Có hai tiểu thế giới mới góp mặt trong tốp mười, đó là tiểu thế giới Văn Năng và Thiên Minh.
Thật ra, thực lực của hai tiểu thế giới này cũng rất mạnh.
Song, điều khiến người ta ngạc nhiên hơn cả là tiểu thế giới Ma Ngọc từng đứng thứ hai và tiểu thế giới Tứ Phương đừng đứng thứ bảy đã bị loại ra khỏi bảng xếp hạng.
Tuy nhiên, nơi khiến mọi người bất ngờ nhất lại là tiểu thế giới Ngũ Hành.
Nếu tính điểm cá nhân thì Mục Vỹ đã đứng đầu rồi, chẳng qua tiểu thế giới Vô Cực có đông người hơn nên tổng điểm mới lên tới con số đáng kinh ngạc là 44000 thôi.
“Hừ!”
Sau khi xếp thứ hạng xong, Ngọc Huy Nhân phất ống tay áo bỏ đi.
Lần này, Ngọc Khuynh Thiên chết chính là sự mất mát cực lớn với tiểu thế giới Ma Ngọc.
Sau đó, họ còn bị loại khỏi tốp mười nên càng thua thiệt.
Đương nhiên Ngọc Huy Nhân đã quy hết mọi tội lỗi lên đầu Mục Vỹ.
Lúc này, mặt của Phương Thông Không chí tôn của tiểu thế giới Tứ Phương cũng đang cực lỳ khó coi.
Ông ta cứ ngỡ lần này không khó để họ giữ lại thứ hạng, ai dè đến vị trí thứ mười cũng không lọt vào được.
Đã thế, không còn một thiên tài nào của tiểu thế giới Tứ Phương trở ra nữa cả.
Giờ muốn điều tra chuyện này là không thể.
Nhưng Phương Thông Không chắc chắn chờ mọi người giải tán rồi, ông ta muốn biết do ai thì không khó!
Khảo luyện Tứ Nguyên Phong Địa chính thức khép lại.
Dù khảo luyện đã kết thúc, nhưng đại loạn thật sự vẫn như tảng đá đang đè nặng trong lòng mọi người, khiến không ai thả lỏng tinh thần được.
…
Thời gian dần trôi qua, thoáng cái đã nửa năm kể từ đợt khảo luyện Tứ Nguyên Phong Địa.
Tại tiểu thế giới Ma Ngọc lúc này, Ngọc Huy Nhân đang mặc trường bào màu đen ngồi trước một đại điện đen kịt, sau đó lạnh lùng quan sát cung điện cuồn cuộn ma khí ở phía dưới.
“Tra ra được chưa?”
Trong tiếng gió thét gào, một bóng người quỳ xuống đất, Ngọc Huy Nhân lập tức cất giọng hỏi.
“Rồi ạ! Đúng là công tử đã đấu trận cuối cùng với Mục Vỹ, hơn nữa còn bị Mục Vỹ dùng Không Sơn Ấn đập cho lia lịa. Nhưng căn cứ theo tình hình lúc đó thì công tử vẫn có thể thoát ra khỏi phong ấn bằng thực lực của mình, nhưng không biết tại sao…”
“Đơn giản thôi!”
Ngọc Huy Nhân hừ nói: “Vì sau đó đã có người nhân lúc hỗn loạn rồi ra tay với Khuynh Thiên”.
“Nếu nói vậy thì chưa chắc người giết công tử đã là Mục Vỹ!”
“Đúng, không phải hắn đâu!”
Ngọc Huy Nhân lạnh giọng nói: “Tuy không phải hắn, nhưng chính vì hắn đã đánh Khuynh Thiên bị thương nên nó mới bị người ta tính kế, cho nên dù thế nào thì hắn và kẻ đã ngầm sát hại Khuynh Thiên đều không thể sống”.
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
“Nhưng ta đoán thời gian này, Đế Văn sẽ luôn luôn đề phòng nên muốn giết hắn sẽ rất khó. À, tên này đến từ tiểu thế giới Thương Hoàng đúng không?”
“Ý của cung chủ là…”
“Tiểu thế giới Thương Hoàng là nơi tồn tại lâu đời nhất trong các tiểu thế giới, đó là một nơi rất thần bí và có rất nhiều truyền thuyết. Nghe nói đại trận thần tộc thượng cổ cũng xảy ra tại tiểu thế giới Thương Hoàng”.
“Thần tộc?”
Nghe thấy vậy, thuộc hạ của Ngọc Huy Nhân lập tức thấy ớn lạnh.
Thần là gì?
Không ai có thể nói rõ.
Có thể đây chỉ là một cách gọi, hoặc có thể là thần thật sự!
Nhưng tiên nhân đã đủ khiến họ phải ngước nhìn rồi, chứ đừng nói là thần.
“Có ba kho tàng lớn ở tiểu thế giới Thương Hoàng, chúng ta không được bỏ sót một cái nào, giờ đến lúc khởi hành rồi”.
“Ý của cung chủ là bây giờ chúng ta sẽ đến tiểu thế giới Thương Hoàng ạ?”
“Đúng!”, Ngọc Huy Nhân gật đầu nói: “Hoả Lưu sắp đại chiến rồi, có lẽ tiểu thế giới Thương Hoàng sẽ là cơ hội sống cho chúng ta, khám phá được ba kho tàng ấy thì nhỡ đâu chúng ta lại có Tiên Khí trong tay, khi ấy khéo vẫn có thể chống lại Hoả Lưu được”.
“Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay”.
“Đừng vội!”
Ngọc Huy Nhân nói tiếp: “Không chỉ có tiểu thế giới Ma Ngọc chúng ta thấy hứng thú với Thương Hoang đâu, các tiểu thế giới khác cũng thế. Cho nên chúng ta không thể đi trước được, ai mà biết bây giờ tiểu thế giới Thương Hoàng thế nào, nơi đó đã mạnh hơn hay yếu hơn trước kia rồi”.
“Cung chủ, dù thực lực của võ giả ở tiểu thế giới Thương Hoàng có mạnh thì cũng không bằng bất kỳ ai ở các tiểu thế giới trong tốp mười, chúng ta…”
“Ngươi thì hiểu cái gì?”
Ngọc Huy Nhân hừ nói: “Hàng vạn năm trước, một lão tổ tầng thứ bảy cảnh giới Sinh Tử đứng thứ ba trong mười đại chí tôn đã mất bao công sức để có chỗ đứng ở tiểu thế giới Thương Hoàng, nhưng kết quả là khi vừa định tiêu diệt nơi đó, đã bị một người giết ngay! Sau đó, lối về cũng bị người đó chặn luôn, thành ra đến giờ Ma tộc vẫn muốn mở thông đạo để cứu đồng loại của mình thoát khỏi nơi đó”.
“Đừng thấy lần nào tộc Cự Ma cũng không biểu hiện xuất sắc trong Tứ Nguyên Phong Địa mà coi thường họ, nếu xét về thực lực thì họ không thua gì chúng ta đâu”.
Đứng thứ ba trong mười đại chí tôn!
Từ thứ hạng có thể thấy người đó mạnh đến nhường nào trong Ma tộc rồi.
Thế mà vẫn bị giết!
Hơn nữa còn bị giết trong lúc Ma tộc đang mạnh nhất.
Như vậy chứng tỏ hung thủ phải có thực lực trên cả vị trí thứ ba, khéo còn sánh ngang với vị trí thứ nhất cũng nên.
“Nghe nói người đó tên là Mục Vỹ, hay còn được gọi là Vỹ tôn giả, ha ha… lại là một kẻ tên là Mục Vỹ đáng ghét nữa”.
Ngọc Huy Nhân thở dài nói: “Ba kho tàng lớn đó bị chôn vùi đã lâu nên chúng ta không phải vội làm gì, cứ chờ thời cơ đến, để xem tiểu thế giới nào sẽ tiên phong đi trước”.
Chương 1543: Ủ mưu tính kế
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất