Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Sáng nay ta bước chân trái ra khỏi cửa trước hay sao, mà cả ngày gặp toàn thứ âm binh quỷ quái không vậy?”

Đám người xương bắt đầu kéo dây cung, rồi đồng loạt bắn ra những mũi tên như được chế tác từ xương, phóng thẳng hướng họ Diệt. Hắn tức thì điều động tấm Thiết Mộc thuẫn hóa lớn rồi che chắn trước người, đỡ được toàn bộ phi tiễn công kích tới. Sau đó hắn phản công, ngón tay khẽ vẩy, chỉ huy Trường Băng kiếm chém tới những bộ hài cốt kia.

“Lạch cạch.” Luồng lam quang lướt tới đâu là nơi đó có vô số khúc xương rơi xuống, thoáng chốc chỉ có hai tên người xương ở sau cùng có thể chạy đi, đám còn lại đều đã trở thành những khúc xương.

A Diệt tới gần quan sát thì phát hiện những đống xương này đều đã mất đi năng lượng, trở lại thành đống hài cốt thực sự. Hắn thu lấy tiểu hồ ly về tay, rồi bước đi khá nhanh đuổi theo hai tên người xương còn lại. Qua những đòn công kích lúc nãy thì hắn nhìn ra được thực lực đám này, chỉ ngang với Luyện Nguyên cảnh tầng 2, 3 mà thôi.

 

 

Hai gã người xương vừa lùi lại vừa bắn tên, mười tiễn trúng một, nhưng đều bị tấm thuẫn trước người A Diệt chặn lại. Sau cùng khi đã bắn sạch mũi tên trên người, một kẻ quay sang giật lấy cánh tay của tên bên cạnh, rồi quăng tới phía nhân loại trước mắt. Cánh tay xương khô như cái bumerang xoay vòng giữa không trung, sau đó rơi xuống trước mặt họ Diệt.

Lúc này tên bị mất một cánh tay đã tức giận liền quay sang đại chiến với tên còn lại, hai kẻ kia đang đánh lộn thì một vệt lam quang lóe qua, biến bọn chúng thành hai đống hài cốt. A Diệt khó hiểu nhìn mấy bãi xương này, rồi tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước. “Tại sao đám vô tri như vậy lại tồn tại ở đây nhỉ? Rốt cuộc nơi này là đâu?”

Sau thời gian nửa nén nhang, A Diệt đã đi được một chặng đường tương đối dài, hắn đã chạm trán không ít thi quỷ cùng người xương, và đã diệt sát tất cả. Những tên thi quỷ còn có chút nguy hiểm, chứ đám hài cốt bắn tên thì không có chút tính khiêu chiến nào, hiện tại hắn dường như đã đi tới cuối của cái hang rộng lớn này.

 

 

eyJpdiI6IjE2TlI5b0lUYlwvMzVpMkNNWWozYWpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InB1bnhvKzAxK0ZjODMzTHo1cHZ6TFwvXC9TT2xsR05PMTQwYWZ5NlhWbnJXaFRpaklcL1NXSUZDQThEYmxFT2FXZ2dZYzdGdlg5RHJjc2tkclZXUFdLYnh3S1Z1b05rSndBeHJ0N3BXcHpsa012blVEbGpUZG5YV3gxYXZmYTYrK1lSRVRQK0NtT3o1XC9uVnJZRDFkNU9xVDl4K3BwVUd5dFk2UWswVnVkSnlSYytzQ1lnWlhLT09HSUUrVTExWHZYZ0w5cHNOTkJ4bDVKMVBRcHgydGRqU2tsWWZLbDlINXNEOWQrakJhRmNOcGlYazFEaE5GaGJ0dXBjS25kVjBPRUpDZ21vemYzRDlPbU4zczlKSEFCdklodnZobEVzcmdSRjMwMkV1bDNhOVh2ZWROZHFiUVIzWitnYmZ3M29INXpvSDJlY2tseWJPRXdqNjhJSk93UGsrdkhQeE5nUGxYME9Gdkc0K2l3UnhRdmI4aGhYZ1lFR3ZOQVJ5eVd0emRyT202MEt0ZWpwS3Fia3hjQ2lsXC9GRVhlOTlGRlU1eFZyZDVxeXlBV1JRVmUyNnVjKzNuTTZmb2hiRFhjTXJJdFBQOXVDXC9hVGwxN2QrRG1Mc0FyaTAyNFk0ekdGWVVabnRROVQ4emxWdWpOZXhqbXBjTGY2cnJMNTFwd1dPVDk2NEdJRjRQTVhKcWpkUE01MWxEOW1IenZnODZxWDlMam1yODZnUDhtTHRoQUxMeFVGYlBYZlBZSjJKWktBWnBRV3MwMDVXNlRWeld6MnFZdlF1ZDFWMWRDMlZaQ3pcL2ZjU1VIUEJuM3o4eEJRWlwvK2RuTW1DdG1pb3BTd0VZcm1qSnFNb3JYbTN5OHJZTFBvelNcL2g2OGtPS3JZaEtJZnhIVG41eVFtdlZcLzVQQlZrSGNIWGUzMTU3UWhYZEpDczloSHBpY2Y3RnlhRVFBQytveCszMzZpT282MFluSk9DdWNcL3RqZ0dxbHZOQjN1XC8rSEx5NUQ0MWhPenk4RTUwUnhENjdzQUpkemgzS2xuU3NQQ0hKdFgxekUrZ1NyOCsxRHNEVFBtbFRlYkFrMWwxc0ZIZDU1K29ZY214Y0VaU3AxUG01TG1cL1o4MUdsS3c4ZXJsSUFZa0UxcHRhb1FqRFByK0FZVlM4UWJNaEN2K0gwdEhQeGt2T0pER214MnB0TWVLUnZtMG56WVozMFlQczZPM3ppZFE2bWI0S2J0TGppWWo1QU9BT0JuZlNRb3JQWkZmSDlWMXRrM0NjWDd0MWhaeW1OM3ZRbm9zckx4Z1lEYVp2VGl3SnNTVlRrZUl6b0FKQmpJMUNZS0NMMytwcVwvTk0xM29zWG91c0NXNmNtMWk5K2hmZjZQVytYRm1Pc3VHU2hkMktsVU9wc2NcL2pBbmVHVEtzK1pqdE1ZSVREMGNhYWZZT2FNdDJoMlU3WnFIMENHWkJRYWhiS1dvR0pvUEVaakU1YnpMbXlFVGNoK1ZkQkt6UXBWb0FidmJxZEp2S0tNQ2dyT3Q4YzJwMitmb0ZtcDdaa2l3dUh3cHBkVU5VZFhTWVVBbU5RcE9CNkNxaUNaam1uYlwvZnRERlN6S2VFVDhoQ2F0NGRGeisxNEVmeFBCQjluQ0dSYk52bFJjeDlhVW1oYk94TzRJdUFDSXJBZDZZeUFIbDAxT0NKWEVJV2NEa1BtYVFZaHhKZUo2MjdDOU5BXC9VVGp0N1htUzluNk1cL3NLTHdpZkJvbnJaNG0zWEVzOXNVUnA4TFRXTlpSeUxHT1BValR1XC90Tm5LYndaVnJHS1JKblNYWGxMdE1ZZ09BTjZqYmN1bDVhSUwxSGJmdXp6TkJhdlZFeHlZKzlHTVlaeExoc2Frc0toalwvVTRTR2NSMHFJT1RySnlscWc3blowTVwvZWgxdmttOFFLcjB0ZmhyVVV2OTM4aWpHeVdxZlZkMmNBaXhGakx1cEpweG5WRCtVbk5TUVhnMDYyeGFXNDVVajRzYzkwRGpLNG5wQXpFWHhFSlIwRDlKbGRxWmtLNVpoanhsWUtCcDlqU1dMeDZMdGs2eVFQakp1bUVDZW5pTis5SjF4T1o2Vk1hYTd0QlwvUklPdHV5cmJoZERoRU81SVpNRFM4TTUxMVVEeFdqeThQY1p5UlJTQXpmR1VYcGtmWGZ2aGNjcmM5ckExSnFDeEdhYzd1a2RBWTNObGdGdythdHZpU3lrODdWUU1ncml4YldaUjZ6Sm5XXC9PME9LZDZpTlBobFcra2tWNXAzQ3F4N09LOXpDdmZcL08ralc1YXFSbDBuWktKRUFobU5ZVHYwcktrWkNWbjBJcHk3T3hDbU9YbEFUZlkrY0Q4Q2dQdEswaXkyYkkzY0hCNTBRT3RPdDBaQnZINXN6MHlDd0JlVUpWOE83OWREY1JcL1NGNmZCRFlKSlJHc3hPXC9QOWZ2K2NOVUxNUXBPV0JjWnYycXc1UWZJeXJZRDcwTDZvVXcyaTlYbnU0VVNsVE96dGVJUE9vRWdVbHVCMjVyYW51Y29PbXR2eUV2YUd4c3dNcUMwUjlicm9vT21FbStrNkRtaE5RS2pOWE9WcWdZcWFjME1ldUlcL1k1MmZBZWJjWGNkVmpsMXhxOGZTVXhrU2RhM2VDWDNLbDFuaHg1NDlsTHF3dGNBbHUydmpXV0p0SzFGWk1LenNWVjBYSk4wY3p4aDJmU01ZTVYraFwvZGpuNnNGS2FuREs3c3l0dmxqMUU5QzBhbSIsIm1hYyI6IjI5MDIwOGExNzdjZGU2MDhiNGY5ODYzOWRlYzc0MWUzYWMwNGYxNGVlMzY5MmZiM2JkMDJmMTMzMmEyOTA5YzYifQ==
eyJpdiI6Imtjd0FZdnZHdWd3VHJBT3ZJRVBCcGc9PSIsInZhbHVlIjoiS2xQXC9iaDBcL1Q3amRLRkY1UXpkZ2ZOMTkzRE5LMFo5akwyXC9qa1BmSUdxOU5UN0RGeGVaK3pER0tOUUsyOVAwSWJWalU0U1VhUkk2cjFaWWVwVFJyOEZxU0NPVmtBSVhmQmh0YlduOURYbWM9IiwibWFjIjoiYTIxMzg4NzJhMmZhY2M5YTMwOTdhNDZjNWY1ODA0ZmFjZTE5YjA1NDMxZmVjMmM3ODZlNWQwY2EwZDQzNjUyMyJ9
Đôi mắt đảo qua một lượt, hắn giật mình phát hiện tại trung tâm hang động, trên một tảng đá to có một bà lão già nua đang ngồi đó, mỉm cười nhìn hắn. Vừa đối diện ánh mắt của lão bà này khiến toàn thân A Diệt không rét mà run, sau đó sống lưng có cảm giác lạnh buốt. Một cảm giác sợ hãi khó tả nổi lên trong lòng, bản năng mách bảo bà ta cực kì nguy hiểm!

Hắn vội đưa mắt đi không nhìn vào mắt của đối phương nữa, lúc này hắn mới để ý tới thân thể cùng chỗ ngồi của mụ ta. Bà lão da thịt nhăn nheo tới cực điểm, bộ dáng gần đất xa trời, y phục cũ kĩ và rách rưới bẩn thỉu, không biết bao năm chưa thay rồi. Hai cánh tay và chân đều gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, móng tay bẩn thỉu dài mấy thước rồi cong queo lại.

Có một điều đáng sợ là tại cổ tay và cổ chân của bà ta đều bị còng sắt bao bọc, trên mỗi còng sắt đều có một sợi xích lớn nối xuống tảng đá bên dưới, trông như có ai đó đã trói buộc bà ta ở nơi đây vậy. Trông thấy cảnh này, Diệt Chúng Sinh càng cảm thấy bà ta đáng sợ hơn, thần niệm không ngừng dò xét phía sau xem có lối thoát nào không.

Cái đầu bà lão với mái tóc bạc xõa xuống bù xù bẩn thỉu, đang dần ngẩng cao hơn, ánh mắt hình thoi đáng sợ quét qua quét lại trên thân ảnh A Diệt khiến hắn run rẩy. Khi bà ta quan sát kĩ càng hắn, họ Diệt cảm thấy mọi thứ trong người mình như phơi bày ra hết trước mắt đối phương, tất cả bí mật của bản thân đối phương đều đã trông thấy hết, không sót một thứ gì!

Khóe miệng bà lão nhếch lên cười, khiến phần má lại càng nhăn nheo hơn, A Diệt có cảm giác bà ta nhìn mình như đang nhìn một món đồ quý vậy!

“Quả là một thân thể không tệ, không ngờ nhân loại tại nhân giới này có thể sinh ra một kẻ sở hữu Dị ma mạch!”

Nghe lời nói này của bà ta khiến hắn chẳng hiểu gì, nhưng cũng mơ hồ đoán ra được đại khái rằng cơ thể hắn hữu ích cho đám ma tu. Đầu óc hắn xoay chuyển một hồi, suy tính đủ thứ, sau đó ôm quyền cung kính lên tiếng:

“Vãn bối vô tình mạo phạm, mong tiền bối lượng thứ bỏ qua cho, không biết vãn bối có thể rời đi được chưa?”

Lão bà cười hắc hắc thâm ý hỏi: “Ngươi tìm được đường để ra khỏi nơi đây sao?”

A Diệt sắc mặt khó coi, đúng thật hắn không thể tìm thấy bất kì lối ra nào, cái thông đạo đã đưa hắn vào đây giờ cũng chẳng còn, nơi đây đã bị vây kín bởi bốn bức tường đá. Hắn liếc mắt nhìn tới lão bà, rồi nói: “Thiết nghĩ tiền bối biết cách để vãn bối có thể ra được khỏi nơi này đi.”

“Hắc hắc, ta có cách, nhưng tại sao phải nói cho tiểu tử ngươi?” Lão bà cười quỷ dị đáp lời hắn.

Nghe vậy A Diệt có chút phấn chấn, hắn còn đang sợ nơi này có vào nhưng không có ra đây. Đôi mắt hướng lên nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt của lão bà lại khiến hắn rùng mình, sau đó nhanh chóng đảo mắt đi hướng khác, thân thể không tự chủ lùi sát đến vách tường sau lưng.

Vẫn cái ánh mắt nhìn ngắm hắn như nhìn một món bảo bối ấy, hắn có thể nhận ra, trong mắt bà ta hắn không phải là một người sống, mà là một thứ đồ vật quý hiếm! Nghĩ thôi đã cảm thấy rùng mình, nhưng hiện giờ hắn không có đường nào để chạy, nếu ở bên ngoài thì hắn đã dùng hết sức bình sinh mà chuồn rồi.

Lão bà thu liễm nụ cười lại, sau đó nghiêm túc lên tiếng: “Thôi không dọa tiểu tử ngươi nữa, hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu là:

Ngươi có nguyện trở thành người tu ma không?!”

Nghe vậy hắn ta cả kinh, trái tim như co thắt lại vì không tin nổi vào lời đề nghị này, nhất thời trong đầu óc hắn nghĩ loạn, quay cuồng một hồi mới bình tĩnh trở lại được. Hít sâu một hơi, sau đó ôm quyền đáp:

“Đa tạ tiền bối đã quan tâm nhưng hiện giờ vãn bối đã là một nguyên sĩ, tư chất vãn bối thấp kém không muốn phân tâm trên nhiều phương diện khác. Hơn nữa... tại Phần Quốc này rất căm ghét ma tu, nếu phát hiện kẻ nào tu luyện ma công sẽ bị nguyên sĩ toàn Quốc truy sát!”

“Vậy là tiểu tử ngươi không đồng ý?” Bà ta cười như không phải cười hỏi lại.

“Vãn bối ngu dốt... tư chất thấp kém, sợ sẽ khiến tiền bối thất vọng, mong tiền bối lượng thứ...”

Bà ta lắc đầu: “Ngu dốt thì ta không rõ, nhưng tư chất ngươi thấp kém, chỉ thể hiện ra khi tu luyện theo con đường của nguyên sĩ thông thường thôi. Thân thể ngươi phi thường phù hợp cho tu ma, nếu theo con đường này nhất định sẽ gặt hái được thành tựu lớn!”

A Diệt còn đang không biết đáp lời như nào cho phải, thì lão bà tiếp tục nói: “Có thể ngươi chưa nghe nói về ‘ma mạch’, đó giống như nguyên mạch nhưng chuyên dành cho ma đạo, chủ tu ma lực chứ không phải nguyên lực. Trong người ngươi có Dị ma mạch, một loại ma mạch tương đối cao, chỉ là ẩn quá sâu trong từng tế bào nên rất khó phát hiện ra mà thôi!”

“Gia cảnh vãn bối không liên quan chút nào tới ma đạo, phụ mẫu chỉ là phàm nhân, làm sao có thể sở hữu ma mạch cao giai trong người được chứ?” A Diệt đặt câu hỏi, hắn cảm thấy bà lão này đang dụ dỗ hắn trở thành con rối của bà ta.

“Nó cũng giống như nguyên mạch cao giai vậy, thường là bẩm sinh chứ không phải di truyền. Nhưng trường hợp của ngươi nói thật đúng là cực kì hiếm, ở nhân giới mà phàm nhân lại có thể sinh ra kẻ có tư chất tu ma cao tới vậy.” Bà ta cảm thán, rồi tiếp tục giảng giải.

“Ngươi có biết tại sao nguyên mạch của ngươi lại thấp kém đến đáng thương như vậy không? Bởi vì đã bị Dị ma mạch phá hủy từ thời mới lọt lòng đó, trong cùng một cơ thể không được phép tồn tại hai loại mạch nguyên và ma! Vì vậy mạch bên nào mạnh hơn sẽ áp đảo rồi phá hủy mạch còn lại.”

Theo lời giải thích của bà ta, thì ma mạch trong người hắn cao cấp hơn nguyên mạch nhiều, nên khi hắn mới sinh đã phá bỏ nguyên mạch đi, khiến nó trở thành Nhân nguyên mạch hạ phẩm phi thường kém. Sau đó không hiểu lí do gì mà ma mạch của hắn lại ẩn giấu thật sâu, từ đó người khác chỉ thấy hắn là một kẻ sở hữu nguyên mạch cực kì tồi tệ mà thôi.

Bà lão nói rằng có thể giúp thức tỉnh ma mạch trong người hắn, để ma mạch và nguyên mạch cùng tồn tại song song. Sau đó truyền cách thức cùng tâm đắc tu ma cho hắn, giúp hắn tiến bước được xa hơn trên con đường tu hành!

A Diệt tuy biết bà già này sẽ không thực sự có lòng tốt như vậy, nhưng nghe những lời nói đó cũng có chút động tâm. Dù sao theo lời bà ta nói thì nếu hắn tu ma, tu vi sẽ thăng tiến nhanh hơn bình thường nhiều, vì bên ma đạo hắn sở hữu một loại ma mạch tương đối cao giai.

Ads
';
Advertisement