Trong lúc chờ bữa trưa được dọn lên, Tạ Cố Thương cho gọi Kitsune vào phòng làm việc. Ánh nắng ngoài cửa sổ dần ngả gắt, rọi vào những đường viền sắc nét trên gương mặt mỗi người. Không khí trong phòng cũng vì thế mà phảng phất mùi nắng nhàn nhạt cùng hương hổ phách trầm lặng.

 

"Sau khi Tề Du dùng bữa xong, cậu đi theo em ấy đến Haiti, một khắc cũng không được rời mắt. Nếu em ấy có mệnh hệ gì, bất luận do ai gây nên, tôi sẽ lấy mạng cậu để bồi tội đầu tiên."

 

Kitsune đứng nghiêm trước bàn làm việc, nhận lệnh trực tiếp từ Tạ Cố Thương. Nghe xong, sắc mặt hắn thoáng hiện một chút kháng cự, hàng mi khẽ rung, ánh mắt hồ ly ánh lên tia bất phục. Nhưng nhớ đến thân phận người ra lệnh, nhớ đến ánh mắt thâm trầm có thể hủy diệt bất kỳ ai của lão đại, cậu lập tức cúi đầu:

 

"Rõ, lão đại."

 

Chỉ là, đôi bàn tay đang siết thành quyền trong túi áo đã nói lên tất cả sự ẩn nhẫn. Kitsune không cam tâm, nhưng càng không dám làm phật ý.

 

Bữa trưa được dọn lên trong phòng ăn riêng của suite. Bàn dài phủ khăn trắng muốt, ánh sáng từ khung cửa sổ sát đất tràn vào, hắt lên từng món ăn tinh xảo bày biện trong đĩa sứ Bone China, màu sắc tươi tắn, mùi bơ béo ngậy hoà cùng hương vị Á – Âu lan toả khắp không gian. Cả căn phòng thoáng chốc như bị bao phủ bởi khí tức vừa xa hoa, vừa khép kín.

 

Tề Du ngồi sẵn ở bàn, dáng người cao gầy, thẳng lưng tựa vào ghế, ngón tay thon dài lười biếng nghịch chuôi dao ăn trên bàn. Ánh mắt cô tĩnh mịch như hồ nước sâu, chỉ đôi khi dao động khi lướt qua Mạc Sâm đang nghiêm cẩn như một quản gia thực thụ, đôi mắt hẹp dài quét qua từng món ăn với vẻ chuyên chú, động tác kiểm nghiệm tỉ mỉ đến lạnh lẽo.

 

"Lát nữa anh và Kitsune ngồi ăn cùng luôn đi."

 

Giọng cô bình thản, không lạnh không nóng, phảng phất sự tự nhiên vốn có. Đây là thói quen cô học được từ mẹ mình – Mộc Ly Tâm, người có tính tình không quá câu nệ, đã là bữa cơm có thể ngồi chung thì cứ ngồi.

 

Mạc Sâm mỉm cười lễ độ, đáp.

 

"Ngài Cố vấn không có thói quen dùng bữa cùng người khác. Tôi kiểm tra xong sẽ cùng Kitsune dùng bữa bên phòng khác." Trong giọng anh ta, không mang theo nửa phần miễn cưỡng, bởi đây vốn dĩ đã thành quy củ bất di bất dịch. "Nhưng ngài ấy sẽ rất vui nếu dùng bữa với cô."

 

"Lúc nào cũng thế? Anh ấy chỉ ăn một mình?" Tề Du hơi ngả người về phía sau, đôi mày khẽ nhướng. Ánh mắt thoáng loé tia tò mò.

 

Không phải sẽ chán chết sao.

 

Trong đầu Tề Du bất giác hiện lên một sự đối chiếu kỳ lạ. Từ nhỏ đến lớn, mỗi bữa ăn của cô đều ít nhiều có người bầu bạn. Ba mẹ, anh trai, hoặc là Tứ Ưng. Không có Tứ Ưng thì có Lập Hộ, Phong Vân William, đôi khi lại là Jiaowen. Đi học thì có bạn bè thân cận. Ngẫm kỹ, từ nhỏ đến lớn, cô dường như chưa từng có khái niệm "một mình ngồi trước mâm cơm" – kể cả khi ở khu biệt lập, ít nhất sẽ có thuộc hạ canh cô ăn.

 

"Đúng vậy." Mạc Sâm đáp.

 

"Nếu trong tình huống bắt buộc phải dự tiệc thì sao?" Giọng Tề Du vang lên đều đặn, ánh mắt thâm trầm, tựa hồ chẳng bỏ sót một mảy may sơ hở nào.

 

You'll also like

[HĐ] Yểu điệu quân tẩu thuần phu nhớ (quân nhân văn) by YumiLing

[HĐ] Yểu điệu quân tẩu thuần phu nhớ (quân n...

1.9K11

Văn án Ngày nào, mỗ âm nhạc thầy cô giáo gả cho so với Thiết còn cứng rắn, so với cương còn mạnh hơn mỗ quan quân. Bình dân so với quan quân nhỏ yếu liền nhất định sẽ bị...

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh làm sao bây giờ by manhanchayyy

[DỊCH/ĐM] Tạ sư đệ hắn quá được hoan nghênh...

73.2K13.7K

[Song nam chính + Chủ thụ + Tu tiên + Thẳng nam vạn nhân mê + Xuyên thư] Tạ Vân Hạc xuyên sách. Hệ thống bảo rằng nhiệm vụ của hắn là làm "trợ công", giúp đỡ v...

[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương by dangntt

[HOÀN] Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương

47.9K1.6K

Tác giả: Tam Tam Nương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Hào môn thế gia , Vườn trường , Niên thượng , Thiên chi kiêu tử , Ki...

(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng lão by cookie_in_love

(379) Hào môn cá mặn thầm nghĩ bãi lạn dưỡng...

1815

Tô Ngư Ngư xuyên nhanh sau khi kết thúc, hướng hệ thống đưa ra ba cái dưỡng lão yêu cầu. -- yếu mỹ, phải có tiền, phải có địa vị. Vì thế vừa cảm giác tỉnh lại, nàng thàn...

[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư) - Vu Triết by luulikinh

[EDIT - Hoàn] Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu...

124K9.9K

Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu sửu sửu sửu ngư) - Vu Triết Hệ liệt vườn bách thú Tác giả: Vu Triết Tình trạng bản gốc: Hoàn Thể loại: Hiện đại, HEHEHEHEHEHE, cường cường, chủ thụ...

Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ by TichMich09

Vạn dặm hoa đào trong mưa hạ - Hạ Vũ

1.1K16

Tác giả: Hạ Vũ Thể loại: Ngôn Tình, Dã Sử, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược, SE Nguồn: Gác sách (đã chỉnh sửa) Tình trạng: Hoàn ...

《[ tống ] bán manh hướng dẫn 》 tác giả: Quân Tàng by ZzDocGiaZz

《[ tống ] bán manh hướng dẫn 》 tác giả: Quân...

2988

Văn án: "Thỉnh sưu tập chủ nhân đối với ngươi tham sống thành tích phân thay đổi trở về cơ hội?" "Chủ nhân là cái gì quỷ?" Uy! Lạt kê hệ thống! Nói...


 

"Trong giới hắc đạo, anh ta không nhất thiết phải ra mặt. Nhưng ở giới chính trường, với hai thân phận ấy, e rằng không thể vắng mặt liên tục trong những yến tiệc ngoại giao hay quốc yến, đúng không?"

 

Mạc Sâm vẫn điềm nhiên, cử chỉ ung dung:

 

"Ngài ấy gần như chưa từng thực sự tham dự bữa tiệc nào. Nếu bắt buộc phải xuất hiện, cũng chỉ dùng rượu cho có lệ, tuyệt nhiên không dùng bữa. Người khác có thể bị trói buộc bởi quy củ, còn ngài ấy... không ai đủ sức áp chế."

 

Trong lúc nói, Mạc Sâm như có thói quen, không biết từ bao giờ đã lấy ra từ ngăn áo một đôi găng tay mỏng, động tác thong dong mà chuẩn xác. Sau đó là một chiếc khẩu trang y tế chuyên dụng, sắc trắng lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh đèn. Cuối cùng, anh ta rút ra một ống kim đen nhẵn bóng, tựa như một vật được chế tác đặc biệt, lấp ló tia sáng băng lãnh.

 

Tề Du chợt thở nhẹ, giọng trầm thấp.

 

"Có phải... vì chuyện mà anh từng kể?"

 

Mạc Sâm thoáng gật đầu, động tác mang bao tay thong thả mà dứt khoát.

 

"Từ sau lần suýt mất mạng vì đầu độc, ngài ấy mới thật sự cắt đứt việc dùng bữa chung với người khác. Thậm chí những bữa cơm bắt buộc trong gia đình ở Tạ gia, ngài ấy cũng chỉ uống rượu rồi lui về phòng riêng."

 

"Tôi nghĩ lần đầu đã đủ để đề phòng rồi chứ?" Tề Du chau mày.

 

Trong lòng cô dấy lên nghi hoặc: Ai lại phải chờ đến lúc lưỡi dao kề sát yết hầu mới chịu cảnh giác?

 

Mạc Sâm cúi đầu, ngón tay đeo găng khẽ vuốt nhẹ lên thành ống, khóe mắt hằn lên nét thâm trầm. Trong bầu không khí tĩnh mịch, hành động nhỏ ấy lại tựa lưỡi dao sắc bén, chém rách sự yên bình vốn mong manh giữa hai người. Anh dùng kim thử độc chạm vào từng món ăn. Kim bạc lấp loáng phản quang, nhạy bén đến mức dù là độc dược tàng hình cũng không thoát khỏi.

 

Giọng Mạc Sâm khẽ trầm xuống, chậm rãi.

 

"Ngài ấy từng nuôi hy vọng. Hy vọng những mưu hại kia chỉ là sự bất mãn nhất thời, rằng một ngày nào đó những người mang danh 'người nhà' kia sẽ thật tâm yêu thương ngài ấy. Nhưng không... tất cả đều muốn dồn ngài ấy vào đường chết. Chủ mẫu hiện tại tuy yêu thương ngài ấy, song lực bất tòng tâm, không đủ sức bảo vệ ngài khỏi sự chèn ép của các nhánh khác. Nhất là khi lão gia và gia chủ đều không đứng ra. Vì vậy, phu nhân chỉ có thể che chở bằng cách bao biện cho thói quen không cùng bàn... lâu dần, theo năm tháng, cũng chẳng còn ai chất vấn nữa."

 

Lời nói ấy rơi vào tai Tề Du, lặng lẽ như một nhát cắt. Ngực cô dấy lên cơn nhói nghẹn, tưởng như thấy một thiếu niên đơn độc giữa đại viện, khao khát một bữa cơm ấm áp mà không thể có. Đúng vậy, Tạ Cố Thương suy cho cùng, cũng chỉ là một đứa trẻ từng khao khát có người thương yêu. Không ai sinh ra đã lạnh lùng cứng rắn. Chỉ là hoàn cảnh buộc phải khoác lên mình lớp vỏ băng hàn ấy.

 

Đúng lúc đó, cánh cửa khẽ mở. Bước chân trầm ổn vang lên, Tạ Cố Thương cùng Kitsune tiến vào. Bóng dáng hắn cao ngạo, khí chất trầm uy khiến gian phòng tựa như nén lại.

 


 

Kitsune lặng lẽ theo sau, gương mặt xa lạ nhưng đôi mắt híp lại lộ ra nét lười biếng thường thấy.

 

Tạ Cố Thương chẳng buồn nhìn đến vị trí chủ tọa uy nghiêm ở đầu bàn. Hắn rẽ thẳng về phía Tề Du, ghế kéo ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Hành động đơn giản mà ngang nhiên, tựa như một tuyên ngôn.

 

Vị trí ấy, bên cạnh cô, vốn là đương nhiên thuộc về hắn.

 

Tề Du khẽ ngước mắt nhìn, khoé môi nhàn nhạt cong lên.

 


"Kitsune đâu?"

 

Tạ Cố Thương nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp, thản nhiên như gió lướt.

 


"Kìa."

 

Ánh mắt Tề Du chuyển sang người theo sau. Khuôn mặt xa lạ, đường nét hoàn toàn không giống Kitsune mà nàng từng thấy trước đó. Đôi mắt nàng khẽ nheo lại, như lưỡi dao bén cắt qua màn sương.

 


"Người này?"

 

Tạ Cố Thương không đáp ngay, chỉ nâng ly nước bên cạnh nhấp một ngụm.

 


"Kitsune có tài hoá trang, biến hoá ngàn khuôn mặt. Sẽ không ai biết được khuôn mặt thật sự của cậu ta."

 

Tề Du gật gù, giọng khẽ cười như có như không, nhưng ánh nhìn vẫn lạnh sáng.

 


"Giỏi đến vậy sao... Vậy làm sao anh nhận ra anh ấy? Nếu có kẻ mạo danh thì sao?"

 

Khóe môi Tạ Cố Thương nhếch thành một nụ cười nửa ẩn nửa hiện, bàn tay đặt trên tay vịn ghế khẽ gõ nhịp.

 


"Trên người Kitsune có thiết bị nhận diện riêng biệt. Mỗi lần thay đổi khuôn mặt, mã báo hiệu đều biến đổi theo cài đặt của tôi. Cho dù có giả danh cũng chỉ là trò hề. Có muốn bắt chước, cũng sẽ lộ nguyên hình."

 

Giọng hắn không lớn, nhưng tựa như một lưỡi dao lạnh lẽo khắc thẳng vào không khí.

 

Tề Du khẽ nghiêng đầu, hàng mi dài khẽ run, ánh mắt ánh lên tia thích thú, nụ cười nhạt càng thêm ung dung.

 


"Thì ra là vậy...

 

Mạc Sâm lặng lẽ tiếp tục động tác thử độc. Chiếc kim chuyên dụng chạm vào từng món, ánh bạc lóe sáng, tạo nên thứ cảm giác căng thẳng, dè chừng. Trong khi đó, Tề Du lại bất chợt cất lời, giọng bình thản:

 

"Tôi nghe nói, Tạ tiên sinh không thích dùng bữa cùng người khác. Đúng không?"

 

Động tác Tạ Cố Thương đang trải khăn lót lên đùi cô hơi khựng lại. Khóe môi hắn nhướng nhẹ, cười một nụ cười vừa như chế giễu chính mình, vừa ẩn chứa một mùi vị mê hoặc khó phân.

 

"Vốn dĩ là như thế."

 

Trong đầu hắn vốn định nói thêm: "Nhưng cùng em lại là ngoại lệ." Song lời chưa kịp thoát ra, đã nghe người con gái kế bên tiếp lời, giọng điệu tự nhiên như gió thoảng:

 

"Nhưng tôi muốn dùng bữa cùng anh thì sao?"

 

Tề Du nghiêng đầu, tì tay nơi cằm, đôi mắt như hồ nước trong veo mà lại giấu sóng ngầm.

 

"Không phải vì tôi thích ăn chung với anh đâu. Chỉ là tôi quen có người ngồi cùng. Nếu anh cứ giữ thói quen kia... chẳng phải về sau tôi phải ăn một mình ư?"

 

Tề Du cố cất giọng thản nhiên, ngữ điệu như chỉ vì buồn chán không có ai ngồi cùng nên tiện miệng rủ hắn. Nhưng Tề Du nào có biết, bản thân che giấu cảm xúc quá tệ. Lời nói nghe qua tưởng thản nhiên, kỳ thực lại giống như đem toàn bộ ý đồ phơi bày dưới ánh đèn sáng rực, chẳng có lấy một tấm màn che chắn.

 

Tạ Cố Thương sao có thể không nhận ra.

 

Hắn bật cười thấp, âm thanh khàn trầm vang trong không gian tĩnh lặng như hạt mưa rơi xuống mặt hồ tĩnh, khuấy động tầng tầng gợn sóng. Hắn nghiêng người, bàn tay to lớn thon dài chậm rãi đưa lên, véo nhẹ chiếc mũi thon gọn của cô, động tác sủng nịch đến mức Kitsune cũng phải khẽ nhướng mày.

 

Ngụy biện tệ như vậy, chỉ có em mới dám nói với tôi.

 

"Thì ra Tề tiểu thư của tôi cũng có lúc sợ ăn cơm một mình?" Giọng hắn trầm thấp, như trêu chọc, lại như lửa ấm áp vờn quanh, từng chữ đều chan chứa yêu chiều.

 

Tề Du hừ nhẹ, khẽ nghiêng đầu né ra, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt đã sớm rực rỡ hơn ban nãy, một thoáng mềm mại chẳng mấy ai được thấy.

 

Hắn ghé sát tai cô, giọng nói khẽ mà chắc nịch, mang theo ý cười nhưng lại giống như khắc sâu vào tâm khảm:

 

"Được. Từ nay, mỗi bữa ăn của tôi... đều có em."

 

Trên bàn, những món ăn tinh xảo vẫn còn toả hương. Nhưng trong mắt cả hai, thức ăn chẳng còn quan trọng, mà chỉ còn có đối phương. Mạc Sâm hiểu ý, kéo Kitsune ra ngoài.

 

"Vậy thì ăn thôi."

 

Tề Du chống cằm, đánh đôi mắt sáng quắc qua bàn ăn, không khách khí gắp miếng thịt bò lên đĩa, động tác dứt khoát mà tao nhã. Song, Tạ Cố Thương ngồi bên cạnh lại lặng lẽ quan sát, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi dao, nhanh chóng nắm bắt một điểm đặc biệt: Tề Du cực kỳ kén ăn.

 

Hễ chạm mắt vào cá, rau ngò, hành lá, dưa leo, cà rốt, cà chua, đậu Hà Lan... hàng mi cô lập tức khẽ nhíu, đôi môi hơi mím lại, ánh nhìn thoáng hiện nét chán ghét. Tất cả những món đó bị cô đẩy sang rìa bàn, tuyệt nhiên không thèm động tới.

4

 

Khóe môi hắn bất giác nhếch thành một đường cong nhạt nhòa, trong con ngươi hổ phách sâu thẳm dấy lên tia thâm trầm như muốn mổ xẻ tận cùng từng mạch tâm tư.

 

Giọng hắn vang lên, trầm thấp, vừa như trêu chọc vừa như trách cứ:

 

"Em chọn lọc món kỹ đến thế à? Ăn thì ăn rất tốt, nhưng kén ăn đến mức này, chẳng phải em đang làm khó bản thân quá mức sao?"

 

Tề Du không ngẩng đầu, ánh mắt dừng hờ trên miếng thịt vừa cắt, dao nĩa trong tay di chuyển lưu loát, động tác gọn gàng tao nhã như một thói quen đã in vào xương cốt. Giọng cô thanh lãnh, vừa như thờ ơ, vừa như ẩn chứa sự kiêu ngạo của người sinh ra trong thế gia hiển quý.

eyJpdiI6IlBWUDhwV29qeVg0aGpTakt0OGtrV1E9PSIsInZhbHVlIjoiR0xsSHJtZWRZbXQxcjlydStYN0Ixd3pja3YyNWlyRmpnM25cL1hFaUY4RHBCZG1TTURCMDJSZCt4OHhqTlgzVGFHblZXb2daYlFjM1Rnc1ppXC9lT0F1Zz09IiwibWFjIjoiMDU2ZDEwMTM3MzhlMGMwNTA0MDVkNTEwNDFlOGRjZTIxMzczZTg5YzllMzI2NTI5YjgzYThiYzUyOTk1YjNjZSJ9
eyJpdiI6IklCcmRNd01WUXVJREdtS0dOeFdvSGc9PSIsInZhbHVlIjoiRXJVZ0ZrRjAxcUdKT0U1S2xXaGhBdlprS3RHRmFoYVZSTGhzTCswNlFQRW9HTkQrT3RBTk8yQlpuQVlTNW5SSkRIaW5NRUI0OXVjT0ZqN0NleDVBVFNkVXllaVp6VjI4RDE4Nm1hTFlFSlZBZTFDayt4eGRXQ296dFdhSUVJWGQzZEJFVnhxejdPd21qeUhyWmVqYVZGdk9NRzhiSnhTbThzaHA4NVloSVBrQUlmOXVuOThqc0xQK1pCWitUNlVDN1NMeG54T1FmNWVoSG1PNENRY0lJbFo0Ylwvb2Z0ZVwvakRLU296djNadTdQMDNoZmgyZ3NDQ3Q1M1JwZVd1dlNBbE00S1NwNHpSRUVRcklTQ1YrdUlpQT09IiwibWFjIjoiYWMwZmJmODI1N2VmOTNjY2YzM2ZiNmJmYzI1MGIxM2ZkOTAwODI5M2VjMzllNWI5Yjk4YjcwOGQzMDg5ZTAwNCJ9

 

Ads
';
Advertisement
x