“Mùi gì thơm thế, từ xa đã ngửi thấy rồi, dì Lâm, cho con ké một phần nhé!” 

             “Vũ Phượng cô nương đến rồi!” 

             Trông thấy Hoả Vũ Phượng đến, dì Lâm vội vàng lấy thêm bát đũa rồi cười nói: “Mau ăn đi!” 

             Thấy dáng vẻ bận rộn của mẹ mình, Ngưu Oa rất muốn nói với tu vi hiện giờ của Mục Vỹ và Hoả Vũ Phượng thì họ không còn cần ăn uống gì nữa rồi. Trái lại, ăn uống tạp nham còn khiến chân nguyên mà họ hấp thu từ trời đất biến chất. 

             Nhưng khi thấy Mục Vỹ nhìn chằm chằm vào mình, Ngưu Oa rất biết điều mà ngậm miệng rồi vùi đầu ăn cơm. 

             “Về lúc nào thế?”, Hoả Vũ Phượng nhìn Mục Vỹ rồi hỏi. 

             “Ờ, được một thời gian rồi, nhưng ta phải ở lại Ngũ Hành Thiên Phủ để xử lý chút chuyện, ta mới về môn phái khoảng một tháng thôi”, Mục Vỹ cười đáp. 

             Hôm nay, Hoả Vũ Phượng mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ nhạt, cô ấy ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế nhỏ để lộ ra đường nét hoàn mỹ, dáng người thẳng tắp, bộ chiến giáp vừa vặn làm tôn lên đường cong của cô ấy. 

             Nhưng cô ấy lại có vẻ mệt mỏi, rõ ràng cũng vừa ở ngoài về. 

             “Ta… ta ra ngoài làm nhiệm vụ cho môn phái, mới đi một tháng mà đã nghe tin ngươi về rồi, cho nên… cho nên mới đến đây xem sao!”, Hoả Vũ Phượng không còn dáng vẻ kiêu kỳ của cô công chúa giống ngày đầu Mục Vỹ gặp cô ấy nữa, ngược lại khi nói ra câu ấy, mặt cô ấy còn đỏ lên. 

             “Ừm! Cô cũng vất vả rồi, ăn nhiều vào!” 

             Nói rồi, Mục Vỹ gắp cho Hoả Vũ Phượng một cái đùi gà rồi cười nói: “Món này dì Lâm làm là đỉnh nhất đấy!” 

             “Ờ!” 

             Khi phô bày vóc dáng ra trước mặt Mục Vỹ, Hoả Vũ Phượng phát hiện, lúc nhìn mình, Mục Vỹ không hề có một chút suy nghĩ quá phận nào. 

             Lẽ nào… cô ấy không có sức hút ư? 

             Hoả Vũ Phượng thầm thấy hơi thất vọng. 

             Chỉ một bữa ăn đơn giản mà Hoả Vũ Phượng không hề tập trung chút nào. 

             Ăn xong, Mục Vỹ đã kể cho mọi người nghe về những nguy hiểm trong Tứ Nguyên Phong Địa và trận hỗn chiến với Hoả Lưu. 

             Cuối cùng, hắn chỉ dẫn vài vấn đề về tu vi cho Hoả Vũ Phượng, sau đó cô ấy mới bịn rịn rời đi. 

             Mục Vỹ đứng bên ngoài đại điện nhìn bóng dáng mỹ miều ấy đi xuống núi, bóng lưng hoàn mỹ dưới ánh chiều tà cực kỳ động lòng. 

             “Đẹp không?” 

             “Đẹp…” 

             “Thế thì Vỹ ca huynh hãy chinh phục và biến cô ấy thành người phụ nữ của mình đi, thế thì còn gì bằng nữa!” 

             “Thật không?” 

             Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn Ngưu Oa rồi cười bí hiểm nói: “Vừa hay nay ta đang rảnh, để ta xem đệ tử nội môn đây mạnh đến mức nào nào”. 

             “Lại nữa ư?”, Ngưu Oa hoảng loạn. 

             Mục Vỹ mới về mấy hôm đã mượn danh chỉ dẫn y tu luyện để hai người đấu một trận, kết quả y đã nằm bẹp trên giường mất mấy ngày. 

             Dù sau đó, y cảm thấy toàn bộ ám thương từng ở trong người mình đã biến mất sạch sẽ, tu vi cũng bất ngờ tăng nhanh, nhưng trong bảy ngày đó, y bị dày vò khủng khiếp quá. 

             “Sợ à? Sợ thì đừng nói linh tinh nữa!” 

             Mục Vỹ chán nản nói: “Có người đẹp bầu bạn thì rất tốt, nhưng thân thiết quá thì sẽ phải chịu trách nhiệm, mà ta với cô ấy định sẵn là người của hai thế giới rồi, cho nên ta không thể cho cô ấy bất kỳ hi vọng gì được…” 

             “Ha ha, đây không phải lời mà nam nhi nhiệt huyết trẻ tuổi nên nói đâu!” 

             Đúng lúc này, có một tiếng cười già nua bất ngờ vang lên. 

             “Phần lão, ông lại trêu ta rồi!” 

             Mục Vỹ ngoảnh lại thì thấy Phần lão đã tỉnh lại trên chiếc xích đu rồi cười cười nói. 

             Mục Vỹ vẫn chưa rõ lão Phần có địa vị và thân phận thế nào ở Hoả Hành Sơn. 

             Nhưng hôm nào, hắn cũng thấy lão vác cái xích đu ra đây ngồi phơi nắng từ sáng đến chiều, đúng là nhàn nhã không ai bằng. 

             “Trêu? Ta trêu ngươi bao giờ?” 

             Lão Phần cười lớn nói: “Nếu ta quay lại thời trẻ như ngươi mà có mỹ nữ đến tận cửa thế này thì còn lâu ta mới từ chối. Đôi lúc, từ chối là có ý tốt, nhưng chấp nhận cũng tốt không kém đâu. Nhỡ người ta không muốn bầu bạn cùng ngươi suốt kiếp, mà chỉ muốn phóng túng một đêm thôi thì sao?” 

             “Phần lão, ông coi kẻ tội đồ sống nay chết mai như ta thành hoàng đế đấy à? Sủng hạnh phi tần cũng đâu có kiểu nay còn mai mất như thế!” 

             “Tiểu tử cậu không phải hoàng đế, mà còn hơn cả thế ý chứ!” 

             Phần lão cười nói: “Giờ cậu đang có vướng bận trong lòng nên mới không muốn đón nhận cô ấy, khi nào không còn gì vướng mắc nữa thì biết thế nào được”. 

             Câu nói này của Phần lão khiến Mục Vỹ chỉ biết câm nín. 

             Kiếp trước, hắn là Tiên Vương nắm trong tay quyền sinh sát không biết bao nhiêu tiên nhân, nhưng hắn luôn không có quá nhiều suy nghĩ với phụ nữ. 

             Bây giờ, khi trải qua kiếp sống này, hắn chợt phát hiện, ngày xưa người sư phụ được gọi là tiên nữ số một của tiên giới của hắn luôn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ hắn bao năm, giúp hắn từng bước gây dựng Vỹ Minh, lẽ ra khi đó hắn nên quyết đoán hơn một chút mới đúng. 

             “Ngày xưa, đúng là ta hơi đầu gỗ thật!”, Mục Vỹ vỗ đùi rồi ảo não nói. 

             Đệ nhất tiên nữ ở bên cạnh mình bao năm mà hắn chẳng biết tận dụng, đúng đầu óc chán không thể tả. 

             “Cái gì?”, Phần lão ngẩn ra khi nghe Mục Vỹ nói vậy. 

eyJpdiI6IjBabUhuRGVcL1psbHJad1NReVVuZU1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRYOFIrWDFiXC9HdGFNaVpud0JPQ25uZ2VZVDl1SEYxZWZLMkJBUjNuTThJSkYxWFdwV0EzVm1iNCs5OEFqQk8rZTB6QXJBeFNTNzVsMmFBK1EzdEVaNjhxR3EwajVTWVNXQlUyNGFUdnRyMERONENvckVSN2o0VnBJbGtXTzdFRjJNMDkzc0hDVGk1UU9DSjFFdTRBaFlkOXVzdEUxYnNNVFRLRHVlWk9DTzVQYU5Kek50YU9uYXFBVFdWWDRJNWN6ZFp6UWUwU1wvdGZBa29PTjRiZm9idz09IiwibWFjIjoiOTE4ZjQxNGIwNjY0ODBhYzNlYjRiOTcxMzAxMTQwZmQ2NzY5NTg2Yjg4YmE5NjU4MmY1Y2RkOTdiZGNjNTI2ZSJ9
eyJpdiI6IjRhQkc1amRselwvVVhEaXhRRitiaGlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IncrRG9nQW1GcmRqcDErclBQcEZTTUdQT1d4SWN2dEtDcXhQK2trM0hEbTYrZklRZEE3MGhUTlM2NVZjK1NZQWxCdE5aOThRYkNJQTRUWnlWNTQ4Rm9TTHFlV1hmMnZzOXNwQXhteFwvZU9WdGVUTnBlYnUyVVEyK1wvUHVMbnZlbUdDVjR6aHdGOVdCa0pcL2wzSjQ4c2ZUdDBuc3Y4MWo5dFJZd1lDOXBzNTBiNlRoSlRlWkwwN1dnazZkcTZ1a3RIZ3ZiV3VFb0dYYTlIZGh6TlJzcUVtQlFyalJEWmlOT3pNM0puUWJMSmsyMGdGUVJUVlp5RkpRTjVyYnZxQ1Ayd0pZSEV6M04wSlVLVXRrXC9SaW1IbE40S1pJREpFcnNEUis4UVNEWkVSQnJxZFltTVZ1ZDBOXC80SStlUDBqa0ljblwvWDhYbWlLcXFWRU91QUJTWVhjM0dqQT09IiwibWFjIjoiYWZmMjQ3MGM2YzRjMDMyYmYxOWU2ZmU3YWQzMmYwMzcyNTE3NTM5YWUyYWI1NWUyMzgxNTBhMzYwMzMyYzRhNCJ9

             Nhắc đến chuyện này, Mục Vỹ lập tức trở nên nghiêm túc.
 

Ads
';
Advertisement
x