Giữa hồ linh tuyền bốc lên đầy hơi nước, một thân ảnh thình lình đứng thẳng dậy, hắn sảng kɧoáı ©ảʍ ứng lượng nguyên lực trong người mình, hiện giờ đã cao hơn trước rất nhiều. Cúi đầu xuống nhìn nước dưới hồ trong veo, tinh hoa đã bị hấp thu sạch sẽ, hắn ta không khỏi cảm thấy chút mất mát.
Sau gần mười ngày tu luyện tại đây, lực bổn nguyên của hắn đã đầy được hơn chín phần, số lượng này nếu hắn tu hành bình thường mà không có nhiều tài nguyên hỗ trợ, chắc chắn phải mất trăm năm không nghi ngờ.
Trong lòng A Diệt cảm thấy mất mát vì tinh hoa trong hồ nước đã bị hắn hấp thu sạch sẽ, không thể sử dụng thêm. “Nếu Thiên tủy linh tuyền này không phải từng bị Diệt Phỉ Thúy dùng qua, thì có lẽ tinh hoa trong đó đủ để ta đạt tới đỉnh phong, tiếc thật đấy.”
Hắn cũng chỉ có thể than vãn trong lòng mà thôi, chứ giờ chẳng lẽ bắt nữ tử kia nôn toàn bộ tinh hoa đã hấp thu từ cơ thể ra. Tuy có phần nắm chắc đánh bại được nàng, nhưng hắn cũng không rảnh hơi tự nhiên kiếm thêm việc vào người. Chỉ khi hai bên nổi lên tranh đoạt bảo vật, hoặc nữ tử kia có sát ý nặng với hắn, thì hắn mới dốc sức ra tay mà thôi.
Trận pháp được dỡ bỏ, A Diệt khá là ngạc nhiên khi nữ tử Diệt gia vẫn còn ở đây, hắn liền hỏi: “Suốt thời gian qua chưa từng có thông đạo xuất hiện để các hạ ra ngoài sao?”
Nàng ta đang ngồi xếp bằng tu luyện trên một bồ đoàn bằng pha lê óng ánh, nghe hắn hỏi liền mở mắt ra, mỉm cười trả lời: “Đã có hai thông đạo lần lượt xuất hiện rồi, nhưng một mình ra ngoài khá là nguy hiểm, nên thϊếp thân chờ các hạ để cùng nhau xuất ngoại.”
eyJpdiI6Imw4bFFlYklsMGR3dkxpRG5McnZcL3p3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9lU0xwa2ZoZkZsWVh5UjdXY2M3K3RLT0JuYmJLYnAyUHVPQm9LWkV5RjF0WCtzelB0cmhnb29vcVdPXC82UUZxd1VEZjMrZ1wvMXFNSzVJVEhtRmFjTDJkcDc3XC9wN1h4UDlUdStoMm5KSkdLVFBGSGlVbkRxSk56NkgrR2JFc2ltVk9EdHo5VkVQZFJ4TVNcLzlpakdLcDRmMkhaQkwxaEJYNzQrTGtpbGdvZmZ2ZWRnNnZrd0VcL0t5dWQrRWtWT0FLdE9MVGo3bWpKblN1YURrckhja0s3TXVUTXBWSFNTVnNqdHFFU2IrYWVrdlJDTVhVeUo0K2wzUGpjbEZYTnZOMEdBaWdTVzIxRXdVQ2dmRWJqaHhCZTR5OG5UdXpNazErYjJ6VGhTV1ptT3djWWZ5VXJNRjhRNlV2WFZSK0FsMjN6aFRIVUtiXC9ocUIzSnU0d1pqZkNcL1NSRTZTR05ENVJ0ZGJ5bVVLZmRyZjVMa29lWlBzMDVZTkVqZk5nNTRYall3VDNSQ3NrM05HQnRvbVBKK0pBd1FSalVjUmRCN1NnMWhiTno4SG45VWphUHo5UWEwSlY3ODhkY0g0ZThWaEdVVFVWemJzQmRzOGwzK1wvbEs3REN3TkxiQnEyMkFOSzdRcFRCeG83dmJMY3liNVNaY2lWNmdYZHk0Ylg0SUdsNGR1M251WTlITjZ3T1BabTlBU3l0czVnREZZZlNSdkV4cUVaekpMRjZQUFc1QWV0T1l5bHd4RW4rSElTbDUzNHNucTFaOUZDVHdtMFh1Vk1KNXpkTU5OWVZjYU1PVWx4eHJzc1RySVpkSE1aUUZFZ1dsMjU5N2lzajU5S2txeEJkV0ZHQWp6bFVSdnVpVFFlZWdkU0NIaWxtRlp2WDh1dHVWZlREbDM1VkJYbWEyUXhMSGFpWkxUQ2I1UEFPNWxSUG9ZQjFxaTF4dlpHY0FwdVpVUWc5OEVaVHNEZFF2NGhYSVR3RWRBZnk4MnA0WGIxTFh0Y1R5Q0xcL0R0bXlcL2lVUHhheGYrRHd2Z0ttdVZFRFFHXC9QdDJMOENCbVBaNTllTDluSjJPZFViWkE3cmdkVFpoVWptS3FoVTMzQkowbm92UlwvSDFwbDYyVEczZ015RG5mbXp1bDZnZXRjd1k0UFFpc0c2Y2Z2bEdMZ3d2dkEyV3N1cTNKUXNOcjc3ZFYybHdQRHh2YldibFwvSWRpU01ZQXlCOGxMRUFjRDRRZk9UU2U1Tmo4NzVWUldzM3B5NU1NVHhqbkhhTjdkQm1wdXpCNTBKMGlOSnNwaWVNSkNmTnBQdlpBWk9ZYWxvODBjY2FQdDRCTEVpS0NzczNyclVDbjgwaklyTFE0Z0hPVnRla2JsOWJ3MVZTSVdFSnZ4Q3NxQTlmOW90ZEZORTR0V3EwbW0wbCtoNzBYanV6dnhyVWx3VXBUcUlTRjluVGo5VTVwXC9aTXZBakllNGFvd05ZMjloZ0dJSDdkM2hKM1A3NnhVYUZZQldySlErTW1aZzMwODJ4MjJqTUd4TkxWb1hzaWRRU0RQY29VNmZ5UWlxcXpySGxsbXM0WWNvakswXC91alZwNWNUc0VLRVJhXC9oZTNrZURRV0hNWGJvTTc0TmdZdFJmVlZZc05MUkExdEhFRGJzQ3pqa3dMSnF0OGtGc3l3UWRwdVRzOGhraFwvaXNmeXE0V3ZoQTVIUDFpVmRIXC9DYkNuUnhJSXZadWptYURSbzF1TjlZeFNDRmJ2akhoZUs4TXFxT2RNWGN1RGlBWEFuT0hBV1pRZnE2dkRRR3htWVdjaEdsVWpjRHI5RlJvb29RbVwvdFh6aFFwZ1RTdURPWEdsZXFPUUxOMDg5WEhPRUFFS1wvMU1QRlY4ejBvNmZBTkE1dkxGazFvajdCS1VMbDZTVU9ITHdKMFVLTytrcDR5aDdtTkIyVndpNlc2VFpDT2tCTmRUVnJJNWM3SnE2RFBwN25XTWVIOEp0bWUzUjZZa3gwRk1nNUN4bW1lMGRhUEt1andzRUJTc3FrSGVoSWNLWFVvZ1JmbWlOamxjclVnWnAyd2k4MjJ5aTZINnR1UnU0Z2xsdWRQUjEwTjdVXC9pcGxvWE1WY2dcLzBReWNsU0tTZDZwakduOVdEeFp0Nm1tdzRNMHJcL0E0SE96cWxtc0FYMnJHTzhzdWRwQ0J3Vk9wbTF2WCtlbEp2ZXpRVDVteGtna0o4ZENoMk5xZGx0V2czOWZxSnN3bXZnQUpRRHdiVkg0cnFub0NHNEJ3UFZcL0w5bnFycUozdlNKUEwrVjZMb3ArcG0zMzEzRkhoaWdiQytaQVUxSFhvM1wvYTk0cVBocndRbzgzOWZDYStES1dEUUhpTVJFeEVmd1wva0FrRmdFVlRhaG1lUWxURlRvTzRrWWp3anl1S3d3ZENWUVZ5WjU3TVNlV2hxczVHUnBqTzhmdW51d2VMTVwvUDVEcWlkazg1ZmxrbzlBWTJJdEFTWHVOYjBjbHJ3U2xOMWJERFlzXC9EU0kwcDBVRVFXNEJwSUdqeDh1NzRnb2FwTWNvYnpJcVFOVzUwRkpTTElZeFA1ZEJyUjZRc2ZaMWp4OFZtbnlaVmc4djZPSUxxbVFKZlwvS0M3aGk4YXAyUmRNTEFMVnI5QStrOE93S1U0OE5DOVRoWTZObG9NdXpub21LdU1xNWh5MHVHcDA5Yk1zK1pCYTNHRnFHNnpMUlYweGhTQXl1dEdhVVpqVGpmakdHd05VbjBRYzZLT2xlWWw1XC9QXC9DUk8rTXorNTR0S0dMZ2l0Ym5ZVXFZTnY2eDl6N0dZOHc0OEl2U1VPTXdNZk45Nk0rQkMwOWhIdHJISVNMeE5QOVFGUmNOM0FCd2pDMkdlcHBFYVNwUWZPbWlyc2Zoem1FY2VPUVR0dklTdVpYK1Bsd00xZCtiemxXZ2p2U282SFprWm90aFFwZUp1c1VudHRtMHM2Q3N3NDRPU3Mya0FmUHRMVnlvc2tJWGFCUldSenNSeGZBVlA2amJnZmQwVWpPK1lOSlpxNkZvbWhnc1BYYUhReklRNnJpT3VvOVwvcWNRQTlkbkdUaTdqcEkzM2lpbTlLMkttaUwrZTdMOWZkU3AwXC9lZTEwS3BXY2N1dGtwM2hNNzdLMDAzU2pyMzM4NnRMOGlVaTN0WHdiR09kUnVUOHZUVGsiLCJtYWMiOiJkNzBhYTA0MWI3NWE2MzUyYTExOGJiYjQ1ZmYzYmM4MDExNDNlOGY3ZmJmZmU4MjM3ZDE3OGI4N2IxMDQ4NTliIn0=
eyJpdiI6IlJ2RVo1TzNEYm9MTGZIUitTanROZGc9PSIsInZhbHVlIjoieEZyYmdhY0tWZGh2aDRLbURrWXZjbzJxSXE4NElabFB3bTUrZWt4cjRLVXpkamd1S2V4TzFWRXNoVExPdDZoOTRSYzd5REp1T3FCcVwvYkVzYWdCdmFVUFo4ekh2XC9tdEwyUlhSQm1aZlhOUT0iLCJtYWMiOiI3MTZhZmVhZjM3ZjFkNDVkMTc3MTc1YmU4ZDFjYjUyMTgxYWE2OThlYzIxZGQ4NjAzNGYwNjg2OGYyOTkzNWIwIn0=
Phải tới ngày hôm sau mới có thêm một thông đạo xuất hiện, hai người cùng lúc tiến vào vòng xoáy không mấy ổn định đó, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện tại một khe đá chật hẹp. Đứng trong khe đá có hơi kẹp sát người, A Diệt không rời mắt nổi khỏi bộ núi đôi của Phỉ Thúy lúc này đang bị vách đá ép chặt, nàng đang khó chịu bị kẹt ngay kế bên mình.
“Nhiều lúc to quá cũng khổ.” Trong lúc hắn đang nghĩ thầm, thì nữ tử kia đã nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng có chút bất mãn nói: “Cả ngày vừa qua các hạ nhìn còn chưa đủ sao? Mau phá khe đá này rộng ra, nếu không chúng ta bị kẹp chết mất.”
“Xin lỗi.” Hắn lên tiếng nhận lỗi nhưng nét mặt vẫn tươi cười, một nam một nữ thôi động quang tráo bao quanh thân thể, sau đó liên tiếp bắn ra năng lượng oanh kích hai bên vách đá. Một bữa cơm thời gian sau, tại ngõ cụt vô danh nào đó đột nhiên vách đá nứt toác rồi đổ sụp, hai thân ảnh trẻ tuổi nhanh chóng bước ra, ai nấy đều không khỏi thở phào một hơi.
Họ chậm rãi phi hành theo con đường trước mặt, cuối cùng đi đến một gian thạch thất trông giống như được tu hành giả dựng nên. Nơi đây có rất nhiều giá sách, cất chứa vô số điển tịch, còn có nhiều bức vẽ hình thù nhân loại kì dị, được treo khắp nơi tại bốn bức tường.
“Dường như từ thời cổ xưa có tu hành giả bị mắc kẹt tại nơi này, nên dựng lên gian thạch thất để ghi lại những trải nghiệm cuối đời của bản thân.” Phỉ Thúy đảo mắt xung quanh rồi lên tiếng. Nghe vậy A Diệt quay đầu lại hỏi: “Các hạ có thể đọc hiểu những kí tự này sao?”
Họ Diệt nữ tử cười đáp: “Đây là một loại chữ cổ trong giới phàm nhân từ hơn ngàn năm trước tại Thú Loạn Vực này, thϊếp thân từng học qua hơn mười loại ngôn ngữ, trong đó rất may có loại này.”
“Đây là ngọc giản chứa khá chi tiết cách dịch loại chữ cổ ở nơi này.” A Diệt đưa tay bắt lấy khối ngọc giản mà đối phương ném tới, sau khi kiểm tra hắn mới nhận ra học thêm một thứ tiếng không hề dễ dàng, cho dù tư duy cùng trí nhớ của nguyên sĩ rất cao, cũng phải mất vài bữa nửa tháng mới có thể đọc hiểu toàn bộ.
Vì chưa được xóa nạn mù chữ, nên hắn phải đi theo ngay phía sau Phỉ Thúy để nghe nàng ta dịch, bởi vì những gì được ghi tại nơi đây rất quan trọng. Cách an toàn nhất để có thể thu được bảo vật giá trị kinh thế, hay phương pháp có thể thoát khỏi vùng hiểm địa này, tất cả đều được ghi đầy đủ.
Các hình vẽ con người kì dị treo trên tường, chính là phác họa những sinh vật bí ẩn tại vùng hiểm địa này. Sau khi biết thông tin đó, A Diệt liền tỉ mỉ quan sát các bức vẽ, thì ra bọn chúng tuy có hình dạng giống nhân loại, nhưng trông lại đáng sợ như thi quỷ vậy.
Những sinh vật này đều là các tu hành giả từ thời xưa, khi tiến vào nơi đây tầm bảo mà không thể thoát ra nổi, sau đó biến dị mà thành. Nơi đây có một loại bóng đêm kì bí, một khi có tu hành giả mạnh mẽ bị nó nuốt chửng, người đó sẽ biến thành những sinh vật đáng sợ này. Bọn chúng yếu nhất cũng có tu vi bán bộ Bỉ Ngạn cảnh, những tên mạnh chắc chắn là Bỉ Ngạn cảnh chân chính.
Hai người rất nhanh đã ghi nhớ kĩ những ưu nhược điểm của loại sinh vật kia. Sau đó chú tâm tìm hiểu cách để có thể thoát khỏi nơi đây, rất nhanh họ đã phát hiện được cuốn điển tịch ghi về điều đó.
Phỉ Thúy đọc cuốn sách trong tay mà suy tư nói: “Ở đây ghi là mỗi khi hiểm địa có lượng lớn tu hành giả xâm nhập, thì những người đó cần lấy đi ba món đồ có chứa ánh sáng tinh điểm, mới có một con đường ra để họ thoát khỏi nơi đây.”
“Hiện tại quanh hiểm địa Nhân Cổ đã bị bao bọc bởi một lớp năng lượng bóng tối, bên ngoài không thể nhìn thấy, càng không thể tiến vào, giống vậy người bên trong cũng không thể đi ra.”
Nghe vậy A Diệt cũng chẳng biết nên tìm những vật đó ra sao, hắn nói: “Trước khi tới chỗ các hạ thì tại hạ đã có thu hoạch coi như không tệ, nhưng trong những vật phẩm đó không hề có chứa thứ ánh sáng tinh điểm gì cả.”
Phỉ Thúy trầm ngâm rồi nói: “Một vị đồng tộc với thϊếp thân có thu được một gốc tuyệt phẩm linh dược, vậy mà cũng không có thứ ánh sáng ấy. Chứng tỏ những vật có thể chứa loại ánh sáng này cực kỳ chân quý, giá trị còn cao hơn linh dược tuyệt phẩm.”
Sau khi nghiên cứu đầy đủ, hai người rời khỏi gian thạch thất này, theo tấm bản đồ đã tìm được mà tiến sâu vào trung tâm vùng hiểm địa. Theo những gì ghi trong điển tịch, càng vào sâu sẽ càng có nhiều vật chân quý, những vật chứa ánh sáng tinh điểm chắc chắn chỉ có ở khu vực đó.
Tất nhiên càng vào sâu sẽ càng có nhiều sinh vật mạnh, nhưng điều đó không thể khiến họ chùn bước, vì đối với họ sinh vật bán bộ hay chân chính Bỉ Ngạn cảnh cũng chẳng khác nhau là mấy, tùy ý vài đòn cũng có thể đánh chết hai người.
Không lâu sau họ phát hiện một gốc linh dược thượng phẩm tại một mảnh dược điền, một loại chủ dược luyện những đan dược giúp đột phá lên Bỉ Ngạn. Phỉ Thúy không còn vẻ cười đùa, nàng nhìn thẳng A Diệt mà nghiêm túc đề nghị: “Chia đôi, được chứ?”
“Quyết như vậy đi.” A Diệt gật đầu đồng ý. Nếu lúc này hai người họ còn vì tranh đoạt gốc linh dược kia mà gây tổn thương hòa khí, không thể tiếp tục hợp tác, thì được không bù mất, nên tất nhiên phải làm sao cho cả hai đều được lợi ích.
Suốt ba ngày sau đó hai người vẫn chưa gặp thêm một tu hành giả nào khác, dù là yêu thú hay nhân loại cũng không thấy nổi một ai. Ngược lại vật phẩm giá trị thu hoạch được thêm vài món, vì tiến vào cáng sâu thì tất nhiên đồ tốt càng nhiều.
Họ cũng không sợ có sinh vật kì dị ở gần, giờ đây họ đã biết cách để tránh bị bọn chúng phát hiện, đó là thu liễm toàn bộ khí tức cùng thần niệm, biến bản thân giống như phàm nhân, như vậy có thể thoải mái đi qua vùng bóng tối đen thui mà không bị đám sinh vật phát hiện.
Đám sinh vật ấy bị mù, chúng cực kỳ nhạy cảm với các loại năng lượng phát ra từ thân tu hành giả, nên những kẻ tầm bảo tại đây mới luôn bị chúng tìm tới. Đó là lý do tại sao nơi đây có không ít các loài động vật thông thường, nhưng ma thú thì lại rất hiếm, vì phần lớn đều đã bị những sinh vật kì dị kia tiêu diệt.
Thử thách thực sự đã tới, tại khu vực cận trung tâm vùng hiểm địa, có một nơi cực kỳ rộng lớn, trên trần cao có vài ba vật phẩm phiêu phù, hai người có thể trông thấy bên trong mỗi vật phẩm đó có thứ gọi là ánh sáng tinh điểm.
Nhưng cái quan trọng là phía trên cao các vách đá, có vô số tổ ma thú, hầu hết đều là loại phi cầm.
Bọn chúng chắc chắn là thủ hộ thú tại nơi đây, mà một khi thấy hai người bay lên muốn lấy bảo vật, chúng sẽ xông ra ngăn cản, chiến đấu tất nhiên không thể tránh khỏi. Nhưng dư uy của trận chiến chắc chắn sẽ khiến đám sinh vật kì dị sẽ cùng nhau kéo tới!