Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Con ngươi co rút, không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mặt, sắc mặt hoang mang, miệng bất giác lẩm bẩm: “Thứ đó là quỷ thật sự sao?”

Đôi tay nắm chặt lấy thanh chiến đao, nguyên phù vẫn kẹp giữa hai ngón tay, hắn cố lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm con quỷ trước mặt.

Tuy ở Phần Quốc gần như không có ma sĩ, nhưng đọc các loại điển tịch thì A Diệt biết tại nhiều cường Quốc khác không phải không có. Nguyên sĩ tu ma công hay quỷ công không ít, nguyên lực hắc ám, có thần thông tạo ra ma đầu hay quỷ quái. Nhưng thực chất họ vẫn là nguyên sĩ theo ma quỷ đạo mà thôi, còn kẻ trước mắt hắn là quỷ thực sự, không phải con người!

Thân hình hắn như một người trưởng thành, nhưng da thịt có màu nâu đen, nhiều nơi thối rữa, y phục rách rưới không thôi. Khuôn mặt trông hết sức đáng sợ, hàm răng sắc nhọn, cả móng tay móng chân cũng vậy. Tóc tai bù xù, đôi con ngươi đỏ ké, chứa đầy tia máu, miệng luôn có thanh âm gầm gừ phát ra.

 

 

Cảm nhận cái khí tức ghê rợn mà quỷ dị từ thân ảnh trước mặt phát tán ra, khiến A Diệt càng cảm thấy lo sợ hơn. Thứ khí tức đó không phải là nguyên lực, nhưng lại cùng một dạng tương đương như nguyên lực, có thể là sức mạnh của riêng loại thi quỷ này.

Bỗng nhiên đầu thi quỷ đang đứng im tại chỗ chợt động, vị trí của nó cánh A Diệt chừng 15 trượng vậy mà chỉ trong nháy mắt đã phóng tới gần! Họ Diệt giật bắn mình, tay vung mạnh một cái, ném ra một tấm nguyên phù đã được tích tụ nguyên lực từ trước.

Loạn Trảm phù, cấp Luyện Nguyên cực hạn. Ngay khi vừa chạm tới da thịt thi quỷ liền bạo phát uy năng, tạo ra vô số nhát chém oanh kích loạn xạ trên thân thể đó. Một đống huyết nhục thối rữa rơi xuống, đầu, chân tay, thân thể đều bị chém thành từng khúc nhỏ. A Diệt cảm thấy nơi đây không thể ở lâu, nhưng nhất thời không biết nên đi đâu tìm lối ra.

 

 

eyJpdiI6Ik1VaEVqM2t0eDB3SXZHUlwvSE1MTXFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpvVUNJcHpWODZNUDNOTVRWSkhDanZ5ZElWY1FrWUlFYytTc29TOU14cjJickxSdkp4OEJYOHUzVHB5RDdKNUllN21VWUExMUIxQWIxSjRxUzVtd2cyZW1zcTdXZGJCTGNwT2J0NWxIQURCVkVzZW5kRHN4d0lEdHo2Mkg4XC8xbHo1MlIwbmd0b1BRTXlTZloxYmlWbzJHNzg1MkxuWW53TXN1elNnOVUwWDhSR2JPa3hcL2E3dmxVVFM0MEpEb0N2V0EyNCtlcjZ2K1BXanUzOUZNbTVMdURnZVpoYkVSWCtYbmV2eDExalBsU2xJNm03c09QRFFoY2ZENVkwTTErdE9EdFZ1RXA2RTZqRXdsQ2R0clVva0Q1N3ZqZVpldlRLTmp3TDV0V0tzTzkyb1BHVFBTYVcxNUYzNTUyaVdyMlVPUkpUOVpvenhRTXJWdUJHRXlBRFF0N3RVdTR5RmFFVFY4WG1RMnlyMTB1S3NkcjZWQTUrWTdUQWJEeUlyeFZEUUhRSWtsZkhqZVd3V284VHJuUkpNMEVVd0RnUmg0WDN3U1V6ajJCOHYrU0MySHNRNWYzMG5QamxESUQyUWI4QVdDSUVMWlFOdjFmREY4VlJKSGVZT2t4dFcwdzZNN1RIcWplcmd4VEZjXC9wOEtnYURCTElmcDRWSUpBcnBrK2JuXC9CcFRLSGdCS1B0OG51cTRoVFlsZWdjRExjeUNFTmZzQkdRNFZXc1hNYkJxZnhHeUJkWEZxYlAxemNPQnBrQndkeUxcL3ZXMTRMQnJJOUFqQSt3blBkMUpYUkhYcU44RnpONXo5Q0JIXC9NOHR6N3R3dUZPaW9ieVYrcVFoNW1FSkdsbSs5NzAwMW1oYStXNWczV1Z5VHJnc3g0eWxFN1oyYmQ1QllhSllMZlhUbnVqS1p4VXQrTytub2ZZb3Q5MjQ2bHY3aUlQNFE3V2ZnN2xvNlwvaFB3bVVSQ2tkUHNmbFhWSVpLNllPN1ZIMTd0aFRcL0xGWmZPOWVIREYwdU5WTGNiZE9ocWJUcWFsZW9rN1NvR0Y5RVEwbnh0K1gzZE5Jd2V0U3RIcWpCWEkwa1pNd3RvV0pqdjRzcEFQc1wvcjhwWFVnYXRVcDV1UFgwOWRvbzFHTzZ6bzdCZER1RDJvbkx4TmtXWnhBZ3cwQ1pLKzZHRFZ3VjZKcDZIUGpUOFhSVFJDVjVQMElESXFHYU1pa0NTR0JCRzRQQ1B6enJ2NTdWODl5d01oRlhYWEN2MlpLWFlWK2wzME9BTE1HR3d4RGlcL0JEWHRoRVhsSEVHaU1BQXZXYTc2bWp2djNKSjl3RjZyakQ2dkI1eDQ3RGFvWmJHaXE3TGx4KzBpUHowd1k3cE9hVDZrSVcwNE5SMjBTSno1Z1FhTHhLdXJYcTdtV1lvdVRET3BEcXRPRVl0eTF3alRFT3k4TjZnTVA2UnkyVFQ2ZVhyZ05iOFFGT2dqS2tITUM5dWNUR28yU1pNZnRISnpiY2dTMlhsVGQ0U1pxVHlUZFZiQ1gyWU42c2czQ2lNOHRtbUZ4K1d6VGZuVUVuN3BVWHFESkxZR3J1N2pLbXh6VG96N3cyblVCVHdVQ2l5Ym1tVld4WldGamN0QzQ5dDFYK1d1T1A3WUNHdDByYktnRGU0cFJ2c3ZsU2hSMXZPR1FtZ3l4c3hpXC9MTVl2QTFZUFlWTzFpekZkOTROcmpablk3OURzdUo1UHdwTDMySHgrcTFLTzVsRWp5bUQzZTY3TEd2ZHpXdUloUGFRVGhjR0NFWEdXRGJPdnJOd2dkUlwvS3JQUndoVHFSU096Y3Ntb3FYK2Y5alVMamI2NXJ3Nm1mMWhvclwvYXhTdHBuaExlbnBlK0ptRTgwSk94c3FWMGs2aXgyQnBBbGM3S1o4bkFFeTdpb1k4czdUQlRsU05GS0hlRDliZ29Jc3llZGVIaFcrMWFlZjk0bWRGQzhtOHYyc3dzellBXC9ZNnl4emhlYWNSRzBXRzYzbVFiaEtuZjBsTlwvTjJaWlZubCtNaFdwUThRd2FDRHlRK1ZoajNVRERzRzdIZEl2ZFpiS24wdkVHdWxlSllzeFl5VUREU0N4SDBxcWRUUkJTc0dcL1JORGs2aUxpZXlqVTh4dFM4Y2J4QXVIaHFJeVwvYU1tamQ1dXhPSitTVE1FUG85a1wvZm5nNUQyWmZNZEhscytmUng5SXpYdzUyczM2eG1Ia1Y1bmRsM3lzK2xMUzB6cllrU25UMWhDZ1owMlwvTWNjeGFTVGxNMUtpeEtXRzYwUjQza0hKbVA0S3ZkdzJFU213Z1lqZHRkajlCQnFWNVNYQ3lWcmJTZ1Y4SmZiZVlxMzVOdlpzRGwwaFJXMUZLSXNVT3pUakFEQUpDMU1oXC81eFFhajJIZnhjMitSVU8yZ1JhQ2gxdHJrTkpXb3BCQk5FSnc3Y3c1bm1zZEJoXC9ucXYzS0V4YkNxY3JDNDA3MG45aEppQ0dKOHNaakxJQmMrQnVBODVOWGZZVEJDZ2xWRXMzWk9vXC9CM0YzdnlYQVJEVzd5MXRIZ1NEZUt4NjFRd3R3WTZrMk1JbmtXNXUrOXpEazB5azBDUHcrMU5LY2FKT25maUNsRFhhcDNwRlViRmxvTmhUcWVCZzNBNXlaQXoydXNCQWY2bkRaUjFpbUI3R3N1a1JhZ0VFeUY2N3pFcEx6M2p5RkxLM1E5czVjQjkzNGxiRT0iLCJtYWMiOiI2N2Q5NjEyMjE3NGI2ZTAyODAwMzlkZjRjZTlhODM1YjgwMjY2MGY4Njc3OWUyM2ExNDc4YzQyY2Y4NGFlZGEyIn0=
eyJpdiI6IjFTQW13U3F4ZjdzMFo1TnhsVVBrUnc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2ttajg4RlBWekRxMW80eVdCQXQ4RUJETm9RMzY5T2lVaGRMZDBhOFhzMTVGU01PQ1wvdlc1aUxMRk5iZ3JnRjJVeVRnMnN4OEw1NnIwVno2c1NZWkJPeGZGOWNZUGx3bGUwbGlRUUt1Y2R3PSIsIm1hYyI6ImQ2OGEzNjY0YjYwNGU4MGNjYTE3OTUyMDIxZGNhNmFiZWI4MTgwZjhlNTM2MjI5NjkwN2QwZGE2YWY4ODA5OGEifQ==
Ngón tay A Diệt liên tục vung vẩy, chưởng khống thanh phi kiếm phanh thây thân thể thi quỷ ghê tởm trước mắt. Trường Băng Kiếm lướt qua tới đâu là chỗ đó bị hàn khí đông kết lại, rất khó có thể tái tạo hoặc kết nối mạch máu lại với nhau.

“Thứ ghê tởm này cũng không có mạnh lắm, thực lực chỉ tầm tương đương với nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh tầng 4 phổ thông mà thôi. Chỉ là tốc độ quá nhanh, hơn nữa có khả năng hồi phục bá đạo đến kinh dị!” A Diệt nghĩ thầm, trước mặt hắn hiện giờ chỉ còn một bãi bầy nhầy.

Đột nhiên đống huyết nhục động đậy, rồi như có dấu hiệu muốn kết hợp lại, A Diệt đau đầu không thôi, tính chỉ huy phi kiếm tiếp tục hành sự. Đột nhiên hắn chú ý tới một thứ gì đó trong đống huyết nhục, trông như một viên ngọc màu đen vậy.

“Chẳng lẽ thứ đó giống như ma hạch của ma thú sao?” Nghĩ vậy A Diệt cách không hút lấy viên ngọc đen về, giữ nó lơ lửng trước mặt. Hắn phát hiện đống huyết nhục như cũng bị hút về theo, muốn bao bọc lại viên ngọc này, khiến hắn ngộ ra. “Thì ra là thế.”

Thanh phi kiếm bay qua chém nát viên ngọc, tức thì đống bầy nhầy ghê tởm đó rơi vãi ra đất, hoàn toàn mất đi sinh cơ. Cuối cùng thứ thi quỷ này cũng đã hoàn toàn bị diệt sát, nhưng họ Diệt còn chưa kịp thở phào ra một hơi thì biến cố lại xảy ra!

Mảnh vụn của viên ngọc đen hóa thành một luồng sáng hắc ám, phóng nhanh tới dung nhập vào trong thân thể hắn. A Diệt kinh hãi tột độ vội vã kiểm tra bên trong cơ thể mình, thần thức dò xét kĩ càng qua một lượt, hắn mới có chút bình tĩnh lại.

Toàn bộ luồng năng lượng hắc ám đó, đã bị thất thải dịch luôn bao quanh nguyên cầu trong đan điền hắn kéo tới rồi hấp thu. Luồng khí đen cố gắng giãy giụa nhưng không ăn thua, kết quả vẫn bị luồng khí bảy màu áp chế vào bên trong, trông như đang tinh lọc. Trong thân thể hắn vẫn vô sự, không có bất kì chỗ nào bị tổn hại cả.

Hắn tiếp tục tiến bước, cái hang nhỏ phía sau hoàn toàn không có đường ra, giờ chỉ còn cách tìm lối ra tại phía trước mà thôi. Mới đi chưa được bao lâu hắn đã trông thấy tiểu Điện Hồ, lúc này gia hỏa đó đang nằm cạnh một cái thây khô, A Diệt từ từ tiến lại gần để quan sát kĩ càng hơn.

“Đây chẳng phải là một cỗ thi thể Điện Hồ trưởng thành sao? Không biết nó đã chết cách đây bao lâu rồi, thi thể đã khô như gỗ mục.” A Diệt quan sát đánh giá cái xác khô trước mắt này.

Tuy chỉ còn là một cái thây khô nhưng xung quanh phạm vi một trượng đổ lại, có những luồng năng lượng lôi thuộc tính mạnh bạo, vẫn còn chưa tiêu tan đi. Đầu tiểu Điện Hồ ngồi ngay cạnh cái thây khô đó, toàn thân không ngừng hấp thu những tia năng lượng đại bổ này.

Giờ A Diệt mới hiểu ra, tại sao một đầu Điện Hồ còn nhỏ mà đã có thể triệu hồi được thiên lôi, thì ra nó dựa vào việc thiêu đốt những năng lượng lôi thuộc tính mạnh bạo trong thân thể mà hình thành. Tiểu gia hỏa này khi thấy A Diệt tới gần cũng không hề tỏ ra sợ hãi, nó vẫn ở im tại chỗ hấp thu năng lượng, khuôn mặt tỏ ra vẻ thỏa mãn.

Nghĩ lại những câu chuyện phiếm khi các đệ tử trò chuyện với nhau, mà hắn vô tình nghe được, thì hắn đã đoán ra thân phận của cái thây khô này.

Nghe nói vài chục năm trước vị Lôi trưởng lão có một đầu sủng vật là Điện Hồ trưởng thành, tu vi lục giai ma thú. Nhưng không hiểu sao bị mất tích một cách kì lạ, vị trưởng lão đó đã điều động rất nhiều đệ tử để tìm kiếm tung tích nhưng đều lực bất tòng tâm. Thì ra là nó bị lạc tới nơi này, có thể là không thoát ra được rồi chết già tại đây.

“Phải, mong là chết do hết thọ nguyên chứ không phải bị tồn tại gì đó đáng sợ sát hại.” A Diệt thầm cầu mong rằng như thế, chứ nếu đến cả lục giai ma thú còn bị gϊếŧ chết thì hắn chắc không đủ nhét kẽ răng.

Lúc này hắn không sợ không tìm thấy lối ra nữa, vì đầu tiểu Điện Hồ có thể đi lại giữa hai nơi thì chứng tỏ có lối ra, hắn chỉ cần bám theo đầu hồ ly này là được. Hiện tại hắn tò mò tiến tới ngay gần cái thây khô, trưởng khống một thanh phi đao cắt chém cái thân thể này ra. Hành động này của hắn khiến đầu Điện Hồ nhỏ như giận giữ, nhìn hắn nhe răng nhếch miệng.

“Đúng là có thật, lần này phát tài rồi!” A Diệt vui mừng không thôi, đúng như hắn đoán, trong đầu cái thây khô này có ma hạch. Hắn cấp tốc thu lấy khối ma hạch về tay vì sợ chậm sẽ sinh biến. Viên ma hạch này to bằng nắm đấm, có màu xanh sẫm, xung quanh có một vài tia điện bao bọc, tản mát ra nguyên khí lôi thuộc tính.

“Ma hạch lục giai lôi thuộc tính, giá trị của nó còn cao hơn gia tài của những nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh thấp giai nữa!”

Khi hắn thu khối ma hạch vào trong nạp giới, bỗng nhiên lượng nguyên khí lôi thuộc tính tại nơi đây giảm mạnh. Đầu tiểu Điện Hồ giận giữ nhảy lên tính lao tới tấn công hắn, thì bị một bàn tay chộp lấy phần lưng rồi xách đi như xách gà con. Với cái tu vi không đến nhất giai ma thú của nó, thì A Diệt phi thường dễ dàng khống chế được mà không để nó làm loạn.

Sau đó hắn mang theo tiểu Điện Hồ tiến về phía trước, phải nói trong cái hang này vô cùng rộng lớn, mà lại không hề bị thiếu ánh sáng chút nào. Tiểu hồ ly không hề hợp tác, nó giãy giũa rồi vung móng vuốt muốn cào cấu A Diệt, nhất thời hắn không biết làm sao để gia hỏa này dẫn mình ra bên ngoài.

Thần niệm còn không phóng ra xa hơn được những gì mắt thường nhìn thấy, mà nơi này ánh sáng kì ảo, hắn chỉ có thể nhìn rõ từ mười trượng đổ lại. Hắn chậm rãi tiến từng bước, đôi mắt liên tục đảo, một bên tay vẫn kẹp tấm nguyên phù phòng ngự. Tay còn lại thì xách theo tiểu hồ ly, gia hỏa này giãy giụa đã mệt nên hiện giờ đã ở im.

Đột nhiên bên tai A Diệt nghe thấy âm thanh như có những khúc xương chà xát vào nhau, tiếng lạch cạch vang lên không ngớt, phi thường quỷ dị. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng cắm ba cây trận kỳ xuống đất rồi tạo ra một cái l*иg giam pháp trận nhỏ, nhốt tiểu Điện Hồ bên trong.

Còn bản thân hắn vung tay tế ra bảo cụ, chiến đao trong tay, phi kiếm bay quanh thân, thuẫn bài che trước người, bộ dáng sẵn sàng chiến đấu. Từ xa có thể trông thấy vài cái bóng trắng mơ hồ đang tiến về phía này, chỉ còn cách chừng hai mươi mấy trượng. Càng tiến lại gần thì hắn càng nhìn rõ hơn, khi đã vào trong khoảng cách mười mấy trượng thì con ngươi hắn co rút.

Trước mắt hắn là vài bộ xương cốt di chuyển như con người, phát ra thanh âm lạch cạch, tất cả chỉ là những bộ xương khô không có chút huyết nhục nào. Trên tay mỗi tên đều cầm một chiếc cung tên, sau lưng đeo một ống chứa đầy mũi tiễn, trông như xạ thủ xương cốt. A Diệt sắc mặt trắng bệch, chẳng hiểu sao hôm nay toàn gặp mấy thứ quỷ quái không.

Ads
';
Advertisement