Sáng sớm hôm sau, bên trong một mật thất vô danh, có vài thân ảnh đang ngồi quanh một chiếc bàn đơn sơ, bàn bạc chuyện gì đó. Những kẻ này ai nấy đều có bộ dáng người cao tuổi, tên trẻ nhất trông cũng chừng 50 rồi.
Một gã đập mạnh tay xuống thành ghế, tức giận quát: “Đúng là lũ vô dụng mà, chỉ là một tên tân đệ tử nội môn thôi mà không thể hạ sát được, thậm chí còn mất luôn chục cái mạng!”
Mấy lão già kia nghe vậy đều âm trầm, không nói nên lời, một gã khác lên tiếng: “Chúng ta đã quá xem thường vị Diệt sư đệ này rồi, không ngờ hắn có khả năng một mình diệt sát mười tên nguyên sĩ, trong đó có vài tên tu vi còn cao hơn hắn!”
Lão già khác cũng nói lên suy nghĩ: “Ta rất khó tin hắn có thực lực như vậy, cho dù hắn có thăng tiến tới tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, cũng không thể nào diệt sát đội hình mà chúng ta phái đi được.”
Tên có tuổi tác lớn nhất trong đám người lúc này chậm rãi lên tiếng: “Hiện giờ chúng ta tạm thời đừng manh động nữa, để mọi chuyện lắng xuống một thời gian đã. Trước mắt hãy lo liệu sao cho cái chết đêm qua của mười vị sư đệ, không liên quan gì tới chúng ta đi!”
“Sư huynh nói phải, trước hết phải tìm cái cớ thích hợp cho cái chết của đám vô dụng kia đã.”
“Hiện tại, đệ tử ngoại môn có tu vi không kém mà chúng ta có thể sai khiến được, còn số lượng không nhiều. Lần sau khi hành động, phải bố trí sao cho thật ổn thỏa mới được!” Một lão già lẩm bẩm.
Sau đó mấy lão già này bàn bạc thêm chốc lát, rồi nhanh chóng giải tán, đi xử lí sự vụ của riêng mình.
............
Giữa trưa, Diệt Chúng Sinh đi tới Sự vụ các trong nội môn, hắn như ngựa quen đường cũ đi một mạch tới một phía trong đại sảnh, chào hỏi với lão già thủ quỹ tại đó. Nạp giới lóe lên, từ bên trong bay ra ba khối ma hạch xanh lam sáng bóng, trông cực kì bắt mắt.
eyJpdiI6ImI3V0RVUWQ1Wk5pa3h2RWdXanlcLzN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJDOVwvZHFXWEdxTnFKVllSMFN1Q29nNW5vcUFKV2RrRGpzTjJxenhKN3dtQkxZOW5reHAzTjdpUnpGWVlEWldrcDNublBzN29FczI5T3A5RGhHM1wveUx1endiWmhkSTI2N3JFd0JqU0N0XC9VMEtvcnRaQVE5WWF3K0hGaXptMEwrYlwvK0tiVnBiRFJGY0hhN0FJcTFPWG15TjlnSVFtbjZSeW9NeVJTRUdLbFp6YUpMeXpVd1FrdnZkOEpaaXlsUkd5N3crXC9QQVJoWUxCOUU5OGpKRm1xXC9ZM2xxQlNMRFR5NU9yMzZiZkwxbGs3UTBcL0ZyVkEwU0JTaXRSdnZzYm5XTU1aXC9jOUtCUnNLWHpCKzdlTjUyb1JJYVNUUjQxMzdxN05UN0I0SWx4M2I0Myt1VmdaOFJNWndDR2MyczYwbWJJNEpYaXFDeUdpY2NiM3VjdEw4dWN1TjBuNjVUT01zclwvRmlzbFwvakVoZ1NrV0VkOWVPT1c2SXk2WjhcLzVpOHA0ZVhQTzNaWWNvaTRDb2tBeTZYR1wvWEY3RGNjeXJzM3BFYSttVEFSaGtSelFlT0oyT09RaWh6amhBWENHVVU3Y1JHS002eGdIeitZS3ZObzBDVmgxMFVSRmhUU2dFV0tYaWpXYnJcL2JibU92SXNMa08zaXhicnZ4UmcwVVwvV2oyajVqSGlvTXErY2Y0N1lja1hFQ1ROZTIrWjFTUEk4am9cL1U3ZHp4KzA3MW8zcGhcL0VMK1JaT2JrYUNUNXBqeUxhZzFCWXBFQ3pJMUowMk03T2xPTmoyQVA0Q05yemlSOEtTWHZvOHpFUDg5XC9vTXJCQnpOME5sSTJnMGRCNjU1bFVWQTlLN1hMbmV4TGMwUHU2MFwvM0x1eHNhZVwvY1JwQzNER2NLTXZMeTR6VHZ3TEhTVU54SGF2WXpUQUw4ZXVyeEFOMmJWa1hDXC9PampcLzdPQVplNXF1bnhWTUpqNHJ2OUZSbkZDaHZyRmt0V3dFMzBkRHFFeUpVZWxlSkF5N2d6WjNqUjlaZEdtaHpLbHBuUlp1YXl5NnNvbTF3Vlo5YlVHTG5wSTFsSk9zK0RiQVNnQlFhc1Q2WW55QjFDNWljR1FydDBYUTdcL09NenJVTEk3bFlnc0RWZ0hzM0t2UDRzZEIrbjJVSlVJNktick1oQ0srS2VGc09xUnZuV2p3SERPRWJvU3JkTmFrcklpbFZSTHVuZjdGMjhsSmdYcFZnQWtCdjFIU2lcLzV2eHl6eG9IK3FkRzl2R3NTM3lcL1pNZzdPY3BCTCtPeHJqZ2pya29adTJ3R0Zzcjc5cGVQVFRHeEVScFA2d3VhbndiQzI1c216OTB3N0plbWZLMlNuc2g3T0wyS1RXNVVUQk9NelA2eU5ENm9UMmhpSkFKM3M0YU5USzM2XC9CQThhNmVMNWFDN0VPbHJvK01zK05EKzJMWVZJOGxteU1pYzdjVTVIcnZ1RnhXUkY3aENpZTFzNVZ2UWx4aHh0WUdQeTVTOFFJNDJOcTJrYUlxYXpmYzRwbXdsaUxmMzVpOEpEcU4wMFwvbFMrMzl6enh2bVhoZWl3aDY2K29UaTMzRVhCbjRXb1orWU9GZ0VkVXJFbHczT2RJa3Y5bkpWKzlPaDBUN3M4RDJPWkVFQU1JSHM5M1hZZW9JSmc3NTRxODdPZ3BVN255em5ZOVg5Zit5emgzZjFhajA5aENVV1owSTFXbFlZZnBjMFNZaVJ2WTBjSWZkNVhrNXJyUElxRlwvTkw0eTdZVWw4dVJPK0ExY2lrTXFIQzlTZHZzTlZRcko2TnVrSDhXRjU5dXdadUxJbmtIQ05jVFlPRmV1Y0xZZ1pRdzBzMDJmRUtVbFo0ZG1rK0ZHT0REdlFHYnVQM0NOa3hSUHhSVUZYUk5iMTVpZndOaHhHczI4UHQyeXVGUHg1ajF5cHlUTzQ0RTBvM21OWnFtMkdsVllCdXo2aFVYZWI2Z2twTk1JVzcwQ0ZiYUV2QUhKNkFSTDNVbWRISVZwYkRiWlJkQkE1RElleVwvaGx0TUE1UEFxV3VCcW43MzA1aUdZelNpSjhrS2VcL2lMZFZVVW5ZcXdoRmtcL3FMbkxNekFlMlZXWnhLSWFieHlxWkk2XC9rWTIxOTAzdTNnV3ZQK1ptK21NVDdQb3Y5WUNPMjVQWUZ3d1BIdmMxZnQ5cEhlUUJhT251Q0d2bkxTK1dIWFwvb3UyY0JzcVdrd29VeGxlQTF5XC8yQzJ5Sjc3bm9aWkxZSDR3THAwcjRjSTAwaldWMUxLY3hXMzF4TXRadk1ySlUxVENYQlVUZXM1ZFQ5RTV3WWgwdEF6SVBJdFRURUF5RlZWMlRTN1VvaUp2c3d2eTVuellKY3EybXdUaGtDbWJJRTRYSWFaaGVoUnNTa2VpMlA4dDRXMlFDU3N4dnlDaTRWSCtBTzNpZHZkdjM4eTIzU3dVM2hxcUNBPSIsIm1hYyI6Ijg1NjVjOWVhM2NhMjhlMjU4NTA2NzkyNGQ5MGRhNmIyZjBiNDgwZmNkZGVjY2U1M2U5YzQ5YjkyMzRiYzU3YjIifQ==
eyJpdiI6ImpUSW9WazlYNGR4em14VXN6akdGR1E9PSIsInZhbHVlIjoiYkNGU1k1QzRsb2pnUkhVYTdMblpIR2RJbkN2Q0UzKzAzOEZ6MUFFYTFTdXAyczVnOHBqS3FvWWtvRXhYdklEMEZ0OG8raWZOUlFseXQyR2h6bk1GXC9OXC81QUtyWUtBREt0Q3F3UFpcLzhNazA9IiwibWFjIjoiMjRjNDFlN2RiNjAyZWRkNmVjMzBlNDQ0NmYyOTU2ZDY4OWMzMDA1NDVhNGFmYzM2YWQyZGRjZmUwYjliMjRhNyJ9
Ngoại biên sơn mạch do vô số dãy núi ngoại sơn ngay sát Tọa Sơn tông hình thành, có phạm vi vô cùng rộng lớn, chứa vô số tài nguyên phong phú và là nơi sinh sống của rất nhiều quần thể ma thú. Đó là nơi rèn luyện thực chiến phổ biến nhất của đệ tử Tọa Sơn tông, cũng là nơi thi hành những nhiệm vụ nguy hiểm, giúp đệ tử có thêm nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn.
Ngồi trong phòng, A Diệt đang bôi thuốc lên vết thương mà cuộc chiến đêm qua đã để lại. Hắn không ngờ tên chỉ huy của đám người đêm qua lại khó nuốt tới như vậy, suýt nữa thì lật thuyền trong mương, cũng may trước nay hắn làm việc gì đều luôn giữ lại ám chiêu.
Họ Diệt biết rõ những kẻ đứng sau lưng đám người đêm qua là ai, chính là mấy lão chấp sự cao cấp đang giữ chức vụ ngoài ngoại môn. Những kẻ có mặt trong cùng căn thạch điện ở cái hôm hắn báo danh, lúc đó khi biết tư chất của A Diệt cực kém mà tu vi trong thời gian ngắn lại tăng nhanh, hiển nhiên có đại cơ duyên trên người, thì đã có rất nhiều kẻ để lộ ra sát ý rồi.
Mấy lão già phụ trách ghi chép thông tin của những thí sinh trong căn thạch điện ngày hôm đó, đều là đệ tử nội môn già mả. Họ giữ chức vụ chấp sự cao cấp hoạt động tại ngoại môn, tu vi đều từ tầng 7 Luyện Nguyên cảnh trở lên. Từ cái lúc hoàn tất báo danh rồi bước ra khỏi căn thạch điện đó, A Diệt biết rõ bản thân đã là mục tiêu nhắm tới của mấy lão già kia rồi.
Mấy lão già kia có sự vụ trên thân, không thể tùy tiện rời khỏi vị trí công sự của mình, nên chỉ có thể sai khiến đám đệ tử ngoại môn dưới trướng đi ám thích A Diệt mà thôi. Ngoại biên sơn mạch là nơi rèn luyện của mọi đệ tử, nên đám ngoại môn ấy mới có thể tự do đi lại mà tìm kiếm tung tích của A Diệt.
Suốt một năm qua, bọn chúng đã lẩn trốn rồi ám sát A Diệt ba lần, mỗi khi hắn rời khỏi nội môn đi thực thi nhiệm vụ, chỉ là chưa lần nào điều động nhiều người như đêm qua mà thôi. Nhờ vậy mà họ Diệt đã cảnh giác hơn nhiều, ngày hôm qua còn bố trí trước một tòa pháp trận tại gần nơi xảy ra trận chiến.
“Cứ mỗi lần ta ra ngoài phạm vi nội môn thì đám người đó đều biết, chứng tỏ trong đám đệ tử nội môn có kẻ đã tuồn hành tung của ta ra ngoài ngoại môn! Từ giờ phải đề phòng nhiều hơn mới được.” Hắn ta tự nhủ, hai bàn tay bất giác nắm chặt lại.
Hiện tại đã qua hơn một năm kể từ khi A Diệt trở thành đệ tử nội môn Tọa Sơn tông, tức là hắn đã sống tại nơi đây được một năm rồi, và hiện giờ hắn đã 21 tuổi. Ngay tháng trước hắn đã thành công thăng tiến lên tầng 5 Luyện Nguyên cảnh, sau một quãng thời gian không ngừng tu luyện, tiêu sài toàn bộ tài nguyên trên người.
Kết quả này phần lớn dựa vào 3 viên Bách Linh đan cùng với hơn chục viên Bách Thảo đan. Khi dùng hết 2 viên Bách Linh đan đổi được ngay hồi mới nhập tông, thì bổn nguyên lực tại tầng 4 của hắn đã tăng lên sáu thành.
Sau gần mười tháng hắn tích đủ điểm để đổi lấy thêm một viên, lúc này lượng bổn nguyên lực hắn có đã là bảy thành, khi phục dụng hết dược lực của viên thứ ba này lượng bổn nguyên tại tầng 4 của hắn đã gần đạt đỉnh. Chịu khó tu luyện thêm vài tháng, cuối cùng cũng đã đạt được thành quả xứng đáng, chỉ trong một năm hắn đã tăng thêm được một tầng thực lực.
Đầu giờ chiều, A Diệt ngự khí bay tới Luyện đan các, rồi bước vào bên trong kho cất chứa dược liệu, tiếp tục làm công việc trực kho trường kì của mình. Công việc này không có gì khó khăn lắm, chỉ cần trông coi nơi này không để cho dược liệu bị thất thoát là được, và phải nhớ tên từng loại để khi có người tới tìm, mình còn biết loại đó nằm ở vị trí nào mà đem ra.
Nguyên lực của hắn là mộc thuộc tính nên rất được ưu tiên cho công việc trông coi dược liệu, hay chăm sóc vườn thảo dược. Cũng như nguyên sĩ hỏa thuộc tính thì thích hợp cho luyện đan, kim thuộc tính là luyện khí và bảo cụ, thổ thuộc tính thì đào khoáng thạch, quặng các loại vậy.
Công việc trông coi kho dược liệu luyện đan này, mỗi tháng hắn được 3 điểm cống hiến và 50 nguyên thạch hạ phẩm. Hơn nữa cứ hai tháng hắn lại nhận nhiệm vụ rèn luyện tại ngoại biên sơn mạch một lần, nên chỉ chừng 8 tháng là hắn đã có hơn 25 điểm cống hiến để đổi lấy Bách Linh đan rồi.
Loại đan dược cao giai này cung không đủ cầu, nếu không phải A Diệt khá thân quen với một vị sư thúc luyện đan sư tại đây, được ông ta giữ lại cho một suất đổi lấy, thì hắn đã không có được viên Bách Linh đan thứ 3 để mà phục dụng rồi.
Khi hắn đang ngồi nghiên cứu cuốn sách viết về pháp trận trong tay, thì có một thân ảnh bước vào trong nhà kho này. Người tới là một trung niên nhân tóc hoa râm, có gương mặt phúc hậu ôn hòa, bộ dáng tiên phong đạo cốt. A Diệt trông thấy lão ta liền vôi vã đứng lên hành lễ:
“Bái kiến Dược sư thúc, không biết sư thúc tới đây muốn lấy loại dược liệu nào vậy?”
“Haha đều đã là người quen, lần sau không cần hành lễ như thế này đâu, ta tới để lấy Bổ Thiên thảo ấy mà.” Lão già mỉm cười ôn hòa đáp.
“Vậy đệ tử ©υиɠ kính không bằng tuân mệnh, xin sư thúc chờ một chút.” Nói rồi hắn liền mở một khay gỗ trên vách tường ra, lấy từ trong đó ra một hộp gỗ rồi hai tay đưa tới trước mặt vị sư thúc này.
Ông ta nhận lấy rồi mở nắp chiếc hộp ra quan sát gốc dược liệu bên trong, sau đó mỉm cười khen ngợi: “Quả là một tiểu gia hỏa chăm chỉ, gốc Bổ Thiên thảo này vẫn tươi tốt như vài tháng trước, xem ra Diệt sư điệt đã thuần dưỡng nó không ít thời gian nhỉ.”
A Diệt liền cười đáp: “Chỉ là mỗi nửa tháng bỏ ra hai canh giờ dùng nguyên lực mộc thuộc tính thuần dưỡng qua mà thôi, là công việc mà đệ tử nên làm, cũng không có gì vất vả đâu.”
Ông ta gật đầu tán thưởng, sau đó xoay người rời đi, trước khi bước ra khỏi cửa ông ta còn nói một câu: “Lô Bách Linh đan tiếp tới ra lò, lão phu sẽ bảo người giữ lại cho sư điệt một suất để có thể đổi lấy.”
“Đệ tử xin đa tạ sư thúc.” A Diệt vui mừng ôm quyền cúi chào, đợi bóng lưng ông ta biến mất thì mới trở lại bình thường. Muốn sống trong nội môn này dễ dàng hơn, thì phải luôn giữ thái độ cung kính với bề trên như vậy, không được bỏ qua bất cứ sự việc nhỏ nhặt nào.
Rồi hắn lại ngồi xuống nghiên cứu cuốn sách pháp trận, giờ đây trình độ trận pháp của hắn đã xem như một pháp trận sư chân chính. Gần một năm trước hắn đã phát hiện ra bí mật của phiến đá nhỏ, mà hắn luôn cảm thấy bất phàm kia, cái phiến đá mà vì nó hắn đã đắc tội với gia tộc họ Lục tại Kim Phất trấn năm xưa ấy.
Phải là nguyên sĩ có chút am hiểu về trận pháp mới có thể mở ra bí mật của phiến đá, đó là lí do tại sao lúc mới có nó, hắn không thể tìm ra manh mối gì. Trong phiến đá đó cất chứa truyền thừa của một vị pháp trận đại sư đã qua đời cách đây rất lâu rồi, chứa sở học cùng tâm huyết cả đời trên phương diện pháp trận của vị tiền bối đó.
A Diệt hiện giờ xem như người kế thừa duy nhất của vị tiền bối kia, từ lúc chiếm được truyền thừa này, hắn đã luôn chăm chỉ nghiên cứu cùng học hỏi. Điểm cống hiến đổi đan dược còn thừa, hắn đều dùng để đổi lấy các công cụ bố trí pháp trận. Mỗi khi đến chủ sơn nghe chỉ điểm, hắn cũng đều hỏi các sư thúc nơi đó về phương diện pháp trận.
Vậy nên chỉ sau gần một năm, hắn đã từ một tên gà mờ tại phương diện này, trở thành một pháp trận sư chân chính.