Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Khi các cao tầng trong nội môn Tọa Sơn tông, đọc được bản báo cáo về cuộc thảm sát và mất tích tại cái đêm định mệnh ấy, đã không khỏi tâm động. Bọn họ mở một buổi họp nhỏ, sau đó phái hai đệ tử tinh anh trong nội môn, cùng với các đệ tử chấp sự thông thường, tới khu vực đó kiểm tra và tìm kiếm tung tích của hung thủ.

Hai đệ tử tinh anh được điều động, dẫn theo chừng năm chục chấp sự nội môn, bắt đầu chuỗi ngày điều tra vô kết quả ấy.

Dưới khu rừng hoang tàn, một tấm phù lục lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất chừng nửa trượng, nó đang hấp thu một vài tia khí tức mỏng manh còn lưu lại tại xung quanh nơi này. Chốc lát sau, tấm phù phát quang rồi bay về một hướng, tự đáp vào bàn tay của một trung niên nhân.

Gã trung niên nắm lấy tầm phù rồi nhắm mắt bắt đầu cảm ứng, bên cạnh còn có một nữ tử đang chờ đợi. Hai người này chính là hai đệ tử tinh anh của Tọa Sơn tông, theo lệnh tới đây kiểm tra và truy tìm kẻ đã gây ra cuộc thảm sát ba ngày trước.

 

 

Nam tử trung niên có gương mặt bình thường, bộ dáng không có điểm nào nổi bật, chỉ có y phục tinh anh Tọa Sơn tông là khiến người khác phải dè chừng. Nữ tử nhìn bề ngoài chừng 30 tuổi, dung mạo có chút khá, trang điểm đậm, phong thái khác xa những nữ nhân tầm thường.

Ngay khi thấy người nam nhân bên cạnh mở mắt ra, nữ tử liền mở miệng hỏi: “Đằng sư huynh, đã bắt được khí tức của thủ phạm rồi chứ?”

Trung niên họ Đằng nghe vậy chỉ lắc nhẹ đầu, thở dài lên tiếng: “Ngoài khí tức của những đệ tử bị sát hại ra, không còn phát hiện thêm một khí tức của kẻ nào khác!”

Hắn nói thêm: “Thủ đoạn của tên này thật cao minh, có thể xóa sạch dấu vết của bản thân, khiến cho truy tung phù không thể phát hiện ra!”

Nữ tử ánh mắt có chút tức giận, lên tiếng: “Có thủ đoạn như vậy chẳng lẽ là người của đám tà phái? Dạo gần đây lũ ma tu quỷ đạo bắt đầu vươn cánh tay đi hơi xa rồi, nghe nói tại những vùng địa thành hẻo lánh, có không ít môn phái nhỏ đã bị chúng thâu tóm!”

 

 

eyJpdiI6IkMwQklHVXV6NittZkl5UnRkZmorV1E9PSIsInZhbHVlIjoiQ29mYU9WYlNZTDNNS2RxNHVPMDdTM2VOTDJiYWhpUnl3Tk9ZZDZ0eTQraURcL0ZwWkxCclU4dU9waVZ3RWJwSnlWMHZqRk9waDNpQzdcL1dLVGRPRFF3NTNaUnRtUjV2WGNJOW50Szd4NUo2anJoYk5CRnNLSzdKRE9oeVZQS3pYZ2tlSlAzcHNqSG5XT0V5YXZPeWxtUFFvVWRJcXFxdGRXS2MrRVhTTDlzNXBQaFJEclF0aDJkRGZaK3Z3WFlZTWdlcDRMY2VjMDZQT0JGanVieDk0dlRZVjBkV2kzN09GVW1HVkNjR1ZET3hzQUhMdDh0SGZGa2VMZUhDSmZsaEZEbTdXRFBIMHBQWnB0TXlYR0VDbzVDanZ6OWhVVGl5VzRFTVdCMzJEQVQwK3h3Z2JyUDRvM3Mxa0M5R2JBNlRBTHozdVpuYjNvRzdKQVpKOVB6dGZPTjJIOU5kZEh0TFwvK1I0dmd6KzQrZDRGNFwvV0RkWVNZa2NidGt5d1pFV0lrbXpkOFwvRjJzWm1TM05YN2dNY05hSE1VRE81Q2ZGK0pWbnB1aXBHQTVtd0QrOHBJS0lxblJZQzU4NzNDdHpVQ0w4cTNBdGFrXC9uRmFkSFV3RzVkdlNFZTExQ1hFSFppcnhKTjBIRG5NdStSNitGYXVoS1wvSSs3WjNNRUhzelVON094UE5NOERMckJ6T2JYN0R0QldKRUdiUDRwWVRzalUzcmY3VTFibTdRYVo5TjN3UHdcL0ZJUEJCdzdCOFF5TUgxUTR3VlRKcGVBU1gzSURaUmY5MjNYVFlSczY4d3ZFQlQ3TUVabzJUTXFtVHZcL3k1SWd4M3N6NmFNYVVKMWtkZU0wMVl5U2VxbStTYXBKYklVeDZFaUNjSUlBelRyTVJCdkY4NVFFcDJMMjFpY2JZZzQycTdcL1hrMG1rdkIzblpXaUZGcXJuR2J2eUlqRzFVcUFKRFhkMkdpTW4wTVp3SHNmQkhRZmRORlByUVViNFFEU1dBaE83Q3Fwc2pia283RGtcL0RGSlFrSFhXcXg3QnpVckRXZlh5U1FWYlwvTEwwZndQdStMMitlR1VSMlNPMVJnc1R0aXZ2YkVvOE5FUklqeTk3UzRxUklXOHNlK0YrUlBnVlFLZGtNWlBMcnRBQWpjSG9nRVJRZ2Y2dEY3bWZDbVlmM1FWbjc0NGd6eVBxTkU5Slh2N3dnRitHalwvMXBId1wvXC9NN1oweWFmbTYwRjNVVStsOGNKYWpQS2MycUJLczhrT0pmcG5BcFp1QllhblhMZDZCd1wvcUVwSmxwN1AwV3I5cnZ1RzJ2Z25CSHhMaEoxZ0o4dnQzcE13R2I3QWRUMjRKOWNSTXg4NkgyNHJvb1hpbXdjXC84eFpiZ0lxSGxhUCtMTkttNG40K1pJWmhkaHRUQ0ZZVTdvK1RQUFhVVEZiWjJiNTduTXE1aFp6aGM4dDBYckdLQldWK25PaHBIdU5GeGk2MjFGT2lKNWw5N2RNYnMwWFhsOFFkVDM1aGcySVVuVlZsNkpzdE9ieXFpdFNnNXAzZGJJZlBRR01lRGtuaDZZSlFqRXJjamlsVEErNnVNNkRXZ3p3Qlo2bkExVCtYN1YyalV0K3M0RTIrSGVnZHVrSCs3TWJSUE5PTm5DV1l5YkJCaktXazRaUDRTOGlBWDVYSzVobU91QTd5OVFmSmdBUndlclZJMnhPTkdPZ0tGRkxLXC9tR0ZZNjZsTXZGUEU2SnlUR0VJS3VVWHNpODV2d042dFFcL1poMWxMbXNnQjNSbWVySDVGUkRUVHZzek8zUkpyYjNnZUE4U0s4UFU5S052aXZVT3pvcTRcL0VDYVJpQ1FPbllieXFsTXd2V2FIMmxWTEt3RUhtSVJwbnd3aUplNk9xdkRTYXBZV2FValBZRzlLOTdYaGI5SjRVVVl2STI2U0QxaXVTYU93RUJnd3NWRGZFZVc1akpJRVBxb2ptZHJybWx4ZCtXclZXNjZDSDNBTlY1YlpcL2JJNU8rSldvdTlObVZxRUl3VExWMk1kTVhENG1aSVdSZHhpR21mMkhYejltQU5ZbUZkaUVQZndJWjM1Y24xandrbDJDWkk4TTZvOXVlTzA1SGk0MXRVbXdLcFc2amJBUWNCZlRHbHpMUEx3dWQrT2xNbWVoWm1TOVJZMXN2VFV5TjZHeTFqb0xicjROcDJreG1cL0dyM1lOZUpUdzlWTDFtM1lsamxFdTRtUFhRNlZFT0NCRkZKMG0xaFRuMlp0SWxkdU1Qa0RwOW5TRWZnb2V4RGdsQkdiODRXVHpuRWVKUTFpWmM4dVFrU1MyYlwvV2kwUmZoWkNwVzRNa0lORXh4d2xOSWU1MGlNOUJjSUVRUjlXOW1KZjRZNHh5bmFjbDJDQVNEWU5QUEc2Y0lrQWZIWE5iK0ZHZkJXS1VLSG9LVUR2cHpTaEdENzNqaStSaUJ2R2N4MDR1M2JNVHg0MnBEVkFxV1BaeUZDT1VpbitwQU5hZEpSQ1hOSlNtV0VMaG5SdStQNURncUdyVzJJZU9SeUw0K0hZbDRzN002SjUrRWVURjRCQ1wvMCsrRU43S1k0NFJYNFlDT3hzbTgxWlIxaGozYlN2SFlaekw4MUJybkJ3ck40MGxVVFVxRGVaUEw1TWlmbXp1WFphNnhpSDNOUGlOZFwvZE11NWVmYVNxc2JiRklGbW9uQmowaENTa0NGd0ozMXh5Mlo1aWd4d3ZuOVFiZGExZjJUNURcLzJPKzhqb3ZuWGNoY1R3MVwvRXJBSU9zNGM2b0U4UGp2OVpBb0cwNkw4VEtEUWpHNlhlcW83dG1VUmtIT2VaVmVoNyt0XC9kVGJ2RWh1RUg1NjhWamRkS0ZRa1ZkbkVuak5LRjdtTUNYdzRZNFlFWGpvWGx6a3JxXC9keWtSbURZTzljWklEcWxSY0RIVTRJSlk2TGZOVUFDK0ZBVWVRQjVkcVpnZVJPcW1uZUpMSmhzWE51Nm9UUUdRdFpuaGxHN3dtb0w5a0N0ZGdHeXVCbjZaMWN2am5oZ3M0YU5uZWZFS0lcL3l1eldaNDdWakFWMTlsNDR4Q3JsV2ZROTBKU0hoM0JZN3hLZGFCZUNURmo2OXVnSDhyYlI5Zmw3bUR6VzUxYktmSm5mNGdyOW9EZlFzbkhTazFaQVpPU1BGeklSelVUV3V3MWFEcVloWWxwbFdFUDZtaVJ6cGFzSXp3RDJnY2J3Sk5HZlwvN3MrTDB3RzgyWExrU0U2SWx3STk3aGtnXC9heGtJQnRjNHdCOTBoWUFxbWRKc0hyRitzeUV3d2FqK0l2cVk1ZkZXMlk4V21wRjNNZlVaeStLTGREVFE5Ym00eThqbzJPeDU3Zm5cL2libkVtNUQzWVh6NHRjTE5nNVRRcldOTUtrSU1Wa2ROOD0iLCJtYWMiOiJjMWQzMjE3ZGNjZDViNzI4ZDNmZmY0YWJjOGFhNjA5NGZmMDkxNGQyNjY4YzE5NjZlYWJjYTA4M2ZjZTg4NTkyIn0=
eyJpdiI6ImRWenlBVVpGVDdURlVVOUx0Q1I0RWc9PSIsInZhbHVlIjoiRVwvTWNYQmU5Y09xbEVCTHhOZ1hlM0daeEhzOTJnbnYzTlFmTzF4Y1wvVXdVSXN0dzNSTVZwaExoWU15RFByK2ptZ1ZTaElcL2lXMmh4VHA5VDdRV2dZeEZ3RHJuZXVHWVBXcGJrMklQQUwrM1k9IiwibWFjIjoiZWZmNTNlNDg5NTA3MGJhOGZkZmViOTVlMWUwMjQ0MDc1ZjUwZWIyZWUyNjI1Y2M4YzUwOGJiNmVkNGMwZmZjOCJ9
Nữ tử họ Phong tức giận, phất tay một cái, luồng nguyên lực từ thân thể cô phóng ra ngoại giới rồi hiển hóa thành thực thể, trở thành một luồng gió lốc thổi tung mọi thứ xung quanh!

Thấy vậy trung niên nhân nói nhẹ: “Phong sư muội bớt giận, có lẽ Nhược Ngu sư điệt gặp phải biến cố khó giải quết nào đó, nên mới biến mất một thời gian thôi. Chắc chắn là chưa gặp phải chuyện nguy hiểm tính mạng đâu, nếu không người trong gia tộc sư muội cũng phải biết rồi.”

“Phù... sư huynh nói cũng có lí, là do sư muội đã quá nóng giận...” Nghe lời khuyên nhủ, nữ tử này mới dần lấy lại bình tĩnh, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã có một tấm truyền tin phù từ phương xa bay tới, lơ lửng trước mặt cô ta.

“Là thư từ huynh trưởng trong tộc.” Nữ tử họ Phong vội thu lấy tấm phù rồi dán lên trán, bắt đầu đọc thông tin được ghi trong đó. Còn trung niên nhân thì lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi, sắc mặt cũng không khỏi hiện lên vẻ tò mò.

Chỉ thấy sau khi nhìn qua tin tức trong tấm truyền tin phù, thì nữ tử này đứng im bất động, sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi. Nam tử họ Đằng không nhịn được liền hỏi: “Sao vậy Phong sư muội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Cô ta thẫn thờ đáp: “Nhược Ngu hiền chất đã chết rồi, lệnh bài theo dõi sinh mệnh của hắn trong tộc đường đã bị vỡ vụn! Huynh trưởng trong tộc gửi tin hỏi muội rốt cuộc có chuyện gì, khiến cho cháu nội của huynh ấy lại mất mạng.”

Trước đó khi biết tin gã Nhược Ngu mất tích, cô ta đã không truyền tin này về gia tộc, vì lúc đó chưa biết rõ hắn ta còn sống hãy đã chết, nên cô ta tính tự mình điều tra, giải quyết. Nào ngờ sau ba ngày thì hắn ta đã mất mạng thật, người trong tộc phát hiện liền nhôn nhao cả lên, rồi huynh trưởng mới gửi tin hỏi cô rốt cuộc có sự tình gì.

Trung niên nhân nhìn lại vào bản ghi chép trên tay, lên tiếng: “Qua một buổi điều tra thì chúng ta có thể biết rằng, hung thủ là một kẻ có tu vi cao cường, am hiểu pháp trận. Mà có thể diệt sát nhiều người trong khoảng thời gian ngắn, thì khả năng cao hắn là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh như chúng ta!”

“Thế thì sao chứ? Ta nhất định phải tìm ra tên khốn kiếp đó rồi khiến hắn sống không bằng chết!” Nữ tử họ Phong phẫn nộ gầm lên, toàn thân bộc phát ra cỗ khí tức mạnh mẽ. Cuồng phong nổi lên, cây cối trong toàn bộ phạm vi vài chục trượng xung quanh bị bật rễ rồi thổi bay đi.

Trung niên nhân lùi ra xa một khoảng, biết cô ta đang giận dữ nên thức thời không nói gì nữa, lẳng lặng đứng đó đợi cô ta phát tiết. Khi phụ nữ đang trong cơn tức giận, tốt nhất không nên đến gần họ.

Lúc này, trong một sơn động cách nơi hai người kia rất xa, có một tên thanh niên với thân hình mảnh mai, bị vô số cây trận kỳ nhỏ cắm trên người, vừa trở thành cỗ thi thể cách đây chưa lâu.

Cách đó một khoảng xa, sâu tận cùng bên trong hang động, một tên thanh niên đang đau đớn lăn lộn trên mặt nền, hai tay cào xé thân thể của bản thân. Đôi mắt hắn đỏ ké chứa đầy tia máu, trên người có đầy rẫy gân nổi rõ lên, chúng có màu đen rõ rệt, như thể có thứ gì đó cực kì nguy hiểm đang lưu thông trong từng mạch máu vậy!

“Aaaaa...” Diệt Chúng Sinh đau đớn gào lên, trông bộ dáng hắn lúc này như một tên ma vật, không giống với một người bình thường nữa. Hai tay đấm mạnh xuống nền không ngừng, Trường Băng kiếm lướt qua lướt lại, chém ra nhiều vết thương nhẹ trên người hắn, khiến hàn khí xâm nhập, giúp làm tê liệt vùng da đó nhưng hắn chỉ cảm thấy đỡ đau hơn chút.

Chừng thời gian một bữa cơm sau, A Diệt đã bình tĩnh mà lẳng lặng ngồi xếp bằng tại chỗ, điều tức thân thể. Trông bộ dáng hắn chật vật, mồ hôi nhễ nhại, nhưng có vẻ như lúc này đã ổn, không còn bị cơn đau hành hạ nữa.

Mí mắt dần mở ra, hắn thở ra một hơi dài, miệng lẩm bẩm: “Độc tính lợi hại thật đấy, không thể dùng nguyên lực ép ra được, chỉ có cách điều chế thuốc giải độc mà điều trị dần thôi.”

Hắn nhớ lại lúc đó, cái thời điểm hắn kích nổ tấm phù bạo cao cấp thứ hai, khiến cả hắn lẫn đối thủ đều trở nên thoi thóp.

Hai nhân ảnh huyết đỏ như tắm trong bể máu mà ra, y phục cả hai đều rách rưới, da thịt không ngừng chảy ra máu tươi, hơi thở đứng ngay bờ hấp hối. Nhưng nhờ có nhục thân mạnh mẽ, nên A Diệt trông khá hơn đối thủ không ít, hắn cố nhét vài viên đan dược vào miệng, rồi gắng gượng ngồi xếp bằng, bắt đầu trị thương.

Còn gã họ Phong thì chắc chắn không thể sống tiếp được nữa, bản nguyên sinh mệnh đã vỡ nát, sắp đi trầu ông bà rồi. Nhưng vạn lần không ngờ rằng, gã ta có một loại kịch độc ẩn trong máu của bản thân! Chỉ cần gã kích phát, thì toàn bộ máu huyết của gã sẽ nhiễm độc, đồng thời kẻ nào dính trên người máu của gã cũng sẽ bị như vậy.

Biết rõ bản thân phải chết, gã ta dùng chút hơi thở cuối cùng để kích phát huyết độc, sau đó căm phẫn nhìn A Diệt mà cười lạnh: “Tên súc sinh, nếu ta phải chết thì ngươi cũng không được phép sống yên ổn!”

Khi mới nhiễm độc, A Diệt chưa cảm thấy có gì khác thường. Sau khi hồi phục được chút thương thế, hắn còn có thời gian để tạo ra vài cây trận kỳ đặc biệt, rồi cắm lên khắp người gã họ Phong đang thoi thóp kia. Chúng có tác dụng giúp gã giữ lại chút hơi tàn, có thể sống thêm chừng 3 ngày nữa, và còn có tác dụng che đậy khí tức trên người gã ta phát tán ra.

A Diệt làm như vậy để tránh việc kẻ khác phát hiện gã họ Phong này đã chết, mà phái người đến nơi này điều tra ngay đêm nay. Hắn muốn câu giờ cho bản thân có đủ thời gian lau sạch dấu vết, rồi cao chạy xa bay. Nhờ vào khoảng thời gian đó, hắn đã dùng trận kỳ đặc biệt để xóa dấu vết, tránh được những biện pháp truy tung, chẳng hạn như truy tung phù!

Hắn tính đợi qua một quãng thời gian, nghĩ ra lí do gì đó thích hợp để bản thân thoái thác, sau đó trở về bên trong nội môn. Nào ngờ không lâu sau độc tính trong máu bắt đầu phát tác, khiến hắn phải chịu nỗi đau đớn không thể nào tả xiết. Cơn đau kéo dài chừng thời gian nửa nén nhang, và ngày càng đau đớn hơn!

Từ đó, cứ cách chừng 6 canh giờ thì cơn đau sẽ tái phát một lần, khiến hắn sống không bằng chết! Bất đắc dĩ phải ẩn náu tại một sơn động, tìm cách chống lại được chất độc quỷ quái trong người này.

Ads
';
Advertisement