“Có lẽ sự việc không tệ như chúng ta nghĩ đâu”.
Mục Vỹ thở ra một hơi rồi nói: “Chắc các tông chủ cũng có chuẩn bị rồi, chỉ là chúng ta không biết thôi. Ngũ Hành Thiên Phủ hống hách đã lâu nên chắc năm thế lực lớn cũng phải lên kế hoạch cẩn thận rồi”.
Dù nói là vậy, nhưng nếu đánh nhau thật thì thật lòng Mục Vỹ cũng không dám chắc cho lắm.
Sức mạnh của Ngũ Hành Thiên Phủ thì không chỉ có đệ tử của các môn phái, mà ngay đến hắn cũng cảm thấy đầy nguy cơ tiềm ẩn.
Nhất thời, mọi người đều im lặng.
Trong mắt họ thì Ngũ Hành Thiên Phủ là một thế lực lớn mạnh không được xâm phạm.
Năm thế lực lớn liên thủ lai có phải đối thủ của Ngũ Hành Thiên Phủ không?
“Thuỷ Nhu tiểu thư, ban nãy cô có phát hiện gì ở trong đại điện này không? Quỷ tiên sinh đó giành giật với cô thế mà”.
“Ta không phát hiện thấy thiên tài địa bảo gì cả, chỉ thấy cung điện này hơi khác các cung điện khác thôi, cảm giác cứ thiêu thiếu gì đó”.
“Hả?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ nổi hứng ngay, sau đó mỉm cười đi vào đại điện.
Những người khác cũng chầm chậm vào theo.
Vừa đi vào bên trong, Mục Vỹ đã sững người.
Một cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu hắn.
Trận pháp.
Nhưng nếu chỉ có trận pháp thì không thể khiến Mục Vỹ ngạc nhiên được.
Mà các khí tức di chuyển trong trận pháp ấy mới khiến hắn động lòng.
Mục Vỹ tiến lên phía trước, một lực cản vô hình đã chặn hắn lại.
Với tu vi ở kiếp trước của Mục Vỹ về trận pháp thì đây chẳng là gì cả.
Hắn mỉm cười rồi ra tay, một luồng khí tức mỏng manh trong trận pháp đó đã lan ra ngoài.
Chúng chầm chậm tản ra rồi tan biến.
Mục Vỹ giậm chân vào giữa chúng.
Huyết khí lập tức bao trùm người hắn.
Ngay sau đó, Mục Vỹ cảm thấy máu và máu rồng trong người mình đều đang có một sự thay đổi ngoạn mục.
Sự thay đổi này khiến người ta phải khiếp sợ.
Cơ thể của hắn đã trở thành một phần trong đó, nhưng chưa hết mức chìm đắm tuyệt đối nên hắn chưa ngăn cản.
“Đừng vào đây!”
Thấy Thuỷ Nhu và Hoả Vũ Phượng định đi vào, Mục Vỹ vội vàng hô lên.
“Sao vậy Mục Vỹ?”
Trông thấy vẻ sốt sắng của Mục Vỹ, Hoả Vũ Phượng lập tức ngẩn người rồi dừng bước.
“Ta không sao, nhưng mọi người đừng vào đây, nhất định không được vào đấy”.
Mục Vỹ hít sâu một hơi.
Hàng loạt tiếng động vang lên, vảy rồng bắt đầu xuất hiện trên người Mục Vỹ, những chiếc vảy đều có màu sắc rực rỡ trông cực kỳ đẹp mắt.
Vảy rồng!
Thấy da Mục Vỹ xuất hiện vảy rồng, mọi người ở xung quanh đều nghệt mặt ra.
Hoá rồng chính là mượn sức mạnh của Thần Long rồi tiến hành bước biến đổi.
Nhưng điều này thật sự là kỳ tích ở tiểu thế giới Ngũ Hành.
Lẽ nào nếu họ không cẩn thận bước vào bên trong thì cũng sẽ giống như Mục Vỹ ư?
Thật ra cũng không thể trách mọi người thấy ngạc nhiên được, thân thể hoá rồng thật sự quá khó tin với họ.
Với Mục Vỹ thì việc hoá rồng chẳng có gì là lạ, các võ giả mượn huyết mạch của Thần long để tiến hành hoá rồng ở đại thế giới Vạn Thiên nhiều vô số kể.
Nhưng ở các tiểu thế giới thì đây quả là một việc kinh hãi.
“Cảm giác này!”
Nhưng lúc này, Mục Vỹ lại bị cơ thể tự động hoá rồng làm cho chấn động.
“Tiếp tục!”
Mục Vỹ quả quyết tiến thêm một bước đi vào đại điện.
Vảy rồng đã xuất hiện trên tay và chân hắn, các tiếng động phát ra khiến người ta thấy rất mới lạ.
Mục Vỹ cũng đang mừng thầm.
Hắn có thể cảm nhận thấy cảm xúc kỳ lạ này.
Cửu Linh Đoạt Thiên Bia!
Đó là khí tức của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia!
Người Mục Vỹ hơi run lên.
Hắn đã thu thập được hai miếng Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, nếu lấy thêm được một miếng nữa, biết đâu lại lĩnh ngộ thêm một tầng trong Bất Diệt Huyết Điển.
Bất Diệt Huyết Điển có công dụng kỳ diệu trong việc vận chuyển và chịu sức nặng của huyết mạch.
Môn võ kỹ tu luyện huyết mạch này còn được Quy Nhất khen là vô cùng ngang ngược.
“Tiểu tử, số ngươi cũng hên đấy!”, Quy Nhất cười nói: “Từ tiểu thế giới Tam Thiên đến tiểu thế giới Ngũ Hành không biết cách nhau bao xa, mà ngươi lại vớ được thêm một mảnh Cửu Linh Đoạt Thiên Bia nữa”.
“Thế là may à?”
Mục Vỹ nhìn Quy Nhất với vẻ sâu xa rồi hỏi vu vơ.
Lúc trước, không phải Mục Vỹ chủ động lựa chọn đến tiểu thế giới Ngũ Hành, mà chính Quy Nhất đã điều khiển Tru Tiên Đồ đưa hắn đến đây.
Nếu là Quy Nhất chỉ lựa chọn ngẫu nhiên thì đúng là may mắn thật.
May đến mức khiến người ta không thể tin nổi.
“Nơi này hình như không phải chỗ của Cửu Linh Đoạt Thiên Bia nên hình như chỉ có một phong ấn, mà còn bị kẻ khác phá vỡ rồi”.
Mục Vỹ có vẻ sâu xa nói: “Xem ra Ngũ Hành Thiên Phủ không chỉ đơn giản để các đệ tử của mình đến đây rèn luyện bản thân đâu”.
Nghe thấy vậy, Quy Nhất cũng hiểu ra.
“Hay, hay đấy!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Như ngươi nói thì Cửu Linh Đoạt Thiên Bia có thể xuất hiện ở trong vô vàn các tiểu thế giới và đại thế giới Vạn Thiên, xem ra cũng không ít người biết về nó đâu”.
“Đúng là vậy, thế ngươi không định tranh giành à?”
Cùng lúc đó, vảy rồng trên người hắn cũng dần biến mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất