“Dì Tịnh, sao dì lại thả cho tiểu tử đó rời đi dễ dàng như vậy? Nhìn vẻ mặt của hắn là đã biết hắn không tin những lời dì nói rồi, khả năng lớn khi ra ngoài hắn sẽ vứt hắc lệnh bài đi đó.”
Bên trong cái hang nhỏ có những ánh sáng kì ảo này, thân ảnh mụ già bẩn thỉu vẫn ngồi đó, nhắm mắt đàm tọa không hề nhúc nhích. Bên tai mụ ta có một tiếng nói vang lên, thanh âm đó nói chuyện với mụ già với giọng điệu như thể rất thân thiết với mụ vậy.
Bà ta nghe vậy cười nhạt, sau đó đáp lời: “Ta chắc chắn hắn sẽ còn quay trở lại đây, hơn nữa sẽ chính miệng đồng ý lời đề nghị của ta trước đó!”
“Ồ! Có vẻ như dì đã nhìn thấy điều gì đó rồi nhỉ? Sao có thể chắc chắn được như vậy? Ta thấy tiểu tử đó chẳng đáng tin chút nào, ánh mắt còn mang đầy vẻ giảo hoạt, cho dù hắn đã ẩn giấu rất sâu nhưng ta vẫn có thể nhìn ra.”
“Hắc hắc, tiểu tử này cũng không phải loại tốt lành gì đâu, ta có thể nhận ra trên người hắn có rất nhiều sát khí quấn thân. Nhìn thôi đã biết hắn từng gϊếŧ không ít người rồi, hơn nữa đều là những kẻ có tu vi không sai biệt lắm.” Mụ già nói về họ Diệt, ánh mắt lộ ra vẻ đánh giá cao.
“Sở hữu Dị ma mạch, lại còn sát phạt quyết đoán, tâm cơ giảo hoạt, không nổi nóng như đám tiểu gia hỏa mới nhú khác. Hắc hắc, tên đó đã lọt vào pháp nhãn của bà già sắp chết này rồi, ta đã quyết định chọn hắn làm người hộ tống ‘ngài’ tới đỉnh cao!”
“Nếu dì Tịnh đã quyết như vậy thì cứ theo đó mà làm thôi, ta sẽ nghe theo mọi sắp xếp của dì. Chỉ mong tên tiểu tử đó sẽ không khiến chúng ta phải thất vọng.” Nói rồi thanh âm đó im bặt, mụ già vẫn ngồi im không tiếp tục nói thêm một lời nào, nơi đó lại trở về trạng thái tĩnh mịch.
eyJpdiI6ImFJRTZKRGR4NWpoYXlKUzFOejJHZHc9PSIsInZhbHVlIjoiNExCWm5mVzNlXC9FQTZFS0dPcE04TWp0eG5ldVZJRVFNcG90Tk9nQ1wvRHBwYjBFclwvc2VHWkRLR3RncGU3eWlDR1JCb1BINUZ6RTY0R3JcL1ltWlwvdlFGY2F2c1ZRT200NnlDWVYxNlZnWnBiN21VaTB4MkJyOXZvM3Rrd0Y1ejgybnZhYUlVUytWTndFSkp3YUh5UEVXRTExd3BqSlRwRitIMW5rNmY0ZDJDck1VT20wWWlLdTdYSkFtR3NzbUVhM3NhZU9jVnJhcnV1dXNZXC9nUEJDUkVZZnB4cVhzMlNNY1dqUGJjZzVJeUxDQXlmdXVaQlwvR2thUUQxTnRjNzFPMVBNOGFLY3VmSWZISjhWM3hYVXFFRjhcL0x4bytmS2dhelZQc3VZNk8xNEcyUGtkaGhVc3JDUlVvbnBMOXczMjVDK0Fteit4TU1YbWRRRm9iSFwvVUNOa3hDdzhaUFwvTFN3MmUwU1RrUmxIRFZxUythWURzaWVuT1RIdFpvRkJkU3NrSEp0YkUwWE1ZZ3hzc1daME9DTjFScjlFQ1hYZklQXC9XMStBTkE4VVkwUm8yM2dNWFZDbkdWWXVSMXhRVG5zY3hCckVsT0o2Vk1QeEc1S3JBMU5FYzdBNm9lZTc2aW42cEpBMVVMVGtcLzJjTkxkaEYrTzExZDhXUGlIRGM5Q3BlRlpXNm1vZk5ISm5SNVg2V21xR0l2WEdFcUkrcEZtQ0IwbzZkN2kxR1Z3eUpcL3VjblwvRHkxRzZNaGQ3WUtJdkNsNVZmcHVkSHRJVzdHZndGYjViXC8waFJyZ2JHU0VYemgrNWxcL1wvVGE3N1RuVnpTdjJIT09hRzBlTENrT3pLSFBrTTZ3ZmVRS1FjWXB5NmN0dlE3dHlEN0FVNzRRWDVuYyt5RThjUkdhNmVtTUY1QTF3ZzJkYU5UeTFWVXhpVHo5eENjS1FzRHlnTDZFbXQ3K0JGNVY1STBTcURHV2plSzdGYVNLcTJXWlJoXC9tS28xd0QzNWVQalpVandYekVoNFg3bGo0MW9FMlNPNmtuWFpoblhTRWRqUnA3aHRyelwvemladnN6VVdOdGo1b0VpeU82YzhFVWdCKzdZTnVkYmpnbUtFN0cwaGJqZ2dVaUsyR0k4YUh0YkptVFQrOG9uZWhQaENianc3R09QUmRGVG5tdkZXN0tnZEFFa094bFRtRmZyaTFmdzhUMXlHNGN6R2J1M0l3dWZhbm04YXpUSWRJU2VWUDJVQTBqbkZRayt3Qmh4VGtJWlwvd3dnRFlWYWFEWkVma0h5STRIN3YxSzdSOElZYjV4em9uQ0FDMFdvbjhTOWd3Rlh6bHB3V3JDQ3B4a09UQkFwdkQ4ZGI3MzRYUGRKWEhRNFlzVFl1Z3lRM0UzZXViU0IyVm51TG16VjdNV2NtVjRxV2RqbTkyVkl1STJqbjZnS3BXSCs1dGVMdDgyVVRUYXV0T2xpMmwzUHRlOU1DSlN4RSsrODlzb0t0TWZTYTBtTExUdzVGRzdDSkNpOFBpY2dJeUZUc3ZPaE9ISGVzU1FQNjI5S2s5WjArMmY5WXdVeWpVa1ErTmhRc281WWpJbWp5QW9kWlFIS0lFam5oY0tFT2orVGdNMlM2Y2NRWUlTTTVKRlBiN0d5Nks0YWthbHA4UDAzVERHdTNmMFhya3RiVlY5VTB6d1wvTnRhc0U5a2ozc3B1NGVLWGlLWjVuSG5UUUhhMHBHeWNcL2w5eHkzQnAxMlBQZFVXcjVcL0ZJdm1yXC9vNWlYQ29YNkQzdXpcL2YwMVUzSkR0S0pSNXBIOTl5eWpXR2NpUmU3RVVcL2xaRUx5SExGdFl4T1ZKeVl4TEU0UVBIN1ppdkJZS21TQ044eTJ6aDN1VnpsdzV5dnpoTCtWZmRcLzRwSCtFaWlkZ292c2xnZHhqVWs3MlNZXC81K3ZEUTRlbUkxeG10Z0NETHVVY1ZVRlhUYmtZbzZ6TDY4S2tENEROcEU5d3l6c3FYSTF0WGhVYkdHU1hpbU45V1wvbmd5MnlcL2lQUlowNWdvdmRaTFNQMmphaEZRWDVORWk2amN6bVdheFo1SGxOeG8zVFVka0ZpUlY5VHdPQVRkTng2YXFIQkU2V1g1emlySkJsVGNtOGpwa3FWUUV4bytHaVIrQlYrNzBDbzdpdnA4bGNHSFJ0MzdRd2F5QjdXMElcL2hDbktMQnI2Y3Y2OURSQ3RvQXBKTlBsZHh4NTBLcGtHSmszZHQyNFFJeEdPU24wMGhqZE92cjQ0ZTdnczNTZTZCZkNXdWk3eEM1cWJ2NEVsTlJPejlldGtCWjRmYzRGUjBsYXVVNjlcL0N4TlB5U1k0bVE0TlwvQmcwSW9GeVFtQ2JpclVvSlhrR2VnM25CNDhGSE5ZWUhWalhlOTVNaG0wMVBORlwvcDRSZlArRDhUY3ZlaUJkMzVoQTNWbyswWTlUS0ViNmJ0VHM0cFhMZXBWeTIxWCtJXC9LcUZHbHN0MWwwSUI2MHZKc2c3YSt5Q0s0QkJOWGhPRWtJa2YrS2poNDRWTUpvRGdTM2xGSFJFZjhjZnBvUEZmWWRmMHF2UWEzaHhZM0F5WlBZUlNRVkhzTHk4Mjc3VTBlcVJpem9kVXRXUUxrRHAyRzhMalwvVU15MjlYbHZYdEt2MEFWUEF4T2ZBM2VmbXk3TFVoTitpbEdSUkpyU0ZWTkw2TjVncVlFZitSXC92RnR4RlF6SFRoK05GVHl1MThLQW5zY3Nnb1FPZlRhSFpBU2tNT1MrXC9cL25rcFBUdkt5djFnUjQxQURkUDVnUWRVQk9ySGptVTZcL2lhSXdXVWQzbHQ2cjltM3hIZ3IwRVwvbHhmQkxETktVblc2S1BrMTZuUXNPZ0JmbXNOOTRGVHJnT0ZtZjNUVHFtMzNBPSIsIm1hYyI6ImNiZGM0NTgyNmUwM2E2YjI2ODNmM2UyZjRjOTUyODljZjU5OGRjMmY0Y2MzN2JmMjA3ZDA4ZmI5NjE4YWM5N2MifQ==
eyJpdiI6ImtITXRyTnhyNUdMaWMraUkyTlVwM2c9PSIsInZhbHVlIjoiR2JqVDIwUUI5anVMTHBEKzBsMmxXdFBZRjBYTklxaUcwempsYSszbm1pNnlqY1VzMjkwZFJyUjNiWm13SkNCSUMxY0ZiUjlBXC9KWFwvcW5NbTllajNFSEloNE9CVjRLZ0FFXC9LQ0l0eDd0cUk9IiwibWFjIjoiYjYyNTBiMDY3ZWVhNjVlMDA1N2I0YzQ4ZmU3N2NjOTk0MjE1MTFjY2YwZjNhOTUzNTMyMGI4YjUzZThiMmFhOCJ9
Nếu toàn tâm dùng thần niệm cảm ứng thì bất kì sinh vật sống gì, kể cả thực vật đều sẽ bị hắn phát giác được. Nhưng làm như thế rất tiêu hao tinh thần, nên hắn chỉ dùng thần niệm cảm ứng nguyên lực mà thôi, làm vậy sẽ bớt tiêu hao hơn. Dù sao hắn cũng cho rằng trong tông sẽ toàn nguyên sĩ, nên chỉ cần chú ý tới thứ mang theo nguyên lực là đủ.
Lúc này cái miệng nhỏ xinh mới lên tiếng một lần nữa: “Này, tiểu tử ngươi vừa đi làm chuyện gì mờ ám về đúng không?”
Nghe vậy hắn đau đầu không thôi, trưởng bối của nha đầu này không dạy cho nàng cách giao tiếp với người lớn tuổi hơn sao?
A Diệt bắt đầu cẩn thận đánh giá nữ hài này, y phục trên thân nàng được làm từ chất liệu vải rất tốt, có những đường thêu tinh sảo, trông rất đẹp. Nhìn qua đã biết là một tiểu thư con nhà quyền quý nào đó rồi, có thể trưởng bối của nàng là vị quản sự đức cao vọng trọng, thậm chí là trưởng lão, nên nàng mới được phép tự do đi lại trong nội môn.
Thấy tên nam tử trước mắt không thèm trả lời câu hỏi của mình, còn trầm ngâm ngắm nhìn thân thể mình như đang đánh giá, khiến nữ hài cảm thấy tức giận. Nàng chống nạnh, chỉ thẳng ngón tay lên mặt hắn, rồi nói ra một câu khiến hắn giật mình cả kinh.
“Sao trên người ngươi lại có khí tức của tiểu Điện Hồ?”
A Diệt lắp bắp: “Này... tiểu muội, muội nói cái gì ta nghe không hiểu?”
Đầu óc hắn nhảy loạn, trước đó hắn đã xách tiểu Điện Hồ trong một thời gian dài, nên trên người dính khí tức của tiểu gia hỏa đó là điều đương nhiên. Nhưng hắn không thể hiểu được tại sao nữ hài này lại có thể phát hiện ra, điều này thật khó tin.
“Bốp!” A Diệt bị nữ hài nhảy lên gõ đầu một cái, nhưng vì nàng ta không dùng lực nên hắn không cảm thấy đau lắm. “Tiểu tử to gan, dám gọi ta là tiểu muội cơ à? Đúng là chán sống mà.”
Nói đoạn, nữ hài lại lộ ra vẻ suy tư, lẩm bẩm: “Ta nhớ là nửa tháng trước ta đã giao tiểu Hồ cho Hồng Tử nha đầu chăm sóc rồi cơ mà, tại sao hiện giờ trên thân tên tiểu tử này lại dính chút khí tức của tiểu Hồ nhỉ?”
Đúng lúc này, có một nữ tử từ xa vừa đi tới gần nơi đây, trang viện của cô ta ở gần trang viện A Diệt nên cũng phải đi qua nơi này. Khi liếc mắt trông thấy hai người liền cả kinh, sau đó vội vàng chỉnh chu lại y phục, rồi bước tới ôm quyền cung kính thi lễ.
“Đệ tử Thẩm Nhi xin ra mắt Tọa sư tổ!”
Nghe thấy lời nói này, hai người kia tỏ ra hai thái cực khác hoàn toàn nhau. Nữ hài đang mải mê suy tư nên cũng không để ý lắm, chỉ quay sang gật đầu với nữ tử họ Thẩm một cái, rồi lại không nhìn cô ta nữa. Còn A Diệt thì giật bắn mình, kinh ngạc tột độ, ánh mắt hướng tới thân ảnh nữ hài với vẻ khó tin, sắc mặt như thể muốn nghe lại lời mà Thẩm Nhi vừa nói.
“Thẩm sư muội, ý muội vừa nói là... nàng ấy chính là một vị trưởng lão trong tông sao?” Họ Diệt khó tin thấp giọng hỏi nữ tử đang đứng bên cạnh.
Nữ tử đó gật đầu nói nhỏ với hắn: “Sư muội làm việc trường kì tại nhà bếp lớn nhất trong tông, có một lần đã từ xa trông thấy Tọa sư tổ đi tới nơi đó lấy thức ăn. Tại đó bếp trưởng có tu vi Hiển Hóa cảnh rất cung kính với ngài ấy, muội tò mò nên hỏi thăm những người khác, về sau mới biết đó chính là một vị trưởng lão!”
Sắc mặt A Diệt khó coi, nhìn tới thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu của nữ hài đồng, trông nàng không giống một lão bà đã sống mấy trăm năm một chút nào cả. Dù biết rằng nguyên sĩ cảnh giới cao có nhiều cách để thay đổi hình dạng, nhưng ít nhất cũng có nét để nhận ra chứ không giống như vị sư tổ họ Tọa này.
Mấy vị quản sự có bộ dáng trung niên, hay vị Lôi trưởng lão mà hắn đã từng trông thấy một lần, trong mắt họ đều mang một vẻ già dặn, tang thương, dựa vào đó có thể biết rằng tuổi thật của họ cao hơn vẻ bề ngoài nhiều. Nhưng ánh mắt trong sáng, hồn nhiên ngây thơ của nữ hài trước mặt này, hoàn toàn giống như một tiểu nha đầu bình thường vậy!
Vị trưởng lão họ Tọa thu hồi lại vẻ suy tư, ngẩng đầu lên nhìn hai đệ tử rồi phân phó: “Thẩm sư điệt ngươi đang làm chuyện gì thì cứ tiếp tục đi, còn vị nam sư điệt này hãy đi theo ta, có chút chuyện muốn hỏi ngươi!”
Nói rồi nữ hài nhàn nhã xoay người bước đi, hai tay chắp ra phía sau, trông bộ dáng như một vị trưởng bối đang dạo bước vậy. Họ Diệt lủi hủi đi theo sau nàng ta, nhìn dáng vẻ trẻ con đang cố tỏ ra chính chắn của nữ hài, khiến hắn cảm thấy tức cười. Nhưng lúc này đúng thật hắn nên khóc, vì sợ nàng đã phát hiện chuyện tiểu Điện Hồ bị xổng mất!
Nữ tử Thẩm Nhi nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ đối với A Diệt. Được một vị trưởng lão cao cao tại thượng chú ý tới, hơn nữa còn dẫn đi riêng như vậy, chắc chắn sẽ được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng cô ta cũng không dám làm trái lệnh của vị sư tổ kia mà mò đi theo, nên chỉ biết trở về trang viện của mình.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi tới khu vườn xanh tươi, phía sau dãy đình viện. Nữ hài lên giọng già dặn, hỏi: “Nói, tại sao trên người ngươi lại có khí tức của sủng thú ta nuôi?”
Trên đường đi tới nơi đây, trong đầu A Diệt đã suy nghĩ kế sách ứng biến rất nhiều, lúc này hắn liền mở miệng lên tiếng:
“Thưa sư tổ, đúng thật đệ tử đã từng tiếp xúc gần gũi với một đầu Điện Hồ, nhưng đó không phải là sủng thú của người đâu ạ!”
“Ồ, ý ngươi là trong tông ngoài sủng thú của ta ra, thì vẫn còn một đầu Điện Hồ khác?” Nữ hài ngạc nhiên quay đầu lại nhìn vào ánh mắt họ Diệt, mở miệng hỏi tiếp.
A Diệt cung kính đáp: “Vâng, theo như đệ tử suy đoán, thì đó chính là đầu sủng thú của Lôi trưởng lão hơn mấy chục năm trước. Khi đệ tử phát hiện thì nó đã là một bộ thây khô rồi, nên đệ tử đã chôn nó, rất có thể vì thế mà trên người mới dính chút khí tức Điện Hồ!”
“Ngươi đã phát hiện ra xác của đầu Điện Hồ mà năm xưa Lôi sư huynh nuôi? Tại sao không đem về nộp lên cho huynh ấy mà lại chôn đi hả?” Nữ hài ngạc nhiên sau khi nghe câu trả lời của họ Diệt, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ không tin hỏi lại.
Họ Diệt tiếp tục nói ra văn mẫu hắn đã chuẩn bị trước đó: “Người nghĩ xem, Lôi sư tổ năm xưa khi mất đi sủng thú đã đau khổ biết nhường nào, phải qua bao nhiêu lâu mới ổn định lại được tâm trạng. Giờ nếu ta đưa cái thây khô đó về, khơi dậy lại đau thương của ngài ấy không phải rất quá đáng sao?”
“Theo quan điểm của đệ tử thì tốt nhất nên chôn giấu chuyện này mãi mãi, Lôi sư tổ đã quên đi rồi thì nên để ngài ấy quên hẳn đi.”
Nữ hài lộ vẻ suy tư: “Hừm... ngươi nói nghe cũng có lý, năm xưa khi mất đi đầu sủng thú đó, Lôi sư huynh đã trốn rúc trong phòng khóc mấy năm liền! Có lẽ hiện giờ không nên khơi gợi lại chuyện này nữa.”
A Diệt vui mừng vì nữ hài đã cả tin hơn, hắn cũng không ngờ lời bịa chuyện của mình lại đánh trúng điểm đen của vị Lôi sư tổ kia. Thế là nhân cơ hội được đà, hắn tiếp tục khuyên giải đối phương, nói cho nàng biết về mặt lợi và hại trong chuyện đó, để nàng triệt để không tra hỏi về chuyện Điện Hồ nữa.
Trông bộ dáng hai người một nói một nghe lúc này, như thể ông chú gian xảo đang dụ dỗ cô bé ngây thơ vậy.