Bỏ qua mọi lời dụ dỗ ngoài tai, A Diệt vẫn không hề đồng ý. Hắn trước giờ luôn cẩn trọng trong mọi tình huống, làm sao có thể tin lời nói của một bà già quỷ dị, nhìn qua đã biết là không có ý tốt chứ. Cho dù có thực như bà ta nói thì hắn cũng không dám tu ma, vì tại Phần Quốc này nguyên sĩ tu ma quỷ đạo rất bị căm ghét, một khi bị phát hiện thì chết không có chỗ chôn!
Hắn ôm quyền cúi người, khéo léo từ chối lời đề nghị của mụ ta, rồi im lặng chờ xem phản ứng của lão bà này như thế nào. Mụ ta như đã biết trước rằng A Diệt sẽ không dễ dàng đồng ý, nên vẫn bình thản chứ không lộ ra thần sắc tức giận.
“Vậy nếu ta nói tiểu tử ngươi nhất định phải tu ma, ta mới cho rời khỏi đây thì ngươi sẽ quyết định như thế nào?” Câu hỏi này của đối phương khiến trán hắn đổ đầy mồ hôi.
“Nếu tiền bối nhất định như vậy thì vãn bối chỉ còn cách nghe theo sai khiến mà thôi, nhưng sau khi ra ngoài thì vãn bối chưa chắc sẽ tiếp tục tu luyện ma công. Hơn nữa... có thể không cẩn thận mà nói lộ ra cho các vị cường giả bên ngoài biết về nơi này!”
“Ngươi đang uy hϊếp ta sao? Nên nhớ hiện tại bản thân ngươi đang nằm trong địa bàn của ta đấy!” Thanh âm mụ ta bỗng nhiên lạnh xuống khiến A Diệt dựng đứng, hắn vội vã đáp:
“Vãn bối nào dám, chỉ mong tiền bối tha thứ cho việc hôm nay đã vô ý mạo phạm đến người, và chỉ cho vãn bối một con đường thoát khỏi nơi này.”
Bà già này hừ lạnh: “Ngươi không muốn làm gì cho ta mà còn muốn ta chỉ cách giúp ngươi ra khỏi đây cơ à? Đúng là nghé con không sợ cọp mà!”
A Diệt cảm thấy e sợ, khi chuẩn bị mở miệng rãi bày thêm thì dị biến phát sinh. Toàn thân hắn đau nhức, sau đó nguyên lực trong người không khống chế nổi mà bạo phát ra ngoại giới, giao động hỗn loạn vô cùng. Hắn nhận thấy đây không phải thương tật gì, mà là biểu hiện của việc tu vi đang bị cấp tốc kéo lên!
eyJpdiI6InBGbU9JeFc2dzkwSDJYV1JTNXJ2dWc9PSIsInZhbHVlIjoiVUdWaXNiRjBzNjRYblcrYktEclwvMXlFT0wydjI2cjZPRHdla29jRzRlYU9GWDArXC9pcXllKzhLczN5SlBhcVwvb2VjZzdCc0pcLzdvdW5iMnRBNVlNOXJcL2VnVnljQkxvNlhHcFFITklJY0JRb1RseW1uTEJTb1wvSUhEa2lOMTR2bkZlY1RUYmY5MFZoZk5RVVM2YXJoMDlrZG9sbzdjZlByODNDT1RCRHpNZWErc3ZSdVwvVFRUSE1wcnBaXC9ZQm1DalNMeXpPZ2REYmloXC9rNXhCdkt1RGNUcmFQNmcrQmJPYUpQa1ZpaEo4N1ArbjNkR2trUEVVN2JLZnNKclp1dGl0b05xd1lGbkpEczFIQW5RWUh3VlhKanVBOU10dG1LTE5hZ1dFSUFDYUlmdFl2RHJnNHY5Mm5wemtXWmtzMFZEUmpoQ2YxalhTZm5tTUhsWmZER1ZYako0Vk1YK0U5ejl4ZDczbmpLMlR2V1dtNFNkdDBUZE1vUTJLbHprWWszbVhVZ0x2XC9iVnJFelpTakxwTEhLcDkrVFA2WFBiTnZaanhkeEF6elhPdW5ieTlyWXhkcndnTDFsZmxOUlowQVVPK2xqN1pGejkxQjU2U0I5VGRvZm1nNUJFSWVZU2w4RllHblIzQ1ZXMjJqRTFsTDhwVndDejM2c29waXZxeDd1Mjg3ZFBOcG9cL091MGlwS2xvRVZiXC9GMkVCdWlDcWJMV09UVmRNNXZsTjhaZldqcTR3dmpNeFJhVkd0czV4T1l3bkdoMGFCTHk0S01wNVRLaUlBTEVWR3p5ZTVRTGliQWE1VHRURldiaTRYRDI1Z0pmSjBLSUg5eDdXWEFmdHM1ZTcrTlU2S0JLbnRNVHBTQ01zdHpLK2lJc1wvZVRZbTJMWFc4UDFYd1NHM01UZk0rTUE4MXppMVdRYXhZdmErM1Rqd1FBYVN6blMxV3ZUOGJcL2JxK2hjcUFjTFhxSTVPSjh6U1FwUHdvbnZCbUsrOVhieDNIUW1SVzBDMHBLM0MxRnhHcGxma1lNY051eFdsZ2RtZk03eU0wNHNDZUYxM1IyTnZweG1wb0RrMFhZNDNUSFRBWkpKYlZJeDZqODJcL2taTnlvdjNrZjJZODg2SXNxUmRPMlNIejhjMWY5UWdMMEwxcDVQdEQ1MmJlUWhUN0xBeTZKVGp3VUNVZW1TZ3NtSm9PY2t6cXJ0bHpJZkwrYkhkV1wvMWtaa00rSDh1Vm8wbmcrT1lOM3h0NUlyaDEwaVRhcFBWXC9laDdPSWtEVDl6aElPQjdsaUZpNk9rMkgxbkJ4SWppU0IxbFJmeWhHNzEwejNtSTZPbyszSytKcmdkeW1vbitIQU9LNGdpXC9Od25yT0VCeWRIQ3lpMXQ2SElJSDlqRnJTM1wvNjFVblZUTUhsVVFyRVorM3VDNndvRkNleFYrRjU4azRtbHc0bDZRb01wK1ZlQTdvWGVMaXJqSm5USWp1V0JSTDlpRk5JaXBZQlAxbTBnYjBrQk1NbWVSaHpGN2ZuTitzS2NadE9vMXVFVWVpTHEzRWlMSjhYRFwvMmpqWU1RRllsbWluMWIxOVwva0xUUG9iWHYrOEtvS3QxWDJ2XC9jSGhaMmtFbHJpbzE4SEZuRmVGSEZZWnU2aVwvMTBFZUtHdXFlcm9NV1h1allTUGt1K1wveU83VWVrcEpmdFIzK1wvZHpkTVNrajVjMWIwNmhLYVhIVHQ2WmI5R2N1MmRwYWV4MXRtWlNwdWZxYUlxcnBlTHVtNnQzeFVQVGNhN3pZRkMwRzRuaDlaNFlRZllsQlhGVHdCcXBlTXpaYkhyUnJuT1wvKzdMc0t1Z1wvTnZwV3dtdk80V2hBa0s4S0g4RHFsVGNNNmNNRE84bHpWQmRuN3ZzbUR3SVNNN1JHeWsrUytTT01nNVVzbkxJWmx3XC92SVpleEJRcVhCTWxpdzlJblNsU3NlOHlTemRvWXlTbm15NStrQ2d4MHBqazBVaitnOG9JUCtHaTNPdWtxY3IzWXM0YmZcL1N6eEZxd0pjdXJzXC9tRFYwU0tHNU9YM25HVW1ESlN2Situd0pIMjdvNW1hOUE5KytZanRVSGFmVmpzNm53YlZ3VXU2XC9iVEthanRhRlExaTA5RjdVWHIxV1RIMGVJOEJiWG1Dd3lwNmFSRHQxM2d3RncwaElqd0Z0b043RGZFbVhNN3k1YmhHOXp6aHBtTEJRclJRZ3hIRjh4OVJEV3Y4SjgxZzl2aHFIRnRPWms4d3htUUlKZmVxbTlTNElZdmNxQllFYUgyTnpvN2ZHMFI3MkxxZXQ2ckk0WDdqNTVcL0htc0ppZEt1RTlmVXlvcVhqY1JNcCtWS2xoWHZEWk9MS3ZxYmxCKzMrT3kwcTZJaFlGbzg2MUVaaFdDbnZFZlwvNGZvc2ppUjFZUmZNbTY2MUQzcllPd0dleTR6K1Z4dHhWZE5ObHE2NHBsdzlCVFltZ3BOcDRiQUhYTlBXdHh0OUpZc2Q3cUFpXC95SWI5OFJWVWM2b1JwOU9OYXMybElUbWF6WWRIdW5PeFNDOCt0bnlMM3J1ZlNrNVdEZHFLNVFsUDYrUkFaVW9RRUM3Q01DSEdnZjVKczRjVWtpa0FqZHM1SU9FaVNQS0VwSXZmdkhcL3BzRGd2a2NjRkxzSWxDdmp1aWx0QU1iN2NZeERMVTRrRUFCbldmNUc2MThncG9yVmtFZ0ZnZTJXeEo2ZW0rN1JTNFwvZkd4WjJQWWlQRVwvZU0zNjV0RlNlSFhnTVN1dEp1TDZJdVhNb1pMMHRPMmZlNVwvemNDVTlkSEJQamxvbjlwdUFsbVwvVVNReVd2dzBvZmRZWThPRVFvbzRJQUszMGw4ek5QcEtQMWQ0Nk5oZlRVNWZ2VXBcL2JnSmNlbjVxenlSK3lXa1wvRGRBUkRVWUhUTjNSWnptXC8zYk9zNEcrU3VaN1A0WGYybEdtNTBtWlRsVDlyUWZUcjRIc3VNSWRCdzFwVVFYTDNGT0t3NWZWYWtcL01jIiwibWFjIjoiMDVlNmY1NzJlYWNhMjI1NjBjMDc5YjVmMWZjNTJiYjJjMDM3MWY1NWYyY2UxNWMyNDA0YjUzOTVhYTg2N2YyOCJ9
eyJpdiI6ImFYOVY2UWo1aEJuZEwxcm1NUldEYkE9PSIsInZhbHVlIjoic0x6Y1JSZk5TbkhlNjFEXC9VMzRrd1BGVHJpbjhFbHNnQ08ySHhsNXNGWkwwQTYxTE95UWtreWVxNUtqZ1NKZ05PMHd5VGxZUyt4K09rYVwvaG15bFZFSDQzcFRXVnlUdjhBNW81WTFKc1NCcz0iLCJtYWMiOiI4NmE1Y2RiNmNlOGJmMjY5ZjI0NGJmOTBkYTg1ZWZmNTE3NjY2YTA1NWQ3ODNmMWM3Yjc0ZDI4YWEyYzkxNDEyIn0=
Hiện tại hắn không thèm quan tâm mụ già kia nữa mà ngồi xếp bằng tại chỗ, phục dụng vài viên đan dược bồi bổ thân thể, sau đó cố gắng xử lí đống nguyên khí tinh thuần từ trên trời rơi xuống này. Thời gian nửa bữa cơm sau hắn mới chật vật đứng dậy, lượng bổn nguyên lực tại tầng 5 của hắn từ hơn hai thành, hiện giờ đã tăng lên tới gần viên mãn!
Phải biết rằng hắn đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 5 hơn một năm trước, cũng đã sử dụng thêm một viên Bách Linh đan, mà lượng bổn nguyên tại tầng này mới tăng lên hơn hai thành. Ước chừng với tiến độ tu luyện này, năm nào cũng có một viên Bách Linh đan để phục dụng, thì ít nhất cũng phải 3 năm nữa hắn mới có cơ hội thăng tiến tầng 6.
Vậy mà giờ đây hắn đã sắp đạt tới tầng 5 viên mãn, chỉ cần tu luyện chừng vài tháng nữa thôi là có thể thử trùng kích lên tầng 6 rồi! Đúng là bất ngờ từ trên trời rơi xuống, nguy hiểm cùng kì ngộ luôn đi chung với nhau.
Trông thấy thần sắc A Diệt không giấu nổi sự kích động vì tu vi bạo tăng, vẻ mệt mỏi như muốn biến mất. Mụ già chậm rãi lên tiếng:
“Thôi, dù sao rẽ hướng tu ma cũng là một việc trọng đại, sẽ làm cuộc đời ngươi rẽ sang bước ngoặt mới, nên ta sẽ cho tiểu gia hỏa ngươi thời gian suy nghĩ!”
Dứt lời, ngón tay mụ ta khẽ động, một tấm lệnh bài đen thui bay tới lơ lửng trước mặt họ Diệt, hắn ta chần chừ chốc lát rồi cũng cầm lấy về tay. Chỉ thấy đây là một tấm lệnh bài bình thường, được làm từ chất liệu đặc thù, bên trong không có chút giao động nguyên khí nào. A Diệt cẩn thận cất nó vào trong một cái giới chỉ trống không, rồi chờ đợi xem mụ ta nói gì tiếp theo.
Mụ ta nói tiếp vài câu khiến cho hắn vui mừng không thôi, kích động thập phần.
“Bây giờ ta sẽ để ngươi ra bên ngoài, trở về hãy suy nghĩ cho kĩ lời đề nghị của ta ngày hôm nay. Đến khi nào mà ngươi có quyết định chính thức, hãy bóp nát tấm lệnh bài vừa rồi ta đưa, dù ở bất kì đâu thì lúc đó ngươi sẽ được chuyển tống tức thời đến nơi này!”
“Cuối cùng cũng được thoát ra khỏi nơi quỷ quái này rồi.” A Diệt vui mừng, vừa nghĩ như vậy liền mơ hồ đầu óc. Chỉ thấy mụ già khẽ phất tay, lập tức cảnh tượng trước mặt không ngừng xoay chuyển, vài hơi thở sau hắn phát hiện bản thân mình đã đứng trước cái cửa hang nhỏ.
Nơi này còn có bộ trận pháp vây nhốt mà trước đó hắn đã bố trí, mà kì lạ thay trong bàn tay phải của hắn đang nắm lấy tiểu Điện Hồ! Rõ ràng khi bị kéo vào nơi ở của mụ già sắp chết kia, thì đầu hồ ly nhỏ này đã bị bỏ lại bên ngoài.
Sau đó hắn vừa bước đi lêи đỉиɦ núi vừa suy nghĩ, nhớ lại toàn bộ những gì vừa phát sinh, cứ như một giấc mơ vậy.
“Tấm lệnh bài đen bẩn thỉu thực sự nằm trong nạp giới, mà tu vi của ta cũng thực sự tăng lên nhiều, chuyện này không phải là mơ!”
Nhất thời hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn, trước mắt tu vi hắn bạo tăng thì nên vui, nhưng bị dây vào một kẻ tu ma đáng sợ lại không thấy vui nữa. Hắn đang nghĩ hiện giờ nếu vứt tấm lệnh bài đen đi thì có làm sao không, nhưng tốt nhất chưa nên manh động, đợi một thời gian nữa xem thế nào đã.
Đi được một lát thì hắn đã bắt gặp hai nữ tử kia, lúc này họ đã khôi phục thương thế và đang trở xuống núi tìm kiếm hắn. Mới rời đi tách khỏi song nữ này chừng nửa canh giờ, vậy mà hắn đã trải qua vô số chuyện, còn hai người kia thì vui mừng ra mặt vì trong tay hắn đã cầm theo đầu tiểu Điện Hồ.
“Diệt sư huynh quả là phi phàm, có thể bằng sức một mình bắt được tiểu gia hỏa này.” Mộ Phái Linh bế lấy tiểu Điện Hồ từ tay A Diệt, sau đó vui thích vuốt ve nó. Hồng Uyển cũng bất ngờ xen lẫn vui mừng không thôi, trước đó cô ta cho rằng họ Diệt có thể bám theo đầu hồ ly này, không để mất tung tích của nó là đã tốt lắm rồi, không ngờ hắn có thể tự mình bắt được.
“Xem ra Diệt sư đệ còn có nhiều thần thông mà hai tỷ muội ta chưa được chiêm ngưỡng, quả là người thâm tàng bất lộ, sư tỷ ta thực sự bội phục.” Nữ tử họ Hồng cam bái hạ phong cúi người ôm quyền với A Diệt.
Hắn vội giơ tay ngăn lại, sau đó khách sao: “Chỉ là vận dụng vài tiểu sảo sau đó may mắn mới bắt được tiểu gia hỏa này mà thôi, không có gì gọi là thâm tàng bất lộ cả, Hồng sư tỷ quá khen rồi.”
Mặc dù có được công lao lớn nhưng A Diệt vẫn như trước, không kiêu cùng khiêm tốn khiến hai nữ tử kia rất vừa ý, hảo cảm trong lòng đối với nam nhân này tăng thêm vài phần. Bọn họ trò chuyện, hỏi thăm thêm vài câu sau đó cùng nhau trở về.
Hồng Uyển lấy ra một viên ngọc châu, thứ này gọi là ‘linh thú châu’ có không gian chứa thú bên trong, đã được trưởng bối của cô ta chuẩn bị cho trước đó. Thu lấy tiểu Điện Hồ vào bên trong viên ngọc sau đó cất vào giới chỉ, ba người thản nhiên ngự khí bay trở về như thể vừa hoàn thành nhiệm vụ hái thảo dược, không bị một ai phát hiện ẩn tình cả.
Khi gần bay tới phạm vi nơi ở của đệ tử thì bọn họ nói lời tạm biệt rồi tách ra, ai về nhà nấy. Hồng Uyển nói rằng sau khi có được phần thưởng trong nhiệm vụ lần này, sẽ tới trực tiếp giao tận tay cho từng người, còn hứa với A Diệt rằng sẽ đưa hắn phần cao nhất. Dù cho hắn ta đã ngỏ ý từ chối nhưng vẫn bị cự tuyệt, nên bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Chốc lát sau hắn đã về tới ngọn núi mà hắn ở, đáp xuống thạch đài sau đó nhanh chóng đi về trang viện của mình. Vừa đi qua dãy hành lang dài thì bỗng nhiên có một giọng nói tinh ranh vang lên bên tai hắn!
“Tiểu tử kia mau đứng lại!”
A Diệt giật mình liền khựng lại bước chân, không phải hắn đứng lại làm theo lời giọng nói kia, mà vì hắn không hề cảm ứng được bất kì một tồn tại nào xung quanh đây!
Từ lần bị bốn tên nhóm Bạch Trình bất ngờ công kích, hắn đã luôn đề phòng dù cho ở bất kì đâu. Thần niệm luôn tỏa ra dò xét phạm vi xung quanh mình, vậy mà vừa rồi lại có một kẻ ở ngay gần mà bản thân hắn không hề hay biết!
Hắn chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt hướng tới phía thanh âm vừa phát ra, thì bất ngờ trông thấy kẻ vừa lên tiếng ra lệnh cho hắn: Chính là một bé gái chỉ chừng 9,10 tuổi!