Trong căn phòng làm việc tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ phím và tiếng ma sát của giấy khi bị lật đi lật lại vang vọng. Trên màn hình rộng chiếm trọn vách tường, chín ô vuông hiện rõ các hình ảnh vệ tinh và camera bí mật.
Ánh mắt Tạ Cố Thương dừng lại ở ô bên phải, nơi hiển thị bóng dáng hình ảnh Tề Du cùng Kitsune bước lên phi cơ.
Áo tác chiến đen ôm sát cơ thể – không rườm rà, không trang trí, từng đường cắt gọn gàng ôm khít thân hình cân xứng. Mái tóc đen buộc cao sau gáy, vài sợi rũ xuống bên má, tựa hồ càng tô thêm nét phóng túng bất kham. Đôi mắt cô sáng lạnh, ánh sáng ấy xuyên thấu qua ống kính giám sát, khiến hắn có ảo giác như chính mình đang bị nhìn xoáy thẳng vào tim.
Tạ Cố Thương ngồi tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay chạm khẽ lên bàn phím, ánh nhìn dừng lại nơi hình ảnh ấy. Sâu trong đáy mắt hắn, thoáng lên một ý cười ôn nhu nhưng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng giấu đi dưới tầng tầng u ám.
Đúng lúc này, giọng Mạc Sâm vang lên, phá tan bầu khí trầm mặc:
"Ngài Cố vấn, đã có dữ liệu từ Sanctum và Dịch Thừa Diễn."
Hắn lật tài liệu trong tay, ra hiệu:
"Nói."
Mạc Sâm đứng thẳng, giọng điệu lưu loát, vừa đọc báo cáo vừa lướt qua những tấm hình hiển thị trên màn hình phụ.
"Dịch Thừa Diễn, mười chín tuổi, được xưng tụng là gia chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Dịch gia. Cậu ta từng theo học tại Horace Mann, ngôi trường trung học danh giá bậc nhất New York, cũng chính là nơi Tề tiểu thư từng theo học.
Ba năm trước, Dịch gia rơi vào cơn biến loạn. Lão gia đột ngột qua đời, quyền lực chuyển vào tay vị gia chủ đương nhiệm nhu nhược, bị dòng phụ thừa cơ chèn ép. Công trình nghiên cứu cốt lõi bị đem bán ra ngoài, nội bộ phân liệt, ngoại tộc dòm ngó, toàn bộ cơ nghiệp gần như chạm ngưỡng sụp đổ.
Dịch Thừa Diễn khi ấy vốn được nhìn nhận như một thiếu gia ôn hòa, nho nhã, lễ độ nhưng thiếu khí cốt cường nghị. Thế nhưng, ngay trong năm loạn lạc ấy, cậu ta bất ngờ chuyển mình. Một tay đoạt chức Hội trưởng Hội học sinh, một tay thu hồi lại toàn bộ công trình nghiên cứu đã bị đánh cắp.
Sau đó, không chút do dự mà tiến hành thanh trừng, nhổ tận gốc toàn bộ dòng phụ bất trung, tái lập quyền uy tuyệt đối trong gia tộc. Từ đó đến nay, Dịch gia không chỉ thoát khỏi cảnh lao đao mà còn đường hoàng trở lại hàng ngũ thượng lưu, đặc biệt nắm giữ vị trí hàng đầu trong lĩnh vực học thuật và y học, trở thành đối thủ mà nhiều gia tộc lớn phải dè chừng."
Ngón tay Tạ Cố Thương khẽ gõ nhịp trên tay ghế, ánh mắt sắc bén hơn.
Ngừng một chút, Mạc Sâm chuyển sang trang mới.
"Về Sanctum, ngoài những thông tin mà ta biết. Thì có một điểm bất thường."
"Vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị không có bất kỳ thông tin nào ngoài cái tên."
"Tên gì?"
"Hắc Hắc. Tôi nghĩ rằng, đằng sau Sanctum... còn một bàn tay khác. Vì Sanctum tách rõ hai vị trí Chủ tịch Hội đồng và Chủ tịch điều hành. Dịch Thừa Diễn chính là Chủ tịch điều hành, còn Hắc Hắc chính là Chủ tịch Hội đồng."
1
You'll also like
[HĐ] Yểu điệu quân tẩu thuần phu nhớ (quân n...
[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...
[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương
(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...
[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu...
Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ
《[ tống ] bán manh hướng dẫn 》 tác giả: Quân...
Tạ Cố Thương nheo mắt, không rõ hắn nghĩ gì, khóe môi khẽ nhếch, ánh nhìn thoáng hiện nét yêu chiều mơ hồ.
"Hoá ra..." hắn lẩm bẩm, tựa như lời thầm thì dành cho riêng mình.
Tiểu nữ vương nhà tôi còn che giấu nhiều bí mật thú vị đến thế.
Bất cứ ai khác, Tạ Cố Thương đều sẽ nghi kỵ đến tận cùng. Nhưng nếu là Tề Du... thì càng bóc tách, càng khiến hắn thấy tự hào, mà muốn nâng niu, muốn thấu hiểu: Cô gái nhỏ của hắn ngạo nghễ, không chỉ bởi huyết thống quyền thế, mà bởi chính thực lực cô đã tạo dựng. Một tiểu tổ tông vừa thông minh, vừa bá đạo, vừa kiêu ngạo như thế – thử hỏi hắn làm sao cho phép bản thân bị bỏ lại phía sau?
Mạc Sâm ngước lên, hỏi:
"Ngài có cần tôi điều tra sâu thêm không?"
"Không cần." Hắn phẩy tay, giọng điệu lãnh đạm mà dứt khoát.
Nhưng ngay khi bầu không khí tưởng chừng khép lại, Mạc Sâm thoáng dừng, rồi chậm rãi lên tiếng:
"À... có một chuyện. Ở Tạ gia, lại có động tĩnh."
Nghe đến hai chữ Tạ gia, khoé môi Tạ Cố Thương từ từ hạ xuống, thần sắc trở nên lạnh băng, mây đen tụ lại nơi đáy mắt. Ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, nhịp điệu trầm chậm, nguy hiểm chẳng khác nào tiếng trống tang báo hiệu tử sinh.
"Tôi còn tự hỏi vì sao dạo gần đây trời yên biển lặng. Nói đi... đám chó đó, lại bày trò gì nữa?"
Mạc Sâm liếc qua báo cáo nội bộ, giọng hạ thấp:
"Nhánh thứ hai liên kết cùng dòng phụ ở HongKong, họ bí mật chuyển một lượng vốn lớn sang quỹ đầu tư tại châu Âu. Ngầm muốn lật lại việc phân chia cổ phần, mục đích chính là muốn ngầm rút quyền điều hành mọi tài sản của Tạ gia từ tay ngài. Đưa người của họ chen chân vào tất cả, kể cả hội đồng Nga. Ngoài ra, họ cũng vừa mới mua chuộc thêm hai trưởng lão trong hội đồng. Lão thái phu nhân nhị phòng cũng ra mặt, gửi thư triệu tập toàn bộ trưởng bối... nói rằng phải "làm rõ vị trí người thừa kế chính thống của Tạ gia."
Tạ Cố Thương khẽ cười. Giọng cười trầm thấp không mang ý vị vui vẻ, mà như vang vọng từ cõi âm ty khiến người nghe bất giác phát run.
"Chính thống?" hắn nhấn từng chữ, giọng trầm khàn. "Một đám phế vật không dám ra chiến trường, chỉ biết lén lút tranh quyền đoạt lợi trong hậu viện... cũng dám đem hai chữ "chính thống" treo trên miệng?"
Ánh mắt hắn lạnh lẽo chuyển hướng: "Mẹ và lão gia thì sao?"
Mạc Sâm khựng lại, giọng nhỏ dần: "Chuyện đó..."
"Vẫn thế?"
"Vâng."
Âm thanh "cạch" vang lên chói tai. Ly thủy tinh trong tay Tạ Cố Thương nứt ra từng đường rạn như mạng nhện, rượu đỏ loang xuống kẽ tay tựa máu thấm vào da thịt.
Bao năm rồi, hắn còn mong đợi gì nữa? Người mẹ yếu ớt chỉ có thể sống nốt những ngày tháng trên giường bệnh. Còn người cha – kẻ đã cưu mang hắn, nếu thực sự muốn bảo vệ, ông ta đã đứng ra từ lâu. Chỉ cần một lời, nhưng ngay cả một lời... cũng không.
Mạc Sâm im lặng, không dám ngắt lời.
Một lúc lâu sau, Tạ Cố Thương ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm tựa vực, khóe môi khẽ cong thành đường cong lạnh lùng:
1
"Chuẩn bị đi. Nếu họ muốn chiến, thì cứ chiều đi. Vườn ngô đồng ở Tạ gia cũng cần phân bón rồi."
"Vâng." Mạc Sâm khom người đáp, rồi lui ra, để lại một mình hắn trong căn phòng.
Không khí tức khắc lạnh đi mấy độ, tựa như cả Washington DC bên ngoài cũng bị cơn bão ngầm của hắn bao phủ. Tạ Cố Thương đưa tay tháo mắt kính, rồi ngả người về phía sau, tầm mắt xa xăm, trong thoáng chốc như bị những bàn tay đen ngòm của ký ức bủa vây, lôi ngược hắn về năm tháng đã chôn vùi trong bóng tối ở Tạ gia.
Dẫu bao năm chưa một lần trở lại Tạ gia, ký ức vẫn khắc sâu từng hành lang phủ hơi lạnh, như xương cốt lâu đời của một toà thành u tịch. Nơi ấy từng ngỡ sẽ là vầng minh quang cứu rỗi cuộc đời lầm than của hắn, nhưng rồi hắn mới thấm thía – giữa bức tường nguy nga ấy, ánh mặt trời chẳng dễ dàng len lọt, chỉ thỉnh thoảng mới rơi xuống vài vệt sáng thưa thớt, mong manh như một ân huệ xa xỉ. Những bữa cơm dài dằng dặc, ghế dài phủ khăn đỏ, nhưng phần lớn thời gian chiếc ghế hắn ngồi vẫn chỉ còn lại chén cơm nguội ngắt. Không ai gắp cho hắn một miếng thức ăn. Lũ con cháu Tạ gia khác thì cười nói rộn ràng, còn hắn chỉ lặng lẽ, lưng thẳng, ăn từng muỗng cơm lạnh, ánh mắt cúi thấp để che giấu nỗi lạc lõng, cô đơn.
Trong Tạ gia, không ai thật sự coi hắn là người. Trong mắt họ, hắn chẳng khác gì một thứ bị nhặt về. Không cha che chở, không trưởng bối bảo hộ, bị nhánh này xem như kẻ thừa, bị nhánh khác coi như cái gai. Người phụ nữ hắn gọi là "mẹ" vẫn ru hắn ngủ mỗi đêm, chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ – nhưng tận sâu thẳm, bà chưa từng nhìn hắn là chính hắn, mà chỉ như kẻ thay thế cho đứa con trai đã mất. Song, hắn vẫn luôn trân trọng những tình cảm đó.
Ngày ấy, hắn mới lên chín. Trong chén canh gà nóng hổi, mùi hương vẫn thơm ngọt như mọi khi, nhưng vị lại đắng nghẹn. Hắn uống một ngụm, cả cơ thể chấn động, bụng quặn thắt, mồ hôi lạnh túa ra. Trong mơ hồ, hắn thấy đám người hầu đứng bên cười nhạt, thấy ánh mắt thờ ơ của trưởng bối ngồi ở đầu bàn – không một ai có ý định cứu. Nếu không phải nhờ một vị lão quản gia của lão thái gia lúc đó, trung thành lén đưa thuốc giải, có lẽ hắn đã sớm chết chìm trong đêm đông năm đó.
Kể từ ấy, mỗi lần đưa thìa cơm lên miệng, hắn đều nghe thấy tiếng xì xầm, tiếng cười lạnh len lỏi:
"Đứa con nhặt lang."
"Có chết cũng chẳng ai thương."
Hắn cứ thế mà trưởng thành giữa ánh mắt đề phòng và hận ghét. Đêm đêm, khi ánh đèn tắt, Tạ Cố Thương nằm trên chiếc giường gỗ lạnh, nghe tiếng gió rít qua khe cửa sổ, tiếng bước chân của người làm đi tuần ngoài hành lang. Mỗi tiếng động đều như dao găm chực chờ. Hắn học cách chỉ dựa vào bản thân, không tin bất cứ ai.
Từng vết sẹo lớn nhỏ còn hằn lại trên cơ thể – từ những lần bị đánh, bị thử thách, bị "tai nạn" tưởng chừng như vô tình mà thật ra là cố ý. Những vết thương ấy không ai băng bó. Hắn tự học cách quấn băng, tự học cách đứng lên.
Chính trong những tháng ngày đó, đã tôi luyện thành kẻ máu lạnh, thực dụng, vô cảm trước mạng người. Tạ Cố Thương không cho phép bản thân lung lay mềm lòng, không tin thứ gọi là tình người, cũng không mơ mộng có người dang tay bảo vệ. Tạ Cố Thương hiểu, chỉ có một con đường để sống sót: mạnh hơn tất cả, tàn nhẫn hơn tất cả và phải đứng trên tất cả.
Chỉ còn một mảnh ghép hắn chưa thể giải đáp.
Hình xăm chim ưng lạnh lẽo năm đó, vết mực từng kéo hắn từ cõi chết trở về. Rốt cuộc, nó thuộc về ai trong "Tứ Ưng" trứ danh của Tề gia?
Ký ức tràn về, ánh mắt hắn trong mảnh hồi ức rực sáng tia quyết liệt, như dã thú giữa ranh giới sinh tử. Đến khi hiện thực kéo hắn trở lại, đôi con ngươi ấy lại chạm vào màn hình trước mặt.
Hình ảnh Tề Du hiện ra, người con gái trong chiến phục đen, đã yên vị trên máy bay tựa như hành quân vào thiên mệnh. Khí thế toàn thân cô lạnh lẽo mà bất khả xâm phạm, mỗi hành động đều gõ nhịp vào lòng hắn.
Trong đôi mắt vốn băng lãnh của Tạ Cố Thương, thoáng lóe một tia dịu dàng mềm mại đến ngỡ ngàng. Một tia sáng mỏng manh như vết nứt đầu tiên trên phiến băng vĩnh cửu, không ai ngờ hắn sẽ có giây phút như vậy.
Hắn khẽ cười, nụ cười mơ hồ mang chút khinh miệt bản thân, nhưng giọng nói lại khàn thấp, chứa đựng cả nỗi day dứt lẫn khát vọng:
"Tề Du, em đến là để cứu rỗi tôi...Hay là đến để tôi trả nợ ân tình này cho Tề gia?"
Lời hắn rơi xuống nặng nề, như một khúc thề nguyền vô hình. Màn hình sáng lập lòe, phản chiếu gương mặt hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất