“Lũ ma tu quỷ đạo ngày càng lớn mật hơn rồi, ngay trong đêm qua đã có thêm hai thế lực nhỏ gần biên giới phía phía Bắc bị chúng thâu tóm!” Một lão già tức giận khi đọc quyển trục trên tay.
Nghe vậy, sắc mặt tất cả những người còn lại trong căn thạch điện này đều âm trầm, như thể chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần.
Đây là một cuộc họp nghị sự giữa các cao tầng trong Tọa Sơn tông, những người có mặt tại đây chủ yếu là các quản sự bên mảng mặt trận. Họ đang bàn bạc kế sách để đối phó với những hành động bá đạo của tà phái, một đám nguyên sĩ chủ tu ma quỷ chi đạo.
Sau khi bàn bạc xong chiến lược đối phó trước mắt, bọn họ chốt lại chuyện này, rồi tiếp tục bàn đến những sự kiện đáng chú ý khác phát sinh gần đây. Như chuyện về A Diệt và cả cuộc thảm sát cũng được họ nói qua, chủ yếu nói lên cách ứng phó sao cho qua chuyện.
“Theo ta đoán thì có lẽ kẻ ra tay là một gã tà đạo nào đó, chuyên tu trên phương diện độc và pháp trận.” Một quản sự bắt đầu nói lên quan điểm:
“Có thể hắn đi ngang qua ngoại biên sơn mạch, thấy đám gia hỏa ngoại môn liền bắt bọn chúng để thử nghiệm uy năng pháp trận chẳng hạn. Sau đó tiện tay bắt hai đệ tử nội môn đi để thử nghiệm độc pháp, sau khi xong việc thì ném hai gia hỏa đó đi, nghĩ rằng chất độc sẽ gϊếŧ chết chúng nên mới không quan tâm nữa.”
Một lão già khác hỏi lại: “Ý của sư huynh là tên đệ tử hạch tâm đã mất mạng kia, rất có thể bị chất độc quỷ dị đó gϊếŧ chết? Tên còn lại thì may mắn sống được?”
Lão kia đáp lời: “Đúng, khi kiểm tra ta đã phát hiện ra nhục thân của tên đệ tử họ Diệt so với đồng lứa thì rất mạnh. Có thể vì vậy nên hắn mới chống chọi được lâu hơn với độc tính, sau đó may mắn mua được thuốc giải từ một tên dược sư, vớt lại cái mạng nhỏ về. Chậc chậc, tên này may mắn thật đấy.”
eyJpdiI6IitGWGFmQkZTYlF1UFlZdXZJWXhxNFE9PSIsInZhbHVlIjoiTUVWWStiTFFmZUtSOWpwUjh4S09FeWRuZlVUT0ExS0l5Tmt4MFBaVk5BTTI5RHNRQ2pLOXpiU0t1V01pK1BqblVrNDRoY0VmUFBETFVDaUdFUldXXC9wZjhYZnhxRVh3RFd3TVdFdlBJTFhma0tNOWJnSFFjK2YwKytTVElOTjN4VnNEZE90aGZEWGhEc0lOMndsMnYzd3MwWkRkd3NUS1YrQW16R2lSblg5dzU3Skt2MnNmU283ODBpZ2hBTGVpWUI2a3JQMklFbVh5aGhqQlVEalRnaHNyaGVLekhJTDFaeVJzbllFR0t4U1FWa2ZRK2dXVUJlR3dnZ3ZuUEE1Z0V2NFE4OTNwXC96eG9PUWtkRXlDaldlSFNRWm9IWTcwbjdkNm1kZUVXdVdQME1uYm94ckFcL1VoSnBOeUpvOWZDZkRTTUcwTm9TdU5qNmpsTkpONUJPOStMXC90Tm9GalBQXC9lUmV0Z3RXOW5jaGxOQXR4dE9tVDFaTDdcL2JVdGYrWUFONGlzRzBiTnV4dFJIU0M5WDJ4b0huZUpvOXpWVU8wcnJSM2NcL0xPVWdXTHNWTmNkaWJXWFpiQXRTUEdnTm10djVsSkVGOFRKUU9sQUpHWUNSTXY0dGE2a2RGNXlWeGY2YjV0elhnWXlLcTBpc0kzVDBSdkNBNGdwNW5JVkhWalZvNEtqS0lGeldDUnZ4alNYUGttU3pZVjFHZlhkWmtlclRrZlpRTDA5U3A4WUtTV1VXS2VSV096c0pBbmtKXC9SZ1NpMHBIYlFOYlZXcFdMR24zOFRrWk9MVktGeklWSFk5dldZMW1RWmpBcnhWRUdIb2E3QVBCNmRPellWOVFoMEs5blRZRE9qREJPU3h3SHN0OE5pbHh0NXQ3d0IraTlzV0tvellLakVmNHN4dTNzS1p6WWVtb0ppKzZEd1ZDdWJTWFZRcFRYWnZxZXVHN2RuNU12aUJxY2VvOVRzb0trOEh2OUcySnN6VFBZaGM5dDBhWVY0R2VTWGVRa0RQcDZpNVBaUW9iakthOEdXZ0d4WXpqWlAwdys0ZUxCSmx1eDJYZ1VKeit2NnRqQ1RuTDB4OEdXYjI5dW9ZK3d6NlNIZEx1VDF5Z0ErSnI0YklPS3FGYXFwc0hPV3NSZExJN3B1Y3ZOVHdlRElkNmxBcWkrQ01QK01INXJCT25NdFg3blZDcVZOOVBEOEsyVmpFWmdiVFNuRWV3UzAxazhZQkNsamJJSStzQ21YZEZjUU53RmFLR0kwMW9rbWs2VXk1dEdFMWNxRjF0QUhtTVc1cVozcXE5RURBeDRcLzNkNTk4TkwrZ0lJekF3KzVIK2JKdWEraUZWKzI1NFRuR0lyQjM4ME5hTFdtZ0l2bnFSaFNMTWxvQ0VRT1NmcjNvY2pmYzhxcm5WcXZpblpHaUo2VVwvUFl6UmdqUlhiT3RrbUd3TXhvSnE3c0M5VmpJZFZFREhrWUlVQ1FqRytnQ0h4QjN2RXdZUWdzSnFvWkl3SU9lNmZ2S21LSVpJbjlLZXNJbW5EaDNVMFUybWNsSmljelV5OEZVcnZRekQ3ZnNBUXlmb0VtUlh2M3JcL3pJcklGNEFDenVoNW5HeitZWUxHUGpIRldSUW5ZQXRlbFwvbFFEQ3hZSW8xVkk1UHM2V3NsZWhPMERjV1lJSmpGb0NxU1M5VFFnSHFaZkdcL0ZjVzJKZ1N1WXJsaFFyT1pLMmFRanorUFRTaldBeGxvdE1ubUpOQzdUdjhTd3FOZnI5UE9UbDhZbTNCOVdyZEdNeW1STzVnbWdqd1BEUXpRTDFkNDBjNENSTk1rMXJ3YWFjV094WHhNWVwvZ1wvTUlzNDR1ZUQ0TVhVdEYrc0dmNllEUG9KOXp3djVhc1wvbktob3ZXQ3JjSlJ4OWx5NjlKQ0c5ZWtJS1ROa0ZndXhmRzFBWUhaQUxZamxqc2psOFNMb0g2dDNlYVBWVWRmQzNFK1NQWVJOU2RFVzU2K0g2bGlZcDBaSUllWHZWZFhEakQ3Y0JqaERkT2JMUVFTR1JKM2F5ekFFNG9wNzR1aHVzQjNjckZzSlUrS21sT2MrM2FNcHFDMk1zUG5UV1gyMHR1UDdCZEtGRkxwT3VjT043NmFrb1E4S3Q5QVFhb3BMbXR2T2Jib3FaT1wveVlCZ0VXelhyM1BGRFhJMWRxcXh1TE9oYk5NKys4R3NMS1pDTnBQTTFFaDJcL2VYTDNMem4rV2p0S056QmNTNU1IYlVnb0ZJMzF5TElHbXhrcFZPZVVZZFwvck5aVUNDVFEyNnlrVURzNFwvSUFvdk5nSnB3ZVVZdE1aU3d1T2wzcEJGMEdWTGltN3kreUVQek9pUnJXTmNRRFI4VlB1Zzc5dXlBRlJxMmxTdFVoaDFrNFlkTGc2OVRhNWRhZTg3b1JjM2YwbzF3bmRkaGErRmxvQW9hY09lQWdLNVZZMFBIc0JKSVZMaE5QRTBkV2hVZ2hhcWtmZ2xBY2t3MDdRcXhORFdZUkMyb0g2dUdDcTA2UkRtZ2dHWDdwelJvMVwvVlNJdUpWdWdRbW4wNDFGV09hWHdIa1M3ejMzMVZvWENCa3ltS1RhdkI3ZDcxVEw1Vjk0ZFFuYUswczl4d1M1OGdvTjBzajlkWGRCeEduMHZjOGFrbEFBQUQ0RlpzWWdkbmkxdmFKeW9tV2JxMnZjRVRRcXRUT0hMbnF1SHFGNTgyWk9KeWdmVituN1dKYzA2XC83YlBNbXZranNEaWRuVVdqODBmbVVjaTJLNEhnK1BGOEZKZFJMOU5DUUtCbEhoVm9jTUNGOGZ0bEZJdE1FeXIxXC9veTh3ZE1EdEgzRUF1RWV5NjJ1ZWFyTkJOSENGQ2xIM0hzVTk0eWVRVVplMGsxQXRFY2p0cmRVeXVYWWZCbzhDa3NzVFZPQ1FCIiwibWFjIjoiYzE3MTE2ZDY1NGQ5NzZhYzdkMzE1ZTNkNTgzMGZiNzA0ZTlkOTExNDRlN2FiNzUzYTk0OWJhZDVhZjhiNmMwOCJ9
eyJpdiI6IkNtdWE4NGYzbEloNGNNQ2FydXhOMFE9PSIsInZhbHVlIjoieUYxdm1rcjJCc05ya1lhUUVnOVwvazlHTjFCT0hnTWRqXC9LTGVJcFlOQWxlNGxrakhQQjZLWVZ1bTNRU1lPM1ZwalQ0U0xxUlwvMVRzT0xQUDFqbUp4YnZtSzRzMmM2QWNOQzNodFRyTlBxUVU9IiwibWFjIjoiNjc3YTMzZDU0OGY1YTNiMGQwNTAyNzAxMTJhYTFlMjQ0MjE0NGQyY2ViNDkzYjJlOTJmNGU0MjY4YjRiYmQ0ZiJ9
“Sư đệ hiện tại đã là quản sự trong tông, trước khi đưa ra mọi lời nói cùng cử chỉ đều phải suy nghĩ cho thật kĩ, đệ hiểu chưa?”
“Rõ, thưa sư huynh.” Gã trung niên vội nghe lời mà vâng dạ, không dám cãi lại chút nào. Nhưng trong lòng thì không cam tâm, hắn chỉ nói lên sự thật mà thôi, ai chả mong muốn người còn sống sót mà trở về là đệ tử hạch tâm chứ.
Sau đó bọn họ không bàn thêm chuyện này nữa, dù sao cũng chẳng biết hung thủ là ai. Chỉ ra lệnh nhắc nhở đệ tử dưới trướng, không đi loan sự việc lần này ra ngoài. Cũng nhắc người sau ba tháng nữa, tới kiểm tra đệ tử họ Diệt một lần xem hắn đã giải được chất độc hoàn toàn chưa, tiện thể an ủi hắn vài câu.
Trong khi đó người đệ tử mà họ nhắc tới, Diệt Chúng Sinh vẫn luôn tu luyện trong trang viện, mỗi ngày chịu cơn đau quằn quại hai lần. Vài ngày sau Mộ Phái Linh tới thăm một lần, cô còn đem theo lời thăm hỏi của Hồng Uyển và vị Dược sư thúc, luyện đan sư mà A Diệt thân quen nhất.
Bọn họ gần đây khi nghe tin A Diệt được miễn làm việc trong ba tháng, sau khi tìm hiểu thì mới biết hắn chính là một trong hai tân đệ tử bị mất tích cách đó chưa lâu. Trước đó tuy rất nhiều người biết chuyện này, nhưng không biết rõ lai lịch người mất tích là ai, chỉ có chấp sự mới biết rõ mà thôi.
Mà nhiệm vụ săn ma thú của A Diệt trước đó có thời gian thi hành hai tháng, nên tất nhiên không một ai biết hắn chính là một trong hai đệ tử mất tích. Nữ tử họ Mộ đến thăm thăm hỏi hắn, còn đem ra vài bình đan dược nói là thuốc bồi bổ thân thể của vị Dược sư thúc kia gửi tới.
A Diệt không ngờ ông ta quan tâm hắn như vậy, thì ra trong giới tu hành, không phải nguyên sĩ nào cũng máu lạnh, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Từ khi nhập tông, hắn luôn gặp nguy cơ sinh tử từ đám đồng môn, từ đó tư tưởng hắn đã biến chuyển khác hơn, luôn nghĩ tất cả người trong cái tông môn này đều chẳng phải loại tốt lành gì.
Đừng thấy hiện tại hắn có thể trò chuyện vui vẻ, cười nói thản nhiên với nữ tử họ Mộ trước mắt này mà lầm. Thực tế hắn vẫn luôn đề phòng, chỉ cần nữ nhân này có biểu hiện gì đáng nghi, gây nguy hiểm đến hắn, thì hắn sẽ không chần chừ mà lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, cắt lấy cái đầu của cô ta!
Sau khi Mộ Phái Linh rời đi thì không còn ai tới làm phiền hắn nữa, vì đơn giản là hắn kết giao với rất ít người. Hơn nữa quản sự cũng vừa có lệnh, cấm đám chấp sự biết về vụ mất tích bàn tán về chuyện đó thêm nữa, phải giữ mồm giữ miệng lại.
Từ đó, mỗi ngày A Diệt đi tới quỷ môn quan dạo chơi hai lần, mỗi lần chơi chừng nửa nén nhang thì mới trở về. Không chỉ thân thể, mà tinh thần hắn cũng đã rất mệt mỏi vì bị tra tấn như vậy, nhưng hắn không hề nản trí hay sợ hãi.
Qua thêm một tuần, tu vi của hắn đã trở lại như ban đầu, trước đó khi mới trúng độc thì tu vi của hắn đã bị giảm xuống, chỉ còn là Luyện Nguyên cảnh tầng 3. Khi trở về nội môn thì tu vi hắn mới tăng lên tới tầng 4, vì vậy lúc đám quản sự kiểm tra thân thể mới không nhận ra tu vi thực sự của hắn.
Nếu không một gã tư chất cực kém, sau gần 3 năm nhập tông lại có thể đạt tới tu vi tầng 6, không gây lên một hồi sóng gió nữa mấy lạ.
Khi tu vi trở lại, từ đó hắn phát hiện ra một chuyện kinh hỉ mới, chính là mỗi lần cơn đau qua đi thì một ít chất độc trong người hắn lại hóa thành nguyên lực tinh thuần. Sau khi tra xét một hồi hắn mới hiểu ra, chất độc này ban đầu vốn dĩ là máu huyết của tên họ Phong kia, mà trong máu thì chắc chắn chứa nguyên lực.
Vì vậy số nguyên lực tinh thuần này chính là năng lượng lúc trước của gã đó, nguyên lực của một tên tầng 8, dù là số ít nhưng để một kẻ tầng 6 như hắn hấp thu, thì đúng thật là chất đại bổ. Kết hợp cùng viên Bách Linh đan được hai vị sư thúc họ Phong ban thưởng, tu vi của hắn bạo tăng như diều gặp gió, đau nhưng vẫn cười.
Ba tháng sau, chất độc đã tiêu tan hoàn toàn, cùng với đó là tu vi hắn tăng mạnh. Hiện tại lực bổn nguyên tại tầng 6 của hắn đã gần viên mãn, không lâu nữa có thể trùng kích lên tầng 7. Nhờ vào lượng nguyên lực chuyển hóa ra từ chất độc đó, mà giúp hắn tiết kiệm được chừng chục năm khổ tu.
Sau đó có một vị đệ tử tinh anh đã từng tới kiểm tra thân thể hắn, còn thưởng cho hắn không ít tài nguyên tu luyện.
Vị sư thúc đó đã rất kinh ngạc khi phát hiện ra tu vi thực sự của A Diệt, hắn liền đổ hết trách nhiệm cho chất độc trong người mình. Nói ra sự thật rằng sau mỗi cơn đau chúng sẽ biến thành năng lượng tinh thuần nhất, để giúp cho tu vi hắn bạo tăng.
Vị sư thúc đó còn nói rằng: “Trong họa đắc phúc, nguy cơ cùng kì ngộ luôn đi chung. Rất nhiều tân đệ tử tư chất tầm thường, tu luyện đến giờ còn chưa đạt tới tu vi tầng 6, vậy mà Diệt sư điệt đã sắp chạm tới tầng 6 viên mãn rồi.”
Từ đó trở đi, hắn quay trở lại những năm tháng trước kia, tiếp tục công việc thường niên là trông coi kho dược liệu tại Luyện đan các. Tất nhiên khi ra ngoài, hắn sẽ đeo chiếc dây truyền che giấu thực lực, chỉ để lộ ra tu vi tầng 5 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Những người biết về tu vi thực sự của hắn, chỉ có đám cao tầng trong tông cùng với vị Dược sư thúc có quan hệ tốt kia. Nhưng tất cả bọn họ đều cho rằng, chả mấy chốc nữa A Diệt sẽ bị kẹt tại tầng 6 viên mãn cực kì lâu, vì từ tầng 6 lên tầng 7, là một bức tường cực kì kiên cố đã cản bước bao nhiêu thiên tài.
Bản thân họ Diệt lại không hề để tâm tới chuyện đó, vì trong đan điền hắn có thất thải dịch, chính là một thứ chuyên dùng để phá vỡ rào cản. Trước đó chúng đã tiêu hao đi gần phân nửa, để phá vỡ vách ngăn giữa tầng 3 với tầng 4 cho hắn. Số còn lại chẳng bao lâu nữa sẽ dùng tới, và mục tiêu lần này là đại vách ngăn giữa tầng 6 liên thông đến tầng 7!