"Ban đầu ta định đi luôn nhưng nhớ đến tiểu nha đầu đáng yêu cô, tuy hơi ngốc chút nhưng biết đâu sau này sẽ trở thành tiểu nha đầu chuyên làm ấm giường cho ta nên không nỡ để cô chết tại đây, bởi vậy ta mới nhanh nhanh trở về đây này". 

             Nhìn khuôn mặt cười hì hì của Mục Vỹ, Lạc Tuyết đỏ mặt, tức muốn nổ phổi. Cô ấy mắng: "Ai muốn làm tiểu nha đầu ấm giường cho ngươi chứ, bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!" 

             "Rồi cô có đi không?" 

             Bành... 

             Mục Vỹ vừa dứt lời thì phía trước bỗng có tiếng nổ vang lên. 

             Bóng dáng Luân Vô Thường bị đánh văng ra sau như một phát đại bác. 

             "Thiếu chủ!" 

             "Thiếu chủ!" 

             Thấy người hắn ta va vào tường, loạng choạng, khóe miệng chảy máu, đám Luân Vũ, Luân Sơn Nhạc hốt hoảng chạy tới vây quanh hắn ta. 

             "Ta không sao!" 

             Luân Vô Thường nhìn pho tượng võ giả mặc áo bào đen ở đối diện, mặt mày tái mét. 

             "Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ tư". 

             Sau cú đánh lúc này, hắn ta đã đoán được tu vi của con rối này. 

             Tầng bốn của cảnh giới Sinh Tử đã đến cấp bậc Chuyển Tử rồi, hắn ta không địch lại nó. 

             "Thiếu chủ, rút lui thôi!" 

             Luân Vũ bình tĩnh nói: "Nơi này thật sự quá nhiều tượng, sức mạnh cũng được cung cấp liên tục, chúng ta không phải đối thủ của chúng đâu". 

             Rút lui? 

             Nhìn đám con rối nhiều không đếm xuể ở khắp nơi, Luân Vô Thường cười trong đau khổ. 

             Biết rút về đâu đây? 

             Luân Vô Thường vô cùng tức tối. 

             Lẽ nào người áo đen ban nãy là con rối trước mặt hắn ta? 

             Nhưng sao có thể? 

             Nếu đúng là thế thì tiền bối đã thiết kế ra địa cung này đúng là âm hiểm mà. 

             Thu hút tất cả mọi người đến đây bằng cuốn Dung Thiên Quyết không biết có cấp bậc gì, sau đó giết một lượt à? 

             Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, ngực Luân Vô Thường nghẹn lại, giận dữ cực độ mà không biết trút vào đâu. 

             "Luân Vũ, tìm xem có chỗ nào đột phá được không". 

             "Rõ!" 

             Luân Vũ vâng lệnh rời đi ngay. 

             Tình cờ lúc đó Mục Vỹ đang kéo Lạc Tuyết đi nên bị Đấu Thiên chú ý. 

             "Ngươi là ai?" 

             Đấu Thiên quay lại rồi đi đến bên cạnh Lạc Tuyết, hỏi Mục Vỹ với vẻ dè chừng. 

             "Sư huynh!", Lạc Tuyết thì thầm: "Hắn là Mục Vỹ, hắn đã cứu mạng ta đấy". 

             "Sư muội!" 

             Đấu Thiên không thể không đề phòng: "Cứu mạng muội chưa chắc đã là người tốt đâu, có vài người xấu xa lắm". 

             "Nói đúng đấy!" 

             Mục Vỹ lên tiếng: "Nên bây giờ ngươi đi theo ta hay là ở lại đây chờ chết?" 

             "Đi theo ngươi là đi đâu?", Đấu Thiên có vẻ căng thẳng. 

             "Sư huynh, Mục Vỹ biết đường ra đấy ạ, chúng ta mà ở lại đây thì chỉ có chờ chết thôi!", Lạc Tuyết vội vàng khuyên giải. 

             "Đường ra?" 

             Đấu Thiên nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt sắc bén như muốn tìm ra mục đích thật sự của hắn, ngờ vực hỏi: "Sao hắn biết đường ra nằm ở đâu được? Hắn chỉ mới đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười thôi mà, tên Luân Vô Thường kia cũng đâu có biết đường ra, sao hắn biết được?" 

             Nghe vậy, Mục Vỹ đanh mặt. 

             Sở dĩ hắn quay lại là vì Lạc Tuyết đã cứu mình. Hắn biết Lạc Tuyết là một người đơn thuần nên mới không muốn cô ấy chết tại đây trong nuối tiếc như thế. 

             Nhưng bây giờ Đấu Thiên đã nói vậy, hắn cũng không nói được gì. 

             Mục Vỹ không điên đến nỗi hạ mình cầu xin họ rời khỏi đây cùng mình. 

             "Lạc Tuyết, ta nể tình cô cứu ta một mạng nên mới nói với cô rằng nếu ở lại đây, cho dù không chết thì các ngươi cũng phải chịu tổn thất nặng nề, còn nếu đi với ta, ta hứa các ngươi sẽ không chết. Những gì cần nói ta đã nói, đi hay không là quyền của hai người!" 

             Dứt lời, Mục Vỹ nhìn Lạc Tuyết. 

             "Tên kia, ta không biết mục đích của ngươi là gì nhưng phải có gì để bọn ta tin ngươi chứ? Ngươi thực sự tìm được đường ra với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười đó ư? Nơi này có vô số thiên tài cảnh giới Sinh Tử, vì sao họ không tìm được còn ngươi tìm được?" 

             "Sư huynh!" 

             Nghe những lời Đấu Thiên vừa nói ra, Lạc Tuyết trách móc, bất mãn nói: "Mục Vỹ giỏi lắm đó, hắn vừa nói đám con rối này sẽ sống lại là chúng sống lại luôn". 

             "Ai mà biết có phải do hắn giở trò không? Biết đâu hắn cố ý thì sao!" 

             Dù có ai tốt tính cách mấy cũng không nhịn nổi khi nghe câu này. 

             "Lạc Tuyết, ta đã tiết lộ cho cô biết rồi, cô không đi với ta thì ta đi một mình!" 

             "Đồ nhát gan, cút đi!" 

             Đấu Thiên nhìn Mục Vỹ, quát: "Nếu như ngươi thật sự muốn cứu Tuyết Nhi thì đã kéo muội ấy đi từ lúc nãy rồi chứ làm gì có chuyện để muội ấy qua đây". 

             Nghe vậy, Mục Vỹ phá lên cười, bóng người lóe lên rồi biến mất. 

             "Sư huynh, huynh quá đáng quá đấy!" 

             Lạc Tuyết bực bội khiển trách: "Mục Vỹ đã cứu ta mà, huynh không nên nói với hắn như vậy, hơn nữa hắn hiểu biết về nơi này thật đấy. Hắn nói chỉ cần chúng ta tìm được cửa sinh là có thể sống sót rời khỏi đây mà". 

             "Ăn nói hàm hồ!" 

eyJpdiI6ImdGUllYKytjY0RBKzVmMEJnbUV5SlE9PSIsInZhbHVlIjoiT1wvN0hwNXIyQmRmb3VZNTFnZVpCMDl5SVM0d0ptTlBcL2srdjJ5T3MwaU5rbzhcL3htY2N2MThNTno2VGtEN05iMWQyQTgrS285S0g0a2RFRVBETHQxMWFaMmI1TWoyTU1Hb1htZEIzV1gzVW1IM1hzbG9jZ2lneDlHbllEbGkwMUJLaDdKb0dVd3RNMEEzT1FEaFJ1UExBMUd3aFkrZHNxeG1kK1Rldkd3Sk5LTTk2YlBsbTlSZDNEaDl5aGZ3ZnF6ckZycVBUUXM3d0djZzczZnJDSmVYZ2w0dHgxbHNhYVhNaEdoSndkbWtVUEZsUVF0UDdxMkk3ZnFrNUNWRDRRSGpuVVQydmd3Y3N5dUtFeDMzZ1h2dk1GNytodTRBazhVTmo5QXJKYTFxbmpQTFB5dFBNUEQzQnJMY0lBcFlKSjR2ZUpKRzlpTXlGKzNVVHA5cXpLbmN3VEJQNWZIdFFDcTIyZnFLS2Q5Y0dub1JHN1hzOUdCSkIzMzV1bVhjOUlHVU9HYW9LSG9USm80c3JQNkxMTzM3OTlPenVVQVF6UVcxUVY4d1h4bnhHajRVTDMyajhRZlN3M2lMNDIydlpDaE9jdFFFZk1Femg0bW9GcnB5UmJhbFE9PSIsIm1hYyI6ImJlMGNkMmFiODRkNjk0ZjA3Y2FlNDJkN2QwM2I0NWM1ZWRmMzE2NDg3NmM3YTZjNmM2MTY4MGYxMGQxMjY0NDMifQ==
eyJpdiI6IlwvbFdadmk1M0R5VXhZUVFlcFMwVzlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJDZHRXaUhnMWdDaUN2RzVOWExyUEI4VUVjeUFrZ1hjS2xaeFNWcE1yQkRUNzZ3YzBFc2s3U0JJTUtVXC9YN3J4ZUZwbzZ5SEV1TjRscnFaSXl6ZDZ1Z09IV0xsdXhEcHdnT3JYYnFHbTVnd1dYVUJ5M2gzd3gyUm02cWJUTkFiZ0dab2FSUWlQOVJ6ZlZmc0FKeWRUZlJsQ0NcL3RrZU0wUzVoNDBabXlXSVF4OTlwaHJtNjRacEd3VnNZRFFwcGx5QXhQSjBkbWFMQVwvRmVpdjE4cE5nUE9ISWUrcHFranpMSUhvN01FREM2aFEreGdJdHJwMUtFMk41c1lKcXpqaWw1Yld6U0xZTXMzdHpxQ0ViR1I3WjdtTFBKb0ZVWVk3RUR1SjN0a3ppcTZLK1d6WXJlUVwvK0sxSUdcL1cyWVhCcW1Sb1RcL3N6VkxBakR4RzVobEI0TkVpT21vejE3MGlyWlFjUit3OVZFN21obDRIXC80T2pmdzVvVnZMenp0MEFNcHc2NGJ0WUJMb0J2bGxncnRaM0l5VDAwbmd3K1pJMThxSzc2MVpaMWgrZmg1Z2FubWJCT0dQcEI4MTFLRjdnOHBTZFdzUTFOaDBTc3RkbVl5THF0RndjM25OTjdkK0s5ZCtkNEoyM3JNaTNUTXMzRFo2dnFWZ2tmQlwvNmxJZU4rS0JFYVUzdzZOSjBzN2NPY1JObUNMMlltanFlZHFFbk9aNkROMUxkMHcwWFJzVkswRHlOZHM3OXVDTlZvclBEN1B5VTNFNFpTOXNZRVBPdHlPM3F4YUJHdkpwMWtQNDMzMW1hcVo5b2djNGJqeTRMdVJJVVREQTM2aHZyNFdYMXlSZUJxazRPbldyRExlbG9YblVtWjdZd0E9PSIsIm1hYyI6IjVlMzNjOGE0MDI1NDFiZWJhNzViOTFhMjEwZGY0NjBhNzFkZmNiYmY5YjJjM2I1ZjIyZDU0ZTYzYzNiYzM1ZmUifQ==

             
 

Ads
';
Advertisement
x