“Đại Ngọc La Đao!”
Ngọc Khuynh Thiên hét lên một tiếng rồi trở tay, một lưỡi đao nghìn trượng chém về phía Mục Vỹ.
Đường đao với khí thế khủng khiếp đã san phẳng các đỉnh núi trên đường đi.
Nhưng không chỉ có vậy, đường đao đó không những bá đạo, mà khi sắp tới gần Mục Vỹ, nó còn tách đôi.
Tuy nhiên, sau cùng lại hợp lại thành một lưỡi đao.
“Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm - Nhất Kiếm Tam Tiên Nguyên”.
Mục Vỹ cũng hô lên rồi vung kiếm.
Đường kiếm này chứa ba nguyên khí của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, nguyên khí Kim cứng rắn, nguyên khí Thổ hùng hậu và nguyên khí Hoả ngang ngược.
Ba nguyên khí hợp làm một, một đường kiếm với ba màu sắc lao đi.
Cheng…
Tiếng đao kiếm va chạm vang lên, Ngọc Khuynh Thiên đang lao tới cũng phải khựng lại, nhưng Mục Vỹ thì liên tục lùi lại.
“He he, ngươi tưởng mình là thần đế à mà võ kỹ nào cũng nhìn cái là biết ngay?”
Quy Nhất cười nói: “Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm này có khí thế rất mạnh, ngươi mới luyện được bao lâu đâu? Tu luyện trong Thời Không Yêu Tắc không giống thực chiến đâu ạ”.
“Đương nhiên ta biết chứ!”
Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: “Nhưng bây giờ, ta còn cách nào khác tốt hơn đâu?”
Mục Vỹ thật sự bó tay rồi.
Điểm gây bất lợi cho hắn ở kiếm pháp này không phải vấn đề kiếm thuật, mà là kiếm tâm.
Hắn đã đạt đến tầng thứ mười kiếm tâm, nhưng chưa đến viên mãn, kiếm của hắn đang bị kẹt một chỗ, không thể đột phá nổi.
Suốt thời gian qua luôn là vậy.
Trước đó, hắn chỉ cần dùng kiếm thuật là có thể xử lý được đối thủ vượt cấp một cách dễ dàng, nhưng bây giờ hắn lại đang thiếu kiếm tâm mạnh mẽ.
Quy Nhất cũng biết điều này, Mục Vỹ cũng muốn nhân đây để rèn luyện kiếm thuật của mình.
Nhưng cách làm này thật sự quá nguy hiểm, chẳng may thất bại thì chết như chơi.
“Xem ra kiếm pháp của ngươi cũng thường thôi”.
Đúng lúc này, Ngọc Khuynh Thiên đã nhìn Mục Vỹ rồi chế nhạo.
“Đao pháp của ngươi cũng không giết được ta đâu!”
Mục Vỹ nói: “Thật không hiểu ngươi đang đắc ý cái gì nữa, đối phó với một người mới ở tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử như ta mà mãi ngươi vẫn chưa áp chế được, thế mà vẫn thấy hãnh diện lắm sao?”
Nghe thấy thế, Ngọc Khuynh Thiên nổi sung ngay.
Y không thể chịu được trước những lời nhục mạ của Mục Vỹ.
“Quy Nguyên Tam Đao Lưu!”
Ngọc Khuynh Thiên không nhiều lời mà chém ba đao nữa ra ngay.
Hình như Ngọc Khuynh Thiên đã hoàn toàn phát điên rồi.
“Tam Đao Lưu!”
Nhưng Ngọc Khuynh Thiên vừa hô dứt câu thì Minh Nguyệt Tâm ở một bên đã biến sắc mặt, sau đó cô ấy lách người rồi xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
“Thánh Quang Mộc Dục!”
Minh Nguyệt Tâm vừa hô lên đã có một màn áng sáng như chảy từ trên trời xuống xuất hiện.
Lúc này, trước mặt Mục Vỹ chỉ còn một bóng dáng xinh đẹp.
“Xem ra cô vẫn còn chút lương tâm, làm nhục ta xong vẫn biết bảo vệ tính mạng cho ta”.
Hắn mỉm cười.
“Giờ vẫn còn tâm trạng để cười à?”
Minh Nguyệt Tâm ngoảnh lại nói: “Chạy ngay đi, nếu không ngươi chết là cái chắc. Ngọc Khuynh Thiên mạnh lắm, ngươi không hiểu được đâu”.
“Giờ cô đang lo cho sự sống chết của ta à?”
Mục Vỹ châm chọc nói: “Không tệ! Coi như vẫn còn lương tâm, chứ không phải kiểu ăn xong là chối bỏ trách nhiệm”.
Trong lúc Mục Vỹ đang bông đùa thì Luân Nhiên ở một bên đang bốc hoả.
“Ngọc Khuynh Thiên, nhìn thấy chưa?”
Luân Nhiên lập tức nhảy ra nói: “Ta đã nói với ngươi, Minh Nguyệt Tâm và Mục Vỹ cùng một giuộc, giờ ngươi đã tin chưa? Con tiện nhân kia đã phát sinh quan hệ với Mục Vỹ rồi”.
“Minh Nguyệt Tâm, cô đang làm gì vậy hả?”
“Không làm gì hết!”
Minh Nguyệt Tâm cười nói: “Ngọc Khuynh Thiên, ai cũng biết tiểu thế giới Vô Cực, Ma Ngọc và Thánh Quang đứng trong tốp ba. Quang Minh Giáo của tiểu thế giới Thánh Quang ta không thua kém gì Ma Ngọc Cung của ngươi đâu, còn Minh Nguyệt Tâm ta cũng kém gì ngươi chứ? Ngươi muốn có được Không Sơn Ấn này, thì ta cũng muốn”.
Mục Vỹ biết cô gái này không có lòng tốt giúp mình đâu mà.
Cũng chỉ vì Không Sơn Ấn thôi.
“Ý của cô là muốn xem ai trong hai chúng ta lợi hại hơn ư?”
“Đúng vậy!”
“Ta sẽ chiều theo ý cô”.
Ngọc Khuynh Thiên cười đáp.
“Luân Nhiên, Mục Vỹ giao cho ngươi, không cần biết sống hay chết, nhưng Không Sơn Ấn, ta mong…”
“Ngươi cứ yên tâm, ta chỉ cần mạng và những thứ khác trên người hắn thôi, còn Không Sơn Ấn là của ngươi”.
“Thế thì tốt!”
Ngọc Khuynh Thiên không nhiều lời nữa mà nhìn Minh Nguyệt Tâm rồi mỉm cười, sau đó y bay nhanh tới tấn công.
Hình như bấy giờ, Ngọc Khuynh Thiên mới sử dụng hết bản lĩnh của mình để đấu với Minh Nguyệt Tâm.
“Xem ra, trước đó mình bị coi thường rồi”.
Mục Vỹ méo miệng nói.
“Yên tâm, Ngọc Khuynh Thiên coi thường ngươi, nhưng ta thì không đâu”.
Luân Nhiên cất bước nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn nói: “Dù gì thì ngươi cũng giết được Luân Vô Thường khi mới ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử, dù hắn đang bị thương, nhưng bản lĩnh của ngươi cũng khiến ta phải kinh ngạc đấy”.
“Cho nên bây giờ, ta sẽ dùng toàn lực để đối phó với ngươi”.
“Ngươi nói cũng có lý nên ta cũng sẽ làm như vậy”.
Vù…
Dứt lời, Mục Vỹ đã vung kiếm rồi lao lên.
Còn bây giờ, Mục Vỹ đã tiến vào tầng thứ hai, đương nhiên hắn sẽ chọn Luân Nhiên là người đầu tiên để luyện tay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất