Trên bàn ăn, ánh sáng vàng nhạt hắt xuống, phản chiếu qua ly rượu pha lê, soi rõ từng đường nét tinh tế trên gương mặt cô gái. Câu nói ấy không chỉ đơn thuần là giải thích, mà còn giống một sự khẳng định, một ranh giới vô hình – nhắc nhở hắn rằng, cô được nuông chiều đến mức nào.
Quả thực, trong Tề gia, quy củ vốn nghiêm minh. Tề Mặc luôn duy trì chế độ sinh hoạt chặt chẽ, ăn uống điều độ, giờ giấc ngăn nắp. Tề Thiên Vũ, đường đường là thái tử của Tề gia, nhưng anh luôn ý thức về sức khoẻ và hầu như không dùng thuốc lá hay rượu mạnh để giảm căng thẳng – thay vào đó, anh sẽ đua xe, và dù bận rộn đến đâu cũng tuyệt nhiên không bỏ bữa. Còn Tề Du... cô cũng mang những thói quen chăm sóc bản thân một cách bản năng: không thích mang kính, nhưng khi phải tiếp xúc với màn hình điện tử vẫn sẽ ngoan ngoãn đeo vào, dù lịch trình dày đặc cũng giữ nhịp ăn uống điều độ.
Duy chỉ có một điều khác biệt, cô thích ăn giống mẹ nhưng lại rất kén ăn.
Thói quen này bắt nguồn từ tuổi thơ bệnh nhược, quanh năm phải uống thuốc. Vị đắng của dược liệu ngấm dần vào ký ức non nớt, khiến khẩu vị cô trở nên cực kỳ khắt khe. Cá tanh, rau ngò hăng, hay bất cứ thứ gì có mùi khó chịu, đều trở thành nỗi ám ảnh. Và vì vậy, Tề cũng âm thầm cho phép, coi sự kén chọn ấy như một sự bù đắp, như cách bù lại cho những năm tháng con gái ông phải uống thuốc để lớn lên.
Trong tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào đĩa sứ, lời Tề Du vang lên, mang theo một tầng ý vị thanh cao xen lẫn sự mềm mại khó nắm bắt. Cô không ngẩng đầu, nhưng từng cử chỉ, từng đường cong nơi cổ tay lại toát ra một vẻ kiêu hãnh bẩm sinh, khiến người đối diện vừa muốn chinh phục, vừa bất giác sinh lòng thương tiếc.
"Tôi thích gì thì ăn, không thích thì bỏ, việc gì phải gượng ép bản thân. Đời người vốn ngắn, còn bắt mình nuốt những thứ không ưa thì có khác nào tự chuốc khổ?"
Hắn hơi nhướng mày, ánh nhìn dừng lại nơi đôi môi hồng khẽ mấp máy, vừa duyên dáng vừa nhuốm nét ngông nghênh.
"Nhưng trên bàn đàm phán, nếu em quá kén chọn, em sẽ bỏ lỡ cả lợi ích lớn."
Cô dừng dao nĩa, chậm rãi ngẩng mắt. Trong đôi con ngươi sáng lạnh của Tề Du hiện rõ vẻ gian xảo, nhưng khóe môi lại cong thành nụ cười nửa như mị hoặc, nửa như ngạo nghễ:
"Hiện tại là bàn ăn không phải bàn đàm phán. Ở đây tôi có quyền kén chọn, còn trong bàn đàm phán, tôi sẽ nuốt cả thứ mình ghét nếu cần."
Hắn mỉm cười, tia tà mị chớp lóe trong mắt.
"Vậy ngày trước, em từng ghét tôi. Em có muốn... nuốt tôi không?"
Khoảnh khắc ấy, cả bàn tiệc như đông cứng lại. Tề Du khẽ nghiêng đầu, cười mà như không cười, giọng cô ngân lên như lưỡi dao mỏng.
"Tạ Cố Thương, anh thật sự thích treo mạng sống của mình lơ lửng thế sao?"
Tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng hắn, đầy khoái trá.
"Tôi chỉ muốn làm em vui thôi."
Nói rồi, hắn cầm chiếc khăn ăn, động tác nhàn nhã nhưng đầy ý chiếm hữu, khẽ chùi vết vụn nhỏ nơi khóe môi cô. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở lẫn vào nhau, mùi rượu mạnh quyện cùng hương hoa nhài thoang thoảng.
You'll also like
[HĐ] Yểu điệu quân tẩu thuần phu nhớ (quân n...
[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...
[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương
(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...
[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu...
Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ
《[ tống ] bán manh hướng dẫn 》 tác giả: Quân...
Tề Du liếc mắt, giọng lạnh nhạt nhưng ẩn ý mềm mại nơi tận cùng.
"Ăn đi. Đừng ngồi không, lại buồn miệng nói mấy câu thừa."
Từ đầu bữa đến giờ, cô đã gắp không biết bao nhiêu lần, đĩa đồ ăn trước mặt giảm đi rõ rệt. Còn chén đĩa trước mặt Tạ Cố Thương, vẫn sạch bóng, như thể hắn chỉ ngồi đó để thưởng thức dáng vẻ cô ăn uống.
"Tôi thích nhìn em ăn ngon miệng. Còn mình, tôi sẽ ăn sau."
Tề Du hơi nghiêng đầu, khoé môi cong nhẹ như nghĩ ra gì đó. Ánh mắt cô lóe lên một tia tinh nghịch, thong dong gắp một miếng cá hồi áp chảo còn dính lớp da giòn, đặt vào đĩa trước mặt hắn. Giọng nói cất lên, lười nhác mà ngập ngụa trêu chọc..
"Nếu anh thật lòng muốn tôi ăn ngon miệng... vậy thì ăn giúp tôi phần da cá đi."
Nói rồi, như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt Tề Du khựng lại, hàng mi cong khẽ rung. Một thoáng chần chừ thoáng qua trong đáy mắt cô.
Tề Du thoáng nghĩ đến tâm lý của Tạ Cố Thương, hắn hẳn sẽ có chút bài xích việc dùng hay nếm đồ người khác gắp. Ý nghĩ ấy lướt qua, khiến cô bất giác mím môi, ngón tay kẹp hờ chiếc nĩa bạc mà khựng lại giữa không trung. Ánh mắt liếc nhanh xuống đĩa cá hồi, cô khéo léo lựa một miếng khác, nhẹ nhàng tách bỏ lớp da giòn bên ngoài, rồi nâng lên môi. Đôi môi đỏ mọng khẽ cắn lấy một nửa như muốn chứng minh rằng "món ăn này an toàn, tôi đã thử."
Khóe môi Tề Du cong thành một nụ cười mỏng, dịu dàng đến mức hiếm thấy, giọng nói theo đó cũng mềm đi vài phần, như thể chứa cả sự nuông chiều kín đáo.
"Cá này thật sự vừa miệng lắm. Anh cũng ăn đi, an toàn."
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong phòng dường như ngưng lại. Giữa bầu không khí mang mùi thuốc súng ngầm ẩn của thế giới hắc bang, hình ảnh một thiếu nữ thong dong khuyên mời, vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo, lại càng khiến lòng người đàn ông đối diện nổi lên những cơn sóng ngầm khó kìm.
Tạ Cố Thương từ nãy đến giờ chỉ thong dong chống tay nhìn cô ăn, ánh mắt u tối mà ôn nhu. Nghe xong, hắn khẽ nhướn người, cúi xuống, bất ngờ cắn lấy nửa miếng cá còn lại ngay trên nĩa trong tay cô.
Động tác quá tự nhiên, khiến Tề Du hơi giật mình, trong mắt loáng thoáng kinh ngạc.
Không khí thoáng chốc trở nên ám muội. Tạ Cố Thương nhai chậm rãi rồi bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp như hồ ly đêm đông, vừa nhẫn vừa tà:
"Miếng cá được Tề tiểu thư đút cho, quả nhiên ngon hơn sơn hào hải vị trên đời này. Có bỏ độc thì tôi cũng ăn."
"Tôi thấy anh sắp nghẹn chết vì xương cá rồi đấy."
Đôi mắt Tề Du híp lại, khóe môi nhếch khẽ, đầu nĩa trong tay chọc chọc về phía hắn như muốn uy hiếp. Bộ dạng thì kiêu căng, lạnh lùng, vậy mà dưới ánh sáng lấp lánh, vẻ tức giận kia lại giống hệt một con mèo nhỏ xù lông, càng trêu người đến khó cưỡng.
Hắn bật cười, nụ cười thản nhiên mà đầy thoải mái. Tạ Cố Thương không tiếp lời, chỉ đưa tay lấy khăn ăn chấm nhẹ lên khoé môi kia, trong đôi mắt vẫn quấn lấy bóng hình cô.
Sau bữa trưa, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Bước chân Tề Du vừa chạm đến ngưỡng cửa lớn thì bất chợt cổ tay bị giữ lại. Lực đạo không mạnh, nhưng đủ khiến cô phải xoay người lại. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vọng xuống, hòa cùng giọng nói trầm thấp như khói sương quấn chặt lấy tâm can.
"Nhớ kỹ lời tôi. Khi gặp biến, phải nhẫn. Đừng nóng nảy háu thắng mà tự đưa mình vào hiểm cảnh. Khi cần xông thì xông, cần buông thì buông, có thể hy sinh ai thì cứ hy sinh. Có gì thì gọi cho tôi đầu tiên, được không?"
Giọng hắn không phải mệnh lệnh mà là sự pha trộn kỳ lạ giữa uy nghiêm và lo lắng, giống như muốn đem cô giấu kín vào lồng ngực.
Ánh mắt Tề Du thoáng rung động, lòng dâng lên một tầng sóng khó tả. Nhưng rất nhanh, cô khôi phục lại điềm nhiên thường nhật, khẽ gật đầu, giọng nhẹ tựa mây bay.
"Tôi đi rồi sẽ về ngay. Anh yên tâm."
Khoảnh khắc ấy, Tạ Cố Thương bỗng lặng thinh. Trong căn phòng, tiếng kim giây đồng hồ khẽ rơi thành âm thanh vang vọng, mỏng manh mà chậm rãi. Hắn cúi đầu, khoảng cách thu hẹp, hơi thở nóng ấm phủ xuống làn da trắng tựa sương mờ của nàng. Một nụ hôn chạm lên bờ vai mảnh khảnh – nụ hôn vừa như ve vuốt, vừa như gông xiềng. Dịu dàng đến mức khiến tim run rẩy, nhưng cũng dữ dội, khắc sâu một dấu ấn chiếm hữu không cách nào xóa nhòa như muốn đóng đinh sự tồn tại của cô vào cõi lòng hắn.
Giọng hắn bật ra, trầm thấp và khàn, như một khúc nhạc chôn chặt tận đáy tâm can.
"Tôi chờ em về."
Hành động không báo trước, không lý trí – chỉ là bản năng. Bản năng của dã thú đã chọn bạn đời, khát khao giam cầm linh hồn nàng trong vòng tay mình. Khoảnh khắc ấy, trái tim Tề Du chấn động như bị gõ một nhịp mạnh.
Chưa kịp nhận ra, cô đã tiến lên một bước. Hai tay đưa lên vịn vai hắn, nhón chân hết chân mức rồi nghiêng mặt, đôi môi mềm khẽ lướt qua đường hàm góc cạnh của hắn. Một cái chạm mong manh như hơi sương, không tính toán, không dự định – chỉ là phản xạ nguyên thủy, như tiếng đáp lại vô thức của con tim.
Cô ngước mắt, khóe môi cong thành nụ cười nhàn nhạt. Trong ánh nhìn cũng có ý cười, nhưng lại pha lẫn nhiều tầng ý vị.
Dung túng.
Xót xa.
Và một thoáng thản nhiên tựa sương khói. Như thể cô vừa hé lộ một mảnh tâm tư, nhưng lại ngay lập tức phủ lên nó một lớp sương mờ không cho ai chạm vào.
"Phải ngoan đấy."
Tề Du khẽ nghiêng mặt nhìn hắn một lúc, để ánh sáng cuối cùng lướt qua gương mặt thanh tú, rồi xoay người rời bước. Mỗi bước chân của cô tựa hồ cuốn theo một mảng hư ảo, để lại hắn trong căn phòng vắng, ngập tràn dư vị của nụ hôn chưa kịp phai.
Dàn xe SUV đã chuẩn bị sẵn, động cơ nổ vang, đưa họ đến sân bay được chỉ định. Đoàn xe lăn bánh, tiếng lốp ma sát trên nền đường nhựa vang vọng giữa ban trưa.
Ngay khi đoàn xe dần khuất khỏi tầm mắt, Tạ Cố Thương lập tức phân phó cho Mạc Sâm tra xét tường tận về Sanctum – đặc biệt là con người mang tên Dịch Thừa Diễn.
Đến nơi, giữa khoảng sân rộng lớn, mang theo mùi kim loại lạnh lẽo. Trên bãi đỗ, hai cỗ máy khổng lồ nằm đó – một chiếc vận tải cơ bạc màu thép, thô kệch như chiến mã từ chiến trường, và một chiếc Boeing tư nhân hóa, thân mình dài bóng loáng, vỏ sơn xám bạc không một dấu hiệu, không một lá cờ. Cả hai trông như hai con dã thú khổng lồ đang ngủ.
Dịch Thừa Diễn đứng sẵn một bên, dáng người cao ngất, âu phục được cắt may tỉ mỉ ôm gọn từng đường nét. Ngón tay cậu lật tài liệu, thỉnh thoảng ra hiệu cho nhân viên kiểm hàng. Mọi hành động đều toát lên sự trầm ổn của kẻ sinh ra trong quyền thế, ánh mắt lãnh đạm song vẫn ngấm ngầm phát tán khí tức cao ngạo của dòng chính Dịch gia.
Tề Du thong thả bước xuống, gót giày cao chạm mặt bê tông vang âm thanh dứt khoát. Ngón tay khẽ khép lại vạt áo khoác, ánh mắt sắc bén đảo qua, vừa chạm đến chiếc vận tải cơ liền khẽ chau mày. Đôi mắt xanh đen lóe lên chút nghi hoặc, nhưng môi cô vẫn bình thản, không để lộ quá nhiều.
Kitsune, vốn theo sau như bóng, bắt gặp biểu tình ấy thì nheo mắt, khóe môi nhếch thành nụ cười khinh bạc. Giọng điệu mang chút chế giễu.
"Thế nào? Lần đầu thấy máy bay tư nhân lớn đến thế sao?"
Trong mắt hắn ánh lên tia tự đắc khó che giấu. Hắn từng đi qua bao nhiêu quốc gia, chạm tới bao nhiêu vương quyền, nhưng chỉ có dưới trướng Spectre, hắn mới thật sự cảm nhận được thế nào là chí tôn vô thượng.
Chiếc 787-8 này không chỉ là một phi cơ mà nó là biểu tượng. Nội thất dát vàng, quầy bar pha lê, phòng nghỉ xa hoa, thậm chí cả một khoang hội nghị kín đáo được thiết kế để thảo luận những thương vụ bạc tỷ. Chỉ có lão đại mới đủ tư cách gọi nó là "phương tiện di chuyển".
Kitsune hít một hơi thật sâu, lòng dâng lên một loại tự hào lẫn cuồng tín khó tả. Người ngoài chỉ thấy xa hoa, nhưng hắn hiểu rõ: đằng sau ánh hào nhoáng ấy là những dòng tiền như đại hải, những mạng lưới tình báo phủ khắp bốn châu, là một Spectre có thể khuynh đảo thị trường và làm run rẩy cả chính quyền.
Ánh mắt hắn dừng lại trên Tề Du, khẽ nheo lại. Hắn muốn nhìn thấy sự kinh ngạc, muốn thấy cô bộc lộ một thoáng thất thố trước quyền lực và tài sản không ai sánh kịp của lão đại hắn.
Trong đáy lòng Kitsune, giọng nói lặng lẽ vang lên: Đây là Spectre. Đây là nơi hắn đã chọn quỳ xuống và cả thế giới cũng đang từ từ cúi đầu.
Tề Du nghiêng đầu liếc thoáng qua chiếc Boeing lộng lẫy. Ánh mắt cô nhạt như gương hồ mùa thu, không chút xao động, cũng chẳng vương tạp niệm ngưỡng mộ.
"Boeing 787-8 Dreamliner."
Ánh mắt Kitsune thoáng xẹt qua một tia ngạc nhiên, cố giữ giọng điệu cứng cỏi.
"Cô còn biết cả loại máy bay? Có hứng thú với hàng không sao?"
Cô chậm rãi lắc đầu, giọng hờ hững như thể chuyện chẳng đáng bận tâm.
"Không."
"Thế sao cô biết rõ loại máy bay đến thế?"
Tề Du nửa cúi người, kéo gọn lại ống quần, đôi môi khẽ mím, giọng nhẹ bẫng nhưng bén ngót như mũi dao.
"Kiến thức cơ bản, anh không biết mấy thứ này sao?"
Một câu hỏi ngắn gọn, lơ đãng mà bén nhọn như lưỡi dao mỏng cắt vào lòng tự tôn của kẻ trước mặt. Kitsune thoáng cứng người, sĩ diện trỗi dậy, hắn hất cằm, đáp cứng rắn.
"Tại sao phải biết? Chỉ cần biết loại mình sử dụng là đủ."
"Tôi nghĩ anh thông minh hơn anh tưởng đấy." Tề Du đứng thẳng người, động tác thong dong, ánh mắt quét qua hắn một lượt, rồi đột nhiên nghiêng đầu hỏi. "Anh biết loại máy bay tư nhân lớn nhất hiện nay không?"
Kitsune bật cười khẩy, đáp ngay như để chứng minh bản thân không kém.
"Có gì khó? Boeing 747-8i."
"Ồ."
Một tiếng khẽ cười bật ra từ môi Tề Du, nửa như giễu cợt nửa như khen ngợi.
"Thấy chưa, anh thông minh vậy mà. Đến cả một trong những chiếc máy bay của tôi mà anh cũng biết."
Một nhịp lặng chợt phủ xuống. Kitsune sững lại, sắc mặt thoáng đổi khi bắt kịp ẩn ý trong lời cô. một trong những chiếc máy bay của cô? Câu chữ xoáy vào tâm trí như một gáo nước lạnh.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra cái tên Boeing Business Jet 747-8i, cái tên được thế giới ưu ái gọi là "cung điện bay", có trị giá hơn 900 triệu USD, từng gây chấn động toàn cầu. Cả giới tài phiệt quốc tế cũng chỉ được chiêm ngưỡng qua ảnh do hãng Boeing đăng tải, còn chủ nhân thực sự thì vẫn là ẩn số.
Kitsune bất giác bật lời, trong giọng nói đã vương chút ngờ vực.
"Cô... rốt cuộc có bao nhiêu chiếc?"
Tề Du nhướng mày, nụ cười càng thêm thản nhiên, từng từ từng chữ rơi xuống như trêu ngươi.
"Anh muốn hỏi số máy bay tôi sở hữu hay số máy bay gia đình tôi sở hữu?"
Một câu hỏi tưởng như bâng quơ nhưng lại khiến Kitsune nhất thời nghẹn họng. Hắn nheo mắt, cười khẩy để giấu sự hụt hơi.
"Ha... nhà cô... làm ăn phi pháp đúng không? Không thì làm sao giàu đến mức hoang đường như thế?"
Trong lồng ngực Kitsune thật sự chấn động, ý niệm thoáng qua như lưỡi dao lạnh cắt vào tầng suy nghĩ: Con nhóc này không phải loại tiểu thư hào môn tầm thường. Một chiếc Boeing chuyên cơ tư nhân có giá trị ngang ngửa, thậm chí vượt qua tổng tài sản ròng của không ít tỷ phú trong bảng xếp hạng thế giới. Cái gọi là xa xỉ đối với người đời, ở trong tay nàng, chỉ như món đồ chơi mua vui. Một sự giàu có vượt ra khỏi chuẩn mực phồn hoa, ngạo nghễ đứng ở tầng mây cao nhất, nơi người thường chỉ dám ngước nhìn trong mộng tưởng.
Tề Du bật cười khẽ, tiếng cười trong trẻo nhưng ẩn chứa độc vị, như một nhát châm biếm sắc lẻm.
"Sao lại nói như thế, chúng tôi vẫn đóng thuế đầy đủ, chưa từng chậm một ngày. Là công dân gương mẫu đấy."
Khoé môi Kitsune giật giật, Tề Du đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn như trấn an.
"Chung quy thứ phương tiện này chỉ là một cái vỏ biết bay. Để chất bao nhiêu vàng bạc, hay chở bao nhiêu xác người thì khi rơi xuống đất cũng như nhau thôi."
Giọng điệu điềm nhiên, tựa hồ cô chỉ đang bình phẩm về một món đồ chơi xa xỉ vô hồn.
Đúng lúc ấy, Dịch Thừa Diễn xoay người, bắt gặp bóng dáng quen thuộc liền mỉm cười đi tới.
"Mạn Linh!"
Cậu cất giọng gọi, rồi lập tức bước nhanh tới. Kitsune lấy lại tinh thần rồi đứng một bên, mắt hồ ly hẹp dài nheo lại, quan sát từng cử chỉ.
Mạn Linh sao?
Hắn lặng lẽ lấy điện thoại trong túi, ngón tay khéo léo mở hệ thống tình báo Spectre, nhanh chóng scan gương mặt người đàn ông trước mắt. Kết quả khiến hắn khẽ ngạc nhiên.
Dịch Thừa Diễn.
Đương kim gia chủ Dịch thị, vị gia chủ trẻ nhất trong nhiều thế hệ.
Chủ tịch tập đoàn y tế Sanctum.
Kitsune trề môi, khẽ gật gù: "Tạm được."
Ánh nhìn hắn soi xét như muốn bóc trần bất kỳ động thái vượt khuôn phép nào của Dịch Thừa Diễn và Tề Du. Trong lòng thậm chí thoáng lóe ý nghĩ nếu phát hiện điều gì mờ ám, hắn sẽ lập tức tố cáo với lão đại, để xem lão đại còn cưng chiều cô ta không.
Thế nhưng, mọi suy nghĩ trở thành thừa thãi. Dịch Thừa Diễn đối với Tề Du rất chừng mực. Thái độ lễ nghĩa, vừa có khoảng cách, vừa mang nét thân tình như bạn bè tri kỷ.
Một chủ tịch trẻ tuổi như vậy, cũng khom lưng lễ độ trước con nhóc này?
Trong lúc trò chuyện, Dịch Thừa Diễn bỗng cất giọng, ánh mắt nghiêm túc, thẳng thắn hỏi.
"Bao giờ cậu mới định công khai thân phận? Các cổ đông ở tập đoàn đều muốn gặp Chủ tịch hội đồng quản trị một lần. Cậu không thể mãi ẩn danh phía sau tôi. Dù sao, người định hướng phát triển Sanctum chính là cậu."
Kitsune ngẩng phắt đầu, con ngươi tối sầm lại, như vừa bị sét đánh ngang tai. Thì ra lý do tên họ Dịch này lễ độ khom lưng vì kẻ nắm giữ quyền hành tối cao của tập đoàn, chủ tịch hội đồng quản trị - chính là Tề Du.
Tề Du khẽ nhấc cổ tay, ánh sáng bạc từ mặt đồng hồ lướt qua, lạnh lẽo như ánh gươm. Cô không đáp ngay, chỉ nghiêng đầu, tầm mắt lơ đãng hướng về chiếc vận tải cơ khổng lồ đang nuốt trọn từng kiện hàng. Trong đáy mắt cô, lóe qua tia hờ hững pha chút giễu cợt, như thể toàn bộ sự sốt ruột kia chẳng đáng để cô bận tâm.
"Chuyện đó để sau đi." Giọng cô bình thản, không cao không thấp, nhưng mang theo một thứ uy quyền không cho phép phản bác. Rồi cô xoay mặt, nhìn thẳng vào Dịch Thừa Diễn, đáy mắt gợn sóng lạnh lùng.
"Đồ tôi dặn cậu chuẩn bị, đã có chưa?"
Dịch Thừa Diễn thoáng khựng lại, bấy giờ mới nhớ ra. Cậu mở cặp da, lấy ra một chiếc vali cỡ trung, nặng nề đặt vào tay cô.
"Đầy đủ cả rồi. Nhưng rốt cuộc, cậu cần thứ này làm gì?"
Ngón tay thon dài của Tề Du nắm lấy cần vali, động tác dứt khoát. Đôi môi hồng nhạt khẽ mím, cô đáp gọn gàng.
"Phòng hờ."
Câu nói ngắn ngủi, như lưỡi dao sắc lạnh, khiến Kitsune bất giác cau mày tò mò. Cả hai nhìn theo bóng cô quay người, bước đi vào trong sân bay, mái tóc đen dài khẽ tung, dáng người thẳng tắp, uy dật tựa hồ nữ vương nơi pháp trường.
"Ê!" Kitsune gọi với theo, ngữ khí nửa bất giác nửa bất mãn. "Cô đi đâu thế? Sắp tới giờ bay rồi."
Tề Du không ngoảnh lại, bước chân vẫn vững vàng, giọng cô vang lên rõ ràng giữa ồn ào của động cơ, như chuông bạc lanh lảnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất