Ngồi xếp bằng giữa trang viện, Diệt Chúng Sinh kiểm tra những vật phẩm đang lơ lửng trước mặt mình, để chuẩn bị cho một việc quan trọng.
Đã vài tháng trôi qua, kể từ khi hắn lạc vào bên trong nơi ở của mụ già quỷ dị, đáng sợ kia. Hiện tại tu vi của hắn đã đạt tới tầng 5 viên mãn, có thể tùy thời trùng kích lên tầng 6 bất cứ lúc nào. Những vật phẩm trước mắt hắn, là những loại đan dược, cùng dược liệu hắn đã chuẩn bị, giúp tăng xác suất thăng cấp thành công.
Bên cạnh hắn còn bày hai thứ cực kì chân quý, nếu có mặt tại hội đấu giá chắc chắn sẽ gây nên sóng gió lớn. Đó chính là linh thảo Dưỡng Nguyên Thối Thể dược, và ma hạch lục giai lôi thuộc tính!
Cây linh dược này hắn tính sau khi bản thân tiến cấp lên tầng 6 Luyện Nguyên cảnh, thì sẽ phục dụng. Vừa để củng cố vững chắc căn cơ tại tầng đó, vừa để tôi luyện thêm thân thể giúp nhục thân mạnh mẽ hơn nữa.
Còn khối ma hạch lục giai thì lúc này hắn chưa tìm ra cách để xử lí được, đơn giản vì nó quá chân quý. Chỉ cần để lộ chút phong thanh ra thôi, tiểu mệnh của hắn sẽ khó giữ. A Diệt tính cứ cất giấu khối ma hạch này, làm tiền vốn tối hậu của bản thân, đợi sau này khi bản thân đủ mạnh sẽ đem bán.
Há miệng bắt đầu phục dụng các loại đan dược, sau đó điều tức chuẩn bị quá trình trùng kích rào cản. A Diệt bất ngờ cười khổ, vì trông thấy hai viên kẹo đang nằm dưới đống dược liệu phụ trợ, bất giác hắn nhớ lại thời điểm vài tháng trước, khi chia tay vị tiểu sư tổ kia.
...........
“Ngươi... không lừa ta đấy chứ?” Ánh mắt hoài nghi của nữ hài, chằm chằm nhìn hắn.
A Diệt chém đinh chặt sắt: “Tất nhiên là không rồi, đệ tử nào dám lừa dối sư tổ, tất cả những lời mà từ nãy đến giờ đệ tử nói, đều là sự thật!”
eyJpdiI6InZ2YzBUZEpHb2RieEJRZzJZbkpFZXc9PSIsInZhbHVlIjoiQVJ0U09ZSXZPVEljeUoyVU04czExaElyUU5zRTdsZDFPVEw1OUdYYkNORW1UbGhwK0h6NUQwTmxFNFwvY3NlM2N6YXBDK0lIazVmdWp2RTVEbFJnRUdNSlZ1QmVuWCsxU2FWWEFpeUI2bldKWnRjYWdxMStlXC9FYms3NWZIQWZuSWhyQXJFR050TGdzYXR6ZzhMT1dkNko1K3NsUDA2SFVpSlNvVVhRRUVpSzQ5TVJkeDJienpOZ2xabTZsbmlnS0pcL0VuTXBrQVRRaHNCZExadUE3V0xWRm5MeXZtZEU2R0F6ZG50N2NsMWNcL21SaGU3XC9HMjNyWUZiXC9sV3c1d3EyMlBIWU5cLzlPbFY3NWJUMFk2cnhcL0ZRRGtENFFReGl0dFBuWFd1cWtyTVJGVHVBQVp1eU5tWnNiV215UzE2YmVQeDJGQ2F4VStPU1hDZ3RjMUhpNzNQSk5GOGJ2WTFDVER5N0VmREVKKysxSlZoMUl5MXU4Rlg0ejdjSVl2b0xVbkJaRjhLSStZWk5kOXBXV0FlR2luT01RWHJMc2VSTDF0ZWJ0WUxOcjhjd3c0YjFFbUg0cjlRTkJYZlhtcDVkRmN4V2ZyV1wvY3ZQcDlqZGRDTUxDU0t6T1ZhR3ZQeGk5S2FFR28zQ2tDSVNWSlVjZnlFd1MzYjg5bGl4ZlJ1aWp2alkxWmNBQTY0czVWZUwyWHJcL2tvMEh6NDJVSTRVZVVMME5hUXlKS2cxcnQxMzZzQlhUR0FNdjU1QVpRY0czUUJIMzJQcDc5cG40aDVUa01DalNOdlwvenFCUFFLMTBrSjJyZHl4WjJqYmFiOExaZHVxXC9BRW9saXVOR2VwZEFhVmpHSFhkOWdzek9TT00wSnpjV1M1ZnRUYWNHcjBSbHdcL3BlZHNMcVdBVVUzU2w0ZzlFcXFlWlVTTjBjOWZ1M0taWjJVcU9yVDVjWit1MHZmdmZLb0lqb1BtZE5cL3FZTnFTZzZSVlRGWStZNlBES2orWWF5SUZoMDZjdmozdFVYK3NIU0ZyYUdNZ1RZVUdUUFR4TGZzZnpKTnJ4MUVSYlFMVmhidWIxMFNLK3g4WE5OUVZKMzZIbWwwNmRQWWN5dTZ3UTNmYlBQN1NkWElpNloyXC9vckhEZ3pJVjFLXC9jVEVad3FpNkRvdVNINVUwbG4xY3o1S1pQd1RGSzNSdjdTb3lHRTRlTkhkXC9UbXBWNUZGV1dCMW5mN0IzSGR5ZkxpQ3hJd1hTVTBrS1NZY1hrQWt1WG1YYWVIaW9EYTUyNFFiQWpWTjlLRjhsQzBrTGR1eWtPMXlhS0huVmxkaDFHT1wvNjZkcWhDc01nSXRha2tGODRicnY3U0E1WW9tRDdoXC9IUVFBbFVVXC9YYWh4YWlpUitzRjhvdldFaDFJYmNXOXo3U2FtanBsUE5Vc1U1WSt0V1wvckdRVEFLNFpVV3NDMUJtWXVqRzRsZlE1QlBxN0hjdGE4OExoM1M5eURoNU9JcUZzaVZQQnBhZEI2dGtuM3R6bzlVb2N2NUtaRmdYXC9pVGE2QWRyWHJreStBeVlQTjVJNlpcL3V0ZmFzaEdtSldxRVNVSkkrZEsxOFpLalpWUGV3b09MQXI1bDd1S2doWmpManBLSWFVaWhFbVNaOStROHA4M1p4UTNmOURWeVppVkt2cFhGXC83Tm1OWGtrRWRPSDIxMW8rZndrT0hQQVBuRW9iMksxNEhrUDRXTmpMeGJBbzZcL2dDUSt3cDdGVGNoXC9lYjBrVGNJd0tjemc3R1U1bzgrNCtLMFkwWStiT3NSekZQUit6bUllXC91ejFyamgyOFNiTENSVEpuUGRvbFwvclRjQVp5TzhsWGE0cWc0N1ZqZjNpRmQ2OXorSGdURHl2UlZ0eEx0WFl2a09JdHhTT2dTN2JwVSs1RGFcLytZMDQ3UjZZK0ZlQ0d2WVBZeXpzYTRETlZiUlJ2bW1yT3lVVlpNcXJiTTlaWG9uYmpSNjJtS3V5QjNVRkdFNFlSdFloT3ladFwvakdPdzJiRUdpcTJKWGdPeXNKZG1HdU1EaTBQZHMzQlY4aDBUbkNaZCt4OU9YN01aVXcySG5MZFlhVWZpVDBWMnJ5VDA4N0RvSGh5QVBwTEM1YVFLR28wWDQzTVRhTEJsMHBXY3ZRUTFtWnFrcU00bzJkSnB6RU9zSFF6RUJHbEFpNFFhSzJVVDhRVEdEZ2s4S3lNalExSTM5SW9mVHBSd2RLV3U1d2UyNkZWWk05MmVqYkVycUF5SnNNV0hEMk1ZYjI2ZDRLSlI3eGRROFlyR0sxNlJ6S3JNejlUaENsclE2a2NNUXNaYVdISGVPM0tQN2tvbFVBTGdLREVYazBUZDdYNmdpRWRUQUdzdHFoYzNKZUFSaVlKcTdUekVUek5sbm1jR3Irem1KRThralYxZFlMcFwvdXo1ZlY2cUg2WkFcL3o3UUlmN0hDdUJcLzBJUUViZk5Cd1YrbzZoY3ROV0l4ME5RN0M4d0VnSWlnTm9lRzRXcVwvS1lmK1wvdnhJZ1JOWTJ2Rm01UVF1Zm9PWE9ubTNjK1puNFd3dkVTM09CZ1JPZXphdlA3VTJRbitqT2NvZ3RRdUVOUWdWZEpRVDFiVFQxMTF1Q2t2NUl6Q2hlK0M2ZHdUUnZGVTZaZkxjYm53OXhhWUJWSTdiZjdPRlhDZWQ1alY1OThMbnoyMVBpcmRcL1E5R3MwSEdGMmhZU2RmUVo1ME5hcXBqcU5tXC9MM1RMK3ZNQndvS2VVQXl3UXYzT2dhWTZkd1RySHhEQ2VyTms2eVA1WWRqS1VtOUdFZDVhdlJNMXNNdmhrRlwveFlVTFprTDFxdU1wK3ZxdlBIa0JjWmp2UHNjTFM5NFczOVRFalFsUmVGUmRsSVZuK1ZCSFpRPSIsIm1hYyI6ImU5ZWYyOGM2MmFjNDNjOTlmY2E2ODAzODZhNWEwM2MwZWExZWZjNmE4ZmZmNGJiZjQ4Y2Q4ZTY3YjRlMTI4NjQifQ==
eyJpdiI6InJxVGJHaFVkT2FqOXdXWHRmSXhaUWc9PSIsInZhbHVlIjoiN1I4eFB0Y0U5VDhoakF5R2IwNW9GdTFweGN2cm4zMVhEZHBwWURmZG1uTFNhb1hRakdQSEFwMEpHalBleDBOaEVXaEdJdU81ZDVkVzlVaE8xcHY1Yk5IRDFmMk53Z0syS1pxdEJObkE2d0E9IiwibWFjIjoiYWJjZjMxMjQ5ZTNmNGUzMTVkMTM1MzkwYjE1ZWYzNDI1YWM4NGQ4ZDZlNTgzOTM5MjljMzQxNGVkMDkwZWUwMSJ9
Chỉ thấy nàng ta lấy từ nạp giới ra một cái bình sứ nhỏ, sau đó dốc ngược lại, đổ ra bàn tay hai viên kẹo, rồi giơ ra trước mặt hắn. “Cho ngươi đấy mau nhận lấy đi, không cần cảm ơn đâu.”
Hắn đứng hình, sau chốc lát mới hồi phục lại rồi chậm rãi đưa tay nhận lấy hai viên kẹo đó, nụ cười méo xệch trên môi. “Đây mà là bảo vật sao? Rõ ràng là mấy viên kẹo tầm thường, có bán tràn lan tại vùng lân cận nhà bếp của tông!” Họ Diệt không ngừng chửi rủa trong lòng, hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười nói lời cảm tạ.
Trông thấy ánh mắt kì dị của đối phương, rồi nhìn về phía mình với vẻ miễn cưỡng.Thanh Loan liền đề phòng, giấu bình đựng kẹo ra phía sau, mở miệng răn dạy: “Hai viên là nhiều rồi, đừng hòng có thêm viên nào nữa, ta còn để ăn không cho ngươi nhiều hơn được đâu!”
Họ Diệt cười khổ muốn nói gì lại thôi, mặt méo xệch đứng im tại chỗ. Nữ hài thấy vậy lại sợ hắn đòi thêm kẹo, liền nói lời tạm biệt rồi xoay người rời đi rất nhanh. Giờ đây nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, bản thân hắn không biết nên khóc hay nên cười nữa.
..............
Vào một ngày đẹp trời, trên đỉnh ngọn núi cao, là nơi rèn luyện của những đệ tử có thân phận cao quý nhất, có hai thân ảnh đang đứng tại nơi đây. Một nam nhân anh tuấn, gương mặt góc cạnh tinh xảo, phong phạm cao quý. Cùng một nữ tử xinh đẹp như hoa, dung nhan diễm lệ, thân thể mềm mại lộ ra những đường cong mê người, hấp dẫn ánh mắt đến khó tin.
Vị nam tử mỉm cười ôm quyền, rồi lên tiếng: “Chúc mừng Liễu sư muội đã thành công thăng tiến tới tầng 7 Luyện Nguyên cảnh.”
“Tại kì khảo hạch, ta nhớ sư muội còn chưa đạt tới tu vi tầng 6 viên mãn, vậy mà chưa đầy ba năm đã có thể vượt qua được rào cản lớn nhất tại cảnh giới này, để đặt chân lên tầng 7!”
Nữ tử tuyệt diễm này chính là Liễu Băng Nghi, trông bộ dáng cô không khác gì so với hồi ở kì khảo hạch, vẫn xinh đẹp tuyệt trần như vậy. Cô ta chắp tay với nam nhân trước mặt rồi đáp lời:
“Đa tạ lời chúc của Bạch sư huynh, nhưng sư huynh đã quá khen rồi. Không phải hiện tại huynh cũng đã tăng tiến tới tầng 8 rồi sao.”
“Haha, làm gì có tầng cấp nào vượt qua khó như từ tầng 6 lên 7 cơ chứ, năm xưa ta đã phải tốn hơn 3 năm mới có thể vượt qua được cái rào cản lớn này đó.” Bạch Trình từ tốn đáp lời, sâu trong ánh mắt khó giấu nổi sự ham muốn trước dung nhan tú lệ của đối phương.
Thiên tư của Liễu Băng Nghi quả thực hết sức kinh người, hầu như mọi phương diện trên con đường tu luyện đều tăng tiến rất nhanh. Cô ta rất được lòng các vị trưởng lão trong tông, hiện giờ được xem là mầm tiên đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm!
Gần 18 tuổi đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 7, với tư chất tuyệt hảo cùng vô số tài nguyên chân quý của tông môn bồi dưỡng, khả năng cao chừng 20, 21 tuổi là cô ta có thể đạt tới Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong. Khi đó bỏ ra vài năm để củng cố vững chắc tu vi cùng bồi dưỡng tốt thân thể, sau đó có thể nắm chắc đột phá tới Hiển Hóa cảnh!
Dưới 30 tuổi mà có thể đạt tới Hiển Hóa cảnh, số lượng cực kì thưa thớt. Còn từ 25 tuổi đổ xuống mà đã có thành tựu bậc đó, thì như phượng mao lân giáp. Cho dù ở trong tông phái đỉnh tiêm, những người đó cũng được coi là tuyệt thế thiên kiêu, số lượng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dạo gần đây sau khi tăng tiến tu vi thành công, Liễu Băng Nghi luôn lui tới nơi này để rèn luyện, củng cố tu vi. Nhưng cô ta không ngờ bị Bạch Trình phát hiện, từ đó hôm nào hắn cũng tới trò chuyện, lấy lòng cô, điều này khiến thiếu nữ lạnh nhạt kia đau đầu không thôi.
Cùng thời điểm đó tại ngoại biên sơn mạch, dưới một cánh rừng rộng lớn vô danh, có thân ảnh một người thanh niên đang tản bộ. Người này không ai khác chính là A Diệt, gần đây hắn tiếp nhận một nhiệm vụ săn thú tại khu vực này, vừa để kiếm thêm điểm cống hiến vừa để ra ngoài tôi luyện bản thân.
Đã qua nửa năm kể từ khi hắn đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 6, tức hắn đã nhập tông được gần 3 năm. Hiện tại cơ hồ tất cả ma thú nhị giai, đủ mọi giống loài, đều không còn là đối thủ của hắn. Kể cả gặp phải ma thú nhị giai đỉnh phong, hắn vẫn đủ sức diệt sát mà không tốn quá nhiều tâm cơ.
Trình độ đao pháp của hắn có thể coi là thượng thừa trong đám đồng lứa hiện nay, có thể xuất tùy bất ý, xem đao như chính cánh tay của mình. Pháp trận cũng đã tăng tiến thêm, cho hắn đủ thời gian bày trận, thì diệt sát cả đám ma thú tam giai cũng không thành vấn đề.
Công pháp chủ tu U Mộc Đằng quyết đã đạt tới tầng 3, nguyên lực có đủ cả ba nội tại, và sở hữu hai nguyên thuật. Nguyên kỹ duy nhất là Phi Kiếm quyết gần luyện đến đại thành, hiện tại đã tạo ra được 9 thanh phi kiếm với uy lực được nâng lên rất lớn.
Trên cổ hắn hiện giờ có đeo thêm một chiếc dây truyền, được chế tác từ vật liệu rất đặc thù, có khả năng che đậy đi tu vi thực sự của người đeo. Nửa năm trước hắn đã phải tiêu tốn một lượng nguyên thạch không nhỏ, để mua lại thứ này từ tay một gã đồng môn. Hiện giờ nếu dò xét qua, sẽ chỉ nhận thấy hắn vẫn còn mang tu vi tầng 5 mà thôi.
Điều này để tránh xảy ra những sự nghi ngờ không đáng có, nếu để người khác phát hiện ra một kẻ có tư chất kém như hắn, mà tăng tiến tu vi nhanh như vậy thì rất nguy hiểm. Hơn phân nửa người ta sẽ nghĩ ngay tới chuyện hắn từng chiếm được đại cơ duyên, trên người sẽ có bảo vật giúp tăng tiến tu vi cực nhanh.
Bản thân A Diệt đang vui vẻ, vì hiện tại hắn không còn thuộc nhóm đệ tử có tu vi kém nhất trong nội môn nữa.
Sau khi nhập tông qua hơn một năm thì tất cả các đệ tử có tu vi tầng 4, đều đã tăng tiến lên được tầng 5, nhờ vào Bách Linh đan cùng nhiều tài nguyên khác. Đến thời điểm hiện giờ, mới chừng phân nửa số đệ tử có tu vi tầng 5 đạt tới tầng 6, vẫn còn số lượng không nhỏ đệ tử có tu vi tầng 5 tại nội môn.
“Trước hết nên kiếm một vùng đất đẹp để bố trí đại trận đã, đám chuột nhắt ngày càng xuất hiện nhiều hơn rồi!”
Diệt Chúng Sinh lẩm bẩm, vì dạo gần đây hắn đã phát hiện ra khá nhiều đệ tử ngoại môn bám theo hắn, chú ý tới hành tung của hắn, với vẻ mặt bất thiện. Đã gần hai năm đám người tham lam đó không xuất thủ thêm lần nào nữa rồi, lần này cử đông người theo dõi hắn như vậy, chắc chắn chuẩn bị tung một đòn thật mạnh đây.