Giờ phút này, Luân Vũ thấy Mục Vỹ muốn đi bèn hét lớn: "Mục Vỹ, ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi cái chết đâu!" 

             "Xông lên cản hắn lại mau!" 

             Người của tiểu thế giới Luân Hồi như hóa rồ. 

             Luân Vô Thường đã chết, cho dù bọn họ sống sót trở lại tiểu thế giới Luân Hồi thì đón chờ họ cũng là cảnh sống không bằng chết thôi. 

             Nhưng Mục Vỹ mặc xác bọn họ, cất bước luôn vào đại điện. 

             Tiếng vù vù vang lên, Mục Vỹ tiến lại gần vách đá ở chính giữa đại điện. 

             Trên vách đá có khắc tượng một ông lão khổng lồ. 

             Mục Vỹ không nghĩ ngợi gì thêm, bước ra một bước xông về phía ông lão. 

             Sau tiếng ầm, Mục Vỹ biến mất khỏi đại điện. 

             Lạc Tuyết nhìn thấy nhưng không nói gì, cô ấy biết đó chính là lối ra. 

             "Mong ngươi bảo trọng!" 

             Lạc Tuyết cười chua xót, quay trở về. 

             Vì chiêu quyết định của Mục Vỹ và Luân Vô Thường này những pho tượng ở bên ngoài đại điện đã được dọn dẹp đáng kể, những bức tượng võ giả cảnh giới Sinh Tử cũng bị ép lui về phía sau. 

             Thế nên giờ đây mọi người đã không còn chịu quá nhiều áp lực nữa. 

             Đương nhiên họ phải nắm bắt cơ hội này rồi. 

             Bởi sẽ không còn trận chiến khốc liệt giữa Luân Vô Thường và Mục Vỹ cho họ hi vọng lần thứ hai nữa. 

             "Sư huynh!" 

             Lạc Tuyết thấy toàn thân Đấu Thiên toàn là vết thương bèn vội vàng tiến lên đỡ y. 

             "Ta không sao!" 

             Đấu Thiên nhìn phía sau, ban đầu số lượng các sư huynh đệ lên đến trăm người nhưng bây giờ chỉ còn lại hơn hai mươi người. 

             Các đệ tử chỉ tới để mở mang tầm mắt cũng người chết, người bị thương. 

             Gặp phải tình huống thế này, đại sư huynh như y thật sự không còn mặt mũi nào gặp sư phụ của mình nữa. 

             Đột nhiên, Đấu Thiên nhớ lại những gì Mục Vỹ từng nói với mình. 

             Biết thế y đã cùng Lạc Tuyết và Mục Vỹ tới đây từ đầu cho rồi, nếu vậy các sư huynh đệ sẽ không chết nữa. 

             Chỉ tiếc là không có thuốc hối hận. 

             Đấu Thiên vô cùng ăn năn vì sự ngu ngốc và thói khinh người của mình. 

             "Tuyết Nhi, Mục Vỹ kia đâu?" 

             "Đi rồi!" 

             Lạc Tuyết cúi đầu đáp. 

             "Đi rồi? Ý muội là nơi này có lối ra sao?", Đấu Thiên ngỡ ngàng. 

             Y cứ tưởng đây chỉ là nơi tị nạn tạm thời thôi chứ, không ngờ nơi này có cả lối ra. 

             Dù vậy, trong lòng Đấu Thiên vẫn thấy cực kỳ rúng động. 

             Làm sao Mục Vỹ phát hiện thứ này? 

             Đấu Thiên nghĩ nát óc cũng không ra. 

             "Thiếu chủ!" 

             Một bên khác, đám người Luân Vũ quỳ xuống trước thi thể đã hóa thành cát bụi từ lâu của Luân Vô Thường. 

             "Mục Vỹ, phải chết!" 

             Tia sát ý hiện lên trong mắt Luân Vũ. 

             Nếu trước đó Luân Vô Thường không bị tốn sức quá nhiều thì làm gì có chuyện bị Mục Vỹ giết chết chứ, đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là Mục Vỹ. 

             Gã ta đã đến cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai cơ mà, giết chết Mục Vỹ không thành vấn đề. 

             "Truyền lệnh ta xuống, nghỉ ngơi một lát, kiểm kê quân số rồi tìm lối ra tiêu diệt Mục Vỹ!", Luân Vũ bình tĩnh đưa ra kế sách: "Chắc chắn tên này bị thương nặng, không trốn đâu xa được!" 

             "Rõ!" 

             Tính đến thời điểm hiện tại, vì võ giả tiểu thế giới Luân Hồi có nền móng vững chắc nên tổn thất ít nhất, còn lại mấy chục người, võ giả cảnh giới Sinh Tử thì toàn vẹn quân số, trừ Luân Vô Thường. 

             Lúc này phải bắt được Mục Vỹ sớm hết mức có thể và giết chết hắn. 

             Nếu không, lỡ may Mục Vỹ đột phá đến cảnh giới Sinh Tử ngay tại Tứ Nguyên Phong Địa này thì họ xong đời. 

             Đám người Tử Vô Tẫn, Song Thư Vũ và Lôi Phong trố mắt nhìn nhau. 

             Luân Vô Thường bị Mục Vỹ giết rồi! 

             Đây là tin tức mà dù thế nào bọn họ cũng không thể nào tin nổi. 

             Nhưng sự thật rành rành trước mắt, họ không muốn tin cũng không được. 

             Nhưng trong tình huống hiểm nghèo thế này, liên minh bọn họ phải làm gì mới giết được Mục Vỹ đây? 

             Ba người nhớ rõ liên minh bọn họ chẳng làm gì được Mục Vỹ cả. 

             Nhìn nhau, ba người lập tức quyết định. 

             Mau chóng truy sát Mục Vỹ! 

             Một khi để hắn đột phá, đạt đến cảnh giới ngang họ thì việc giết hắn sẽ trở nên vô cùng khó khăn. 

             Thậm chí có thể bọn họ sẽ bị Mục Vỹ giết chết. 

             Giờ phút này, suy đi tính lại, có lẽ kẻ đã giết Trí Nhạc chính là Mục Vỹ. 

             Sau khi hạ quyết tâm, ba người lập tức bắt đầu tìm kiếm lối ra. 

             Lạc Tuyết căng thẳng nhìn mọi chuyện đang diễn ra. 

             Giờ tình cảnh của Mục Vỹ đã nguy hiểm hơn rồi. 

             Võ giả của tiểu thế giới Luân Hồi sẽ không bỏ qua hắn, liên minh bốn tiểu thế giới lại càng không. 

             Thế nhưng lúc nãy Lạc Tuyết đã nhìn thấy Mục Vỹ trông đã lao đao lắm rồi. 

             Người này có thực sự còn chống cự được không đây? 

             Cô ấy không biết. 

             Lúc này Mục Vỹ đã không còn thời gian suy nghĩ mấy chuyện này nữa. 

             Vì giờ đây hắn đang ngơ ngác đứng giữa một thế giới tối đen như mực. 

             Đây là đâu? 

             Vừa rồi hắn đã kiểm tra đại điện cẩn thận, rõ ràng phát hiện nơi này là lối ra mà. 

             Nhưng sau khi xông vào, Mục Vỹ lại nhận ra mình nhầm to. 

             Đây là đường chết chứ nào phải lối ra. 

             Dường như hắn đã đi vào ngõ cụt, hoàn toàn không thấy đâu là Nam đâu là Bắc. 

             Nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng là mọt mảnh tối mịt. 

             "Tiểu tử, cậu đang tìm cái gì thế?" 

             Đang lúc Mục Vỹ ngờ vực thì một giọng nói già cỗi đột nhiên vang lên. 

             "Ai đó!" 

eyJpdiI6IkRPOWI3MVQrenJNNDNKQW01d3A5SFE9PSIsInZhbHVlIjoieEpMVkNVcUtKOWdvMGZJUWJ4ejFrQlVzUUZLelhSM2liU3B5RGRlck1DMnFtdHkzZ2tLMldRZEFNeEg2MEs1MjM0V1d2ajhVekphblpjcHIwXC9xeHpDN1ZONlR2b291VDhsTDZBSjFIbGdrWHZsVVh6OUI0b1lTR25Na3RnXC84U3R2ZHR3UTNQNGdBWFozRVNOSW05RzJGZlBvZlhzcFwvd2t1YU5wN0xVcXp6aDhjckFhYjBaZ3RRYjRvR3hhcVdKR2p1Tk9DWFFwMk0ySkR4VGlacWs3dFwvSVpSYlhmR0EwZExBVmlzV0ZxSHV3dVwvUWc2OVwvSGJRMWZrT2ZjbEtnK0JSUnVSXC9lY3V4aDUyTFM3TnZyZUNTeFwvTzZRUEk4blV5dENDSjFTSzZ2UT0iLCJtYWMiOiIxYzczMGEwZjE5NzIyMThkMDU5NjhlNDZiNTFmZjg3MjM5MDkxNzM3OWU1ZDg3ZWVjNDI1N2I2NDY1MWU5Y2UxIn0=
eyJpdiI6IkNRc2hGU05icTJNUDhBUHA3RDgyeEE9PSIsInZhbHVlIjoiSkJwSWlweE9FZEdpV05CTEhBZkpEQmY1QkFlQWkxMzByNE16XC9uQVVUeWw0SEZwYkhodHF2XC8xSHppOHprNVd2VVBHOTFoVHFUZGt3alFBbjFKNlBHY3lIT2FkVVZDTE5Sbkh0YkdDNkZYM25cL3hVZDF1WUtRSkFVV013OWNSUkZ4cEdcL01CVWR2SXVpXC9PSVpQQzdwdXFER0tQVXFIdU96R1JDWlBzTWhRSFFPaEpER2JiUGJIWXA5bHM1OEMyakYya0p3dk1nKzhNY3UwU3RqdVlzbXVTdG9BYmNcL2ExWklpUkt0NzN0RGs2TU13eUJZd1lCYW5EMlBDYXlORzdDcysrQzNJNVhXN1lUbnBwZG9Ha2c0VjBNZndCeDcrVnFcL2dZTE42clZuR25QNlN3YXc4aXBtM29CWWRQXC9xbkVqYk1vajcrb053RVlyb1d6ZFk2K2pHbmV0Nzl3aWhPZTF5Kytjbmt5SlBWNGNjT2h6N3pcL0poRStpN1EzVDlFWHlYa3ltYjNXbkFNXC9NWTdoOGJweDhLdG1RRStGYnZPOGNOcytrVExLMmRzWlJDbExNSnpGTDZMNzJ5Yk9WNnJxaE5kVnF6bFdrdVhqRkRKQXlQZ1ZEeUpheU1iS0UyY1pRY24zNlFNTHZ6MEswPSIsIm1hYyI6IjdiYTJjNGI2NjIxN2E1MjJiNzI4MWQxN2E5YzEzOTE0OGEyYWRlYzYyYjBkMWYxMDMxMzJjM2E4MWM5MGY3ZDMifQ==

             Nhất là khi lão già này trong lúc từ từ bước tới gần hắn thì một tay ngoáy mũi, một tay móc gỉ tai.

Ads
';
Advertisement
x