Khoảnh khắc ấy, Luân Vô Thường như biến thành chúa tể thế giới, bất kì kẻ nào cũng chỉ là một con kiến khi đứng trước hắn ta. 

             Cả tinh thần lẫn thể xác Lạc Tuyết đều sợ hãi. 

             Thật là khủng khiếp! 

             Đáng sợ quá! 

             Lạc Tuyết thấy bản thân như rơi vào một hầm băng, không tài nào chịu đựng nổi. 

             Không những thế, áp lực ấy đang ngày một lớn dần. 

             Cuối cùng, Lạc Tuyết kêu lên, bước lùi ra sau, phun một ngụm máu rồi quỳ xuống đất. 

             Nhưng cô ấy đứng ở phía sau mà còn không chịu nổi thì Mục Vỹ đang ở trung tâm sẽ nhận lấy áp lực thế nào đây? 

             Tuy chân nguyên hộ thể đã ngưng tụ thành một lớp phòng hộ ở trước người nhưng Lạc Tuyết lại thấy nó như một tờ giấy mỏng manh vậy, chẳng được tích sự gì. 

             Vậy mà lúc này Mục Vỹ vẫn có thể đứng yên như đang mặc một bộ hộ giáp cứng như thép. 

             Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười thật sự có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn đến thế sao? 

             Lạc Tuyết không biết. 

             Sự hiện diện của Mục Vỹ đã phá vỡ mọi nhận thức của cô ấy về cảnh giới Vũ Tiên. 

             Theo lý thuyết thì mọi võ giả được phép vào Tứ Nguyên Phong Địa đều là những thiên tài hàng đầu mỗi tiểu thế giới, giết đối thủ có cảnh giới cao hơn đối với họ là chuyện dễ như ăn cháo. 

             Vậy mà lúc này, trong trường hợp của Mục Vỹ thì lại là vượt cấp giết chết những thiên tài này. 

             Người này thật sự kinh khủng đến như vậy ư? 

             Lạc Tuyết không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. 

             Nhưng cô ấy không biết áp lực mà Mục Vỹ phải gánh chịu hiện giờ lớn lao đến nhường nào. 

             Tịch Diệt Luân Hồi, hay cho một chiêu Tịch Diệt Luân Hồi. 

             Đây gần như lĩnh hội trọn vẹn tất cả pháp tắc không gian xung quanh rồi, vừa khống chế không gian vừa khống chế cơ thể võ giả. 

             Nếu như Luân Vô Thường của lúc này trong trạng thái đỉnh cao thì Mục Vỹ chắc chắn sẽ quay đầu đi ngay mà không chút do dự. 

             Nhưng thực tế thì không phải. 

             Giờ đây, Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí từ từ ngưng tụ đến trình độ cao nhất. 

             Tiếng vù vù truyền đến, từng luồng nguyên khí biến đổi hoàn toàn thành nguyên kình! 

             Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình! 

             Mục Vỹ xông ra ngoài, ánh mắt hắn đầy bất khuất. 

             Lúc này đây, Mục Vỹ tựa như Huyết Ma tới từ biển máu vô cùng vô tận, toàn thân bao trùm trong huyết khí dày đặc. 

             Đây là lần đầu tiên hắn thi triển Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình bằng sức mạnh của chính huyết mạch của mình. 

             "Cửu Nguyên Diệt Tiên Chưởng, Địa Diệt Chưởng!" 

             Sau tiếng quát khẽ, Mục Vỹ tung một cú chưởng. 

             Chưởng ấn không lớn, kích thước chỉ bình thường. 

             Nhưng Địa Diệt Chưởng được ngưng tụ bởi Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình hiện giờ lại khủng khiếp như sự khiêu khích và nghiền ép của Tu La. 

             Trong chớp mắt, huyết khí quay cuồng giữa hai người, Địa Diệt Chưởng và Tịch Diệt Luân Hồi nhìn bề ngoài không hề có chút dao động nào nhưng thực chất chân nguyên của chúng dữ dội đến mức khiến các đại điện gần đó cũng chấn động theo. 

             "Giết!" 

             "Phá!" 

             Gần như cùng lúc, hai bóng người va uỳnh vào nhau. 

             Ầm… 

             Một khắc sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp đại điện. 

             Khắp nơi đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh hùng hậu ấy. 

             Trong đại điện, cơ thể các bức tượng võ giả cảnh giới Vũ Tiên trong phạm vi trăm thước vỡ tan, cát bay khắp bầu trời. 

             Thậm chí một số tượng võ giả cảnh giới Sinh Tử khác cũng buộc phải lùi về sau. 

             Dưới tác động khủng khiếp ấy, hai bóng người vẫn đứng vững tại chỗ, không nhúc nhích. 

             Cứ như thể ai lùi một bước nghĩ là thừa nhận mình thua vậy. 

             Phụt… 

             Đột nhiên, tiếng hộc máu vang lên, Mục Vỹ lảo đảo, ngực lõm xuống, máu tươi văng tung tóe. 

             "Mục Vỹ!" 

             Thấy cảnh này, Lạc Tuyết hốt hoảng chạy tới, trong mắt đầy vẻ lo âu. 

             Cú va chạm vừa rồi thật sự quá đáng sợ. 

             Nhưng kết quả là Luân Vô Thường hơn một bậc ư? 

             Nhìn cảnh hắn ta đứng tại chỗ, gió cát thổi vạt áo, Lạc Tuyết nhếch môi nở nụ cười cay đắng. 

             "Ta không sao!" 

             Mục Vỹ nuốt ngược máu vào trong cuống họng, gượng gạo nói. 

             Nhưng gương mặt tái nhợt của hắn đã chứng minh cho việc hắn đã bị thương. 

             Dư âm mạnh mẽ của cú va chạm đã khiến thân thể Mục Vỹ sụp đổ, lúc này hắn còn đứng được đã là kỳ tích rồi. 

             Ở phía đối diện, nét cười mệt mỏi chậm rãi hiện lên trong mắt Luân Vô Thường. 

             Nhưng sau khi nét cười ấy hiện ra, khóe mắt hắn ta thình lình xuất hiện vết nứt. 

             Ngay sau đó, thân thể và da thịt hắn ta bắt đầu nứt nẻ từng chút một. 

             Âm thanh phụt phụt vang lên liên hồi, Luân Vô Thường của bây giờ cứ như vò rượu bị vỡ vậy, bề ngoài thân thể lan rộng vết nứt, máu thịt bên dưới những kẽ nứt ấy cũng bắn văng ra ngoài. 

             "Á!" 

             Khung cảnh ấy làm Lạc Tuyết sợ hãi hét lên. 

             Bởi dáng vẻ của Luân Vô Thường lúc này thật sự quá đáng sợ. 

             Chẳng khác gì một cái xác nứt nẻ bị sâu mọt ăn từ trong ra ngoài, vô cùng buồn nôn. 

             "Ta phải đi rồi!" 

             Mục Vỹ gượng cười, nói: "Sau này ta sẽ trả ơn cô, lần tới gặp nhau, việc gì giúp được ta sẽ không bàng quan, có điều lúc này ta phải đi rồi!" 

             "Giờ ngươi còn đi nổi không?" 

             Lạc Tuyết lo lắng hỏi. 

             "Không thành vấn đề!" 

             Thấy các tượng võ giả trong phạm vi trăm thước bị tách ra, đám võ giả kia bắt đầu hăng hái trở lại. 

             Có lẽ không lâu nữa là những người này sẽ xông được vào đại điện. 

             Mặc dù Luân Vô Thường đã chết nhưng những người đi theo hắn ta chắc là muốn giết Mục Vỹ lắm rồi. 

             Bởi Mục Vỹ nhìn thấy sát ý trong đôi mắt của Luân Vũ và Luân Sơn Nhạc! 

             Giờ mà không đi khỏi đây thì đón chờ hắn sẽ là cái chết. 

eyJpdiI6IlMwaTI3alVWOVJMTHpONkg2QTdGaHc9PSIsInZhbHVlIjoia0F6ZGtuZVM2a1NnTWlLVEw5S2E5c1ZyWGNmaUFoY3Y4d0dIbFFMWHc2emtLRWRTSGppa0ZEMENqWWZOQWNpTjRHQzFkNEpZRWZwZ2pXVXlFMUpGT28wVXJNK01RVVFVSHpDZXRmdW50SXhhTE1cL0tSc0VCeEhzTk5NSXRXXC9kTGorWFpqZ2QwK05zTHFOUnRlXC9XcGVabG1HUTkrQnpKc29kdlFJRHFsN1M3ZERlbnBBUEVENWVLSHJjQkZHbUJLcUtFNTJJeEUyZ1RFYkF0UjdFTGQ1dz09IiwibWFjIjoiYmNiZDQzZmVlMzk1YWU4MTVlZWE1OWE4ODRkNzBjNjhiMjJiODlkZWI3MDk5YzkyOWEwZjdjN2EzMmRhODdmZiJ9
eyJpdiI6IjZXcVdRQkowVmluSjdUd2xyRUhUTnc9PSIsInZhbHVlIjoiSE5RTWVYbGJrRnRZbmViaVl4QjlmcmVcL3JPUVZraFIwWE1ZK29FYlFhaThsVGxETzNBYld3alwvNEhpSHgxMUY1cWhlV2k1SjVGRjRmWFB3TGMzdkQ4aktzRmtCSHBLTUhEWStEdFRGMHcrXC9ma2FrTHZ5Slwvekh1TDVCWTlKaWZsbHQ3bTNibDBqZTBZZk5GdEcyNzdhVzR6VVF1R1lWMDR5WnpBdU5cLzlDRlZwRGxVWmtaRUZHK0lraGZHWkNzSTZGRE50a2Qwckhzb3AyNDFhbWg0TFhHV1k1Nm1OemdxREdOU1lDNFo4WmIxUXZGczZXTmx4elFkSHFrRGxlK3E0djlNZTVSTVVvZDJtZ3VCcW5OZWo0WEk5bE9wcWlYV1wvbmdZaEJMWU8rMDlTNDFCdUpneFQ3M2haYXlrWWR2RENsbG1hdDhVNDFJSFBcL3VFQXJVanZISkVrUkxHY2VGcWpZTWFSaE9CRnd0bkQ3Q3hVaXloSXVhNjFCTEpGXC9cL3pseXFNVmRmRWRvWW5nXC8wV1F2N1EzUVwvSjcrREszNXJFdHEwWEhjYWx5UWdwdUZkOGN6cjVBdnlURHp5WXVcL3YzTHAyTGdvdEdKNzZxOUVrbTdPNFI1VG52Yzc4Q0hLNWtEY0ZwdUorT1wvUytnb2NjWHEwaW16M2hXelBKNzJpYkc1IiwibWFjIjoiMzEzMjAxOTcxYWEyMzlkNmFlZGViMTA5YjUwYmE1N2YxNWIyZDAzMTNiMmNmZGNiM2I5NWIyZWJiODZjYzljNyJ9

             Nói rồi hắn đi vào đại điện.

Ads
';
Advertisement
x