"Dung Thiên Quyết!"
Ba chữ màu xanh trên bìa sách làm Luân Vô Thường ngẩn người.
Nhưng hắn ta biết đây không phải lúc kiểm tra võ kỹ.
Luân Vô Thường chìa tay ra, toan lấy cuốn võ kỹ kia về.
Đúng lúc này, tiếng rắc rắc vang lên, một vết nứt đột nhiên xuất hiện dưới chân.
Khoảnh khắc vết nứt xuất hiện, Luân Vô Thường thấy có gió thoảng bên tai, một bóng người lao ra thật nhanh.
Người nọ phóng thẳng tới trước mặt Luân Vô Thường, hắn ta tung một chưởng, không ngờ tóm hụt.
Nhưng đang lúc xoay người lại thì một bóng dáng thình lình xuất hiện sau lưng hắn ta, chộp lấy Dung Thiên Quyết rồi lùi lại thật nhanh.
"Cảm ơn vì cuốn Dung Thiên Quyết này nhé!"
Bóng dáng nọ mặc y phục màu đen, vóc dáng khỏe khoắn, tốc độ thì nhanh như thỏ. Hàng loạt bước chân chạy như bay của hắn xảy ra thật nhanh, không một ai kịp phản ứng.
"Đuổi theo!"
Đã lấy về tay rồi còn để vuột mất, Luân Vô Thường không nổi đóa mới là lạ.
Hắn ta cứ đinh ninh chỉ cần cẩn thận đề phòng người của năm tiểu thế giới thôi là được rồi, tự nhiên một kẻ không biết mặt mũi từ đâu chui ra.
"Con chuột nhắt nhát gan, không dám lộ mặt ra à?"
"Ha ha, lộ mặt thì không bị ngươi giết cũng bị bọn họ truy cùng đuổi tận thôi, đừng nghĩ ta ngu như ngươi chứ? Tiếng cười khàn khàn vang lên, bóng người nọ bay qua tường đại điện rồi biến mất.
Luân Vô Thường giậm chân xuống đất lấy đà rồi đuổi theo với tốc độ nhanh như tên bắn.
Ầm…
Có điều Luân Vô Thường mới vừa băng qua tường thì một tiếng nổ vang dội đột ngột truyền đến.
Nghe thấy tiếng nổ kinh hoàng kia, mọi người giật mình.
Ngươi xông ra trước tiên đương nhiên là các cường giả cảnh giới Sinh Tử của Luân Hồi Các như Luân Vũ và Luân Sơn Nhạc.
"Tuyết Nhi!"
Thấy Lạc Tuyết chạy qua, Đấu Thiên kéo cô ấy lại, dặn dò: "Đi theo sau ta, đừng nhanh nhoản đoản!"
"Ta biết rồi!"
Lạc Tuyết cười hì hì, gật đầu.
Nhưng nụ cười của cô ấy khá là kì lạ.
Trong lòng Đấu Thiên cũng thấy hơi kì lạ.
Có phải phe họ lấy được Dung Thiên Quyết đâu, sao Lạc Tuyết lại vui thế nhỉ?
Lạc Tuyết biết không phải họ lấy được Dung Thiên Quyết, chắc chắn Dung Thiên Quyết bị tên biến thái đó cướp đi rồi!
"Còn biết cải trang để giấu mặt nữa cơ, ghê ghê ghê!"
Lạc Tuyết lẩm bẩm trong bụng, tiến thẳng về phía trước.
"Giết!"
Nhưng người của Luân Hồi Các vừa lao ra thì tiếng hét “giết” bỗng dội đến như muốn nhấn chìm cả khoảng trời nơi đây.
Mọi người lập tức bám theo hướng âm thanh phát ra, bấy giờ mới phát hiện bên ngoài đại điện lộ thiên đã bị vô số pho tượng mặc áo giáp màu vàng sẫm bao vây từ lúc nào.
Những pho tượng kia cũng chẳng xa lạ gì với họ.
Đó là các pho tượng mà họ thấy ở các cung điện khác!
"Trời đất ơi!"
Thấy cảnh này, một số võ giả ngây ra như phỗng.
Hàng chục nghìn pho tượng tranh nhau chen lên, vừa thấy người là nhào tới không do dự.
Các pho tượng võ giả mặc y phục thống nhất đều là cảnh giới Vũ Tiên, những người có trang phục khác biệt hơn dễ thấy là chỉ huy, và dao động phát ra từ người chúng đều ở cảnh giới Sinh Tử.
Thậm chí rất nhiều người ở chính giữa có cảnh giới còn hơn cả Sinh Tử tầng thứ nhất.
Sao bỗng nhiên mấy thứ này sống dậy vậy?
Lạc Tuyết thấy cảnh này thì hết hồn.
Cô ấy bỗng nhớ đến những gì Mục Vỹ từng nói với mình.
Nếu sa chân vào tử trận, các võ giả sẽ sống lại và giết họ.
Cửa sinh!
Lạc Tuyết sực nhớ ra hình như Mục Vỹ có nói câu này.
Chỉ khi đến cửa sinh thì họ mới có cơ hội sống sót.
Nhưng hiện tại chẳng có ai kịp suy ngẫm điều đó cả.
Bởi hàng vạn bức tượng võ giả đã ập đến tấn công rồi.
Phần lớn nhóm đi đầu đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng một, tầng hai, nhóm này vốn không gây áp lực gì cho họ.
Sau khi tung chưởng hạ gục một tượng võ giả, Lạc Tuyết cảm giác bị ai chạm vào vai.
Cô ấy phản xạ rất nhanh, xoay người tung cước.
"Trời má ơi, nguy hiểm quá!"
Vừa đá một phát thì một tiếng hét đầy kinh hãi vang lên: "Ta tới cứu cô mà cô lấy oán báo ơn à?"
"Ngươi đấy hả!"
Thấy Mục Vỹ, Lạc Tuyết giật mình thốt, sau đó cô ấy nhận ra mình phải nói nhỏ bèn hạ giọng xuống: "Ngươi còn dám tới đây sao? Người vừa trộm Dung Thiên Quyết là ngươi đúng không?"
"Dung Thiên Quyết nào cơ? Ta mới tìm được cửa sinh, chuẩn bị đưa cô đi đây. Ở lại là chết đấy tiểu nha đầu!", Mục Vỹ vội vàng nói.
"Không phải ngươi ư?"
"Gì mà không phải ta?", Mục Vỹ nói nhanh: "Giờ mà không đi, lỡ bị đám Luân Vô Thường phát hiện ta đang ở đây thì muốn đi cũng không được đâu".
"Liên quan gì đến ta, có phải bắt ta đâu!"
Mục Vỹ cạn lời thật sự: "Hay thật, được lắm, đồ vô lương tâm, ta tới cứu cô mà cô lại nỡ lòng nói câu đó, vậy thì cô tự sinh tự diệt đi!"
"Cứu ta? Ngươi tốt bụng thế à?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất