Một quang điểm phiêu phù giữa không trung, đột nhiên có ba đòn công kích bắn tới, mạnh mẽ phá vỡ lớp quang tráo bao bọc bên ngoài, khiến vật phẩm bên trong quang điểm rơi xuống. Một kẻ giơ tay bắt được món đồ đó, hắn cùng hai thân ảnh bên cạnh nhanh chóng phi hành rời đi, theo sau là cả đàn ma thú gào thét truy đuổi.
Nhìn một khối ngọc trắng tinh khiết trong tay, thanh niên anh tuấn Nguyên Tước kinh hãi lên tiếng: “Vậy mà là Tấn Dược Ngọc, hèn gì lại là vật được chứa ánh sáng tinh điểm, chân quý bậc này bên ngoài có tiền cũng không mua được đâu.”
Hai người đang phi hành kế bên hắn nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, Tấn Dược Ngọc dùng để dung nhập vào trong đan dược cao giai, giúp công dụng của đan dược đó tăng lên gấp hai đến ba lần! Nhưng hiện giờ ba người không có thời gian ăn mừng, vì phía sau họ là cả đàn phi cầm ma thú đang truy sát.
“Có chắc chắn là chỉ cần ba vật có chứa ánh sáng tinh điểm như vậy bị lấy đi, thì lối ra sẽ xuất hiện không?” Nguyên Tước quay đầu sang hỏi thiếu nữ dễ thương bên cạnh. Nàng ta cố dịch những dòng chữ cổ trong cuốn điển tịch trên tay, rồi đáp: “Trong này ghi là như vậy, còn thật hay không thì muội cũng không biết.”
Gã trung niên đầu trọc lên tiếng: “Chúng ta tốn bao công sức rình rập mới nắm được cơ hội cướp đi một vật, giờ còn bị cả đàn súc sinh truy sát, chắc chắn không thể làm gì thêm. Hai vật nữa chỉ mong đám nhân loại có thể đoạt được, có lẽ chúng sẽ không vô dụng tới mức không kiếm đủ đâu.”
Ba người vừa bay ra khỏi lối đi khá nhỏ, liền chạm trán một sinh vật kì dị, phía sau rậm rạp ma thú đang lao tới. Thanh niên Nguyên Tước liền xoay người bay đi đón đầu đám ma thú hung hãn ấy, sau đó hắn gồng mình rồi gầm lớn, toàn thân bạo phát ra luồng yêu lực diễm sắc dữ dội, hư ảnh một đầu Chu Tước khổng lồ xuất hiện!
eyJpdiI6IlpWV0RmMHNwUFR2b0hJWUcxMnNhQkE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9tUjlDQU8xVVVrYjhmcGVoMnZDbmlneVU0Y3BQeGNcL2xpOEJXSThIN1Y4NnZiOGtKenBpbERZZTdrYU1zcENqNUNjQ0Q2SzVQODFERmRtTEE1VUtCUU5MekNzRjhWVGpMSCs3SW9WVXN4dFhaRExSRzJUM1pXUERadzRwWExORVp0aTNrYjlwT3NVXC81NmU4Q3RNMGNzWnNnR2h6WTlYSWw2NjNhWlJ5ejZOS0tjZzVqUkNEV0tMUUVwY2RpZnhabUx5eWZZQ3RCSDlGVTB5M2xLNnZFbG1PR0ZjNHJ4MVpBRjBZaDVrQWg5bDlTQmlzT3BnUzBlekNXaUNiWGFDaXFMN1dWc2xFSmFBOFZvRTBZYUU2dkwrYjBMKzJzb3o2NlZ5YVBacmYrQlJPeGRWWmJQZ0hSb1ZzRmdlWnZORVwvZGdkMmN1NVNUWnBiZVZlU1pzSVUyRWFyaGx0REY2eThqXC82eDRJSG1YYlZHTXhKN0dcL0xiQXZRYktiUXQ5dUZmbnZEVUNCSG9GRU85QWhvRFV3TDlvTXNCdzEwWm95OXVWTElNSFdHSWlzMnhKcWczdDFOQzV2MXdCbCs2TTFuVjFwZTFvZUcxenhEMXhpWlk0YkE3blBwZ3BcL00yQnlrVnJlWEMxY2IrU21taUFRWnIwXC81enBQdE5EcklHUDY1blI2ZUNiaEUxc1NQaHhMYkh5XC85Z0NTaEZuY2I2STMzc2JpdzhkOTBvR0ZaRFd1N1hsbm5nSFNzc29zQlljUmxQVVdNTFZKRjJVK01yK0h4T0U4WUhFVk5EM3lUdEhvS1NGNTBsMk9tVDJNTUxibWUwVW14bmZzM2pBbFAzWHdMSEJRU01DU1B6Y1NKXC80Mlo0ajErODFsY0F1eU5MVzBUTm9XUjJ6UDZ4ZWhFdHZHbTZFbHVMT0NkSDAzb0ViR0VmbmV3dVkwdFlQc3dMb1BuZUpuMlhmV2l3NmJnYk8zUCtycDRLcW9jV1dYSmdwMnRGUkQ1TU1ibEdkYW8xeStTNTJIYUl5eFVCaXJRMDFSQlRGUnFodFMwQkdxeGVkTlNhM1pNM1dGS2diUU53QVE3QldMeHR2TWl6V2pvODYrb0RhT1hrNmFEU2xvYVwvR0ZQaHdodktGQm00VTdIYXBpalJmR1B0M1wvaXp2a1IzRExFUEdFTGVnZnZsSkc5Z012Q09mYmhUM0RxRkowMGJucmZzckpxeHdrTm5pdTZhUzdkSHRvY2dDa1E3dStBZmhlSm04ZUlLRjN6M1wvc3pZN3NLRk40QkZQK2J1REVIT1pWcDlpYVFKODJSazhWSTNDNGhVVnB5WWRqb3BwY1VPTXNcL25pOGdveUEwS0FidDdFMW9SRHZDdUVPeWxEZExWYXR2cXF0dmtCc1JRaTVGQ0krSGp2amhDN1daZEY1bUJNdDdFS3N0RGhwVGZmVklHUjd5b3hHTmk3Vys2UVwvd0J4UWFLQUFtTDdFVHFOYU1tT2dCbVNJVDlvNHhDeVYweDdsNkdQd25ZVktcL25nTEhBN1VjSkd5aE9CVXdmVndJbUFXemNKS24zRHFhTU4xT1ZZYTNOUjA5bzh1N25TeUpFVGc1OUVnTE5wM2ppR3BPXC9nRkdKTENQQlVxNm9pXC9ia09TeVFOZm9zQ0JDMWpMaklOMmdDWHlwM0ZpTGRORmpPVFwvREJwN1FNbDRcLytrOVwvU3VwQVpcL1YzZTVOeVlWRytkQzJqSDU3N0ZWQ21zbmJWXC9jOTlYMG5PWFo3V25aNXVRWE1jTGNOOHRvM0hRaEc2d2cxM1lJaDRYaTlrVFliVDlBcTFLRFIzaVwvMmxYbkZGVStUQmtQNFdBUmMrU0l1dno2Y1V5Zk5EQytGT25nWmhVRnc3XC9SbmxFRzVoRWxZSGdrdkZzaEJjT3o1M3Y0MExBcFVGT29jak9URFdrenZBcXBid3djT0NhVk11cEIzWGFjOEFUb1RxOXltUEhUZDFDWkxiOFZ1VEpSWUhcL3JYWlREazAySkIzb0U5dFVsaGY4K2x0Y3kzeFwvUnpZR2FBd1YzQ1J3ZzdKUURcL0l4TXVvZ2prT3VKYnlNaTNqSWJmOUg4WVN4OWJaRDlTdmd2bTRHRXF2TXU2em4wWUZtSXgxYmF1WkZFQk1UazJYZ3lhSnNncTArQllTWmVFRE9qOWVad1ZRc2hHejhGK1pqVkc4Q3V6RjBwUUVBXC9BXC95c2xGaFVaMFwvQm5FWkVnNTFyZGtpVEJVUEVrVXJzTmlPK0VWZnFLWTRFcG1qRmE2UUlIYVd0VVFSRVdPa3Nwc2JDeDc0S2wzWGRiT1ZudGFYSk5KNHVvK0E0TTFFejhaRFcxTWJobkp2aERyZjhyeTNBOUVsRlpHTXJXTXRGdXMwdTZ6c01Xc1wvRVU1MjIrUDhiVGhHTDlEZXhGdmJDd01zZHZXa2F4SlQ3R3JOYmN2ZzB1UjRxVTFxMmprRkkxajhWdllKcUlBRlJCMUpjNllna2RvNVwvYmdONzZ4VElnOEZxQk1rVHNKM20zQUd5a2tQZW9aQktJV3c5Z1RQSGExTnlwYnM1TnY0VGZKa0M3S2FrTDVDbzFBYVI5NkZOb1JHMWp4bkdKeGJ3Y0x0K2R3VVpSeTJWYW9OU3RkVmtORmFMbmxQK2lHd0F4VUw5WlR6d040bW9Qc1NMVVBQVjlaK0ZIQVNYanJ5YW5aUDhERm5ROGNNZEw2TkxQMGNXUUhQb0NlOVpcL2ZlRFE4SHc5UldCQU93c0dhbG9JZ2xIRVNFR0treEdzbFN4Smp3N3hcL0FBVE5LSm4zMUQ1aWROSkcwck9NNnhoUFh3YW9xbDJsUGdLcHNvajBONjJ4WEJwNStqM25lTTY2V0s0RmdhcWUxeGZPZXd4TEdoMWVzeVlFWUdub1dJV0FlbkhwRCtEY04zeXpDUUdcL1dvT1NqNEpyN2JKakw4RjRhdlU1UFpnWWg3aXM9IiwibWFjIjoiNjc0NWNjZTI3YzJhYWM0MmY0YTE4MDE0MDdiY2Y3ZjZiY2FhY2MyZDUyNDI3Yjg2MGRkM2RlN2VkMDZjZTMyMSJ9
eyJpdiI6Imx2T2Vwa1dTb2hMUEhCMTZPSEx0WkE9PSIsInZhbHVlIjoicEd1RGo5YmFlMEtUZ2YyZ29oRW5rcExROVVXVnJ3dHBYWnBSZTdlMTNZd1p0UFJHYVFSazk5QUVaRHZcL2hyM0lqeGtpM3pvSzdwNEk5emxOQ0hGczdKbVhHNFwvcm5BRUtVUG41bUQ5SXFLRT0iLCJtYWMiOiIwMzIwYjZmZjUwNWYwMGIwZjY5ZTUxNWIyNGZjMWI2ODVkMGEzNzc1MWRlNDEzMjUzM2NlZjM5ZjEyZTg3NmZjIn0=
Cách đó mấy chục dặm, tại một địa phương rộng lớn, có hai thân ảnh một nam một nữ cũng đang nhắm đến quang điểm trôi nổi. Nữ tử tên Phỉ Thúy lên tiếng: “Diệt huynh, lớp quang tráo bảo vệ những bảo vật đó rất rắn chắc, chúng ta phải dốc sức công kích mới có thể phá vỡ được một món trong thời gian ngắn.”
“Trong mấy vật trên kia có một món đem lại cảm giác hấp dẫn đối với thϊếp thân, vì vậy mong rằng Diệt huynh sẽ ra tay tương trợ, xong việc thϊếp thân nguyện ý dùng nguyên thạch thượng phẩm để cảm tạ.”
Sau khi suy tư một hồi, A Diệt mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, bởi vì hắn cũng không nắm chắc có thể một mình phá vỡ được lớp bảo vệ của những bảo vật đó trong vài nhịp thở. Hiện tại cũng chưa biết bên trong những quang điểm đang trôi nổi đó là thứ gì, nên hắn mới đồng ý hỗ trợ nữa tử này lấy vật nàng mong muốn.
Một khi nàng ta lấy được bảo vật về tay rồi mở ra xem, nếu thứ đó có tác dụng lớn với hắn, thì hắn cũng không ngại cưỡng nhân đoạt bảo. Hiện tại một khi hắn không tiếc tiêu hao mà sử dụng toàn bộ nội tình của bản thân, thì trong cảnh giới Hiển Hóa không ai là đối thủ, có thể xưng vô địch dưới Bỉ Ngạn.
“Nếu các hạ đã có thù lao hậu hĩnh như vậy, thì tại hạ sẽ dốc sức hỗ trợ. Nhưng tại hạ có thêm một điều kiện, đó là nếu thời gian tới còn có cơ hội khác, thì các hạ cũng phải ra tay hỗ trợ tại hạ đoạt lấy một bảo vật chứa ánh sáng tinh điểm như vậy.” A Diệt nói lên yêu cầu.
Phỉ Thúy tất nhiên gật đầu đồng ý, cả hai bắt đầu tập trung tinh thần, nhắm thẳng tới mục tiêu mà nàng ta chỉ định. Khoảnh khắc đám phi cầm không chú ý nhất, chính là lúc hai thân ảnh nhanh như thiểm điện tức thì bắn lên. Những đòn thần thông mạnh mẽ gào thét công kích tới một quang điểm tử sắc, chưa đầy chén trà nhỏ lớp quang tráo bao bọc món bảo vật đã vỡ vụn!
“Gào!” Bầy ma thú gầm lớn, đôi cánh to lớn dang rộng ra mạnh mẽ vô liên hồi, rậm rạp phi cầm phóng tới phía hai người. Diệt Phỉ Thúy bắt lấy món đồ rơi ra từ quang điểm, sau đó cùng A Diệt cấp tốc bay đi, kéo theo cả gia phả ma thú truy sát.
May mắn cho Phỉ Thúy là món bảo vật nàng vừa lấy được, có công dụng tăng phúc thần thông trong một vài loại công pháp cao giai của nữ tu, không hề có tác dụng gì đối với tên nam tử bên cạnh nàng. Nếu không sau khi chạy khỏi đám bám đuôi kia, thì không biết nữ tử này sẽ bị hắn cưỡng bức thành cái dạng gì.
Giống như đám người Nguyên Tước, đôi trai xinh gái đẹp này cũng đang phải vội vã bỏ chạy, đám phi cầm theo sau gầm thét thu hút sinh vật kì dị gần đó đi tới. Qua một canh giờ, sau bao nỗ lực chạy trốn, cả hai đã cắt đuôi được không ít ma thú, bay tới một khu vực rộng lớn khác.
Vừa hay khu vực này cũng có vài quang điểm đang trôi nổi, mà nhìn xung quanh có vẻ như đã từng có kẻ đoạt bảo ở đây, nên còn rất ít ma thú thủ hộ. “Phỉ Thúy các hạ, lúc này không tranh thủ lấy thêm vật có chứa ánh sáng tinh điểm thì còn đợi đến khi nào nữa. Nếu các hạ dốc sức hỗ trợ, thì tại sẽ không cần thù lao trong lần trước.”
“Nếu Diệt huynh đã nói vậy thì thϊếp thân cung kính không bằng tuân mệnh, vừa hay đỡ tốn của thϊếp thân vài khối thượng phẩm nguyên thạch.” Nàng ta mỉm cười đáp, cả hai cùng nhau bắn nhanh tới phía một quang điểm, như đã làm trước đó mà tiếp tục phát huy, thẳng tay công kích lên một quang điểm mang lục sắc.
A Diệt muốn làm liều như vậy, bởi vì từ khi bay đến khu vực này, nguyên lực trong người hắn đã bị hấp dẫn bởi vật bên trong quang điểm màu lục kia, khiến hắn muốn đoạt đến tay cho bằng được. Sau khi lấy được vật trong quang điểm, hai người lại tiếp tục phi hành bỏ chạy, đám ma thú truy đuổi phía sau đang ít chợt đông lên trông thấy.
Nhìn thấy quyển trục lục sắc trong tay người bay kế bên, Phỉ Thúy tỏ ra vẻ mặt tiếc nuối nói: “Là công pháp mộc thuộc tính, tuy chắc chắn phẩm chất rất cao nhưng tiếc là không hợp với ma lực của Diệt huynh, sau khi rời khỏi đây cũng chỉ có thể đem bán mà thôi.”
“Không sao đâu, đem đến những bí hội dùng vật đổi vật, có lẽ tại hạ sẽ nhờ vào nó mà kiếm được thứ mình cần.” A Diệt tỏ vẻ không vấn đề gì lên tiếng, lật tay cất quyển trục vào nạp giới, trong lòng thì vui mừng không thôi, nhưng vẫn có thể đè ép không để lộ ra ngoài sắc mặt.
Đột nhiên có một đoạn tin tức, truyền vào trong đại não của toàn bộ tu hành giả còn sống sót, bên trong vùng hiểm địa Nhân Cổ này. Đoạn tin tức đó chính là địa điểm có lối ra, hiện giờ đã dần khai mở, để các tu hành giả thoát khỏi nơi tràn ngập cơ duyên cùng nguy hiểm này.
Phỉ Thúy bất bình lên tiếng: “Sao lại xa nơi đây vậy chứ? Từ đây muốn tới đó còn không biết phải bay ngang qua bao nhiêu tên sinh vật kì dị nữa. Chúng ta là người lấy được những hai vật chứa ánh sáng tinh điểm, đáng lẽ ra phải cho lối ra ở gần vị trí hai ta mới đúng!”
A Diệt cũng chỉ biết cười khổ, ngay vừa rồi hai người còn vui mừng, vì không nghĩ đã có thêm một kẻ lấy được vật chứa ánh sáng tinh điểm, để làm đủ con số ba món. Vậy mà khi lối ra xuất hiện, lại là ở vị trí gần như đối lập với hướng này, xa những hơn trăm dặm, không biết phải bay qua bao nhiêu khu vực nguy hiểm.
Trong khi hai người còn đang hậm hực cảm thấy vô lý, thì dị biến bỗng phát sinh!
Trần đá nứt toác rồi sập xuống, từ phía trên có một sinh vật rơi xuống mặt đất, chắn đường bay của hai người họ Diệt. A Diệt cùng Phỉ Thúy đã lường trước những tình huống nguy hiểm nhất, nên lúc này cả hai không ai hoảng, liếc mắt nhìn nhau rồi gật nhẹ đầu một cái.
Nguyên phù cấp Hiển Hóa cực hạn được tế ra rồi lập tức thôi động, cả hai kết hợp uy năng của nguyên phù cùng với thần thông của bản thân, nhanh chóng diệt sát được bao nhiêu ma thú thì hay bấy nhiêu.
Sau đó lấy ra một loại cỏ đặc thù mà mấy ngày nay họ đã thu thập được không ít, ném rơi vãi khắp nơi xung quanh, rồi đốt loại cỏ này cháy lên tạo ra một thứ khói đặc biệt. Ở trong khu vực khói mù bao phủ này, mọi năng lực thần thông của tất cả sinh linh bất phàm đều bị giảm mạnh, gần như mất đi sức mạnh mà bản thân nắm dữ.
Thứ bóng tối khiến mắt của nguyên sĩ cũng không nhìn được, giờ đã không còn tác dụng. Sinh vật kì dị kia không còn khả năng di chuyển cực tốc, sức mạnh dễ dàng xé rách thân thể của nguyên sĩ cũng giảm đi đáng kể. Đám phi cầm ma thú cũng vậy, các thần thông công kích tầm xa không thể thi triển, sức mạnh cường hóa nhục thân giảm sâu xuống.
Tất nhiên hai nhân loại họ Diệt cũng không còn sức mạnh của tu hành giả, họ thu lại bảo cụ phi hành rồi đáp xuống mặt đất, nhanh chóng thúc giục pháp ngôn luyện thể của bản thân.