“Mục Vỹ, ngươi không sao chứ?”  

             Hoả Vũ Phượng vội vàng đi tới.  

             “Không sao!”  

             Nhìn các đường vân máu dần xuất hiện trước mắt rồi lan ra khắp đại điện, Mục Vỹ nói: “Chúng ta cứ ra ngoài đã, không lát nữa có muốn đi cũng không được đâu!”  

             “Ừ!”  

             Trông thấy sự thay đổi kỳ lạ của Mục Vỹ, mọi người không dám nán lại thêm mà lập tức đi ra ngoài ngay.  

             Bảo vật thì rất hấp dẫn, nhưng quan trọng hơn hết là tính mạng của mình!  

             Thấy mọi người đã rút hết ra ngoài, một giọt máu rồng trong tay Mục Vỹ đã nhỏ xuống đất.  

             Sau khi máu rồng nhỏ xuống đất, nó lập tức hoá thành hình dạng của một con Thiên Long bảy sắc, sau đó chui tọt vào trong đại điện.  

             Rõ ràng đại trận này đã bị người khác phá giải rồi.  

             Bây giờ, Mục Vỹ lại phải đóng nó lại.  

             Chắc có người đã biết Cửu Linh Đoạt Thiên Bia ở đây nên mới tới hòng lấy đi.  

             Vì thế phong ấn bên trong đại điện mới bị phá vỡ.  

             Nhưng lúc này, Mục Vỹ lại đóng phong ấn lại.  

             Hắn rất muốn biết khi người kia cứ tưởng mình sắp lấy được Cửu Linh Đoạt Thiên Bia rồi, chợt phát hiện phong ấn của đại điện đã bị chặn lại thì sẽ có tâm trạng thế nào!  

             “Đi thôi!”  

             Mục Vỹ đi qua đại điện với nụ cười trên môi.  

             Vù…  

             Đúng lúc này, chợt có các tiếng vù vù vang lên trên không trung.  

             Sau đó liên tục có người xuất hiện trên cao rồi nhìn xuống phía dưới.  

             “Ở giữa sâu bên trong chủ điện!”  

             Thuỷ Nhu cau mày.  

             “Đó hình như là nơi tập trung của Ngũ Hành Thiên Phủ, xem ra Ngũ Hành Động Thiên đã biết về sự kỳ lạ trong đại điện này nên đã đã có sự chuẩn bị từ trước rồi”.  

             “Hắn ta chuẩn bị trước thì càng tốt!”  

             Mục Vỹ cười ha hả nói: “Bớt phiền phức cho chúng ta”.  

             Dứt lời, hắn lách người rồi lao ra.  

             Nhóm Thuỷ Nhu cũng lập tức đi theo.  

             Hiện giờ, Mục Vỹ đã trở thành thủ lĩnh của bọn họ.  

             Cùng lúc đó, sau khi nghe thấy các tiếng vù vù, nhiều người cũng nhanh chóng chạy vào giữa chỗ sâu nhất trong đại điện.  

             Đại điện Phong Vân lập tức náo nhiệt hẳn lên.  

             “Thuỷ Nhu!”  

             “Mục Vỹ!”  

             Mấy người vừa đi đến đây thì đã vui mừng hô lên.  

             “Thạch Quan!”  

             “Kim Vũ Y!”  

             Thuỷ Nhu tiến lên trước nhìn hai người đó rồi gật đầu.  

             Người của năm thế lực lớn lại tập hợp.  

             Kim Vũ Y và Thạch Quan ở đây đang nóng lòng như lửa đốt.  

             Ngũ Hành Động Thiên đã dẫn một tốp thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ tập trung hết trong chủ điện này.  

             Bà Tà Anh, Thị Huyết Đế và Quỷ tiên sinh của thảo nguyên Ma Quỷ cũng đã có mặt ở đây, trong khi đó Mộc Chính Nhiên của Thần Mộc Tông đã chết nên môn phái không còn người dẫn đầu.  

             Hoả Vận Thần của Hoả Hành Sơn cũng đã bỏ mạng.  

             May sao còn Mục Vỹ, nếu Mục Vỹ không xuất hiện thì bọn họ thật sự không biết sẽ phải làm sao.  

             Bốn người tập trung lại với nhau.  

             “Mục Vỹ, cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện rồi!”, Kim Vũ Y nhìn Mục Vỹ rồi cười khổ nói: “Nếu hai người mà không xuất hiện thì lần này, bọn ta nguy mất”.  

             “Đúng thế, không biết Ngũ Hành Động Thiên giở trò quỷ gì, còn nhóm Quỷ tiên sinh nữa, lúc nào mắt họ cũng bừng sát ý như chỉ chờ chực giết bọn ta thôi”.  

             Thạch Quan cũng méo miệng rồi tỏ vẻ như tai qua nạn khỏi.  

             “Nhưng điều đáng sợ nhất bây giờ là Ngũ Hành Ngọc Minh chưa xuất hiện, nếu hắn đến, chắc chúng ta khó mà phản kháng được”.  

             “Yên tâm đi, hắn không bao giờ xuất hiện nữa đâu”.  

             Thuỷ Nhu khẽ nói: “Ngũ Hành Ngọc Minh đã bị Mục Vỹ giết rồi!”  

             “Cái gì!”  

             Nghe thấy vậy, Thạch Quan và Kim Vũ Y đều tỏ vẻ hoảng sợ rồi nhìn sang Mục Vỹ.  

             Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Ngọc Minh rồi ư!  

             Tên này làm thế nào vậy?  

             “Giờ không phải lúc bàn về chuyện này, Ngũ Hành Động Thiên định làm gì thế?”, Mục Vỹ hỏi.  

             “Chắc hắn điên rồi, hình như định khai phá trận pháp gì đó. Ngươi nhìn chủ điện Phong Vân trống rỗng này đi, thế mà hắn đã đứng giữa trung tâm lâu lắm rồi đấy”.  

             Bấy giờ, Mục Vỹ mới quan sát kỹ Ngũ Hành Động Thiên.  

             Trong chủ điện này không có thứ gì cả.  

             Trên nóc chủ điện chỉ có một chùm sáng chiếu thẳng xuống.  

             Vị trí chiếu rọi của chùm sáng này chính là giữa chủ điện, các đường vân máu đang lan ra khắp cả điện.  

             Ngũ Hành Động Thiên đứng đó khiến người ta sinh ra một loại ảo giác.  

             Hắn ta chính là chúa tể của vạn vật.  

             “Xem ra các vị đều đến đây hết rồi!”  

             Thấy mọi người đứng trong đại điện, Ngũ Hành Động Thiên cười nói.  

             “Ngũ Hành Động Thiên, rốt cuộc ngươi định làm gì? Đừng làm trò nữa”, bà Tà Anh lạnh giọng nói: “Giờ mọi người đều ở đây hết rồi, ngươi định làm gì thì nói ra luôn đi”.  

             “Đúng là không cần phải giấu nữa thật!”  

             Ngũ Hành Động Thiên cười lớn nói: “Bà già kia, nếu các người đã đến rồi thì cứ chuẩn bị tâm lý đi”.  

             Cái gì?  

             Nghe thấy vậy, mọi người đều sững sờ.  

             Ngay sau đó sự kinh ngạc của mọi người đã chuyển sang thành khó tin.  

             “Ta nói thật cho các ngươi biết, rất nhiều năm về trước, nơi này chính là Phong Vẫn Môn - một môn phái mạnh nhất của đại lục Phong Vẫn”.  

eyJpdiI6IjBxTlRTVzNQY3dJRDd5U2lmZnZSUlE9PSIsInZhbHVlIjoiMlJyMTdDWjhLeGJBcGd4RFV0XC8xXC83bWhVMEV1eW1PUG0ybDR0Vmdjc2ZKSGNueEtNQ1Y5QVN0MjU1VVFBZDNLaEFiZ3FWTjJ2TEVcLzdoV0VXeTdDa0lZVmZQVkY1UlpGK0Y2YnJyODJ0eVRBMEltVHlXYmg5ZlpRR2E0dWZ6ZFVZNFV0UjhxRTdJcW5pM09LMUJSMjFCWkcrbUF1WWlmd2VhQ0QzbmFpd012MVNYbmV6NG9WbE00NjFZQWVHM3lVQzlNbWZhcjkyWEtsakM4aktzNFh1ZEdmeDRnN3E2TitwTE1WaFl1Vkxad2FJTnBFaVdCK2wrNkcyQVJnWlh0MzY3eHpldmtFbUNHbmh3empQalBaNXc9PSIsIm1hYyI6IjZkY2Q4YTUwNzdlNWQ1MWFjZGIwY2Q5ODZmYjFjNzk0YTlmODZkZTdhZGVlZGJjM2Q1NDMxZGY1ZThkNmZkNmIifQ==
eyJpdiI6Im1teXFCbHE4R1V6QlwvSE55UE9TMFhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhMOXVEckduRVU5RFczVXRzOEY4QXJiZjdCS1FuYWxaT3NIQWtGQ1dNd0RsdUNON0RUcUVxTithXC9HMHJOb2dTZVwvOXJxXC9vNkNESmVnSlRzdGh2cm1WclVOSmxwdFpVRXJQckVEOGFVeDVaWXNjWnBNazZmZUtoejZCaDFNTXljNGl3TGJPZkhhekk1XC9RYytwQm1adzRNbWtzNzNXYTY5cnpCRitjT1RtdzA0VGI0TUR6SDYySzhVWmxnUDZqS3VqM0JGUjZtQno3TitabzVhSkZlSThhV3lJb2F4SVwvUVFISFBkUFNyb3FZeTVzWVp5VHpPSERZMWVTTkE2bUx0UCIsIm1hYyI6ImJlNmM0YjFkM2VjMGVjMjA2MjkzZjkzMjhhNWYwY2E5ODI3ZjNlOGFlM2FhN2RjMmZiYWQxNzBlMGY3M2M5NTkifQ==

             Hắn ta vừa nói dứt câu thì đã có một tiếng rầm vang lên.

Ads
';
Advertisement
x