Thậm chí Mục Vỹ còn nghi ngờ ông nội này mà không "bận" đi đường thì không khéo còn gãi chân nữa ấy chứ.
Nhưng chẳng mấy chốc suy nghĩ của hắn đã thành hiện thực.
Khi cách Mục Vỹ còn năm mét, ông lão kia ngồi xuống, một tay móc gỉ mũi, một tay gãi bàn chân.
Chẳng khác gì một tên ăn mày ngồi bệt dưới đất.
"Tiền bối, nơi này là?"
"Tiền bối cái gì mà tiền bối, gọi ta lão ca là được rồi!", ông lão mặc áo bào vàng cười hí hửng: "Cậu đừng sợ, ta không phải người thật đâu, chỉ là tàn hồn thôi, nếu không thì tên nhãi nhà cậu đã bị uy áp của lão tử ép cho tè ra quần rồi".
Tàn hồn?
Mục Vỹ nhìn ông lão trước mắt, vẫn không tin nổi.
Sao lại là tàn hồn được, nhìn kiểu gì cũng thấy quá thật.
"Vậy lão ca là ai?"
"Ta là ai ấy hả?"
Ông lão cười ha ha: "Lão tử chính là người tạo ra địa cung này, tên nhãi này không biết ta là ai mà dám xông vào à?”
"Nhắc đến chuyện này thì phải nói ta rất bất ngờ khi thấy cậu hiểu trận pháp mà ta thiết lập đấy. Nói đi, rốt cuộc cậu là ai, cậu không thể nào chỉ là một tiểu bối cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười được, kể cả đám cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy cũng không tìm tòi ra được gì chứ đừng nói là cậu. Cậu không phải người của tiểu thế giới Ngũ Hành đúng không?"
"Không phải!"
Dù gì đây cũng chỉ là tàn hồn, Mục Vỹ không cần phải che giấu.
"Tiểu tử này, cá tính đấy!"
Ông lão vui vẻ hỏi: "Đã vậy thì chắc chắn cậu đến từ Tiên Giới rồi. Mà lạ thật, người trên Tiên Giới đều phi thăng với điểm xuất phát là cảnh giới Tiên Nhân cơ mà, tên nhãi nhà cậu yếu như thế thì làm sao có thể đến từ Tiên Giới chứ?"
Mục Vỹ biết Tiên Giới mà ông lão này vừa nói chính là đại thế giới Vạn Thiên.
Trong mắt hạ giới, đại thế giới Vạn Thiên chính là Tiên Giới, nơi bất cứ ai cũng muốn phi thăng.
Trên thực tế, hắn biết đó là nơi ăn thịt người nuốt luôn cả xương, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
"Tiền bối, rõ ràng nơi này là lối ra mà, sao ta lại xuất hiện ở đây?"
"Đây đúng là lối ra rồi!", ông lão nở nụ cười hả hê: "Chẳng qua lão phu chán quá nên thiết lập thêm một cửa ải tại đây nữa, có điều cửa ải này chỉ nhằm vào người đầu tiên ra khỏi địa cung thôi!"
Lão ta vừa nói xong thì đột nhiên có vài bóng người đi ra từ lối ra của địa cung.
Nhưng khác với Mục Vỹ, những người đó đều đi về hướng khác.
Hắn cảm nhận được dường như mình đang ở trong một không gian ngăn cách với bọn họ.
Chỉ có thể đứng yên nhìn họ đi qua, không nói được một câu nào.
Cho dù hét lên thì họ cũng không nghe.
Đám người Luân Vũ, Tử Vô Tẫn và Đấu Thiên ra khỏi sa cung và đi thẳng tới lối ra, cuối cùng, nơi đó yên tĩnh trở lại, tất cả bọn họ đã rời đi.
Hình ảnh ấy làm Mục Vỹ cạn lời.
Cứ tưởng kẻ đi đầu tiên sẽ là người an toàn nhất chứ.
Không thể tin được hắn bị lão già này chơi một vố.
"Dung Thiên lão tổ, ông chơi trò này đừng nói là muốn ta ở lại trò chuyện với ông chút đấy chứ".
"Tất nhiên là không rồi!"
Ông lão không phủ nhận, có vẻ là Dung Thiên lão tổ thật rồi.
Lão tổ hí ha hí hửng: "Cậu nhóc, cậu tên là Mục Vỹ đúng không? Hừm, lão phu thấy cậu có khung xương đặc biệt, mặt thì đẹp trai phong độ, cẩn thận tỉ mỉ, có nghị lực..."
"Dừng!"
Mục Vỹ nói với vẻ ngán ngẩm: "Lão tổ muốn nói gì thì nói thẳng luôn đi!"
"Sao giới trẻ bây giờ nóng vội vậy ta".
Ông lão hậm hực đáp: "Đại điện này do lão tạo ra, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy. Bây giờ ta ban cho cậu một điều may mắn, kết thiện duyên để phát minh để đời của lão phu không bị chìm vào dĩ vãng".
"Vận may? Thiện duyên?"
Mục Vỹ bán tín bán nghi.
Từ trước đến nay hắn không bao giờ tin vào chuyện tốt rơi từ trên trời xuống.
Hắn chỉ tin thực lực của mình.
"Nói đi, ông muốn làm gì?"
"Khà khà, cậu chỉ cần có được Dung Thiên Quyết là đã hài lòng rồi sao? Cậu không muốn đột phá, tiến vào cảnh giới Sinh Tử ư? Ta thấy lúc nãy cậu bị bọn kia đuổi giết đau khổ thấy ghê, với thực lực của cậu thì đột phá tầng một cảnh giới Sinh Tử là xem như vô địch trong cấp bậc này luôn rồi, thậm chí còn khiêu chiến được Sinh Tử tầng hai nữa cơ".
"Nhưng vì sao tiền bối muốn giúp ta?"
"Vì sao ấy hả?"
Lão giả nghe vậy thì dùng cái tay đã gãi chân ngoáy ngoáy lỗ tai, trả lời: "Chẳng vì sao cả, chỉ là ngươi vừa mắt ta thôi".
"Vậy thì xin lỗi, ta không chấp nhận được lý do này!"
"Không chấp nhận cũng phải chấp nhận!", lão tổ bắt đầu bực mình: "Không chấp nhận thì cậu đừng hòng rời khỏi đây. Ta nói cho cậu biết, bây giờ dù cậu quay lại rồi đi ra lần nữa thì vẫn bị dịch chuyển tới đây thôi, trừ khi cậu chấp nhận sự sắp xếp của ta!"
"Sự sắp xếp của ông?"
"Chính xác, sắp xếp!", lão tổ cười tự đắc: "Cậu chỉ cần vượt ải thành công là ta tự khắc đưa cậu ra ngoài, và ta hứa cậu sẽ đột phá cảnh giới Sinh Tử".
"Có chuyện tốt thế à?", Mục Vỹ nhìn lão tổ, hừ lạnh: "Ông nói đi, muốn ta làm gì cho ông?"
"Ta không cần cậu làm gì cho ta cả!", lão tổ phồng má trợn mắt: "Ta nói rồi, ta chỉ muốn kết thiện duyên với cậu thôi, chỉ thế thôi, tiểu tử nhà cậu chưa tới cảnh giới Sinh Tử nổi mà ta cần cậu giúp ta cái nỗi gì? Rồi cậu có thể làm được gì cho ta?"
Nghe vậy, Mục Vỹ nhíu mày thỏa hiệp: "Thôi được rồi!"
Nhưng hắn vừa dứt lời thì cảnh vật xung quanh thình lình biến đổi.
Giây lát sau, đáng ngạc nhiên là Mục Vỹ lại xuất hiện trên quảng trường.
Có điều trên quảng trường lúc này không có lấy một bóng người.
Chỉ có một mình hắn đứng trên bục đá nằm ở trung tâm quảng trường, xung quanh là bức tường đá của đại điện cùng cát vàng thênh thang.
Trở lại rồi ư?
Mục Vỹ ngẩn người.
"Rồi, bắt đầu thôi!", bóng dáng hư ảo của lão tổ bất chợt hiện ra, lão ta nhìn Mục Vỹ cười đắc ý: "Nhóc con, cậu hãy chuẩn bị lĩnh ngộ sinh tử, bước vào cảnh giới Sinh Tử đi!"
Giờ chỉ còn nước đâm lao phải theo lao thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất