“Sao đám các ngươi dám cả gan ức hϊếp đồng môn trong tông? Thật không coi quy củ ra gì à?!”
Ngay khi Diệt Chúng Sinh định liều mình phản kích bất ngờ, sau đó lập tức bỏ chạy, thì đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trên trời vọng xuống! Bốn kẻ kia ai nấy đều giật mình, không hẹn mà cùng nhìn lên phía trên bầu trời.
Chỉ thấy có một thân ảnh nam tử trẻ trung đang ngự khí từ từ hạ xuống nơi này. Mái tóc trắng ánh bạch kim, gương mặt anh tuấn, khí độ thong dong bất phàm, chỉ là lúc này sắc mặt đang có chút tức giận. Người vừa đến không ai khác chính là Lý Ái Tông, một đệ tử tinh anh của tông phái có tu vi Hiển Hóa cảnh.
A Diệt cùng bốn kẻ kia đều ôm quyền thi lễ: “Đệ tử chào Lý sư thúc.”
“Chúng đệ tử chỉ hỏi thăm vị sư đệ này một chút mà thôi, tiện thể chỉ điểm cho đệ ấy chút thủ đoạn, chứ không có ý muốn khi dễ đâu ạ.” Tên gầy ẻo lả mỉm cười rãi bày với người trước mặt.
Nữ tử tóc ngắn cùng đại hán cao lớn đều đứng im không nói gì, một bộ dáng lễ phép. Tên Bạch Trình cũng đứng im như những kẻ bên cạnh, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, không chút e sợ vị sư thúc trước mặt.
Hắn là thiên kiêu sở hữu Linh nguyên mạch, chắc chắn sẽ bước đi được rất xa trên con đường tu hành này. Hơn nữa hiện tại hắn đã trở thành đệ tử kí danh của một vị trưởng lão trong tông, nên hắn không cần thiết phải sợ một gã đệ tử tinh anh làm gì.
Còn ba kẻ bên cạnh thì khác, tuy họ đều là đệ tử hạch tâm có tỉ lệ đột phá tới Hiển Hóa cảnh rất cao, nhưng chung quy hiện giờ họ vẫn chỉ là đệ tử Luyện Nguyên cảnh. Mà Lý Ái Tông đồng dạng cũng là một thiên tài, qua tuổi 30 chưa lâu đã đột phá thành công, ba người họ sau này cũng chưa chắc đuổi kịp được. Tốt nhất hiện tại không nên đắc tội với đối phương.
eyJpdiI6ImlBRThzQnR2Mm9kc3ZMUjVxQUNsV0E9PSIsInZhbHVlIjoiRGVVVXFOSWZ0NnBSN2VBSkZjelVaSHViOG00NE12ZDZvbTdGWjJcLzBIVXdzRnZkWUdyMjBLTHJtTVZUblBJNmNHQmV4OWFST1JBVWNaYlpVQUdVZXY5bm5HeFVwYzE1cm5LblJOXC9yVkUzWW1hOHhZeHVVbm9aazFpNk10akFZUXVZVGpVR2lzT0pFZkczcTV6TjBiRGl0WUZtZjNFdmR1NG5lT0tUZ29PQjJNYjhqbk5MY1BicjNSOXNYb1NvMFdrdlBwUTNkQWJoN2pvdStPQVwvWUlEc3N4XC9qXC9QMG44MnhqYmtlVWlHUG5wS0xXcUVpSHVoMWZCNXpDZHNHSnZ1RWNuWE0zWXpiOVVtOVBcL281QlBZRFVXUGI5WklFVHVcL1BOVE5STVh5aTA4dEVnckNYZURnV0ttUEhjVUpkUXJ4QXU0R0xuanA2dmZZMUN5QkNQbGhsaERoU2ZsQk1FK2E3WHVvVlo1ZjNZZitvcmM4Rk43YTdUTE5KdjBOTXo4bzdPdE5XZ01sMFZMcVZ4ZGVPRWhJUmMxS2NwK2F5Q0hpXC9KcVFNZXV5TTZkZWJRTzJDeit6UVUzOGt1d3hOTFZOdVV2Y2loVkJvRm14SnJKXC9mcjJWT0FoOGE3QjNLU3BOYyswenk5Uzkzd0ZFMkYzVXJaMWRtajhxSzJZYlhLcHo1aDRpN0FibVRrblI4WFRHSW9SSVpYbFwvS2c5Um9RK3JsQUxlUHN0R1lSSTNYZW1PRExqQ2RLak10alhERFlnbnBqYTBMR2hWUndLNWRZUUJodnM1T0FIdU95enFZQzBtclV6Y2FJOXp5ZklCYXE4bEx6TytsZTBsOVk2T2pEUzJFVzNjdnRMTnF4akhVTm8zXC9wSkQ2WE9GaTZrc21jUFoxOHN4UjdERlNDN3VGZFBwMDByMWFzcGRrT0JjU0RDYXM5S1NVRDRzR0VJTlo0MzdKM0kwMG42bXNIZmNCNW82NWgwRmdKaXEwUEJiU1k4WmtoVE53dzA1YXFkVW1BNUo5R0tGMTBpSkJpYlNTMzl5YWtuOUpodXhGdTZOYWNzOXZBamZzNk9vSUJCOUhnVkYxXC84aElQSXZzcDZaN3I0cnpqYTk3TmYxZTBBTm4xQllSaXJpNVVpKzh0d1BUb3hwdExmZ3NRQnFFNGErQ0U3VGlXM1wvVFRWdTVaQ1QrRGhGMDhOcnBrT2crRXoxMmt1cnRDUzUrcmI5WTFsZFVlNm1sR2JCUVYwK09jbUNjZmRmcEtlbDVuMW9LVjhGZEE0Sk9LN0oyUmNaTU1mNkVqOEFacU55c2NXWXpyQnBqNTVVWWpUS0pZOCtTK3YzajM4dEszaElZbXNMR3pqMHZKNFdqOE5NTUJJejNVTkNkMitkMm16NzUrXC9cL0hEeFQ3enJ4Z3cwMlY0WER0WG5wVitiOTh1eUdhMEVCcE1aT25YcmJwa3QwcDd4UXJMRHNnWUNxTVpKakNDb2hCQVFTZWdNbk1oeDhMNDhoTnNrSmhFenBiT0habkhWeFVvQk5wSVY0cEcxN3NjMzF2SWxDVm1YMVdqakJFbmI4WjVSZExUcnB3V3ZHUnJVazhjaVczWFVEUW9xQUhzcmpIbDExcVhwQW5ZTXQ5QkVadTl3emcxNWJpdDVsSzFtRjNscE42OVE2djB3cnhKRUg1R1U4eEcrRW9EdmpVVjQrT1AyVWhsYWEzN0s1RXRRa1Rzek9ON0J0eXY0QkJhVlNkdksreFc4dWZpN1wvTjBRdDBFUUcxMVFHSXpjQU9QejZnNlpTeEVXTU54VmpVWVFTNXJNK0x5bmJhUFI4Nk9meUJZVXhtbGdud3QwSDZ0NHViZllGU05pQnRia2F6cEdISzA5VHFRdkc2cUdYN2hFVm9vMFJjcWlldnhrRzgyc0FsbVZUekNcL1Q0aUFJejg0T29FcjF1WVlxWWE3U3h2SHUzVjFKUzljUkVCVVdXZmVFUHBNckttM253MW84NkUxOHNwcmFEazJDekEzczF5aDZqcGNnMzVXVDFKWW5VRmFpQysyT01TdnNubVRMMXp5eHQxTnhxRWNTT1FuS20wajFrYitVZUd3aWNKdWZ4RmFTamRMSjFqUVdEdGZObUlTUWhEQ3RwOEc1MW0rdU5Fc3NKUnNwQUNFNVJrSHNkdTZtMDUwbmFOTmFoZmM4RmYyK2lZS1hNWW9ReEdaWUV0c3VEc2lVWVFlS3NMWkxpdGx4T0JRbWVLb1VLTFl0U0RaY0FcLzZpWUNtRWx2R3lSbEhQTHY2ZnRBQWxkUFErRXV4cnVHUit5WEY5RXc5VVlvOG45WHZuY3duajFYZ3VKRHh6bWxtZUhYT0VmVnIwaEl3N2hCcEl1TTNwMUlqXC9uVk5rcU5ZOHR4YXlIVkZpMXJEM3FIS3Rpa3BHMDUrK0pjNXFFMGFtNGhSelIwdDR4SlNsc0xIdjBVemdlWWZ1Um1NbEtcL0o4ZGRvVHVwOVFZQjJPUTQ1bzlsckZ3VTk3UGh1XC9jNEE5UEloSFwvNERFSjBHZTQwOUY0YTVNaWQ4ZGVrQWZsU1E0bmhZMXdwNmY5OGNnR09jSEVPaHA4ZFZPSFY1cHNyVGw0WkowV0dYOWh0TkJaVXpIK0taWFwvcmc1RTk4MkRQM0t2aGViSk5PYmVZeGdMcU9WVHhOWldUMTMrd1JJQ202WXhCdEtZY1FDR0cyNnB3WnkxZUhtMk5IcEFscEU4R1VRcTNWRm1sTCswMkVqU1g0dkEwckloeGhCTlQ4SU9wZms2SUc3MmlCbEZmTGVhUDVYcG5iRWxkUWZ0dTFCcldMeTB5MzVaWXU5cWI1WmJzMVlTRitQZW50VnJidkpuNGxsSjNvNmdrY3hcL3N2T1hqd0RoV1wvWDNjakExVU1YR0p2ZmhTcUgrVXBvMk14VG1BRFExMUZkeTdMdGJDbVI4K2FiR01vU1VsSVJQZk5Yc1JBdld5UFRaWjZwNnR2Vm1EdkFOV1hYZ3RBV2VrbTVXd0ZNT1BhVkdFXC9ZNXE4T0p0ZFpmcExLb3gzSzU3NzlSVFU4QlVtMHErN2hOZlJDcitCR25LckdaVnF5eEs3eGpHMzhFb0d6bExoN2hnMTU1dVJaXC9FUThZc3JocU5aZ2ZFelRsVnNLcWtUaEJVT2MxR0JHbnFvUldDaXBpM1JwY3RocGt0TDFaazM5elAramlRS09SRkNPSW9pTU9TRzRPenJWK2t4aU1BNE5pRGNTYk5iT1FnVWN1MkJvRWNweWl2VVVhdmMrRG5TSEhaUFVPNEpYa2k0QngrUUxUdGdHM3VXaldoOTl6VWh5cFJIS0FpUXh1cDVXM3k2YmZraXZ6TGR0VUw4SXdUSk1TakRRdjIxQVdUVVVTdG9EVWU5VjBCYz0iLCJtYWMiOiI2ZDYxYzQ5YTBjMjI0ODA1MDE1OGY5Mzg4MWM4NzE3YWM0ZjBjMTRjMjkxMDA3ZWY3MzA3MDE3YmMwN2RkNWYzIn0=
eyJpdiI6ImUwN2s2WGU5Z01sQ1k5Y3ZSS0FxVVE9PSIsInZhbHVlIjoiQVBtOWYwMDRBcGlINWtHeE1hdDVyR1pwRDlWNHRDZms0T2liK04wTml5Y1BzVThyUmt4WnhSY3pBbzFHcEw0NXNxZ3VxOEJQa3h5cjAydkVYWVVVSHFhaEFZS0NINjdDKzhzR1pORnBaU009IiwibWFjIjoiYWU1ZTQxN2M0MDdhYzllZWIzMzNiNmNhNTI2NWI3OWJiYTBlZTE1OWQ5YTc3ZDY3NjZhNDk1NWZmNGY5OWI3MyJ9
Ba kẻ kia liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó cùng họ Bạch và A Diệt đồng loạt ôm quyền cúi chào: “Chúng đệ tử xin cáo lui.”
Tên nào cũng liếc nhìn A Diệt với vẻ đầy thâm ý một cái rồi mới ngự khí rời đi, họ Diệt không để ý mà cúi người thật sâu với Lý sư thúc, sau đó ngự khí bay về hướng ngược lại với đám người kia.
Vào trong trang viện, đóng chặt cửa rồi kích hoạt trận đồ phòng hộ. A Diệt thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hôm nay hắn quá mệt mỏi rồi, lết thân đến chiếc giường lớn rồi đổ xuống đó. “Không nghiên cứu trận pháp gì nữa, trước hết nên làm một giấc đã.”
Khi ngủ, hắn vẫn trông thấy giấc mơ ấy, vẫn người con gái ấy, vẫn những cảnh tượng hạnh phúc khó quên ấy.
Sáng hôm sau, A Diệt đã có mặt tại kho cất chứa dược liệu luyện đan, vẫn ngồi tại vị trí quen thuộc và đang nghiên cứu trận đồ trong tay. Vừa nghiên cứu hắn vừa suy ngẫm tới chuyện xảy ra hôm qua, rồi sâu thành chuỗi lại với những tình huống đã phát sinh trước đó.
Một năm đổ lại đây, sau cái lần hắn một mình diệt sát mười tên đệ tử ngoại môn ấy, thì đám lão hồ li kia chưa có thêm hành động gì. Mỗi khi hắn đi tới vùng ngoại biên sơn mạch làm nhiệm vụ, đều phi thường thuận lợi chứ không bị kẻ nào ám toán như trước kia nữa, nhưng thi thoảng vẫn có kẻ bám theo quan sát hắn, rồi lại âm thầm rời đi.
Họ Diệt biết đó chỉ là khoảng thời gian bình yên trước rông bão mà thôi, vậy nên hắn luôn rất cẩn thận, kể cả trong nội môn vẫn luôn chú ý những kẻ xung quanh. Mấy tháng gần đây, hắn phát hiện có vài tên đệ tử nội môn thường hay xuất tông đi ra Cổ Sơn thành, có lẽ chúng chính là tai mắt của mấy lão già tham lam kia.
Giờ sâu chuỗi lại thì A Diệt phát hiện ra thêm một điều chấn động, một vài tên đệ tử nội môn thông thường này, trong tông cũng thường lui tới địa bàn của mấy đệ tử hạch tâm, nhất là đám người họ Bạch!
“Có khi nào... mấy lão già đó đã nói cho tên Bạch Trình cùng vài tên đệ tử hạch tâm khác, rằng ta từng chiếm được đại cơ duyên không?”
Điều này cũng không khỏi liên quan, có lẽ mấy lão già đó cảm thấy đối phó với A Diệt quá khó, nên buông bỏ không cần độc chiếm đại cơ duyên trên thân hắn nữa. Mà chia sẻ với mấy đệ tử hạch tâm có quyền thế cao trong nội môn, để rồi cùng nhau hưởng thụ chiến lợi phẩm khi xử lí được hắn!
Nghĩ lại thì A Diệt mới nhận thấy lí do để hôm qua nữ tử ngực lép kia có thể kiểm tra nạp giới của mình, không khỏi quá dở hơi. “Cái gì mà không tin ta đã phục dụng Bách Linh đan nên muốn kiểm tra, làm gì có tên điên nào có được Bách Linh đan qua vài tháng mà vẫn chưa sử dụng cơ chứ.”
Chắc hẳn mục đích thực sự khiến chúng muốn đoạt lấy nạp giới của A Diệt, là để tìm kiếm đại cơ duyên mà hắn từng đạt được.
“Đúng là mấy tên tâm cơ thâm sâu, làm việc không từ thủ đoạn. Nhưng hiện giờ ta nào còn có đại cơ duyên gì chứ cái lũ khốn nạn này!” A Diệt tức giận, thầm nguyền rủa và hỏi thăm tới phụ mẫu của mấy tên kia.
Hai kì ngộ lớn mà hắn từng đoạt được chủ yếu đều đã trực tiếp dùng trên thân thể, hiện tại thứ quý giá nhất còn tồn tại là vết bớp hình giọt nước trên bả vai mà thôi. Ngoại vật như vô số bảo bối cùng nguyên thạch đều đã bị hắn tiêu sạch, hiện giờ gia tài của hắn với một tên ăn mày cũng không sai biệt lắm.
Thế mà vẫn có đám đui mù nghĩ trên người hắn giấu nhiều bảo bối, mà luôn tìm cách ám toán hoặc gây khó dễ. Bản thân A Diệt cũng không biết nên khóc hay nên cười, với hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
“Đám khốn nạn các ngươi có biết Nhân nguyên mạch hạ phẩm tu luyện khó như thế nào không? Chiếm được đại cơ duyên thì tất nhiên ta đã đắp hết lên thân rồi, mới khiến tu vi tăng tiến tới tầng 5 như hiện giờ, còn chút gì đâu mà bám riết lấy ta chứ cái lũ tham lam này!” Họ Diệt cay cú nghiến răng oán thầm.
Buổi chiều, vị Dược sư thúc lại đến lấy vài gốc dược liệu quý giá về luyện đan, ông ta nói chuyện với họ Diệt một hồi mới tiêu sái rời đi. Hiện giờ A Diệt rất được lòng vị luyện đan sư này, mỗi năm hắn luôn được ông ta giữ lại cho một suất đổi lấy Bách Linh đan. Cũng may chuyện này không ai biết, đám người hôm qua cũng chỉ nghĩ A Diệt được giúp một lần mà thôi.
Luyện Nguyên cảnh tầng 5 đã là nửa trên của cảnh giới này, vì vậy lượng bổn nguyên lực cần làm đầy mỗi tầng cần nhiều hơn mấy tầng thấp rất lớn. A Diệt tính qua, dùng hết tài nguyên tự kiếm được cùng đan dược được phát mỗi tháng, thì ít nhất cũng cần tới 7 nằm để hắn có thể đạt tới tầng 5 viên mãn!
Tầng 5 đã như vậy thì từ tầng 6 trở lên chắc chắn phải tính bằng chục năm, đó là lí do rất ít những nguyên sĩ tư chất kém mà đạt được tu vi cao, vì đơn giản là quá khó khăn. Nhờ vào giao hảo mà mỗi năm A Diệt sẽ đổi được một viên Bách Linh đan, sau khi phục dụng thì tu luyện một tháng sẽ bằng một năm.
Nếu như vậy, năm nào cũng tu hành thuận lời thì chừng 3 năm nữa hắn có thể đạt tới tầng 6 Luyện Nguyên cảnh, con số không nhỏ. Hiện nay A Diệt chỉ biết đi tới đâu thì hay tới đó, chứ chưa dám tính trước quá xa. Tốt nhất nên kiêm tu trên phương diện pháp trận này thật tốt, để sau này có nhiều hơn những thủ đoạn bảo trụ cái mạng nhỏ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một thanh âm dịu nhẹ truyền tới tai hắn: “Không biết Diệt sư huynh có ở trong đó không?”
Nghe giọng nói này họ Diệt đã biết là ai, liền đứng dây nói lớn: “Ta ở trong này, mời Mộ sư muội vào.”
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, sau đó một thân ảnh mĩ miều chậm rãi bước vào trong phòng, đó là một nữ tử chừng đôi mươi, có dung nhan xinh đẹp hiền thục. Thân thể mềm mại cao gầy, da thịt trắng hồng, bộ dáng lễ phép ôm quyền chào người trước mặt.
“Chào buổi chiều, Diệt sư huynh.”
“Chào Mộ sư muội, muội mau ngồi đi.” A Diệt mỉm cười đáp lời, tay chỉ đến bộ bàn ghế dùng để tiếp khách tại giữa phòng. Cô ta cũng không chần chừ mà đi tới đó rồi ngồi xuống, sau đó đặt lên bàn một chiếc nạp giới được chế tác tinh sảo.
A Diệt đi tới rót cho vị sư muội này một tách trà, rồi mới chậm rãi cầm chiếc nạp giới tinh sảo trên mặt bàn lên.