Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên ngọn núi chủ sơn, một trong những ngọn núi có lượng nguyên khí trong thiên địa dày đặc nhất nội môn Tọa Sơn tông. Từ nửa trên của ngọn núi kéo dài lên tới đỉnh, có vô số quảng trường tu luyện, để cho rất nhiều đệ tử tới đây tu hành và nghe các vị sư thúc chỉ điểm.

Một quảng trường rộng lớn tại lưng chừng núi, lúc này trời đã dần tối, các đệ tử đều đang lục tục đứng dậy, trở về nơi ở của mình. Tại một góc trên bình đài, thanh niên Diệt Chúng Sinh đang bày ra kỹ nghệ pháp trận của bản thân, cho vị sư thúc ngồi trước mặt quan sát.

Khi họ Diệt vừa trình diễn hoàn tất, ông ta liền vỗ tay, bắt đầu đánh giá: “Tuy tư chất của Diệt sư điệt khá thấp, nhưng năng khiếu trên phương diện trận pháp này lại rất không tồi. Chỉ qua 2 năm mà đã có thành tựu bậc này, có thể coi như một pháp trận sư ưu tú rồi!”

 

 

“Sư thúc quá khen rồi, đệ tử cũng chỉ là cố hết sức mình mà học hỏi thôi.” A Diệt cung kính đáp lời.

Sau đó vị sư thúc kia chỉ điểm thêm vài điều khiến A Diệt thu được nhiều lợi ích hơn, hắn liền cung kính ôm quyền rồi mới ngự khí trở về. Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, ông ta cười nhạt lẩm bẩm: “Vị sư điệt này chí ít sau này sẽ đem lại chút đóng góp cho tông môn.”

Các cao tầng trong tông rất muốn những đệ tử tầm thường như A Diệt kiêm tu trên một phương diện khác, ngoài tu luyện chiến lực thuần túy ra. Vì nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong trong tông có rất nhiều, thêm bớt vài trăm người cũng chẳng tạo thành vấn đề gì lớn. Dù sao hơn phân nửa số đệ tử Luyện Nguyên cảnh trong tông, sẽ bị kẹt tại cảnh giới này cả đời.

Như A Diệt hiện giờ kiêm tu thêm bày bố pháp trận, sau này chí ít có thể trở thành một pháp trận sư cao giai, năng lực của hắn lúc đó sẽ giúp ích được cho tông phái nhiều hơn, so với một tên đệ tử chỉ biết chiến đấu thông thường. Nên khi thấy A Diệt xin chỉ điểm về phương diện pháp trận, vị sư thúc kia mới vui vẻ đồng ý, mục đích chỉ vì muốn hắn sau này có ích hơn.

 

 

eyJpdiI6IlhwbnU2TDhqdVN4b0dKVVNrRTFzYkE9PSIsInZhbHVlIjoiVGY2enhiV20yZ1h6RVo5dlB6ekg2WFdxUzZXVEx0Um1FOGh1VGpVZ3pxeWV4MGJyWTJmTHQ2REpaSWEyTm5OSnp5WTRmTm0wUGMrbUlsK3JxYXA5UkR6SndXZkRBSlhERHFWWmxhbTVzK3dQd1ZicGVTbE1vWGRsNmlNNlwvSGMrdVNESFNaTndVRWlXT2RuejBPaDRlQk1XcXhNV2hxRTZzVkU1MDFUeWFaUXBlZ01RbGpQMFpIeVc2bHpaNHVuMGFOYzdIWHQ3bXhSejl0STJ2RUNkcmNabU1KZTV0ajh1MWVcL3V5bFR1MVhreFZYblQ3OWgweTJCT1Y2bXl6eUJLVEVpOWg4SUNhRUFJRFYzTlk4TTdXSTJWZVlmdHZLMmxXcm1PTXg1MVRTSmRcLzNCSkx4aDZSRythVTNLN0plXC9MTWJZTGhHUVkrK0pCeGU2Vmk4RmZpZjlKMjFPdUJxa2JLdE4wQmo1K3pkY0ptcktnMzQwTHkwbkNFVFlmeDhqZ2lmY2N4eVgzczlcL0xHNm1tNEVYdGt5OXJmajl2VVFMTTdlbkJibHlzMGc1S2VDNHpMOURSQmV1QzN3dDM4TWxKVlRxQ1hjRDQ4c1BJM2s4MWVtK3RVN2lNSXRUckN4YWs5TkMzOWRTalcxc3VOaWtVOCsrMG5FXC9qUXI1V1FvQ3lNV0tJSU9zU2FBQTVEWHk3dkJ1SGlhOFFuVGNPUm5DRzNZcGFWdUwzZVdGaVpWVDlIaEJyNWZJNkRESmpxVzFWTlwvRDR0YUc0bE5VeUN1cFMwbEVuVUxMQ3JlT2FBbkNCUUFxSWF6bVdYQzNZYlBDSUk0WlRvR0FjeFR5SlJtelJiaysyTktcL3dcLzZndWUzaFBjcVNWVEJ5QUlcL0IwbGpnQ0tYbGlkdFc3TlJQYkVtRkJUcEJVWXF0azg1cndEQ2tmQVhLQldBcktpTFJtanlaRDBIdWU1OEZUNjBlVmtjTHVDbVQ2MFVPXC9iZzVEZnloWk9Ia2FkaFVUbHM1UHpmTGdJOTIrbis5czlVNzV1SzRnbUZHVzk3aTRFMVR4V01SM0pMNFJoY3AzNVNcL2xPSU1iTm5BUTF3aDlCMExsNGd6MzlqQkdtRGJDYVRSXC9pZHloTjJiZnVpUmE1b1VlcEZqeXVyUTlmdlBiNk5wbnh6dkRHTkQ2NzJ5VHVUOURZTWtIT1ZVd29SVHNjc2VzYVk5NHF1RlpUUklLdWQyTDUyVlYwSHBIeER4S2dWamI4TlwvY1M5MEZvUHRyRWozb2wzUmlMcnExVG14Z2Z4NXlVbGlwdGpONVJcL3dXSVlUcWkrS041M1UwMmkrTnFHeHdiaVVVR25cL000K3paYndWWlwvSG9yVGppUzlQMnBpVXNNamY3bzhSa0U3V2wxaWZLaFwvVWpRcUVKMTlzcUNqRWM1eFY3Nnl6MzB0dnRTNUJjYU9kZ1lSZDFEcXNXNDZTWVliSWxqYVNIXC9zd05pdVhmcEV2cFREQVMyYTNaaWlmYklRXC9qWUlrSkVlc1lnOSs3ellWZWJXbnk4M2ZYM3hZd3VWWXRCYXM2RDRWOVVpSUMrOVUzVGRlY2J1V3FsTkNwa3pXUWJhY1c0b1BkZWJvUmI5MjNiUmo5RVo5MDlnVTlCblRydjlkZWFqMVhNaDA4dG9URStRT0x2b2s4bGJBVE5Nam5FZjUzMDQ5YitIbzlFeW5iRFJBMklxS2RCbHU1NXlrRDUzZVVoeEpEeGVTOVZORkphRlhNNXhDWGRpSWZJSEdQeFdQQUU5d25mNHA0OVwvQTBEVnRwWW44MER0aUQzMEZmOGlieFNsWjI4enNkd1VkOGlxQjdyQ1hJNURLY0JsTDlya0lEY216VkNwT3NwcUR4bjU0a09YeHg0b3Y1UVNVY2VGeXFDV2FISFM4OUdGSjBYN05IU3E5V0ExWU4zM0FabExwZVlFdzM3cmJhd1dZKzVQXC85RUtYbmNUeUxLZ0E5b0xZWkR3Q2k1ejBGOVwvQVJNSDhIa0hRczdRamNCU2V2MTZ4QnM0c1Z3c1MxbmFWNEpJNlA3NlwvTEc3UUZEa3VtbGdDZlhCVFhuYXpTczA0RzI2QldBRTM4XC9XM0lFQU1xYlBoY2kwN1RNQzVHSFpXeXhrU3FmcUZYTGlTbnFhaHczTnkyOVhDT1U0KzVuZzBQd3RZWjh4MlRtU014NTJjdkw3MnJ3dFhRT0o3eVV1UlNYc0Zzck9kREZvNDQrblRDWitGWktvZU04eVJcL1BUMnNnQW9KZ1hMSWVQc2JTY1RlVE1RMmVUbFgySWplOVdzeGVlSmtMXC9TTGJGNXZpemFGd055a2o1R3V3bFo5V2R0a25CWEV4U1dLT0hrTFJuaENOVjBqSUR4OGVmQTg2ZVJXaTAzU095NkZaSjVRSEpIa2gxZ291RFFDSDB6emxRR2hVMXA4dkZjdXhFQ1BWVzJ4eUIybmVqVzRpZzBoWHpvcXBlaGVvU3pcL1BzbWk4TWs4a2JuWldcL1wvRVwvWDlmSkZrUityZzR5TEgzZlM0WktHeDhhK1FqY29jZFYzRExHWjFaVytYeXJLS1dtVGlGNXBHM1JIeXZ4bHIrcGJaWlF2TmF3Ulo4NCtTeGNMbnpGNGtDdnhpcm5jbjdDSGdhVXBmbG4iLCJtYWMiOiJiZmRkYzJhN2QwNWUzMWJkYzdlMjU2Y2I4Y2FkZjViZWQ3YzhmNGQzZjkyMTRlZGViMTNiY2M1YzlkYWM0ODVlIn0=
eyJpdiI6IjdBdHdha21tSzNDZTk5K05uTENjQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiS3RvVkY4Z1VhVnNIVnNyWjZ2cGZVRHdOQkp2SHVOS3FtTkhcLzlXUFExdDBJZ29LQktNZ2RQbzhWXC9SZkwwakF1SW1kQmM3a2tPcFhXT3ZNZ2UzN2JhWFRZRk9paElQdUdzRGZ3MHE5TktBVT0iLCJtYWMiOiI0MjQ1YTg5NTU5YjhmYzQyMDA2OWFjYTg0YThjNjg1ZTUzY2RmYWRlMGFmYmM1MGJlYzljZjI3YTRlZThmNWYwIn0=
“Vậy mà ta đã sống được 2 năm tại nơi này rồi.” A Diệt ngắm nhìn cảnh vật nơi đây rồi cảm thán trong lòng, bất giác hắn đã tu luyện tại nơi này trong khoảng thời gian không hề ít như vậy.

“Nếu không vào được nội môn này, có lẽ giờ đây ta còn chưa làm đầy được phân nửa bổn nguyên lực tại tầng 4 nữa, chứ đừng nói đến chuyện đột phá tầng 5.”

Trong đây có đầy đủ mọi điều kiện giúp cho tu vi của nguyên sĩ nhanh chóng tăng cao, như thiên địa nguyên khí vô cùng đậm đặc. Có đan dược giúp tăng tốc độ thăng tiến tu vi mà lại vô cùng an toàn, có những công việc kiếm được nguyên thạch dễ dàng hơn bên ngoài. Có nhiều điển tịch của tiền nhân để học hỏi, có được sự chỉ điểm của nguyên sĩ cảnh giới cao.

Hấp dẫn nhất là có thể đổi lấy bất cứ bảo vật quý giá nào chỉ bằng điểm cống hiến, không cần phải liều mạng tranh đoạt tại những vùng hiểm địa như bên ngoài. Và quan trọng nhất là được cái tông phái khổng lồ này che chở, chỉ cần mang danh đệ tử nội môn Tọa Sơn tông, thì đi đến đâu cũng thuộc hàng ngũ nguyên sĩ có thân phận cao nhất trong đồng lứa.

Đang ngẩn ngơ suy tư thì đột nhiên có một đoạn dây thừng, là một món bảo cụ bắn từ dưới cánh rừng lên nhắm thẳng thân ảnh hắn! A Diệt vội vàng tránh né rồi cúi xuống quan sát phía dưới, hắn không thể ngờ rằng trong nội môn lại có kẻ cả gan dám tấn công sư huynh đệ đồng môn.

Trong nội môn có quy định nghiêm cấm gây thù chuốc oán và tự ý đánh nhau, hay tấn công đồng môn, nếu muốn giải quyết mâu thuẫn thì hãy lên võ đài chiến một trận. Không ngờ có kẻ không để nội quy vào trong mắt, công kích hắn giữa thanh thiên bạch nhật như thế này.

Tức thì có vô số đoạn dây khác phóng lên, khiến A Diệt phải lấy ra chiến đao rồi không ngừng vung vẩy, tránh né.

“Vυ"t!” Từ phía sau hắn thình lình lao lên một thân ảnh, người đó xoay nhanh một vòng, cái chân to lớn theo quán tính, kéo theo một lực đạo mạnh mẽ vụt thẳng lên lưng họ Diệt!

“Búp!” Tốc độ đối phương quá nhanh, nên A Diệt chỉ kịp cường hóa thêm nguyên lực hộ thể trên lưng mà thôi, trúng một cước đó thân thể hắn bị đánh bay xuống phía dưới khu rừng. A Diệt vừa đáp đất liền miễn cưỡng ổn định lại thân hình, sau lưng truyền tới từng cơn đau nhức không thôi!

“Ô! Tên này khá đấy, trúng một cước của Man sư huynh mà chỉ mặt nhăn mày nhó một chút thôi.” Một tên thanh niên ẻo lả, tay cầm một chiếc quạt giấy, chậm rãi tới gần.

Họ Diệt lúc này đứng thẳng dậy, rồi mới bình tĩnh quan sát xung quanh, phát hiện bao quanh hắn có bốn tên thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi, đều là đệ tử hạch tâm!

Một gã cường tráng to lớn, cao hơn người khác một cái đầu, là kẻ vừa tung cước đá hắn rơi xuống đây. Một tên thì ẻo lả, thân hình cao gầy mảnh khảnh, trông động thái khá khó coi. Một nữ tử duy nhất, để tóc ngắn, dung mạo bình thường, da hơi ngăm đen, trước ngực không thấy hai quả núi là đặc trưng của phụ nữ đâu.

Người còn lại và cũng như thể là cầm đầu trong bốn tên này, là một kẻ hắn từng gặp mặt, không ai khác chính là Bạch Trình, hạch tâm của hạch tâm. Vẫn bộ dáng tâm cao khí ngạo, ánh mắt coi thường kẻ khắc đó, hắn hờ hững nhìn A Diệt như nhìn con sâu cái kiến.

A Diệt cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, sau đó ôm quyền cúi chào bốn người xung quanh, rồi lên tiếng hỏi: “Ra mắt các vị sư huynh, sư tỷ. Không biết các vị chặn đường sư đệ có việc gì? Một kẻ thấp cổ bé họng như đệ trước nay chưa từng dám đắc tội với ai mà.”

Tên ẻo lả cười đáp: “Tiểu sư đệ đừng sợ, bọn ta chỉ muốn hỏi sư đệ chút chuyện mà thôi.”

Nữ tử lạnh lùng không muốn vòng vo liền lên tiếng: “Bọn ta muốn hỏi có phải ngươi được Dược sư thúc chiếu cố, mỗi năm được để lại cho một suất đổi lấy Bách Linh đan không?”

Nghe vậy A Diệt trong lòng nhảy dựng, đây là một chuyện hết sức bí mật, rất ít người biết, không ngờ đám người này có thể tra ra.

“Ngươi đừng có chối cãi, nếu không có Bách Linh đan hỗ trợ thì làm sao một tên phế mạch như ngươi, có thể đạt tới tu vi tầng 5 chỉ sau hơn một năm nhập tông chứ?” Gã đại hán họ Man lên tiếng, giọng nói ồm ồm, nghe mà cảm thấy chói tai.

A Diệt vội vã trả lời, hắn ra vẻ thành khẩn vô cùng: “Đúng thật là Dược sư thúc có để cho sư đệ một suất đổi đan dược đó, nhưng vài tháng trước đệ đã đổi lấy và phục dụng rồi. Hơn nữa thúc ấy chỉ có thể giúp sư đệ được một lần mà thôi, không thể năm nào cũng dành cho một suất như lời sư tỷ hỏi được!”

Nữ tử cười lạnh: “Người bảo không có thì là không có thật sao? Mau mở khóa nạp giới rồi giao ra đây cho bọn ta kiểm tra!”

Trong lòng A Diệt tức giận không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ e sợ đáp: “Sư tỷ làm vậy có phải có chút quá phận? Cưỡng ép lục soát giới chỉ của đồng môn là một chuyện rất khó chấp nhận!”

“Haha quá phận? Một tên hèn mọn như ngươi thì bọn ta muốn làm gì chả được, ngươi nên biết hoàn cảnh của bản thân mình hiện tại!” Nữ tử đáp lời, dưới đáy mắt bắt đầu nổi lên sát ý.

Thanh niên anh tuấn Bạch Trình hờ hững nói với ba kẻ kia: “Các sư đệ hỏi hắn xem muốn tự tay giao nạp giới ra, hay để thân thể chịu đau khổ rồi mới chịu giao ra?!”

Nghe vậy gã đại hán cười lạnh, rồi hỏi A Diệt y như lời nói vừa rồi của tên Bạch Trình kia. A Diệt phẫn uất vô cùng, tên họ Bạch đó còn không thèm trực tiếp nói chuyện với hắn, mà phải truyền qua lời của kẻ khác. Hiển nhiên trong mắt tên kia, A Diệt chỉ là một kẻ hèn mọn, phế phẩm không hơn không kém, không đủ tư cách để được hắn nói chuyện với.

Gã đại hán man nhân cùng nữ tử tóc ngắn bắt đầu bước tới gần hắn, một trước một sau đi tới. Thanh niên ẻo lả đứng từ xa nhìn thích thú, nụ cười ma mị luôn treo trên môi. Bạch Trình thì hờ hững không thèm nhìn hắn một cái, đứng khoanh tay tựa lưng vào gốc cây chờ đợi kết quả.

“Lũ khốn nạn này, hôm nay ta liều với các ngươi!” A Diệt chửi thầm, thanh chiến đao cùng với vô số trận kỳ trong nạp giới bắt đầu rục rịch, có thể phóng ra ngoại giới bất cứ lúc nào.

Ads
';
Advertisement