Diệu Linh Ngọc lên tiếng: "Hiện giờ đám lão yêu quái cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy của các tiểu thế giới nằm trong tốp mười đã chuẩn bị hành động rồi, chỉ cần Tứ Nguyên Phong Địa lần này kết thúc, tiểu thế giới Thương Hoàng nhất định sẽ bị mở ra".
"Không biết lúc đó quê hương của sư phụ có bị..."
"Tiểu tử này liều mạng như thế, muội thấy có khả năng không?"
Diệu Linh Ngọc lầm bầm: "Nên nếu muội cưới Mục Vỹ, Mục Vỹ trở thành con rể của nhà họ Diệu ở tiểu thế giới Thiên Bảo chúng ta thì còn ai dám ra tay với bạn cũ hay người nhà của hắn? Tiểu thế giới Thiên Bảo chúng ta tuyệt đối có thể bảo vệ hắn!"
Nghe vậy, Diệu Tiên Ngữ thất thần suy nghĩ, nhìn bóng dáng trên bầu trời.
Trong một lần trò chuyện trước đây Mục Vỹ đã nói thế này.
Đế Văn của tiểu thế giới Ngũ Hành là người sắp xếp cho hắn xuất chiến, sau khi thỏa thuận giữa hai người thành công, Đế Văn sẽ đưa hắn về tiểu thế giới Thương Hoàng bằng mọi giá.
Nhưng bây giờ xem ra tất cả mọi thứ có vẻ là một âm mưu rồi.
"Không được, muội phải nói cho sư phụ biết!"
Diệu Tiên Ngữ đã hiểu ra mọi chuyện, vội vàng nói.
"Tiên Ngữ, muội làm cái gì thế hả!"
Diệu Linh Ngọc không ngờ những gì mình vừa nói ra lại khiến cô ta phản ứng dữ dội đến thế.
"Muội điên rồi!"
Vù vù...
Tuy nhiên, Diệu Linh Ngọc mới vừa kéo Diệu Tiên Ngữ xuống thì tiếng vù vù truyền đến từ bầu trời.
Trong lúc nhất thời, chín đốm sáng từ mặt đất tỏa ra.
Đất rung núi chuyển.
Chín đốm sáng hội tụ thành chín sợi tơ bao phủ quanh thân Mục Vỹ, hắn chính là trung tâm của chín sợi tơ ấy.
"Lên!"
Giờ phút này, Mục Vỹ gần như dùng hết toàn bộ sức lực gầm thét, từ dưới đất bay lên.
Tiếng nổ đùng đùng truyền đến.
Từng cột sáng cắm thẳng vào chân trời giữa âm thanh kinh thiên động địa ấy.
Ầm ầm...
Lúc này, mặt đất rung chuyển dữ dội, người Mục Vỹ liên tục bay cao, hướng về bầu trời.
Trong tình huống đó, chín ngọn núi xung quanh đã bị nhổ tận gốc.
Nhưng vì phần chân của các ngọn núi nối liền với nhau nên thứ bị nhổ ra không phải chỉ có mỗi chín ngọn núi.
Mục Vỹ bay vút lên trời, mấy đồi núi nằm kế cận chín ngọn núi cũng bị cưỡng chế nhổ tận gốc.
Trong chốc lát, núi càng lúc càng lắc lư kịch liệt.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ.
Hẳn đây là một trận pháp ẩn.
Nhưng hắn không ngờ trận pháp này khó phá giải đến như vậy.
Toàn bộ các ngọn núi xung quanh chín ngọn núi đều đã bị nhổ tận gốc nhưng mặt đất chỉ mới nứt ra một khe hở.
Mục Vỹ thấy một ngọn núi đỉnh nhọn nhô lên từ dưới khe hở ấy.
Hắn càng dùng nhiều sức mạnh, kẽ nứt giữa chín ngọn núi dần dần mở rộng, một ngọn núi từ dưới mặt đất ầm ầm dâng lên.
Núi!
Không ngờ thứ mà chín ngọn núi này phong ấn lại là một ngọn núi khác.
Tuy nhiên, vào lúc này, ngọn núi càng dâng cao thì một bục đá vuông vức dưới đáy ngọn núi nó lộ ra.
"Không Sơn Ấn!"
Hình ảnh này làm Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ há hốc mồm.
Ai mà lường được chuyện Không Sơn Ấn bị chôn sâu trong lòng đất mà không phải một ngọn núi nào đó ở đây chứ!
"Con tới giúp một tay!"
Diệu Tiên Ngữ nói câu ấy rồi phi thân đến trước người Mục Vỹ.
"Không cần giúp, rời khỏi đây mau lên!"
Mặt ướt đẫm mồ hôi, Mục Vỹ quát: "Rời khỏi đây mau lên, nếu không..."
Soạt soạt soạt...
Đúng lúc đó, từng tiếng kêu xé gió truyền đến.
"Đi mau, ta có cách thoát thân rồi, chạy nhanh lên!"
Thấy Diệu Tiên Ngữ còn đứng yên tại chỗ, Mục Vỹ thúc giục.
"Dạ!"
Cô ta hiểu phong cách làm việc của hắn bèn quay lại rồi ẩn mình ngay.
"Không Sơn Ấn!"
Sau một loạt tiếng gió vút, một bóng người đi tới đầu tiên, nhìn dấu ngọn núi dưới chân Mục Vỹ ngạc nhiên thốt.
Lúc này, ngọn núi nguy nga bị Mục Vỹ nhấc lên cao đến nghìn trượng, và bên dưới ngọn núi cao nghìn trượng ấy chính là bục đá vuông vức kia.
Chính xác hơn, ngọn núi màu xanh và bục đá cùng màu này chính là Không Sơn Ấn mà ai cũng kiếm tìm.
"Tốt, tốt, tốt!"
Nói liên tù tì ba chữ tốt, Ngọc Khuynh Thiên nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt mừng rỡ.
"Tìm được Không Sơn Ấn rồi sao, ngươi là đệ tử môn phái nào đấy? Muốn gì cứ nói, Ngọc Khuynh Thiên ta đây nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi!", y hào hứng nói: "Chỉ cần ngươi nói ra, cái gì ta cũng sẽ tìm cho ngươi để đổi với Không Sơn Ấn!"
Đây cũng là giao ước giữa Ngọc Khuynh Thiên với những người khác.
Nếu ai có thể tìm được Không Sơn Ấn thì có thể lấy bất cứ thứ gì của Ngọc Khuynh Thiên y.
Mục Vỹ nhìn Ngọc Khuynh Thiên, hỏi: "Gì cũng được à?"
"Chính xác!
"Được, vậy thì ta muốn Không Sơn Ấn này! Ngọc Khuynh Thiên, Không Sơn Ấn thuộc về ta!", Mục Vỹ đáp lại rồi gầm thét, vận nội công nhấc lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất