Thân ảnh một gã nam tử bế theo một nữ tử bay vọt qua rất nhiều khu vực, kéo theo phía sau là đầy rẫy sinh vật kì dị, tốc độ của kẻ nào cũng đều vượt qua âm thanh, truy đuổi sát sao nhân loại đang bỏ chạy.
Cảm nhận năng lượng dồi dào hơn trông thấy trong thân thể mình, A Diệt không giấu nổi sự bất ngờ, ánh mắt kì dị nhìn nữ tử trong lòng. Hắn nhìn nàng như nhìn một món đồ có thể cung cấp năng lượng, nhanh chóng bổ xung sức mạnh đã tiêu hao, có thể đem theo bên người. Thậm chí nếu bây giờ hắn hút sạch máu trong người nàng, thì chẳng phải sẽ đạt tới trạng thái đỉnh cao sao.
Thấy ánh mắt tham lam của hắn, Phỉ Thúy kinh hãi lên tiếng: “Ánh mắt của huynh làm thϊếp thân sợ đấy.”
A Diệt vội lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại, những thiên kiêu trong các đại thế gia như nữ tử này, chắc chắn trên người có ấn ký truy tung của các trưởng bối mạnh mẽ, một khi ra khỏi vùng hiểm địa thì nhất định họ sẽ cảm ứng được. Lúc đó nếu hắn bắt nàng đi muốn độc chiếm làm của riêng, thì không nghi ngờ gì sẽ trở thành đối tượng truy sát của cả một gia tộc cường đại.
Ánh mắt hắn trở lại bình thường, nặn ra nụ cười đáp: “Các hạ cứ yên tâm, tuy tại hạ không phải chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không khốn nạn tới mức đó đâu.”
“Vậy thì thϊếp thân yên tâm rồi.” Phỉ Thúy cười nhạt, trong lòng không khỏi lo sợ, cầu mong tên này không bị lòng tham làm mờ mắt.
Có bình cung cấp năng lượng di động trong tay, A Diệt thoải mái phi hành tốc độ cao, dần bỏ lại đám sinh vật đang truy đuổi, chỉ có gã mạnh nhất vẫn bám dai như đỉa mà thôi.
Khoảng cách hơn trăm dặm để đến lối thoát, với tốc độ này nếu hắn phi hành thẳng hướng không có gì cản trở, thì ba tuần trà là tới nơi. Nhưng trong vùng hiểm địa này thì khác, lối đi ngoằn ngoèo, nhiều nơi là đường cụt, cộng thêm việc phải tránh né những khu vực tập chung nhiều sinh vật kì dị, khiến hắn sau hơn canh giờ phi hành vẫn chưa tới đích.
eyJpdiI6IkwwbSs4RThkQzhFNTlTS2tPUVlsZFE9PSIsInZhbHVlIjoiSlM0V2hNZG5Rbk5iRWhKZzAzckpMMzN6dUNpN1MrWmRyUTRFbXdDOGQrME9mdUUyRDJRcEtOcCttV2lra1ZNaTUxM2lTMFwvVUxJTzhWbnBmT3BVRUFYVDFrQW9yK2ZKbEVvOVJRK1wvaVBNd1l3VEUyWDRlZktJYURVN012XC9mUUhMTlA5Q0QzTmk1bkxEOGQybVJrVWw4WTVwZmFTTkxrXC9MQ0tZY1wvQzBjWFl2N0RTS1czbGNFMXUwc0NkaEViN1RPWjQ4Qit2V3ZYVmp2R1wvTWFkZGdqUlZwUmxFWFlWMXpYNjRZdkxTczFhMjdGcEZsWGtcLzNBckc4T1FkNGFpaGZ6SEJBTDRXRGkxOUdEa0lVU1FHclVvTFR5VExjVUVzU3BKRzJ5MEdDSjN5dDE5OXRDYlE5VTFHOHpnXC9lSEg4eUJyS0gySGI5WDgraWRwdjYyRk10dGxsdWRXS0VKd0JpYmFraW51RzJ0UVJBY0RUSmw0Q2FiSVBITlVueVpHQW9xMENCK0dONWN3K04yV1V3cUJIY1I5VTU1YTM3TEp6M3RUK0hcL3lCaEpRU0pMZm1XbUduamxOcFJRTU1RVk9pUVZDSHVvMXE2SDFlczBwVzBNWHE1R2U5YUloNDZVZkZzaWwreVBPd3dwcDFWaVpTQlpNUEhOdmhIY2ttcm1WRzB3MDkxSGV5RDlKU3BzYVdNTStKQkJ1MmNjbW5lWThZcXk1dUVLN05SOUhKTHpoZHhjd1RLQmkzU2R2XC9mTFIxUmNaajJodDhxM0hvRDBBWGNRb2xNM1hRSHBxMUFpUWlPRWQwc254QWZ1enpweXJQMkRTcmtoQ0pLNCtWWFhwcThpSHlVbkg0cHBTN00yRGhZTktJWlE4VHZHUlpER1g5aFhOVlU5K294ekx6Q3YyOFwvNmhMbzZHUkhUUVc4UnRmZnBXNFwvZ2w2bWJyU0hqTWVMam1yZWJmKzVLamt3cGVcL0F5amQxcUlOSE9xSnlLR3hcL0d5dDhrVFhyWDFNM2xSc2FlejhxWXhzUlN3ZkZGN1hUTUxMcTZGRkpwV3hJOTRoY1hrYXpcLyszRXU1cDQ0WU4xWFwvNERuUDdGaDJcL0kyaUxlWFRJeVFBanJ2Q05takdZcjhTUEcyV2h4N0R1amtZQlFnNno1SzUzanltaUp0VGtmYVFzMG0renE5OVVoWHZyakxrRHk1NkdpdERpT3ZPSFJ3MWxQM01uRGtJdTVoSU5rem1ObkdPaXZNZjA5eEdVOFVnUmRDRUlRRVdFdU81cVJyd281NGlGOU9oMk5NSlwvTjhTdzRSSk1jb0lCZWQ0eldMQUx5dENZR2hmQUlNaGxXRDRRTFVZVFYycVRvZ0I0akU4c2dqUWVyR0c1dmJsSlZcLzNuN2lvbzM0NHkwK1EzNmpCNVFYdEZNWTNFUDhCbU1meFhJZUs2bDlUazZ2a2J3em1hOW9zajVcLzZIcHFuQ1A0XC96SHo4RFZyY25wanpYbTJBTnFmMHQ5dzRpdlQwUTBnSlkrWlwva2JjdFVGMmFcLys2V21zZ0k2dmZSMTc1VVUzUGs1bnZOY3dqc3BsWDlMQ0FidXRId2tCV21XajhtMTF6YlwvcTR5eVFwZE1kWVVDSjBQS0tyM2Z5aVVlUDlqZ29kNkxDSE15ZVBXejdoN09XXC95dkY2T09vQ1ZNRm9acEhiR1NhYldrMGRyUG9FaTY4UERTN2tQXC9cLzJPNmdwMlwvR29sRm1JYVBYTE1uMDFpWHc2V0VIM3JnamZGcm9yM2J0VHltaVwvTVUwNkhhbk52bkFyWlQ0Q2t6TCsxSllXU1NpUzlpSElEcjZzK2l3K28yUllPS3NvdWxDWU1mT3IybTZYWHVNblpMMGV2eERMNTBWYmxkekE2clE1WlFBMTgyKzkwejFEc211UlltR0I0eFNvQjQ4a0Q4bElQMlJrbnFyMzZoQkk3UW5YT2MrVmNZOHF4cDhKcHltMUhHTVlMT1EwVWFYVm9aZFNrYjRPaWZ6bDZ6MzA3anRoZUxQQ2NrZCtxS2w5QnkxZ1g5cUxJQW9adXFOT3FYa0I1VUZjVjlSOXpMZEFWeTljMk1yU285akVzclFDUG15SHFyRTE3MmtqNGhKeFV3czNkays2aGMyMFdkVHRCT2ZTZjVZTDNkRXdDRllYWGVFa0JBUTlJbUE3Tk9GOWJYaEJDWDRpV01sa1N4V25tSWlza3FpK1RqaUxOaHdWUVhIdHhrT2ZCd0RSUWRMTWFTeXlTTEtTQXdRckYxOXo4WlFSOUxmY3VBR1diNE5qbUVPNVVcL0FYcmlTMVZrWWxhMjBEVWxVRDNwTFhPbkREOGNCXC93d3ozRmdyZHFOUFwvM1NWbytHaVV1bVA2K2Yya1ZIOUVHNjljbzBmaGJcLzNld3JNQUxvRG4yeTA0UEhwU3QyZ1U5bytKUGprZE5zYVRwc0srMDJsZUFieFdtRjVRcVFXQUxMWlIrSGhNWW1DZHJWWEpKY2lEVjd3Vm9JcDFOOXhGXC9vSUIwZGowenNSd1NCVmRWKzFqT2RnSU5ycVZYeXpTY3JMd1RtNEtnQ1lXckpXMzJTQ1NmQXNTR0dYWnZVT1BkZ3Q2Zlh3dVB0Y0JjT2QxcE1tUWxyY3hReFBwcDhBZVNlMDBzNWJZVW8xallTUDJGZG15K25pbFo2UzhIbmw1UFBtNjR2ZGdUYW5LN1lhVVZUS0M2VDhaem9hTUdwd1lZcmk1S3lXUmVvT0pHNjBiZjd2ZlJkeUp1c1djYTdzM1ZTcGoyQzJXdlZFWjlKYnBMcXhEdkdhZnhuZEhkNWltR25FdUh2WTZOOGppZjRnbFUwczlCT1duUDh4bkR4a3poT2I1SytWRjZiTDVpK0lEUGtPZ0dsU253Rjl2RE5uRWQ1UU5jVW8wemJkb2pqZFwvNVhHUVJYOXB4TURZSjM2RE5ERmU5VDZlYzc3M0hud1FlTT0iLCJtYWMiOiIwZDExOTRkYjkzMmM3MGRmODRjMGI0ZDIxODY1MjQ5MzljOTY5YWUzNjNmOTViZjI5ZWU4ZGY1NzQwMTY2OGUwIn0=
eyJpdiI6ImpsV3FjVW9ndHdKU1U3NVFKanIySGc9PSIsInZhbHVlIjoiSUFEcTZwXC8zTmxEVWdJZnBMXC9KOFF6XC9JVUJCR1lNRWNQXC91d3JBN28xU0RZV05FODRcL3o1OTBVUGRRYWNmd0Jhc1orWUdyK04zR0UwOU80UFZTSWlMQ3IrY0gzZzZBOGFZU1ptWkZVZklITT0iLCJtYWMiOiJmM2E0OTIxZTAyZTU5ZTZiMjU2ZWVkN2Y2MmYzODJjZWRmMDAxNTQ4ZGM3ODYxMDQ5NDM2OTM4MWI1MzRjYjM5In0=
Hắn không muốn tay không giao ra, dù sao chặng đường tới lối thoát không ngắn, hắn còn muốn cắn nữ tử trong lòng thêm mấy miếng nữa. Lão già vội vàng giải thích: “Ta và muội ấy là đồng tộc, ta có một tấm nguyên phù được trưởng bối ban cho, có thể bảo vệ hậu nhân bản tộc, nên các hạ yên tâm không cần phải lo.”
A Diệt còn định nói gì đó thì thanh âm yếu ớt của nữ tử trong lòng hắn vang lên: “Đa tạ ơn của Diệt huynh trong suốt chặng đường vừa qua, nhưng từ giờ thϊếp thân sẽ đi theo nghĩa huynh trong tộc, mong Diệt huynh kế tiếp sẽ an toàn rời khỏi nơi đây.”
Lão già mù nghe thấy thanh âm yếu đuối đó thì càng thêm lo lắng, giơ ra hai tay hướng về phía A Diệt. Hắn chuẩn bị đưa nữ tử trong lòng ra, đầu cúi xuống định tranh thủ kiếm thêm chút máu, liền bị lão già hoảng sợ quát: “Ngươi tính làm gì vậy?”
Phỉ Thúy cũng đang trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn hắn, thấy biểu hiện của hai người, A Diệt chỉ biết cười cười xấu hổ, đưa thân thể mềm mại trong lòng vào tay lão già mù. Vừa tiếp nhận được nàng ta, lão liền thôi động một tấm nguyên phù đã kẹp sẵn trên ngón tay, hào quang từ tấm phù phát ra cộng hưởng với huyết mạch của hai người ấy, tạo ra quang mang chói mắt.
Thân thể hai gã tộc nhân Diệt gia được bao bọc trong một khối cầu quang điểm, nhanh chóng bắn đi với tốc độ kinh thế, không thua gì độn tốc của nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh. A Diệt bị bỏ xa mà không khỏi oán thầm, dù sao hắn cũng đã mang theo Phỉ Thúy cả chặng đường dài đấy, vậy mà chẳng được chút thù lao nào, hai kẻ đó cứ thế bỏ đi.
Không lâu sau hắn đã rẽ vào một gian thạch thất vừa vô tình phát hiện được, bắt đầu nghỉ ngơi điều tức, cho dù được cung cấp năng lượng không ngừng, nhưng phi hành căng thẳng cả quãng đường dài vẫn rất bào mòn tinh thần.
Khi rời đi, hắn đã trở lại trạng thái bình thường, dù bên nguyên tu tốc độ của hắn sẽ kém hơn khi ở trạng thái ma tu, nhưng dù sao hắn vẫn quen sử dụng nguyên lực hơn. Hơn nữa hiện giờ nguyên lực trong người hắn dồi dào, chứ không phải chỉ còn vài thành như ma lực.
..........................
“Rầm!” Một sinh vật ra đòn đánh nát tảng đá lớn, thân ảnh nam tử nhanh chóng đáp xuống tại nơi khác, không khỏi thở phào lẩm bẩm: “Chậm chút nữa là tan xương nát thịt rồi.”
Một đầu thỏ ngọc với bộ lông trắng tinh, đang nhảy loạn thành hình thù gì đó, tạo nên một nhà lao năng lượng, vây nhốt sinh vật ấy bên trong. Tên nam tử thấy vậy liền bay lên cao, hai cánh tay hắn đã hóa thành đôi cánh chu tước, hai chân cũng trở thành chân của loài phi cầm, lúc này hung hăng bổ xuống một đòn tuyệt kỹ.
“Chu Tước Kì Kích!”
Sinh vật kì dị bị đánh lõm xuống sâu dưới lòng đất, nhân cơ hội hai yêu thú tức thì bỏ chạy, bọn họ chính là Nguyên Tước và nữ tử tai thỏ.
Khi hai người vừa ra khỏi con đường nhỏ, liền bị một tên sinh vật khác xông tới ra đòn công kích. Cả hai hoảng loạn vì đòn tấn công ập tới quá bất ngờ, nhưng đúng lúc ấy có rậm rạp dây leo từ khắp các vách đá trồi ra, quấn chặt thân thể sinh vật kì dị này lại, tạo khoảng trống cho hai người bỏ chạy.
Kẻ vừa ra tay là một gã nam tử đeo mặt nạ, thân còn khoác áo bào rộng thùng thình, lúc này đang phi hành ngay phía trước hai người. Cảm ứng khí tức của kẻ trước mắt, thanh niên Nguyên Tước vui mừng thốt lên: “Dược huynh, quả nhiên huynh vẫn còn bình an, đa tạ vừa rồi đã ra tay tương trợ.”
“Chỉ là cái nhấc tay thôi, ta cũng cao hứng khi thấy các hạ vẫn còn lành lặn đấy.” A Diệt lên tiếng đáp, giọng nói có chút ồm ồm. Thấy vậy họ Nguyên khó hiểu hỏi: “Tại sao huynh đài phải che giấu diện mạo, rồi còn đổi cả giọng nói vậy? Chẳng lẽ huynh đài bị thương sao?”
“Ta đang tu luyện một loại thần thông kì dị nên mới làm như vậy mà thôi, các hạ không cần quan tâm.” A Diệt hàm hồ nói cho qua chuyện, Nguyên Tước cũng hiểu ý mà không hỏi gì thêm, còn nữ tử có bản thể là thỏ ngọc chỉ bay theo hai người chứ không hề lên tiếng.
A Diệt cải trang như vậy để tránh khi gặp phải hai tộc nhân Diệt gia sẽ bị họ phát hiện, vì hiện tại hắn đang sử dụng nguyên lực, không phải là một gã ma tu nữa.
Cả ba đồng hành hướng thẳng tới phía lối thoát đã được lưu sâu trong đại não, trên đường tất nhiên không tránh khỏi bị đám sinh vật kì dị phát hiện rồi truy đuổi. Trong một lần đυ.ng độ số đông sinh vật, A Diệt đã đốt toàn bộ số cỏ đặc biệt còn lại, khiến nguyên một khu vực rộng lớn tràn ngập khói mù.
Nguyên Tước và nữ tử tai thỏ tên Linh Âm bất ngờ xen lẫn vui mừng, họ bất ngờ vì không nghĩ tới có loại cỏ đem lại tác dụng thần kì này. Vui mừng vì cường độ nhục thân của yêu thú luôn đứng hàng đầu, một khi toàn bộ sinh vật chỉ có thể sử dụng lực lượng thân thể, thì hai người họ sẽ chiếm ưu thế lớn.
Chiến đấu nổ lên, Nguyên Tước ở trạng thái bán yêu chi thể, thực lực rất hung hãn, có thể cứng đối cứng chiếm chút thượng phong với một gã sinh vật kì dị. Thỏ ngọc trắng tinh cũng rất mạnh mẽ, chiến đấu ngang tay với một sinh vật khác, hoàn toàn không lo sợ phải chịu thương thế.
Kẻ đeo mặt nạ Dược Hảo Nhân thôi động pháp ngôn Thanh Đồng luyện thể tới cực hạn, cũng có thể cứng rắn đối chọi với một sinh vật. Cả ba vừa đánh vừa di chuyển, tiếp đòn của kẻ này rồi lại quay sang hướng khác phản kích kẻ kia, chả mấy chốc đã thoát khỏi một đám mười mấy sinh vật.
Ngay khi ra khỏi phạm vi bao phủ của làn khói đặc biệt, thì bất chợt một thân ảnh từ trên cao đáp xuống, đứng ngay trước mặt bọn họ. Trông thấy kẻ phía trước, A Diệt cả kinh lên tiếng nhắc nhở hai người kia: “Cẩn thận, tên này mạnh hơn đám sinh vật khác nhiều, chí ít cũng tương đương tiểu cảnh giới thứ hai trong Bỉ Ngạn!”
Nhân cơ hội thực lực của sinh vật trước mặt có chút giảm, vì bị ảnh hưởng bởi làn khói lượn lờ quanh đây, ba người đồng loạt tung ra sát chiêu của bản thân, muốn khai mở một con đường máu để bỏ chạy.
Nguyên Tước vỗ mạnh đôi cánh, toàn thân bốc lên luồng yêu lực diễm sắc mạnh mẽ, hiển hóa ra một hư ảnh Chu Tước khổng lồ. Linh Âm hóa thành bản thể, đầu thỏ ngọc nhanh chóng tích tụ ánh sáng tinh quang, trước miệng một khối năng lượng dạng trăng khuyết dần hình thành. A Diệt dồn lượng lớn nguyên lực lên lưỡi thanh khát huyết đao, hư ảnh hoa cỏ đủ mọi màu sắc xuất hiện.
Nguyên kỹ công kích mới nhất hắn luyện thành, khi xưa thi triển lên thân tên Huyền Cơ chỉ là chút da lông mà thôi, hiện tại sau chừng hai mươi năm, hắn đã nắm giữ thức đầu tiên chọn vẹn. Sinh vật mạnh mẽ trước mặt chính là kẻ đầu tiên nếm uy lực của chiêu này, một thức trong nguyên kỹ cấp Bỉ Ngạn đỉnh cao.
“Tinh Nguyệt - Vầng Trăng Ai Oán!”
“Diễm Tước – Khổng Ái Chi Dương!”
“Tam Du Vũ – Truy Phong Đao!”