Cổ Sơn Thành vẫn sinh khí dồi dào như mọi khi, nguyên sĩ đi lại tấp nập trên khắp các nẻo đường, đặc biệt tại khu vực phường thị, nhìn đoàn người đông nghịt không thấy điểm cuối.
Mấy ngày gần đây, vì hội đấu giá được tổ chức thường niên mỗi năm một lần tại đại thành này, mà đã thu hút rất nhiều nguyễn sĩ từ phương xa tới. Ngày hôm nay, hội đấu giá vừa kết thúc tốt đẹp, mới có tràng cảnh mấy ngàn người đi ra tấp nập trên đường lớn như vậy.
An ninh được thắt chặt hơn, đệ tử chấp sự có mặt khắp mọi nơi, thậm chí có nơi còn trông thấy những lão tổng chấp sự tự mình canh phòng tại những nơi trọng yếu trong thành.
Một nhân ảnh khoác áo bào đen, chùm kín đầu, vừa đi ra khỏi hội đấu giá. Hắn không dừng lại tại bất kì đâu mà đi thẳng một mạch về trang viện, tại một tòa khách điếm trong con ngõ khá vắng vẻ.
Trang viện hắn thuê là loại phòng tương đối đắt, có đầy đủ mọi vật dụng cùng khu vực cần thiết cho nguyên sĩ, ví như có lò luyện đan, hoặc lò rèn khí cụ, còn có cả một khoảng sân khá rộng để luyện tập. Vừa bước vào trong trang viện rộng lớn này, hắn liền kích hoạt cấm chế của căn phòng lên, rồi cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài đi, lộ ra một gương mặt bình thường.
“Đã mua đủ dược liệu cần thiết tại hội đấu giá để phối chế thuốc giải độc rồi, phải nhanh điều chế ra trước khi cơn đau lại phát tác.” Nghĩ vậy, Diệt Chúng Sinh liền đi tới khu vực luyện đan, nhóm lửa lên chuẩn bị đun nấu một nồi thuốc, vì không biết luyện đan nên tất nhiên hắn chỉ còn cách nấu ra dịch thuốc.
Qua đợt nguy cơ vừa rồi, chiến lợi phẩm hắn thu được cực kì lớn, phải gấp nhiều lần thân gia trước đây của hắn. Gã ẻo lả họ Phong dường như là kẻ có sở thích đem theo mọi gia sản theo bên mình, nạp giới của hắn có không gian chứa vật rất rộng, bên trong chứa vô số vật phẩm có giá trị cao.
eyJpdiI6Ik00cGRtSWt2K2huRHpZUTE4YkhSN3c9PSIsInZhbHVlIjoia0ZFYWxIQlBOaytjSmRZZGxhNGNGSnFRcWdIbytzQmVvSktEcmxcL2RGa2hKTldXN3M0dnVLeWRuUTdUTkdLVzAwWGI1OFBjbytuWDVad2FRZkhmSFJHeVRGemF1S2VSRFlTZ3JSVDY4MVF2Um5xTHRUM2tnaUF2ZVpiQ1gxRkgyXC93Wmg1amVPSnVcL3JpXC9RQU1pWWZkZVVkVHF4UGFlaGRhZXF3N3ZjUnJlUFhIS1lQZXh4YndKSUVkY01GQUgyU21aWkRUSFgwWHpwaFQxdXdCQXozY1lYZHVFVVRhakZwMmdZNkxpVkxvZDVwUzNGSGRPV2plbHVjck83Y0NkeWF4eVlYMDNsYUJnaEFBRlpOb0Q4YkRUTjNSM2lqb0FWemNycUN3Ull3OHZKSVpiWjRERGowelZjY2dZcDB3dm1zYjAycVRcL3BvT3dGY0ExSEM1ek1zRzl0c0ppSnYraVg1UXRLeTVFb2RKRUFKZ1Mwdktod1ViV0FVZ2QzSElXKzRnS1AzSGlHb3czU1podzhpRVRHbVgweHVDOFNwdWFMek0rQ0dCV0ptVHNzREJcL2JhZHFkem1IdkhlVkdzaHFxaUIzRTU2Z2t6QkFVbnBcL0o1RGxGWGRnRDZYVjg5OTZrYzNEVFZPRG1YOHhsWkRmakF6cWcrNnRuQkhYXC80TFJ3aitpdDdveFYwTDR0TU1aNUpBeUh5TElaOWY3dm9QSXlrS21hcUlNWVF2XC9rUVlkVUphNkwybHVwMDhlUzhnZUFSUWtHdElzNml4SzBNZ2ZIYzlLWlJKWXRJbGU1bFBLaWg1TzNSeTY3MDdvck4xazRzQ3BCdEQxSmRlSGpLT1M0RlRHME1QQmFuYkJnR0dYTEkrZTJLWEpOc1VTeW5xdDZhZEk5eGk2TXNBV0gxWHpEdERxaFNJRFBxbDFKcmV4TW5CcElOUk5RbnJcL2l2TkkwMzN2WFliWFwvMEZDXC96NzZFeU1xSFhaaEpITFR0eHkyOHRyNCt1Y0Z6WE5QbGRaSEpNVVhZcUQrNm80QnRLc3VuUWhSVzMranB2WnV3RnJcL1BGM1wvYXFDelFvMDdOS3FLVmlmd1dcL0FWR1hlMGwzNEZKVXFlcDBJaU1qVkoxRjRqa3VoSEZaYnF1XC9EbHBtMG5aUlU1NlpONUswZHhwWUN0OHFCejNlMDRobmMxREFjODhDYzdPUnp6NEhWWFZ3ZVI0eUlMK0ZJbldsMm9mUVNXT2YxVitlaTZKYlVrNU53dUxvZVwvMTJ2T2szdUdrVk9LeFkzOFwvWFJ0TDdCWHRSSmczdjVvRFVTZmFXZE9Pb1RKcUN0dVZvU0dXQ0NmbUx2OXlPUVdEWEdUeVFtcmdiTTdCUUIwY0NpK2xaRVFFNE5zVTNEVVhldGJxa0d6MTdBWVpJaWJ0UFdScDJKOGpDM0kreXBSa0RKS2w1V3FXZVZYeDRMWDBicGV6QmZJNHZwZUFCSGRnY0tTeVlENFQ3OTdZSFwvNVhxVXVcL1doTUhwOUNoT0JiMEJGaDhRT3FIbzBXTkg3akZxd1BhNkdvZ1VOWko0MWdBVGljdWdPS2ZYVHowV2JsVnhZVGxzUk50OUI5bStHeGNIYnBQdFR6VitxZlwvUHRDUklpZmk1ZnROZERJbnFPbDB6emR2TXo2ajhRXC90anNwam4zcm91YityTm84ak5CanJBKytSQ0ErWGZPeHFHblkzMjlTajIrb1wvdHV1bGYzMVRtY2ZEaWNvNkZ2TUQySmRwZ2N4UTZiSTNUc0MwOHQ4MXYwd3lyNlwvXC8yYUJkUTZaXC9qQ2JIeGNHQ2pjYVNOYTI1TXh6ZlVGZVc1bE1XaW1QNUJpVVF6MGJJb1pqNjlTYTVmSmg0UmZYRnU4bmdSSFk5eWdCUlJsRWVjVnZ1NEZRYTU0Slprcm9SZHF3d2kzS2dTd1FxRHowNHdjMVhJSDViMU4zaVd2REFlYzRZMDJkSTFCTWZyOTJDTTRSbUJZaWRsTTlWYjExZURMMVg2OExFSmlsZXRvcmxBSTZoV0dkajVvY0NuWFg2RklOc1wvakV4UlBrZ2JEWEp3b0RuSUU0ZUE1WWxReUNKTG8rTDk2YVFoZFFuVUNZdTlJZUpEZXFhUE8wbGc5TTN5eE1HU3Rqc3NmVXZcL3dYcEVqZlYrRXUzY09vaEhNdGl0Z1dKdDlOOFVKMENWOXJpVzl3RURpdVh6Qm1LRDUxaGNpT1FJaWJJT05vTWhmMktsUGRDTEZwOVVYYWptNERvYUJSbnA5Uzh3MGVqSjZIdWlJNE5zRFJtWGNON0ZPdTc4UkxpdmhCdDVHXC9ieUdnUWlkeWh6UXY3SGtRem5McEp0aWNsbG51Q2pYdlwveitRYVBFdlp1RFpZV2JzTTczQXRIK3NQcnZSZ1ZSMER1REV4UkpOQ0VueEhaclc2Q2l3M0NFK0paYXlXYUZtd1hTb1lKTUdHeVpQaVNzaTFiWUlrSjdtZHZDYXNsYXJcL0ZrRlBhdzlSampLQXhLVGhnRGR1WVR5Uk9JM1orV2R5WUNldFlrZGNDR3NKSE12VEk4V1FDSzZCODhHT1wvMlRVVllxRDRBWmRzYm52QzdYTlZaU1E3dnEzckdJZHM2OWR5eEY4YzhBK1NtOXk5NDNuQ25DVWZaOVRuNHNRRFV3d25BS2piSkVsNzdIZ1wvcElRNldsVGt2bmFzMTFjd21VQ1ZmaDhvUGNMZENrR0FVaFJZYWxzeHBna2JYZGZMTzBjME43ZjhHanJ6ZnhEZXZzdktxb0lEV3RUU0xSa1UrRjVyNWhRVUdwdUFDRll4bkZOZGtMWTNcL3QxTDJjbFA0NXArcHdwZkN0THFcL3NiU0JnQVVUcG92eGF1KzJVM1hoRWc4enhKMlBMTnFRc1lqWDV4blJQRVFtWWc0THFuTkFoQllOU1J2azRyNFB1allnXC9FMXhIU3gra0ZKMjRlSWlGb3RPXC9wWDl1VFJ6R0FrNEdFa1VocWgyazU4UENKXC82WVFcL3FDWTJDMWZaaUR0SGhHc1lWcUVpNmFxamFteUhoUXBMTmdVUTlqZHhhayt6Rmk1dlZlTmNSelwvbGhaSGNjQkp4YmdXT1ZkdldIeHJHUndjQUwxWFNkdm80aGxHMUk4eXNJMkprMWNlVkdsK1lyV001T0JSb2lsQ051SDlWbkRcL3NNZHhLNGdUSk9sV2hxbk14Y2xQXC9QN1lhSnZKcHFzXC9PRHJOSVZ2a0U3bFZISGpOdXZDQjBPMVZnREYyUmZpZ1p5Q1YyM3Frd2tjbFhaUT09IiwibWFjIjoiMjk4NzRmYTFhNzc4ZDFmMTRkYmNhMDU5ZDg4MWIyYTE2OWM4ODdhMTQ0OWNmMzU0OTMzMTE5ZTdlMmRkMDk5ZCJ9
eyJpdiI6IldFaEY5MmFlTVRLOURxSGdQXC9cL24xZz09IiwidmFsdWUiOiJqNGlMT0JDYk05TFMzVEVUYU5oNlwvNlhrUXhEeDd6MUl5cWdiMmtCRTk2MnM3eDRSNFJKeVwveitDRFNsZXhseWZHZ01rNzFJV1AzQSt2bXhLXC9DazdLalhMUHA5cGNtS3VxeUJrWTBhY25yTT0iLCJtYWMiOiIyOGFiMTBmNmQ5NTZlMjc2ZGFhMzQzMmE0YjM2YjA0ZDZkZDBmNjMyZDBmMTU3ODc4ZDNmMzEwNTdlMTY3ZTJmIn0=
Sau hơn một canh giờ thì A Diệt cũng đã điều chế xong một loại dịch thuốc để giải độc, cứ mỗi khi lên cơn đau hắn sẽ uống vào vài ngụm, cứ như thế qua chừng ba tháng thì chất độc sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn. Điều quan trọng nhất là từ giờ hắn phải chịu được nỗi đau thể xác trong vài tháng tới, dịch thuốc này chỉ có thể giúp giảm đau chút ít mà thôi.
Cứ mỗi lần nghĩ rằng sẽ phải chịu cơn đau thấu xương trong vòng ba tháng tới, mỗi ngày hai lần, khiến hắn lại rùng mình rồi không ngừng chửi rủa tên khốn ẻo lả kia.
Tên xuẩn đó vài năm trước vô tình chiếm được truyền thừa của một vị độc sư, hắn ta tò mò nên đã dựa vào đó mà học tập theo, kết quả lại tự khiến bản thân mình trúng độc. Sau một thời gian nghiên cứu, nếm đủ khổ sở thì hắn đã tìm ra một cách để tạm thời phong ấn chất độc lại, ẩn sâu trong máu của mình.
Rồi từ đó gã tiếp tục dựa vào những thông tin trong truyền thừa mà phối chế ra thuốc giải, thời gian gần đây gã đã phối ra phương thuốc giúp giải chất độc này, được y ghi lại cẩn thận trong một cuốn sách giấu sâu tại nạp giới. Kết quả là có lợi cho A Diệt, vừa rồi dựa vào dược phương đó hắn mới có thể nấu ra dịch thuốc giải độc này.
Khi cơn đau lại tái phát, A Diệt liền uống vài ngụm dịch thuốc, chỉ thấy đỡ đau hơn mọi khi chút ít, nhưng nói chung vẫn rất đau. Nếu không phải nhục thân hắn mạnh mẽ, trước đây cũng đã trải qua không ít đau đớn về thể xác, thì lúc này hắn đã không chịu đựng được tốt đến như vậy.
Vài ngày sau, khi đã suy tính ổn thỏa, hắn bắt đầu lên đường, trở về nội môn Tọa Sơn tông. Biết trước sẽ bị tra khảo gắt gao, nhưng hắn không thể không về được, dù sao hiện giờ nơi đó cũng là nhà của hắn.
Hắn để lại phân nửa nguyên thạch, cùng những vật có giá trị cao trong trang viện tại Cổ Sơn thành. Tất nhiên những vật có thể điều tra ra lai lịch như bảo cụ, hoặc lệnh bài của đám người kia, hắn cũng để lại ngoài đó. Trong nạp giới chỉ có đồ của bản thân, cùng với rất nhiều đan dược phụ trợ mà thôi.
Từ đó, cho dù có bị kiểm tra nạp giới, hắn cũng không sợ bị người khác phát hiện ra, bản thân hắn chính là hung thủ đã sát hại tất cả những kẻ kia.
Một đường thuận lợi tới gần phạm vi kết giới của nội môn, lúc này hắn mới bị một vài tên đệ tử chấp sự giữ lại kiểm tra. Khi lấy ra lệnh bài thân phận, mấy tên đó đều không nghi ngờ gì nữa mà cho qua, chả mấy chốc hắn đã tiến nhập vào bên trong nội môn.
Khi kiểm tra thân phận của hắn, những chấp sự nội môn đã phát hiện ra hắn chính là một trong hai đệ tử mất tích gần đây, liền có người chạy đi báo lên quản sự. Sau đó A Diệt được đưa đến một căn thạch điện rộng lớn, nơi đó có ba vị quản sự lâu năm trong tông, cùng với chục đệ tử tinh anh đều có uy tín, đặc biệt có hai người mang họ Phong.
Khi được hỏi lại những chuyện đã xảy ra, A Diệt đã kể ra một câu chuyện hư cấu, mà đến bản thân hắn còn phải khen trình độ nói dối như ranh của mình.
Đại khái hắn kể rằng: Đêm hôm đó khi hắn đang ngồi đàm tọa trong một hang động thì bất ngờ bị đánh ngất đi, khi tỉnh dậy thì phát hiện bản thân ở một nơi cách tông môn rất xa, khiến hắn phải mất khá nhiều thời gian mới trở về được.
Lúc tỉnh dậy hắn không phát hiện ra mình bị mất thứ gì, nhưng trong người hắn lại bị trúng một loại độc quỷ quái, khiến hắn nếm không ít đau khổ!
Từ đó, mỗi khi đi qua một thành trấn hắn đều tới phường thị tìm thuốc giải, sau cùng gặp được một vị dược sư có kinh nghiệm phong phú, hắn đã phải mất lượng lớn nguyên thạch mới mua được một bình chất dịch giải độc từ tay lão ta. Đến hiện tại hắn đã về tới nội môn, vẫn còn đang cảm thấy hoang mang và hoảng sợ.
Nghe cái câu chuyện vớ vẩn này, có người tin, có kẻ thì không, đặc biệt là hai gã họ Phong kia. Nhưng sau khi kiểm tra thân thể A Diệt thì hơn phân nửa số người tại đây đã tin triệt để, vì trong người hắn đích thực có một loại độc rất quỷ dị. Và bình dịch thuốc của hắn đúng thật là có thể giải được chất độc đó, chỉ là cần mất thời gian tương đối mà thôi.
A Diệt cũng không sợ hai vị sư thúc họ Phong kia nhìn ra điểm đáng nghi gì, vì khi kiểm tra nạp giới của Phong Nhược Ngu, hắn đã biết gã ta chưa cho một ai biết rằng mình chiếm được truyền thừa độc sư. Mà chất độc trong người hắn đã chuyển hóa hoàn toàn, không còn chút khí tức máu huyết nào của gã Nhược Ngu đó cả.
Ba vị quản sự hỏi han thêm vài câu, cũng không còn nghi ngờ gì nữa, vì chất độc trong người hắn chính là một bằng chứng cho câu chuyện mà hắn đã kể. Với lại tu vi của A Diệt thấp như vậy, làm sao có thể diệt sát được nhiều người có tu vi cao hơn như thế chứ.
Tuy không ít kẻ biết A Diệt có kiêm tu trên phương diện trận pháp, nhưng hắn chưa để lộ ra thành tựu thật sự tại phương diện đó cho ai thấy, nên cũng không có kẻ nào nghi ngờ về điểm này. Dù sao một tên đệ tử thông thường mang tư chất kém, làm sao có thể chỉ học pháp trận hơn hai năm đã gặt hái được thành tựu tốt cơ chứ.
Nhưng hai kẻ họ Phong trong căn thạch điện này, không muốn bỏ qua một chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Bọn chúng đã đòi được kiểm tra nạp giới của A Diệt, còn hứa rằng nếu trong đó không có vật gì liên quan đến Phong Nhược Ngu, thì sẽ tặng cho họ Diệt một viên Bách Linh đan coi như bồi thường.
Diệt Chúng Sinh với vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa nạp giới của mình cho hai kẻ kia cùng vài người khác kiểm tra, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Trong chiếc giới chỉ đó chỉ toàn là đồ của hắn trước kia, còn lượng lớn nguyên thạch cùng với toàn bộ đan dược thu được, hắn đã để trong một giới chỉ khác, ném tại một bụi cỏ nằm ở gần kết giới.
Sau khi kiểm tra mà không phát hiện ra một vật nào khả nghi, hai vị sư thúc đáng kính này sắc mặt rất khó coi mà đưa cho A Diệt một viên Bách Linh đan, giúp hắn giảm bớt một năm tu hành. Đồng thời, ba vị quản sự cũng phái người đưa tới một vài đan dược giải độc cùng giảm đau, giúp hắn có thể bớt đi phần nào đau đớn trong vài tháng tới.
Nhận thêm trăm khối nguyên thạch cùng với phiếu miễn nhiệm vụ ba tháng, coi như chấn an hắn. A Diệt cung kính thi lễ cúi chào các vị sư thúc tại nơi đây rồi vui vẻ rời đi, thế là một hồi nguy cơ đã được giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù biết chắc đám người Phong gia chưa bỏ qua dễ dàng như vậy, sẽ còn phái đệ tử âm thầm giám sát hắn, nhưng hắn cũng chẳng để tâm. Cứ trường kỳ bế quan trong trang viện không ra là được, tiện thể phục dụng luôn viên Bách Linh đan từ trên trời rơi xuống này.