTjdjQ3JoS0FqTlpRcHduK2lkSG5lbWhzRlI3OFwvNDFZd0VOSFNJdHgyekdSQm1LN2hhS0Rsa3B4M2V1cElzbFwvNjZxN2tlOURwZ1h2WjF2T0NodlRVV2l1c3hoZ3ZJaUZcLysyQlR2MTJZV0lnaE5OWXU5QjRJSkY3NlBnRjA4RGhPdkNpelwvQjBVNGlEemNRTStvTkNFRVpTZHZTSFRUWjVPaXRLWWFOMUNoOTdScitcLzNzSkdUYVU0QURpSmdcL3IwTllcL1czK0U0OWpBM1krZ1FsMTNva0sybE15ek91R1BoYU9La1N0M2ZvclJ5WWF6WithWEtLWjJwd0hEYTd1RE1aaXcrQ3FjVExYU1hDSEJWbHpUeHVkSFUwbGVwV3RYS09DRGF0aHVOQm1xZ3ZLekFYWmxMNlFaTExyUCs1WWhnQm5tYkluWHh4VlQxM0Z5ejZHNWtaRElUY1RRNSIsIm1hYyI6Ijk4ZDVmZDI3ZDM2MjAyODk4YTAxNTExNTBmYjc1Mzc0ZDk0ODFhNGY0NzRkODZhMjVmNjU2Mzc2NWQzYmZmY2MifQ==
eyJpdiI6InByNFA4VzZvWlVcL3RJR3BZbTBDdDBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjE0WE1ldXpXYWx3SHB2NUljQTE2djlETWR1SnZUN1wvcHlVdG9NQStSN1Z4TVBDdEZhakRDcE9uWHdmRDlYXC9PYWFEYVhQenFjNnpJYk9ZOWZBY3M1Ukt3ZGZDSDZxZ1B1K1pcLzFNRWhKME1HU2MzZjB0RjBpYkhBNVdqYjhLVCtHVDMxUTNqVEU0a3dpT2VaeWRzQkRcL3VJZEYyUlBRcDlST3E2RkE5NEF0aDFIb0hKVnU2V0tob0hnK0x4M0k5VVBTck80QVwveTZ5bGxuakFVTHB1QVgzMGFVeXFLTThVbVRrRHZqR3krTm9QemRiN2dQS1VLQ3NReFRzXC9IcGl5SVN2cWRMcUdNVmpvNW5pQXN4VHRLVElyRDN0emdFaE1mZzRPZUFJRGVCbGxzPSIsIm1hYyI6ImRlNmZlN2FiOTdjMGUxNGU5ODUxMmNlNWFmNzdlYjZhOWI0ZjE1NWE0YWM0MzI1YzljODUxZTVjNzA4Y2E0MTQifQ==

             Dì Lâm cười nói: “Mau ăn đi, nguội là mất ngon đấy!”
 

Ads
';
Advertisement
x