Không khí tại doanh trại Haiti sau tin tức về buồng áp suất âm như được gột rửa một phần u ám. Tiếng cười xen lẫn tiếng bước chân gấp gáp, những y tá bác sĩ ai nấy đều mang vẻ phấn chấn, dẫu bên dưới đáy mắt vẫn là sự lo âu chưa dứt. Trời dần về chiều, ánh nắng rọi qua lớp bạt trắng, loang lổ vệt sáng vàng úa trên nền đất sỏi.
Ở một góc khác, Lam Cảnh Thần cùng Mễ Khải sải bước thong dong bên ngoài, dáng người cao ngất, khí chất bất phàm. Sự hiện diện của anh vốn dĩ đã là một loại uy nghi vô hình, khiến người xung quanh vừa kiêng dè vừa nể phục. Nghe lời khuyên nhủ có phần ngốc nghếch của Tịch Dao "ra ngoài đi dạo lấy uy", anh lại thật sự thuận ý, tay đút túi quần, dáng vẻ nhàn nhã mà hờ hững.
Đang đi ngang qua khu nhà tạm giam, chợt nghe phía sau có tiếng gọi lảnh lót, mang âm hưởng Pháp ngữ đặc trưng:
"Hai Thần!"
Lam Cảnh Thần khẽ dừng chân, đầu hơi nghiêng lại. Từ xa, Dora chạy đến, nụ cười ngọt lịm, ánh mắt sáng rỡ như cố tình tỏ vẻ quen thân.
Chưa kịp lại gần, thân ảnh cao lớn của Mễ Khải đã chắn ngay trước mặt, giọng lạnh tanh.
"Cô nên cẩn thận cái miệng. Chúng tôi không thân quen gì. Đây là Lam đại thiếu gia, danh xưng Hai Thần không phải thứ cô có thể tùy tiện hô gọi."
Bước chân Dora khựng lại, nét bẽn lẽn hiện nơi đáy mắt, song giọng nói lại cố pha chút ủy khuất:
"Ô...à, xin lỗi nhé. Vì chị Dao gọi như thế nên tôi mới quen miệng. Dù sao... chị ấy coi tôi như em gái, tôi cũng coi chị ấy như chị gái, anh trai của chị ấy cũng như anh trai của tôi. Gọi như vậy... chắc cũng không sao mà..."
Đôi mắt to sáng khẽ liếc Lam Cảnh Thần, mang chút mong chờ và ngại ngùng.
Mễ Khải hầm hầm, chuẩn bị bật lời mắng, Lam Cảnh Thần giơ tay ngăn lại, giọng nhàn nhạt nhưng đủ khiến Mễ Khải lập tức ngậm lời.
"Mễ Khải, đừng thô lỗ."
Mễ Khải vẫn đăm đăm nhìn Dora, ánh mắt như biết chửi thề. Trái lại, Dora khi nghe lời nhận xét kia từ miệng Lam Cảnh Thần thì khóe môi khẽ cong, ánh nhìn lấp lánh vẻ đắc thắng, như thể cố ý khoe khoang sự ưu ái mà mình vừa được hưởng.
Sự ngạo nghễ đó khiến lửa giận trong lồng ngực Mễ Khải bùng lên, hận không thể lao đến bóp chặt cổ cô ngay tức khắc. Trong đầu cậu chỉ thoáng qua một ý niệm dữ dội.
Nếu giờ phút này có Nhị thiếu gia hoặc Tề tiểu thư ở đây, e rằng con ả này chưa kịp kêu một tiếng đã bị bóp nghẹt hơi thở trong vòng hai giây.
Cảnh Thần liếc qua chiếc bảng tên gắn trên ngực áo cô ta, khóe môi khẽ nhếch, giọng nhàn nhạt:
"Cô là Dora?"
Dora nghe thế, mừng rỡ gật đầu liên hồi. Cô cắn môi, mỉm cười dịu dàng.
"Anh... còn nhớ tên tôi sao?"
Mễ Khải đảo mắt, trong bụng âm thầm rủa.
Cái bảng tên treo to tướng thế kia, mù cũng nhận ra!
You'll also like
[HĐ] Yểu điệu quân tẩu thuần phu nhớ (quân n...
[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...
[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương
(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...
[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu...
Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ
《[ tống ] bán manh hướng dẫn 》 tác giả: Quân...
Cảnh Thần không đáp, tầm mắt lại dời sang khu nhà bị niêm phong, nơi vòng cảnh giới được căng dây đỏ, ánh mắt sâu thẳm tựa vực sâu. Giọng anh vang đều, như buột miệng hỏi han:
"Chỗ đó, vì sao lại bị phong tỏa?"
Dora theo ánh nhìn ấy, đôi mắt thoáng lóe tia khác lạ rồi híp lại, giọng nhẹ hẫng.
"À... nghe nói có người bị giết. Một dao thẳng vào cổ họng, máu me... đáng sợ lắm."
Cảnh Thần hơi nghiêng mặt, chân mày nhướng một đường cong hoàn hảo:
"Tàn nhẫn như vậy sao?"
Dora gật đầu, rồi bất giác buông lời, giọng chứa đầy căm ghét mà không tự nhận ra.
"Ông ta khi còn sống còn tàn độc hơn. Có chết cũng chẳng rửa sạch hết tội nghiệt."
Lam Cảnh Thần lập tức xoay mặt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể soi tận đáy lòng. Khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
"Cô Dora, dường như cô có hận ý riêng với ông ta?"
Trong khoảnh khắc, Dora khựng lại. Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng từng chữ như lưỡi dao thăm dò. Cô cười nhạt.
"Ở đây... ai mà thích loại người như hắn? Những kẻ cầm đầu băng đảng, chẳng phải đều là nguyên nhân khiến tình hình hỗn loạn hôm nay sao?" giọng cô uyển chuyển, mang vẻ cam phận.
Anh im lặng mấy giây, khoé mắt hẹp dài hờ hững mà thâm trầm, vẫn dõi theo Dora, như thể đang cân đo từng biểu cảm, từng cái chớp mắt.
Anh rút điếu thuốc chưa kịp châm, xoay xoay vài vòng, lười biếng nói.
"Cô nói cũng có lý."
Âm cuối trầm xuống, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại đủ sức khiến không khí quanh đó lạnh căm.
"Thậm chí còn nên cảm tạ kẻ đã lấy mạng hắn, giúp chúng tôi khỏi phải bẩn tay. Dora, cô nói xem... có phải thế không?"
Dora thoáng giật mình, tim đập loạn nhịp một thoáng. Cô nở nụ cười mờ nhạt, hàng mi khẽ run, giọng nhu mì:
"Dạ... đúng vậy. Chúng ta... không cần phải bận tâm nhiều."
Đôi bàn tay mảnh mai lặng lẽ đan vào nhau trước bụng, dáng vẻ như một cô gái nhỏ yếu mềm, bất lực trước vòng xoáy tàn khốc của thời cuộc. Nụ cười tưởng như nhu hòa, song trong đáy mắt lại dấy lên tia ghen ghét khó kìm nén – cái tâm lý vốn đã vặn vẹo khó chịu khi nhìn thấy người khác hạnh phúc của cô lại dâng trào, chỉ cần nghĩ đến cảnh Lam Tịch Dao được Lam Cảnh Thần bảo hộ, lại được Tề Thiên Vũ ôm chặt trong vòng tay giữa đám đông... hận ý ấy đã cuồn cuộn trào dâng, nhấn chìm lý trí.
Tại sao mọi người đều được hạnh phúc mà không phải là cô.
Ngón tay Dora siết chặt đến trắng bệch, khớp xương hiện rõ. Lớp mặt nạ thiện lương vừa rạn một khe hở nhỏ, bị chính lời nói hờ hững của Lam Cảnh Thần khơi mở. Nhưng cô ta lập tức thu lại, cúi đầu che giấu, để tất cả chỉ còn lại bóng dáng một nữ tử dịu dàng, vô hại.
Song, trong đáy mắt Lam Cảnh Thần, đã có một mầm nghi ngờ bén lửa – nhỏ nhoi nhưng đủ sức thiêu rụi mọi che đậy.
***
Trên bầu trời xanh biếc loang loáng ánh dương, chiếc phi cơ tư nhân xa hoa tựa như một mũi tên bạc xuyên qua tầng không, cắt ngang từng mảng mây đang cháy rực sắc vàng cam của buổi trời chiều. Trong khoang, không khí tĩnh lặng đến nỗi nghe rõ từng tiếng động cơ đều đều vọng lại, xen lẫn mùi gỗ đàn hương ấm áp toát ra từ nội thất tinh xảo.
Tề Du ngồi nơi dãy ghế bên cửa sổ, thân thể mảnh khảnh tựa vào tay vịn, thái dương nghiêng khẽ đặt trên cánh tay trắng nõn. Ngón tay thon dài lướt trên màn hình iPad, lặng lẽ đọc những thông tin mới nhất về Haiti – quốc gia chìm trong hỗn loạn chính trị và binh biến triền miên. Cặp mắt trong veo như hồ nước thẫm, dưới ánh sáng lấp lóa lại nhuốm một tầng u quang lạnh lẽo.
Bất chợt, cô ngẩng đầu, mày hơi cau lại, giọng nói trong trẻo nhưng trĩu nặng tính toán vang lên.
"Lúc nãy tôi không thấy đuôi máy bay vận tải cơ có quốc kỳ Nga. Nếu vậy, lát nữa liệu có vào được không phận Haiti không?"
Đối diện xéo ghế hàng bên, Kitsune vẫn ung dung dựa lưng, chiếc máy chơi game trong tay phát ra âm thanh "ting ting" liên hồi. Đôi mắt hồ ly nheo lại, khóe môi cong cong như chẳng mấy bận tâm, hờ hững đáp.
"Máy bay vận tải và máy bay này đều có hệ thống đổi đuôi. Ra khỏi không phận Mỹ, nó sẽ tự động thay đổi số hiệu và phù hiệu, chỉ cần vài thao tác máy bay quân sự đã có thể ngụy trang giả dạng thành máy bay dân sự. Dù Nga mạnh thật, nhưng vẫn phải giữ hiệp ước quốc tế. Không thể tùy tiện cho vận tải cơ quân sự đặt chân lên đất Mỹ."
Tề Du nghe vậy, chỉ gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh như đã lĩnh hội.
Tiếng loa nội bộ bỗng vang lên, mang theo sự kính cẩn đặc trưng của phi hành đoàn khi xướng danh:
"Thưa Tề tiểu thư, chuyên cơ đã chính thức tiến nhập không phận Haiti, dự kiến hạ cánh xuống Port-au-Prince trong vòng một giờ."
Lời thông báo vừa dứt, kẻ nửa đời ngạo nghễ như Kitsune, sống giữa bóng tối với hàng ngàn khuôn mặt khác nhau.
Lần này lại như bị một lưỡi dao bén vô hình cắt ngang lòng tự tôn.
Hắn nhướng mày, bàn tay gân xanh nổi lên khi siết chặt bộ đàm, giọng khàn khàn xen lẫn cáu gắt cất lên, từng chữ cứng rắn như mũi dao ném thẳng vào không khí:
"Tôi chết rồi hay sao mà mấy người chỉ biết thưa mỗi cô ta?"
Phía buồng lái, giọng cơ trưởng lộ vẻ dè chừng nhưng vẫn thành khẩn đáp lại:
"Mong đại nhân chớ trách. Đây là mệnh lệnh đích thân lão đại ban xuống: chuyến đi này, hộ tống Tề tiểu thư an toàn là ưu tiên tuyệt đối. Mọi người nhất nhất đều phải nghe theo cô ấy."
Khoảnh khắc ấy, như có tiếng rạn nứt vang lên trong lồng ngực Kitsune. Như một tín đồ cuồng tín bị thần tượng lạnh nhạt còn chưa đủ để ví von sự hụt hẫng trong lòng hắn, bởi, kẻ mang danh "Mặt Cáo", chưa từng nghĩ có ngày bản thân bị gạt sang một bên bởi một đứa con gái.
Kitsune lầm bầm vài câu trong cổ họng, rồi hằn học ném mạnh bộ đàm sang một bên, âm thanh kim loại chạm vào vách da phát ra tiếng "cạch" khô khốc, như dằn vặt chính lòng tự tôn đang bị dẫm nát.
Trái ngược hoàn toàn, Tề Du vẫn ngồi nghiêng mình bên cửa sổ. Đôi đồng tử trong veo khẽ nheo lại, tựa hồ đang cân nhắc thứ gì đó vượt xa ngoài khung cảnh hiện tại.
"... Một tiếng?"
Đôi mày thanh tú của cô chợt siết lại, ánh mắt lạnh băng hướng ra khung trời ngoài cửa sổ. Màu ráng chiều đang dần nhuộm đỏ nửa chân mây, phía xa là những bóng núi mờ ảo như chìm trong biển lửa rồi lướt nhanh về bản đồ khoảng cách. Từ tọa độ này, chỉ cần hai mươi phút là đến.
Ngón tay khẽ chạm bộ đàm, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo khí chất áp chế.
"Tôi thấy chỉ cần hai mươi phút. Vì sao lại phải đợi trọn một tiếng mới có thể đáp?"
Bên phía buồng lái còn chưa kịp trả lời thì đã nghe Kitsune buông một tiếng cười nhạt, khóe môi khắc họa nét châm chọc.
"Cô tưởng sân bay Port-au-Prince còn là sân bay thương mại êm ả như xưa sao? Dưới kia là khu vực vô pháp, phiến quân lẫn dân quân chen chúc, không khác gì tổ ong vỡ. Cô muốn xuống thì nhảy dù đi!"
Câu cuối rơi xuống, giọng hắn còn kéo dài, mang theo ý vị khiêu khích trắng trợn.
Khóe môi Tề Du khẽ nhếch, chẳng phải nụ cười, cũng chẳng phải phẫn nộ, chỉ là một biểu cảm lạnh tanh khiến người khác bất giác run sợ. Liếc sang hắn một cái như băng giá phủ xuống. Cô nhấc bộ đàm, giọng bình thản mà gọn gàng:
"Cao độ hiện tại?"
Giọng cơ trưởng vang lên, căng thẳng nhưng rõ ràng:
"Thưa Tề tiểu thư, 32.000 feet. Ổn định."
Kitsune cười khẩy rồi dời mắt về máy game.
"Sợ rồi chứ gì."
Một nụ cười nhạt thoáng qua môi Tề Du. Cô cúi xuống mở vali dưới chân, từ tốn lấy ra bộ dụng cụ tác chiến. Vũ khí hoá học, đạn khói, súng ngắn, đoản đao, từng thứ được sắp gọn gàng vào balo đen. Kitsune vẫn không ngẩng đầu, ngón tay bấm máy game không dừng, dường như chẳng buồn quan tâm.
Tất nhiên rồi, bởi hắn nào có biết, Tề Du một khi đã làm liều thì đến Thánh thần cũng chẳng thể ngăn cản nổi. Tựa như lửa bén vào dầu, càng ép, càng bùng phát dữ dội. Vậy mà hắn lại dám khơi mào thách thức cô. Về sau này, mỗi lần nghĩ lại – Kitsune thật muốn đánh chết bản thân lúc đó.
Thách ai không thách, lại thách kẻ máu liều nhiều ngang máu não.
Mãi cho đến khi nghe câu lệnh cứng rắn như búa giáng.
"Mở cửa đuôi. Cao độ đủ rồi."
Kitsune ngẩng lên, hắn mới sững sờ thấy Tề Du đã đứng ngay trước cửa thoát hiểm, chẳng biết từ lúc nào trên lưng cô đã buộc sẵn dù chiến thuật.
"Khoan đã! CÔ KHÔNG THỂ—!"
Nhưng quá muộn.
Khi tiếng gào của Kitsune còn vang vọng thì cửa đã bật mở, luồng gió mạnh ào vào như muốn nuốt chửng tất cả. Cơ trưởng cùng phi hành đoàn hoảng loạn đứng chết lặng, không dám cử động.
Tề Du xoay người, ánh mắt tựa như ánh thép sáng lóa trong tầng hoàng hôn. Cô kéo kính bảo hộ xuống, khóe môi cong lên một đường ngạo nghễ, mang theo khí chất trầm tĩnh nhưng đầy thách thức.
Không chút chần chừ, thân ảnh nhỏ nhắn ấy lao thẳng ra ngoài, tách khỏi phi cơ như mũi tên bạc xuyên vào tầng mây đỏ rực.
Trong tích tắc, Kitsune chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng mảnh mai bị nuốt chửng bởi biển mây vàng cam, cùng nụ cười khinh cuồng khắc sâu vào mắt hắn.
"Chết tiệt! Mau định vị điểm rơi!" Kitsune giật lấy bộ đàm, gầm lên, giọng run rẩy lẫn tức giận.
Mẹ kiếp, nếu để lão đại biết. Mạng này của hắn coi như xong.
"Rõ!" âm thanh đáp lại đồng loạt, khẩn cấp mà hốt hoảng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất