"Các con, mục tiêu của các con là giết chết người này bằng mọi giá, bắt đầu từ tu vi thấp nhất, sau đó từ từ đến cao nhất!"
Lão tổ bỗng nhiên nói một câu khó hiểu rồi xoay người bỏ đi.
Gì thế?
Mục Vỹ sửng sốt.
Trong lúc hắn ngẩn ra, hàng loạt bóng người bay lên từ bốn phía đại điện Lộ Thiên.
Tiếng soạt soạt soạt vang lên làm Mục Vỹ điếng người.
Không ngờ những pho tượng võ giả đã biến mất lúc trước nay lại xuất hiện lần nữa.
Xuất hiện lại đã đành, lúc này đám người kia vẫn trông tràn trề sinh lực như lúc nãy nữa chứ.
Đã thế mấy người đi đầu đều có cảnh giới Sinh Tử mới ác.
Nhưng là tầng thứ mấy của cảnh giới Sinh Tử thì Mục Vỹ không đoán được nếu chỉ nhìn bề ngoài.
Cái quái gì thế này?
Mục Vỹ nhìn lão tổ, chửi đổng lên: "Lão già kia, đừng nói là ông bắt ta một mình đấu với cả đám này nhé?"
"Chứ gì nữa?"
Lão tổ trợn mắt nhìn hắn rồi nói với vẻ ngán ngẩm: "Cảnh giới Sinh Tử gồm ba cảnh giới Chuyển Sinh, ba cảnh giới Chuyển Tử, rồi sinh tử hợp nhất tiến vào tầng thứ bảy, cuối cùng là lĩnh ngộ bí ẩn, tiến vào cảnh giới Tiên Nhân".
"Tên nhãi nhà cậu may mắn lắm mới có được cơ hội lĩnh ngộ sinh tử, tham thì thâm đấy biết không hả".
"Biết cái đầu cha ông!"
Mục Vỹ tức đến nỗi không thể không chửi lão tổ: "Mấy bức tượng đi đầu có cả tầng ba cảnh giới Sinh Tử kia kìa, ông giết ta luôn cho rồi!"
"Sao lại nói vậy chứ!"
Lão tổ nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt đầy hả hê: "Tầng ba cảnh giới Sinh Tử có nhằm nhò gì với thực lực của cậu đâu, cậu vừa chém chết một đứa còn gì?"
Mục Vỹ tức khắc cạn lời.
Ai lại đi so sánh kiểu đó?
Tên Luân Vô Thường đó đúng là mạnh thật đấy, nhưng hắn giết được hắn ta trong tình huống kẻ này bị thương nặng cơ mà, hắn chỉ cần dùng chút mánh khóe nhỏ thôi là giết được rồi.
Còn mấy tên phía trước có bị quái gì đâu!
"Sinh tử, sinh tử, không để cậu rơi vào thời khắc nguy nan thì làm sao cậu hiểu được sinh tử là gì?"
Nghe thấy câu nói của lão tổ, Mục Vỹ chỉ biết thở dài: Câu này không có sai chỗ nào cả!
Hắn muốn nói gì nhưng các tượng võ giả không cho phép hắn có cơ hội đó.
Trong chốc lát, từng võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất xông đến.
Một rừng màu vàng ồ ạt chạy tới như một đám châu chấu khiến Mục Vỹ sợ đến mức hồn vía lên mây.
"Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng!"
Sau tiếng quát khẽ, Mục Vỹ tung một cú chưởng.
Âm thanh đùng đoàng vang lên, Mục Vỹ như biến thành sát thần.
Có điều sát thần này hơi ỉu xìu.
Sau cú chưởng, các pho tượng cảnh giới Vũ Tiên hóa thành núi vàng bị thiên hỏa đốt thành tro.
Mặc dù cú chưởng này tiêu diệt được mấy trăm người nhưng số lượng ấy chẳng thấm vào đâu.
Một rừng võ giả dài không thấy cuối lại lao đến.
Mục Vỹ ngây ra như phỗng.
Kiến nhỏ nhưng làm ngã con voi được mà!
Đã thế đằng sau đám kiến còn có này ong vàng, này hổ này sư tử, thậm chí có thứ còn ghê gớm hơn cả voi, lần lượt như thế đủ để làm Mục Vỹ ngã chổng chơ rồi.
"Diệt Sinh Thất Kiếm!"
Hắn xuất kiếm Thiên Minh.
Toàn bộ những tượng võ giả đi tới trước mặt Mục Vỹ đều có cảnh giới Vũ Tiên, không hề gây áp lực gì cho hắn.
Số lượng nhiều đấy, nhưng Mục Vỹ vẫn lo liệu được.
Đó chưa phải điều khiến Mục Vỹ lo lắng.
Mối lo ngại của hắn là sau khi diệt trừ đám binh tôm tướng tép này thì phải giải quyết những tên phía sau thế nào đây?
Đối thủ càng lúc càng mạnh, còn hắn ngày một yếu dần.
Lúc này Mục Vỹ không chửi lão tổ không được, lão ta chơi ác quá mà!
"Cậu nhóc đừng sợ, cứ từ từ đánh, đánh không lại thì ta sẽ dùng pháp bảo ngăn bọn nó lại, cậu khỏi lo!"
Dung Thiên lão tổ vừa ngoáy lỗ mũi vừa cười hí hửng, sau đó lấy một cây gậy dài màu vàng nhạt từ sau lưng.
Trên cây gậy dài ấy là các khúc xương nối tiếp nhau đầy phức tạp.
Dung Thiên lão tổ lại nở nụ cười rùng rợn: "Nhìn cho kỹ, khúc này là khống chế nhóm bên này!"
Lão ta vừa cười vừa chuyển động một khúc xương trên cây gậy, đám võ giả ở đội ngũ bên kia bỗng nhiên dừng lại và lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, Dung Thiên lão tổ lại vung tay, lại có một đội ngũ khác bước lùi.
"Sao không nói sớm!"
Hành động của lão ta làm Mục Vỹ khóc không ra nước mắt.
"Nói sớm thì cậu sẽ không còn liều mạng nữa vì nghĩ gần chết sẽ có người cứu!"
"Khà khà, ông nói vậy thì ta yên tâm rồi, đừng quấy rầy ta đấy nhé, ta liều mạng đây!"
Mục Vỹ cười sảng khoái rồi xông lên.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp đại điện lộ thiên, nơi này đã trở thành một bãi chiến trường giết người không thấy máu.
Đối thủ mà Mục Vỹ phải đương đầu càng lúc càng mạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất