Vầng trăng rực rỡ tinh quang, lao thẳng tới oanh kích lên thân thể sinh vật kì dị, vụ nổ tinh điểm bạo phát. Từ trên cao một đầu chu tước to lớn gào thét bổ nhào xuống, diễm sắc yêu lực khí thế ép người, khiến tên sinh vật kia nhất thời không thể phản kháng.
Hoa rơi cỏ mọc, một thân ảnh lướt tới địa phương xảy ra vụ nổ với tốc độ rất nhanh, nơi hắn đi qua để lại cả cánh đồng hoa vô vàn sắc màu. Lưỡi đao như gió thoảng vô thanh vô tức đi ngang qua mục tiêu, hoa lá bung lụa, phiêu phù khắp bên trong bão lửa.
Ra đòn hoàn tất, A Diệt không hề nhìn lại, thân ảnh hắn sau khi lướt qua sinh vật kì dị kia, liền tiện đường bỏ chạy luôn. Đôi nam nữ phía sau lúc này cũng đã hóa thành nhân hình, vội vã phi hành theo bóng lưng hắn, không khỏi oán thầm tên này chạy cũng quá nhanh.
Tại địa phương vừa nổi lên xung đột, sinh vật kì dị đã bị cắt làm đôi, nhưng hắn ta không hề mất đi sinh cơ, phần huyết nhục tại nơi bị cắt nhanh chóng liên kết lại với nhau, chả mấy chốc đã gắn liền hai nửa thân thể. Sinh vật này chậm rãi đứng dậy, ánh mắt oán độc nhìn tới phương hướng ba thân ảnh vừa biến mất, gầm rống lên một tiếng không cam lòng.
.......................
Giữa một cốc khẩu rộng thênh thang, có một quảng trường hình tròn to lớn, được bao quanh bởi lớp kết giới vô hình. Bấy giờ bên trong quảng trường đã có hai thân ảnh đang ngồi xếp bằng điều tức, một lão già bị mù với bộ lưng có chút còng, với một nữ tử tuyệt sắc giai nhân.
Phía ngoài cốc khẩu, có không ít sinh vật đang liên tục di chuyển, nhưng không có một tên nào dám bén mảng tới gần khu vực quảng trường cả. Một khi chạm vào lớp kết giới bao quanh quảng trường, những sinh vật đó sẽ bị thiêu chết ngay tức thì, vậy nên ở bên trong là vô cùng an toàn.
eyJpdiI6IldKRjVtUFRJanZvS3BBUnBuQWhkRVE9PSIsInZhbHVlIjoiSUh1RlhvNDduK3pvd2VSWDRaZ2szdmRZZE9XTENtalVtMzdVaERcL25zb1g2RnpycUVpcUdtSyt5dFVYQUpSRndFT2VjS01JUlN6RkdiajZSNWJHTzJpejBFaGVNRGRFcTd3T1wvSURzQ2RVeFVxTlFXYVREaDI3VXZnZEkwcVZyM1RNVlZWdlRuZjV4VHRzZkgzdWliSEFTOFR2MHRxcXlvZGJacDgyeE5qWjBDSXo3VjJGNGVHd2lXSlRBWXNMSG05dmRaWXBlZkg4RENaalB1THpnc2pZajdQS2Jyb3pxTlgxMjN1RXFEMFNuNjZuSUxES1JEbm9UQWFoRVhKWXNWUDFcL3llTFwvUkdDbHdxVkhCWHh5MUQ2bHRXYWpJZlIzRTdqNHcxV3FjODUrcjV3bHBHMmNFUVFqdkFMZkJqbGVyZ3A2NzZYVkFtNkxMOUx6ck0xa2txUnI4ZTJDaDZCMnYyRFcycUhNbk5LUzBPYnpPUWtQTFdKcXl3Szk5WUxFSzJNQUFYaGM4OGtkZnB1T25nODNrSkhFXC9Hb0NnNm8wUkl5SCtKTGM5SmR5QjJFZG9GRHZVUlorWHVUb3pzR0xTekI2WFVyVlhRenlCenVkK2FLR1N1cHhLMUhjdW5aNTJOR0JNTklGNnVsa25LV2dXRGZYS2lKMUZoaDNVS29MN0NMSHNQXC9rbmJCVDBzVWJBYUtoYTRMOEQycFUreTArek00bGkrTVIxbUJpN0ZuQlNLME4zdVRCWFN6Unh4TUhaY1k5NHdkQkZRR2JRdk5iSlFDcmcwakNWRUVxUk5nVlJKWDRLU01SbWk0cDR4XC9pTEhcLzZtcmVjV0h3Y2N5XC9JVkFoeE56VlNsYUt4a1NMYWRka25nNzBUWVZmckkzM0NNNzFQb2ljOFBDUGt3MzB1VnVsXC9HRlwvbVVuTkNoWFwvMDd5dkliM1FHUm1cL1BKZEljNm1FaGlPWXBWRllHSVwvV1huVUd5alwvcFJYUjJ5VnlyakhpT3V4Y1ZCMExaTnVOdVI3cGkyTlF3Tm5sXC9DbVcrY24yTFRubjlRWHNnaytEajczTllmTDVmekZGNzZJSEZ0amlNSlVZVkRlczQyaGo5cCt5R0pNMjRYQTdpZlRtbnRVTzZSUUtkajFpZmFDclwvZkN4QXhlNUh6WWx1a2txOEMzd3JDRVJJem5rbHphQk9HczYxTXBhRW5VeHdqa2xLcThZMUtvNU1XK2lWUXlMd0xTWUFBRlwvN3VHWFVhUFV1RFNRV2lZQWFLdVQwOG9UU0JVSksrWnVHajI2cDZ4bldMVTRhUVYyYjg4WlNGY3JQdHJReEhVZTZLRG8wR09zRU9CSjJkbW1DblwvdVZBeWpNYm9KNGV0NmZOUE1xQlZcL3Y5cG9ORmVhRklOOVF0OEYzakhpZG9Oek9RcjgyaVBlV2hkU2MxOW9YazhxZGZ0b1dxUHpDU0hBYWt2cWdmYlVZMU9TSHFMbGx5bWtxUWxWbjJxbXNpUnVyTUlwTXVEaTdSM0tJZkhJRFRBTHZYZEZ0ekoxcWl5TzV2S2RJY21OaTRCbExYVlh4NFJNV21DWm8wWFNxRUZsWDFncU9aXC93bVdjSXVneDBEaHd4eWg0ZTNidG5OTmlNVlFpTjdqdTlycVJzQWNRblhyTFhqNis2VWRZTGFCZWNOaEdrNGZ0Q0xSTlRibVByWmcrXC9CbFhiUHk4cXFhYmNVQ2F0YnhzMVl0RVd5Y1wveDF1RGJLUzVTdFY0eWUrc2FDWXdqV1Ztamc2RHcxcGhiVUNENU9cLzRFTm95ckRJU2ZBN3J1NWdiTW5hTjRUN2lsRk05dFpOVVBjaGxaU3hESWJXeFwvdzFlOGhsSDBIMVl0blN3c2JObGs5Y3pubUhHTUpkSGlJNHdmYXp0NDhVam5CNHFzZm5RVzlHYWxvamdCNXh6dkZrTlwvQzF0ZVoyOG42cXNBSlNqUHE4RjRXeGd6VThhZXdEcUx6K2FvVnJMeTRRTnBSbzFweE4rb3h5eFRpK29iZkdlaGR4U0tHYnRnaFE2VUEwd0lQb1M1aDYxTFdXT0Frd3BicjZ5M2lvc3dVeGE5OE5obExjZXpraTBmMU11XC9uSHk3TnlPS3dvdzh4d21ncExLMFl1R3ZjVXFtamdOZWgxK3MxS29FZ1U0U2tFVEVUd2ttTDA2bFBVdExRZis5VTBwQ2NBZGpEeElUS28yWWI5OHpIYzNmNkRNNysyK2lHYm1admZOUnZRNU1qOG9FbVZLYVR4QlVwTmNBb2xnT1BPMU1CdVVVTUJEK1k0SDVRSFNDVXlGdzJaNE1mOXlyRzZaY05tZXBPVkxEZktPSGlvSm5lcGtRKzZ3aGZIYnNBV3N1VEttdVBqTkhkUzFpWktSVlZRWitlSHMwQ1VlZXBNazczTDhlSjhhVW9UNEpmbW9UaEc1Q244ZWJDOVRMTzZ6WUJDWDZsMEpyS3FaNTdQNitWV2w1ZEplRit0QzFiOEY2TEZNRHhEWVE1KzVNaFVxZXNBVFdqZDcxalRcLzNDVT0iLCJtYWMiOiJkZjM3NzVkZjFkNjYxNzQyNjBiMzBmM2U1NTQ3ZDFmNWJmMWVlMWRmODRlZThiOGY4OWE3YjMxZDU2ZjA3NmQ3In0=
eyJpdiI6Iml5TjlkWDNIZWxhS0lzVlZhSzM0eGc9PSIsInZhbHVlIjoidFBSeExmOXMxNDdoSWdiUmo4akw4dzdUVkZxVFc3OW1jOXo5M3FXdm1pOFFmeFpZMStTc0pJZEU4Q0U0NldFNEpIZzBRbVMwS1JkNm5IQXdnK0h4WmlHWE0zWnB1cWlKN0RsZXZVYVlhSU09IiwibWFjIjoiNGI5M2Q5NDA3YmI2NDkyMWI0MDQyNDBlZmFlMzczODY2NTkyYjZlNTBhOTQyNzcxODljZWE3NWE1YTdhY2FkNiJ9
Hai tộc nhân Diệt gia từ xa đang quan sát ba kẻ kia, Phỉ Thúy nhíu mày suy tư, trong ba kẻ vừa tới thì chỉ có Nguyên Tước là nàng từng thấy thoáng qua một lần, hai kẻ còn lại từ lúc tiến nhập vùng hiểm địa này nàng chưa từng gặp qua, nhưng không hiểu sao tên thần bí nhân đem lại cho nàng cảm giác không hề xa lạ.
Hắn ta đeo mặt nạ, còn khoác áo bào rộng nên rất khó nhận diện, nhưng cái khí tức của nguyên sĩ thuần túy sở hữu mộc thuộc tính nguyên lực ấy, nàng hoàn toàn chưa từng gặp qua. Nàng liền nhắm mắt tĩnh tâm, không để ý tới ba kẻ đó nữa, một gã Hiển Hóa cảnh hậu kỳ sử dụng chiến đao, đối với nàng không đáng để tâm.
Âm thầm quan sát phản ứng của hai tộc nhân Diệt gia phía xa, Dược Hảo Nhân thầm thở phào vì bọn chúng hoàn toàn không nhận ra hắn. Vậy cũng đúng vì hiện tại hắn chẳng có chút điểm nào liên quan đến tên ma tu họ Diệt cả, Thoi Độn Thiên thì cũng có hai hình thái, nên vừa rồi khi nhìn thấy món bảo cụ phi hành ấy, hai kẻ kia không có chút khác thường nào.
Dược Hảo Nhân, Nguyên Tước, Linh Âm, mỗi người ngồi xếp bằng tại một địa phương xa, bắt đầu tĩnh tọa điều tức khôi phục, chờ đợi tới giờ bị đá khỏi nơi quái quỷ này. Đến hiện tại thì chuyến mạo hiểm này coi như đã kết thúc, ai nấy đều có thu hoạch không nhỏ, sau khi an toàn rời khỏi nơi đây, có lẽ phần lớn bọn họ sẽ đánh sâu vào bình cảnh.
Ngay khi cả quảng trường rung lên, dường như chuẩn bị đưa những người trên đó rời khỏi địa phương này, thì từ xa có thêm một thân ảnh nhân loại cấp tốc bay tới. A Diệt trông thấy thì không khỏi bất ngờ, kẻ đó không ai khác chính là Tào Kim, tuy hắn đã không còn đôi chân nhưng vẫn cố gắng sống sót tới bây giờ.
Sau khi dùng hết mọi thứ để mở một con đường máu, gã ta đã thành công tiến nhập bên trong kết giới, thân thể tơi tả rơi mạnh xuống quảng trường, khí tức suy yếu thập phần. Hắn gắng gượng ngồi dậy muốn điều tức để khôi phục phần nào, thì trông thấy một viên đan dược chân quý từ xa bay tới lơ lửng ngay trước mặt.
Hướng mắt tới phía kẻ vừa đưa đan dược, hắn cố nặn ra nụ cười ôm quyền lên tiếng: “Cảm tạ Dược lão... Dược nguyên hữu đã giúp đỡ.”
Nói rồi hắn liền bắt lấy viên đan dược rồi bỏ thẳng vào miệng, ngồi tĩnh tọa bắt đầu khôi phục. Vừa rồi hắn không dám gọi người kia là lão đệ nữa, vì hắn biết thực lực thật sự của kẻ kia mạnh hơn hắn nhiều, tốt nhất không nên hồ ngôn loạn ngữ.
Thấy kẻ cũng được coi là bằng hữu đã có tiến triển tốt, A Diệt mới tiếp tục nhập định, mấy kẻ khác giờ cũng không còn ai để ý đến gã họ Tào nữa.
Nữ tử Diệt Phỉ Thúy lộ ra sắc mặt lo lắng, quét mắt nhìn khắp nơi trong cốc khẩu. Cảm ứng được hành động của nàng, lão già mù liền truyền âm: “Muội đang lo cho tên ma tu tóc bạc đó sao?”
“Dù gì thì hắn cũng đã cứu mạng muội đấy, đâu thể không nghĩ tới được chứ, giờ nơi đây sắp chuyển tống rồi, vậy mà chưa thấy hắn đâu.” Thanh âm không hề giấu đi sự lo lắng, truyền vào trong tai lão già.
Lão ta gật đầu nói phải, nhưng trong lòng thì không khỏi thở phào, tên ma tu đó chôn thây tại đây là tốt nhất, đỡ cho lão khi ra ngoài phải tìm tới trưởng bối, nhờ người diệt sát hắn. Chuyện về thể chất đặc thù của Phỉ Thúy không thể để lộ cho nhiều người biết, nhất là ngoại nhân, nếu không một khi lọt vào tai cường giả, chắc chắn nàng sẽ bị nhiều kẻ mạnh nhắm tới.
Quảng trường rộng lớn rung chấn hồi lâu chợt tiêu biến, như thể đã chuyển tống đi nơi khác, khiến cốc khẩu này trở lại yên tĩnh, không còn có một khu vực đáng sợ đối với các sinh vật nơi đây nữa.
Giữa không trung với bầu không khí trong lành, trời xanh mây trắng, nhiều đàn hạc đẹp bay lượn khắp nơi, thình lình xuất hiện một quảng trường to lớn, bao quanh là một lớp quang tráo đặc biệt.
Sáu kẻ đứng bên trên quảng trường quan sát xung quanh, nhận ra nơi đây chính là bầu trời phía trên một địa phương hoang vắng, cách vùng hiểm địa Nhân Cổ chừng một ngàn dặm. Quảng trường đang từ từ hạ xuống mặt đất, hiện tại bọn họ chưa thể rời khỏi đây, vì lớp kết giới đã đông cứng, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Từ bên trong có thể dễ dàng nhìn quang cảnh bên ngoài, nhưng dường như bên ngoài sẽ không thể trông thấy bên trong, vì đã có khá nhiều phi cầm không cẩn thận đâm sấp mặt lên vách kết giới rồi. Mọi người đoán có lẽ lớp kết giới bao quanh quảng trường có công dụng ẩn nặc, điều này để tránh có kẻ mạnh rình rập đoạt bảo từ những người mới ra khỏi vùng hiểm địa.
“Đùng!” Đột nhiên từ phía dưới vang lên thanh âm va chạm mạnh, khiến cả sáu người không khỏi giật mình. Tên Nguyên Tước vội vàng tiến ra mép quảng trường, đưa mắt chú tâm tìm kiếm ở mảnh rừng phía dưới, sau đó vội hô lớn: “Tới đây xem này, phía dưới có kẻ mạnh đang tranh đấu!”
Lúc này những kẻ khác cũng đã tiến tới phía mép quảng trường, đưa mắt nhìn xuống cùng một phương hướng, nơi mảnh rừng đã bị tàn phá nặng nề, dường như xung quanh khu vực ấy còn có pháp trận vây khốn.
“Đó chẳng phải là La Bối đại nhân sao?” Nữ tử Linh Âm kinh hãi thốt lên, nghe vậy Nguyên Tước mới chú ý tới thân ảnh to lớn đang hấp hối phía dưới, quả nhiên là một vị tiền bối yêu soái hắn từng gặp mặt một lần.
Trên một mảnh rừng hoang tàn, bao bọc bởi lớp kết giới vây khốn, có một đầu yêu thú to lớn thân thể đầy máu tươi, vừa giận vừa sợ hướng ánh mắt oán độc tới ba nhân loại bao vây xung quanh. Yêu thú này là một đầu Hắc Tạp Toan Nghê, có tu vi thất giai, là một loài yêu thú thần thoại mang chiến lực kinh người.
Trong số ba nhân loại đang vây công đầu yêu soái, có một gã trung niên mà hai người họ Diệt trên quảng trường rất quen thuộc, đó chính là Diệt Công Danh, một nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh rất có uy tín tại Diệt gia.
Hai người khác gồm một lão già xấu xí và một tên thanh niên khá anh tuấn, cả ba đều có tu vi Bỉ Ngạn cảnh, nhìn qua ai nấy đều đã có không ít thương tích, nhưng so với đầu Hắc Tạp Toan Nghê thì còn khá hơn rất nhiều.
Yêu soái tên La Bối gầm lớn: “Ba tên khốn kiếp các ngươi dám tính kế ta, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, thì các ngươi sẽ bị cả Toan Nghê đại tộc ta truy sát khắp Loạn Thú Vực, dù có là đại thế gia cũng đừng hòng chống đỡ nổi!”
Lão già đứng đối diện đầu yêu thú chợt cười lớn, sau đó ném tới ánh mắt trêu tức đáp: “Ngươi cứ yên tâm giao ra yêu đan rồi đi chết đi, năm trăm dặm quanh đây đều đã bị người của bọn ta phong tỏa, sẽ không có một kẻ nào biết chuyện xảy ra ở nơi đây đâu. Đừng có mơ sẽ có kẻ báo thù cho ngươi, vì căn bản là đám súc sinh đó chẳng biết hung thủ là ai hahaha!”
“Bớt nói nhảm với hắn, mau ra tay giải quyết sớm đi.” Trung niên họ Diệt lên tiếng, bộ dáng như muốn tiếp tục động thủ. Tên thanh niên tế ra một tòa tháp nhỏ, mỉm cười nói: “Lát nữa hai vị để cho Lôi mỗ ra đòn kết liễu tên đần này được chứ? Ta muốn trải nghiệm cảm giác tự tay diệt sát một đầu thất giai yêu thú.”
“Không thành vấn đề, dù sao yêu đan của súc sinh này cũng sẽ thuộc về nguyên hữu mà.” Lão già xấu xí đáp lời, trung niên Diệt Công Danh cũng gật đầu, cả ba tức thì xông tới hung hăng công kích đầu toan nghê đang trọng thương.
Chứng kiến tràng cảnh chiến đấu phía dưới, sáu người trên quảng trường mỗi kẻ mang một biểu cảm khác nhau.
Tào Kim kinh hãi trước tranh đấu của tồn tại đẳng cấp cao, mắt quan sát không rời. Hai gã phe yêu thú là Nguyên Tước và Linh Âm thì lo lắng, nhất là nữ tử họ Linh, gia tộc của nàng là tộc phụ thuộc của Hắc Tạp Toan Nghê tộc, nên không muốn trông thấy vị tiền bối họ La kia bỏ mạng chút nào.
Hai tộc nhân Diệt gia thì kinh nghi xen lẫn lo lắng, họ không ngờ mục đích khi tới nơi đây của vị tiền bối trong tộc, là để bí mật diệt sát yêu soái của tộc Hắc Tạp Toan Nghê cường đại. Nếu chuyện này để lộ ra, chắc chắn Diệt gia sẽ bị đám yêu thú cao giai gây sự không vừa, nghĩ đến đây hai người không khỏi liếc nhìn những kẻ xung quanh.
Khuôn mặt A Diệt sau lớp mặt nạ đã rất âm trầm, trong lòng thì kêu xui xẻo không thôi, người ta đang làm chuyện bí mật tại sao hắn lại nhìn thấy cơ chứ. Lát nữa khi lớp kết giới bảo vệ quảng trường biến mất, khiến bọn họ lộ ra, chắc chắn cả đám sẽ bị diệt khẩu.
Hắn âm thầm chuẩn bị kĩ càng, kéo căng tinh thần, chờ đợi thời khắc quảng trường tiếp đất rồi khai mở kết giới, hắn sẽ tức thì cao chạy xa bay.