“Ngươi dám!” 

             Trông thấy hành động này của Mục Vỹ rõ ràng định bỏ Không Sơn Ấn vào túi, sao Ngọc Khuynh Thiên có thể trơ mắt nhìn món bảo bối này bị hắn cuỗm mất chứ. 

             Y hét lên, ma khí giăng khắp trời, gương mặt vốn tuấn tú của Ngọc Khuynh Thiên nhăn nhúm lại, y chộp cái móng vuốt về phía Mục Vỹ. 

             “Cút!” 

             Lúc này, Mục Vỹ đương nhiên không muốn nhân nhượng, hắn hét lớn lên rồi vung tay, kiếm Thiên Minh xuất hiện rồi chặn đòn tấn công của Ngọc Khuynh Thiên lại. 

             Khoảng thời gian đó cũng đủ để Mục Vỹ nhấc Không Sơn Ấn lên rồi. 

             Một tiếng động vang lên, người Mục Vỹ căng phồng, sức mạnh tuôn ra điên cuồng. 

             Tách tách… 

             Mặt đất nứt ra, trời đất bắt đầu rung chuyển, Ngọc Khuynh Thiên cũng không trụ được mà lắc lư người. 

             “Lên!” 

             Sau một tiếng hô, Không Sơn Ấn đã bị nhổ lên. 

             Trông thấy toàn bộ hình dáng của nó, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên. 

             Một ngọn núi cao cả nghìn trượng mà lại đứng vững vào trên một tảng đá vuông vức, thoạt nhìn đã thấy vô cùng oai phong. 

             Mà cái bệ hình vuông kia cũng hùng vỹ không kém. 

             Riêng khí thế của Không Sơn Ấn cũng đủ khiến mọi người thấy chấn động rồi. 

             Nhưng lúc này, rõ ràng mọi người không chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài to lớn của nó. 

             “Thu lấy!” 

             Mục Vỹ lại hô lên, Không Sơn Ấn cao cả nghìn trượng lập tức thu nhỏ, cuối cùng chỉ bé như nắm đấm rồi nằm gọn trong tay hắn. 

             Lấy mất rồi? 

             Hắn cứ thế cầm đi sao? 

             Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, ai nấy đều nghệt mặt ra. 

             Không Sơn Ấn này dễ bị lấy đi vậy sao? 

             Nhưng rõ ràng, bây giờ không phải là lúc nghĩ về chuyện này. 

             “Mục Vỹ, ngươi có chắc muốn làm vậy không?” 

             Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh hỏi. 

             “Các ngươi đã tìm ở đây rồi nhưng có thấy Không Sơn Ấn không?” 

             Mục Vỹ cười nói: “Nếu không thì chứng tỏ ta mới là người tìm thấy, cho nên nó thuộc về ta chẳng đúng rồi còn gì?” 

             “Không được!” 

             Gương mặt khôi ngô của Ngọc Khuynh Thiên trở nên lạnh tanh. 

             “Không Sơn Ấn là bảo vật của trời đất, muốn lấy nó thì phải xem nắm đấm của ai mạnh hơn, cái loại tép riu như ngươi mà cũng đòi mơ tưởng đến ư?” 

             “Nhưng rõ ràng Không Sơn Ấn này đang nằm trong tay tên tép riu là ta rồi!” 

             Mục Vỹ vừa nói dứt cậu, mọi người đều sững người. 

             Không lẽ tên này không biết mình đang nói chuyện với ai sao? 

             Ngọc Khuynh Thiên là một thiên chi kiêu tử thực thụ trong vô vàn các tiểu thế giới đó. 

             Kể cả bây giờ, Vô Cực Tinh và Vô Cực Tuyết có mặt ở đây, cũng chưa chắc đã dám nọi chuyện với y bằng cái giọng ấy đâu. 

             “Được, ngươi giỏi lắm!” 

             Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vỹ với vẻ châm biếm. 

             “Trước khi ta đến đây, Minh Nguyệt Tâm và Luân Nhiên còn phải nể mặt ta rồi ngưng chiến, sau đó đồng ý sẽ giúp ta tìm Không Sơn Ấn. Trong khi đó, Mục Vỹ ngươi chỉ là một tên nhãi nhép đến từ tiểu thế giới Ngũ Hành nhỏ bé mà lại dám cản bước ta, dù có chán sống thì cũng không nên hành xử ngu xuẩn như vậy”. 

             “Chưa bao giờ ta thấy chán sống cả”. 

             Mục Vỹ lạnh giọng đáp: “Nhưng theo ta thấy, ngươi mới là kẻ chán sống đấy!” 

             Lúc này, Luân Nhiên đang đứng trong đám đông, vừa nhìn thấy Mục Vỹ một cái, hắn ta đã muốn ra tay ngay. 

             Còn Minh Nguyệt Tâm thì vẫn chỉ có vẻ hờ hững. 

             Trước khi xuống đáy hồ, Luân Nhiên đã vu cho cô ấy và Mục Vỹ có quan hệ mờ ám, nhưng sau đó, đúng là họ đã phát sinh quan hệ thật. 

             Nhưng hiện giờ, hình như Minh Nguyệt Tâm đã quên hết những chuyện đó, chỉ tập trung xem hai người tranh chấp thôi. 

             Cheng… 

             Một âm thanh sắc bén vang lên, Ngọc Khuynh Thiên cầm một thanh đao dài ba thước trong tay, mũi đao hơi cong lại, trông rất quỷ dị. 

             Ngọc Khuynh Thiên tựa thanh đao ấy lên cánh tay mình rồi nhìn Mục Vỹ như một kẻ đã chết. 

             “Xem ra Ngọc Khuynh Thiên nổi điên thật rồi, hắn sắp giết tình lang của cô rồi đấy!”, Luân Nhiên nhìn Minh Nguyệt Tâm rồi cười lạnh nói. 

             “Thì có liên quan gì đến ngươi?” 

             Minh Nguyệt Tâm cau mày nhìn Luân Nhiên rồi lạnh lùng nói: “Minh Nguyệt Tâm ta chọn người đàn ông nào không liên quan gì đến ngươi cả. Dù có là một tên hành khất trên đường, nhưng miễn ta thích thì sẽ tiến tới với hắn, ngươi không làm gì được đâu”. 

             “Được, cô nói hay lắm!” 

             Luân Nhiên nói: “Chúng ta hãy cùng xem tình lang của cô chết thế nào nhé!” 

             Trong lúc đó, Ngọc Khuynh Thiên đã tấn công Mục Vỹ rồi. 

             Cheng… 

             Kiếm đao va chạm vang lên tiếng leng keng rung động trời đất. 

             Ngọc Khuynh Thiên đã ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử, chỉ còn một bước nữa là lĩnh ngộ được ỹ nghĩa của Chuyển Tử rồi tiến vào tầng thứ tư, cho nên uy lực một đao của y rất mạnh. 

             Song, Mục Vỹ cũng không rảnh rang. 

             Tuy hiện giờ, hắn mới ở tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử, nhưng vẫn không chút sợ sệt khi phải đối mặt với đối thủ ở tầng thứ ba. 

             Cùng lắm thì hắn cho nổ một viên huyết châu, đến lúc đó chưa biết ai sẽ chết đâu. 

             Điều Mục Vỹ lo lắng không phải một mình Ngọc Khuynh Thiên, mà là Minh Nguyệt Tâm và Luân Nhiên đang đứng ở hai bên. 

             Nếu bây giờ, hai người này cũng ra tay thì dù hắn có giỏi đến mấy cũng khó mà thoát chết được. 

eyJpdiI6IjlBY0djRGR6ajhEUWVPcWpLN2xDaHc9PSIsInZhbHVlIjoiNGYycE41R1RaKzRRdmdPQkZRUzJvZnhkZGJSUDlXTWlFazBFUXdwdFB4S1dyR0pMa1NKQThEZkdnYlBHXC9sMVoyWnVLSGJNQUFiOFkreVgxc3ViTUlaY0dWREV0Z1BHdFc0YzBPOGtGYXRDQkFXd2lVSXFISkQzd3h0dThFZGVwVUpUa0RTTVdUZk1LN054aE9qUHpKWnkrNE1DQXZDTklsVHdlVFFwYnd4QUtqUVAyQUJEd3I1RCt0T0VkU0ZkcGV2dzFRQlNOY05waXBjc0RXRkNvRFVwRkxrSzhyQnd5VEFNZ0RYckRcLzlWK2ptejlycExmYkQrXC9qYzZBOG5la041bUFVM0VtUFVSanJVQTJyTG5XOHJiUHZWbHdqajdyU0RacVZUdytQVUxDUjV3Rzg0dmZuYUlsYTd3QTZydWpZajNGaUdSWG5raWt4RkZIanlmSk1BPT0iLCJtYWMiOiI3M2FhY2U5ODBmMzFiYTE1ZmVkZTY2OTVkMzI4ZDc5OWRkYWNlMDM2MzlhNGVjMjE1OTE1NDg2MGJiMjk3NGYwIn0=
eyJpdiI6Im13NzVlOVZvclZUZkx0RnVcL2RCVUhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitCT0Z3TGRmWGswcXZodGN6Qk01Y0gxb05vZmZ2SXVHdVYzM3phb0FmKys5TXRpS00wbFI0dVRKZjgwWmRYS3oxWjhqbndESFNzbkNoUEJVY2Z6WXFTbFFxbGtjMVE1TzBTRlwvczVnMjBsSFVmOU9rUzAzTUdMU0xMVldHcmc5WnVmU2kxMVdubTdNQXVJS1F5Nk1xVnFyTDRFc2toVmxDTW92XC9Cdm44RkJabUtaVWhodEdpMVBKUDd5aUw2dm9nWWVmTTh2a3MwdFwvU0R5dlVtRm1KM2pWNSs2dE0wK0l3Uk5WZFpwbExFdmluQjVSaWw3RGwrVXZoTmNkNWNcL3QzaGRqd2psbnVsTVJFclZvN2xpeWFuYnZkNzMxTnR0THhTVUNMWjZuM25CaUdreE54a3dlNEd1clwvVmc4eTdoWmJLdGFWMDJsYjNwYmVwZVwveEFqTkdtaUJleGlUdk1ybHZGVUUwclo2QytQWExYdkcwNXM1QklTMDhPQUxFb0U5QVp0Y0ZPWDl0cGFxalY2allJV29KajN0Tkg4VFV5TzJtMDlLK25LeHlObzBWMURGM3NNbEhobzh6ZXBwNWhsM05LVzJvNithd0JKN1NVVFBnY1dpYVdMbzJNVjVXbU1kZlwvbVwvbVlveTBBbllQazZqT3hFN2RaeDZvN3JTXC9PbzVhIiwibWFjIjoiMDYyMDYzNTIxZGQyODdkYTQ5MjEyOGQxZjQ5ODFmYTc0MjM1NmEwYmZiZGY3Y2YzZGVhYTVjZDdmODJhYTZiNSJ9

             Mục Vỹ vừa đối phó với Ngọc Khuynh Thiên, vừa quan sát hai người kia nên rất mệt.
 

Ads
';
Advertisement
x