“Thứ quỷ quái gì vậy?”
Luân Vô Thường ngạc nhiên hô lên khi trông thấy cảnh này.
“Thứ quỷ quái ư? Là đồ tốt dùng để giết ngươi đấy”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi cất bước, dưới luồng sức mạnh điên cuồng ấy, Luân Vô Thường hoàn toàn đờ đẫn.
Sức mạnh này của Mục Vỹ khiến người ta quá đỗi kinh ngạc.
Luân Vô Thường biết khá rõ về các công pháp của tiểu thế giới Ngũ Hành, nhưng chưa từng thấy kiểu sức mạnh này bao giờ.
Nhưng dẫu sao hắn ta cũng là cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba, nên dù gặp nguy cũng không hoảng loạn. Luân Vô Thường khẽ hô lên một tiếng, quầng sáng trong suốt ở phía trước đã chống lại năm con Nguyên Long.
Thấy vậy, Mục Vỹ cũng phải há mốc miệng vì ngạc nhiên.
Vì hắn biết Ngũ Nguyên Chi Long sau khi được mình cải tạo đã mạnh đến mức nào.
Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba đúng là không đơn giản như hắn tưởng.
“Mới ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên mà đã đòi đấu với ta ư?”
“Sao nào?”
Mục Vỹ cười lạnh rồi tiếp tục tiến lên.
Uỳnh! Ngay khi hắn cất bước, lò luyện Phong Linh đã xuất hiện để bảo vệ cơ thể hắn, Mục Vỹ cầm kiếm Thiên Minh trong tay một chém một đường.
Lực tàn phá của kiếm tâm tầng thứ mười cũng chưa đủ dùng trong tình huống này, nhưng có thêm sức mạnh to lớn của lò luyện Phong Linh thì đến Luân Vô Thường bị đụng trúng một cái cũng phải tái mét mặt.
“Còn trụ được nữa không?”, Mục Vỹ nhìn Luân Vô Thường rồi cười lạnh hỏi.
Nếu bây giờ, Mục Vỹ không giết Luân Vô Thường thì chắc chắn hắn ta sẽ không tha mạng cho Mục Vỹ ở trong Tứ Nguyên Phong Địa này.
Mặt khác, mất đi sự chống đỡ của Luân Vô Thường, một pho tượng võ giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba cũng mất đi đối thủ, áp lực của mọi người lập tức tăng vọt, họ liên tục phải lùi lại.
Nhưng khi thấy thiếu chủ nhà mình đang bị Mục Vỹ hà hiếp ngay trước mắt, các cường giả cảnh giới Sinh Tử như Luân Vũ và Luân Sơn Nhạc cũng phải nghiến răng nghiến lợi với vẻ giận dữ.
Nhưng họ chẳng thể nào đột phá vòng vây được.
“Còn cầm cự được nữa không?”
Thấy Luân Vô Thường chật vật chống trả, Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng rồi lấy năm sợi Khốn Thiên Toả ra, tiếng kim loại loảng xoảng vang lên, năm sợi Khốn Thiên Toả quấn lấy người Luân Vô Thường, sức ép mạnh mẽ khiến Luân Vô Thường chỉ biết khổ sở chống đỡ trong tuyệt vọng.
Nhưng hắn ta quyết không chịu thua thì sao có thể cúi đầu trước Mục Vỹ được.
“Định giết ta ư? Để bổn thiếu chủ cho ngươi biết sức mạnh thật sự của Luân Hồi Các từ tiểu thế giới Luân Hồi”.
Luân Vô Thường khẽ hô lên một tiếng rồi lại hộc một ngụm máu tươi ra với vẻ dữ tợn.
“Tịch Diệt Luân Hồi!”
Sau tiếng gầm phẫn nộ ấy, Luân Vô Thường lao lên.
Rắc rắc…
Ngay sau đó, quầng sáng không gian của hắn ta đã vỡ nát, nhưng lúc này mọi thứ dường như đều dừng lại.
Mục Vỹ cũng không thể nhúc nhích, buộc phải đứng chịu trận.
“Phá!”
Luân Vô Thường gầm lên, không gian phía trước hắn ta như đã bị khống chế hoàn toàn.
Lúc này, Ngũ Nguyên Chi Long bị nứt từ bên trong ra, vảy rồng trên da của Mục Vỹ cũng dần biến mất, kiếm Thiên Minh và Khốn Thiên Toả cũng đứng bất động.
Mục Vỹ chỉ biết trơ mắt nhìn các luồng sức mạnh điên cuồng ấy bổ nhào về phía mình.
Ầm…
Ngay sau đó, tất cả đã bình thường trở lại, nhưng vẫn có một luồng sức mạnh đang ập tới người Mục Vỹ.
Mục Vỹ hộc ra một ngụm máu lớn rồi lùi lại, đập người vào một cây cột đá trước đại điện.
Cây cột đá kiên cố đến mức võ giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất cũng không thể lung lay mà cũng đã xuất hiện vết nứt, Mục Vỹ gập người nằm rạp xuống đất, máu chảy thành dòng dưới đất.
Mạnh quá!
Bấy giờ, Mục Vỹ mới biết thế nào là ngang tàng thật sự.
Vì lúc này, Luân Vô Thường đã hoàn toàn bùng nổ sức mạnh cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba.
Nhưng Mục Vỹ biết mình không thể lùi bước.
Vì như vậy thì sẽ chết chắc.
Hắn cố nhịn không hộc máu tiếp rồi nhìn Luân Vô Thường ở phía trước với vẻ quật cường.
“Chưa chết à?”
Thấy dáng vẻ chật vật của Mục Vỹ, Luân Vô Thường nhếch mép cười lạnh.
“Mục Vỹ, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi”.
“Xin lỗi, ta chưa chết đâu, còn ngươi thì sắp chết rồi”, Mục Vỹ lau máu trên khoé miệng rồi chầm chậm vận chuyển chín Nguyên Cầu.
Cùng lúc đó, cơ thể hắn cũng dần trở nên trong suốt.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí cũng từ từ chuyển hoá thành Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình.
Sự chuyển biến ngang tàng này khiến Luân Vô Thường cảm thấy nguy hiểm.
“Ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”, Luân Vô Thường hừ lạnh hỏi.
“Ngươi cũng thế còn gì?”
Mục Vỹ cũng hầm hừ đầy sát ý.
Lần này, hắn chuẩn bị liều chiến một trận rồi đây.
Thắng thua sắp được phân định rồi.
“Cửu Nguyên Tụ Thiên Kình, ngưng!”
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi giơ tay lên.
Thấy vậy, Luân Vô Thường bình tĩnh lại rồi chầm chậm vận chuyển đôi tay ngưng kết ấn ký với sức mạnh cuồn cuộn.
Hắn ta không ngờ Mục Vỹ lại mạnh tới vậy, khiến hắn ta phải liều mạng chiến một phen. Nhưng chính hắn ta cũng không rõ, sau khi thi triển chiêu thức này xong, mình còn sống được nữa hay không.
“Chết tiệt!”
Luân Vô Thường thầm nổi điên, nếu không phải trước đó hắn ta đã tiêu hao quá nhiều máu huyết thì đâu thê thảm đến mức này.
“Luân Hồi Kết Giới - Giới Ấn Thiên Địa!”
Sau tiếng hô ấy, đã có một tinh thể không gian bàng bạc xuất hiện trước mặt Luân Vô Thường rồi tạo thành một tinh thể ba góc. Tinh thể này chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng luồng sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong mới toả ra một chút, đã khiến Lạc Tuyết đứng một bên phải lạnh buốt người rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất