Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Vệt đen bắn đi với tốc độ rất nhanh, lóe lên vài cái đã thấy ở cuối chân trời, đến thì nhanh mà khi đi cũng nhanh không kém. Hai đệ tử Tọa Sơn tông âm trầm nhìn theo thân ảnh chật vật phía chân trời đó, A Diệt thì thào: “Tốc độ phi địa nhanh thật, xem ra hắn phải trả giá không nhỏ để thi triển ra loại thân pháp bá đạo này.”

“Hừ, nếu không chạy nhanh thì chỉ có đường chết, tất nhiên hắn sẽ chọn thi triển bí thuật rồi, thà hao tổn thọ nguyên còn hơn chết ngay lập tức.” Liễu Băng Nghi lạnh lẽo nói một câu, sau đó tiếp tục hướng phương năm mà bước đi, nơi đây vừa xảy ra trận chiến lớn, tốt nhất không nên ở lại lâu.

A Diệt tiêu hao không ít nguyên lực, trên thân cũng có một vài vết thương, nhưng nhiêu đây có thể vừa di chuyển vừa khôi phục, không làm chậm tiến độ. Nhìn theo bóng lưng quyến rũ với những đường cong lả lướt phía trước, hắn không khỏi thầm than đáng sợ với thực lực của mỹ nhân này.

 

 

Vừa rồi trong trận chiến với tên Mặc Quân kia, A Diệt có thể thấy rõ nếu một chọi một thì bản thân không phải đối thủ của gã ta, vậy mà họ Liễu này thì khác, mỗi đòn công kích đều áp đảo kẻ địch. Cuối cùng vì suýt chết dưới những chiêu thức đáng sợ của thiếu nữ, mới khiến gã họ Mặc hoảng sợ mà thi triển bí thuật bỏ chạy.

Hai người cứ đi như vậy cho tới ngày thứ bảy, khoảng thời gian qua cũng gặp phải không ít hiểm nguy, chỉ là đều trong mức độ có thể thong dong đối phó. Cũng từng từ xa trông thấy kẻ khác một vài lần, hai bên nước sông không phạm nước giếng. Tuy mê muội dung mạo họ Liễu, nhưng bọn họ cũng biết thời điểm này không thích hợp để đến gần làm quen.

Cửa ải khó nhất tại vùng hiểm địa này đã xuất hiện, đối diện hai người là một đầu Thổ Long Thú, đỉnh cao lục giai ma thú. Nếu là loài ma thú thông thường thì tu vi này không là gì so với hai người họ, nhưng đây là một con thú có chữ Long trong tên, mà cứ liên quan tới rồng thì tất nhiên thuộc loài thú thần thoại, loại ma thú này có chiến lực cao hơn đồng giai rất nhiều.

 

 

eyJpdiI6IkhmcDVMYTlaeDdXQmlGclZjR0YxQXc9PSIsInZhbHVlIjoid1F1aUEwVDRUME1NTjFhbXc2MWtvUnlJbXRZSVlKTk1DaHFha0w0amRnd2dQYTdtd2lpazYyUm8zcHFJTCtVUTNWc0JBZE9pXC9lZ2dCRlJ0YkF3ZUZqUGRFZ2VTakg3Y2FISURzd1B2WVhlRkxyTHNOWldBQWFUaFBxS21TY0hDVVJyS1JnWjNod1dwQ1Y4OUJxQ0V6VE5FbGdqTzJTckJrbnZZckg2YmhNSnl5RjdOSVwvQkx3a0FqNklHczBuYkcraDZra1o1ek41WmlzT1dwNjBkNmVNVW5GTkErV0UyMXJxWFwvbmZnM0ZlUkNQS1VFSHFHbVpaZ3dTWUFXUXNITjdKMXNjaEkrSTZ3YThtWmdIYkxoUlN0VE1VYmNiTTJzSVl4OGNYWExpdDM4d3ZBaFwvdWdkZFpsaklMdFJ1dDVpazNqYm5rb1FYb3QwTERZRlY5dEd6cjVXUlVlczB5cXJcL1IycVZcL1VRdzZXbVdyNzRDZm1mckRRbjdlNTY1TWo1c0Y0XC9NUkh2d3l2ZHE0T1d5OW5WWVg5OGJsUGw2eVpFZ05MNzdvUkQzMXQwTm84V1VFbjRJeEJiOWJxbVo5cm9GNmpwSWh2YkdJWkNCTHJkR3ZqT3F0Q1NDOXVnRkNiWkZsZERSMnVkajJYdjhrcFwvTW5LcnUzbzFtYmNNeUJ6SzJYRzRJVzJvUVU1YjRaYVdDc2xuK3oyTTllRUwwODR3TWVxMld3ZkJmQjBPU21LSkRzN0NMbUJDU0JLNlFEVkZlT1RaNXJEWWhVa0w3ODc5c25qY1hJbkJKa1Jnd1RkdTJLOE9OcTZLVzN0YkI2Y25CU2N5YVJQd1huV3RidEJRcm1MaUVubFh4SXRzZGNOYm84aHFQa1FLOUQ3eFBjQTA0aEZcL01BTlBJTGtRQ3dLYWdKMUg4OXFnVys2Sk1zQjlRUVVrYlh3T001XC9VUVh0TzNBeFdRb0FHOTUyNXoxRUlxOGl2VkRydll0aUxzcHZ2ekp3NGZjcWJ6SFNSS1FEd0VzSVhvaERHWmNPN3pBSk5KZG1KOTFvd3gxTURRSzY3SzM0YlNoZENKMkliV0taN2Ixa0FGbFMxdWsyTDUxQWY5NUdSV3M0WkdFdVVTdUJ0QitUWnRwRnIyR1wvQ0NpQmtpNUF5YTFwNktQd1FSM3hzekhaQVlIRlJ5cUpwTEdMcXNGMTZJcGVzRGZzMnU3WUdabmhMcTBXaUdmdWZCYjlpZHBMS3JwMEdYaSttNXdYanhZREVvcG9XXC9mZVV5YU5LXC9xQWN5cHE1MzNNTW42T1dIYUVFSlc3bmM2YTRaa21nTUZNcjJPNDY0RUpOV0JjeDk1N2E0VXhMXC9CRlNHYlZVbDBKTG9wMEtBc2lrSjM0XC9tODFxVWhySlpCQitXTHU4TkZ4Z2Z5R1R2R2g5ZGFKeHNCSHRsOEx0QW5YNnZTbVBjbGMzTnByRlJiVmp0UmpNVjZzQmFvdWFcL3FZTVd2WTVsV2tmREk3RUQ2djZlb3QrVGpKWGc0ZFVYdkg4QmhGdnF0Yno2RDhsQisyeWp4aWJqTlZYXC9UQnB4blZhZmVwa2dPK1p4RGVJWkx2V3NVNDY0QU92T1FsNkVyTGMwdjJURmgwdDErdkV0UjQyRjhIZXYrTVByVmpZbFp0UVNuR3ZzSHdSajNIeVBtU2ZMOFB2N1NjUHNRbmdGYzB2UW5EVjM0c3UrTU8rM1VGMVV5a3E3MTZEUmZIXC94Q3ZYb1VvenkzR3FhKythRytGemVNTE02OEx0Q09iMnZFRlZSQWxQUEk0RmNYN0pnU2I3UnJFVTJMUmNmc2V3NlZOeks3b2NMaFRJQTJMUU1qc29BeXhXQ0tDYjRGXC9jSlBcL1VncUZRS2EyMFo1R3VcL0k0Qm1SM0xjemF4ZU1tXC9SanpBR3dNN3VkNzJ0XC83ZkFnTGRSRlY0aGlxWFZ6ZjE0cHdjZ0tueFRYUGZHMm5xenNWMFwvS0h3Ymh6MWlYcnNQXC9IVFdcL1hiU3l0RDFmeXQzbFAxQ0Y0XC9kMnpKYWNYSTlkRTJEb2FUcXMxSVFnQWU0VHFMcU5FcXRjR3E1Z0RGMEhRZG4xUHhTeTFNSTNxWWhWdnBoODFcLzBNVzRKODZKQXlnTlJSV0g1b2cxUENkajZJN21ycEVoTTd2M1wvUnVFWFJqY2JZeU5oa2JuM0lZMlhhc0wyQ3E3Rnhyb2Y4SmdTOXhyeFBSXC9XVXc4QnRPekt1UE9CYnBGZWVLY0c1Q29FWUp2Tzk3Z2F2NGpCSkZSdVNSMjU2VkpwZG5aWVIxeGp3SEtMbTQweTRZOE1JUXVGaHJlNWt3eUhkZCtzWStqU0FmZ1JuOFArblFkamJ2Z0lmcXNyTzB6MWxNYzhiNVZhelZtM05iMU9yTUdtc0FzaWsxcUhZbmZzMUVzTTV5dXVYUnNwSWYzb1FOTlo1TzRydVFaSzF5WndXK1BUWUwyblBiSmN3OUlPQk1jcmpwK0tyQXdubllRVkhwelpJQ3pCZURzT1k1Q1lEVVBsTDZKZUk4QVlLYW9mQjV0eW9WQkF0S0QyUnlTcEdoQXlvUzVNeWNoVmdReHBWSEJhamZcL3NZN2kxbVVCTUJFQ1pmUUJVZkFkaW51bkl2VmlhZEwxanpkY3p1YmFSaXFzWEs4bzR4VVdnNEZ6bXRLQkQyOUNwZ1pKS2E5UFlEMVVQUG1rM0krak1xOTZGbGd5eGViUVFJeVwvaDRLZEFcL3M0endqdDRvczh6TEdCYjFwUGpzUjhlUVZNVmF2SFVkWW9KZU16MFwvOHRVdytMNVhDVUVyZytNOWtrSlVKZjJPbGRHZ2EzUmFwTk8yNWVENEI5K3c9PSIsIm1hYyI6IjBmNjVjZjg0NjFmZTUyZmM1ODAwNDAyNTNlMWI0NzdjNTEwYTM1MzQyNzE1MTliOTdkZTc3N2ZmOTc0MDBhMTUifQ==
eyJpdiI6Ind0R2FBUkNNekZVa3o4Z2ZrZ21OTWc9PSIsInZhbHVlIjoiY3REQm11M1pTRnk1TEpsdEhUOGRcL3FDQjJhbk12aCt0cG5XQmswbThDeUVaQVJaOEVDSTBTMjBUb25sRDJFeXN0OVYrVExlVnVtekhid2YxekRIZHNjTFBcL01OVUxxUWluVXYwRW4wWEkwTT0iLCJtYWMiOiJiOTVjMTAxNTgyMDhjNWRjMGRkZWU5MzI5M2QxM2I4Zjg4MjBkNDMxOTUyMWM2NmM2YWQyMWM3OTgyMGZjNmU4In0=
Sau một hồi giằng co, đầu rồng đất đã ngoi lên khỏi lòng cát, liền nhận phải công kích như vũ bão của hai nhân loại trước mặt. Nhục thể đầu súc sinh này cứng rắn dị thường, bị giao long cùng vô số tiễn băng oanh kích lên thân, chỉ thấy khẽ lung lay chứ không hề có thương tích gì.

Thổ Long Thú há cái miệng lớn như chậu máu, gầm thét một tiếng liền bắn ra những đường đạn cát. Mắt thấy tốc độ bay của đạn cát rất nhanh, còn cảm ứng được lực lượng khϊếp đảm, khiến hai người không dám chủ quan liền thi triển thủ đoạn phòng ngự đẳng cấp cao.

“Trường Băng Thuẫn.” Tấm thuẫn hoa mỹ có họa tiết đẹp đẽ che chắn trước thân ảnh mềm mại, trải qua vài cú đạn cát oanh kích mới bị nứt ra chút ít, cơ hồ có thể chịu thêm chục phát bắn nữa.

“Bích Trồi Đơm Lan.” Rất nhiều cành đình bích xuất hiện, mỗi lần một viên đạn cát oanh kích tới chỉ khiến gãy đi một vài cành, thân thể A Diệt trốn tại sâu phía sau tạm thời an toàn.

Loạt đạn qua đi, đầu súc sinh kia lại chui xuống lòng cát, tiếp tục dùng độn thổ thuật để lẩn trốn, tìm cơ hội ngoi lên công kích bất ngờ. Phía trên bề mặt, những tòa lâu đài băng đã vỡ vụn, nhưng lại có một đóa sen băng lớn xuất hiện, Băng Nghi và A DIệt đang đứng trên đó, nhắm mắt tập trung cảm ứng vị trí của đầu giun đất này.

“Chỗ này!” Cả hai người đồng thời thốt lên, tức thì bộc phát nguyên lực, thi triển thần thông hướng tới vị trí mà họ cho rằng Thổ Long Thú ở đó. A Diệt trong lòng không khỏi bất ngờ, khi thấy mỹ nhân bên cạnh có thể phát hiện giống như mình, điều này chứng tỏ thần thức của nàng ta không hề kém hắn, trong khi thần thức của hắn cao hơn đồng giai rất nhiều.

Lưỡi đao bốc lên khí đỏ, A Diệt vung mạnh bổ ra một luồng đao quang huyết sắc, đâm thẳng xuống bãi cát vàng, chả mấy chốc đã đánh lên thân thể ma thú đang lẩn trốn dưới đó. Thổ Long Thú thình lình ngoi lên, tuy chỉ thương tích nhẹ nhưng bị phát hiện chỗ trốn khiến nó hoảng hốt.

“Băng Phượng!” Ngọc thủ nâng lên khẽ điểm, một đầu phượng hoàng bằng băng ngưng tụ, gầm thét lao đến đâm thẳng giữa bụng rồng đất, khiến đầu ma thú đó ngã nhào, đã có máu tươi chảy ra!

Hai tấm nguyên phù cùng lúc được hai người ném tới, bạo phát uy năng khiến đầu rồng đất đau đớn gầm lên, thân thể dài chục trượng giãy giụa không ngừng, khiến cho bụi bay cát chạy.

Hai thân ảnh chợt lóe đã xuất hiện ngay phía trên bụng của Thổ Long Thú, bụng của súc sinh này là vùng duy nhất không có lớp vảy đất cứng, có thể coi là điểm yếu của nó. Trường kích cùng chiến đao đâm thẳng xuống, luồng nguyên lực lam lục mạnh bạo cấp tốc xé tan lớp da ma thú, đâm sâu trong da thịt.

Cơn gió thổi qua kéo theo luồng cát bụi, biển cát vàng trải dài mệnh mông, những dấu chân chả mấy chốc bị vùi lấp, hai thân ảnh một nam một nữ tiếp tục tiến bước không ngừng nghỉ. Trong tay mỗi người đều cầm một viên nguyên thạch thượng phẩm, vừa đi vừa hấp thu nguyên khí để khôi phục, bỏ lại phía sau là một thi thể to lớn của ma thú họ rồng.

Tại trung tâm vùng hoang mạc mênh mông này, có một tòa lâu đài cổ to lớn được xây từ gạch cát, đứng sừng sững không biết bao nhiêu năm tại nơi đây. Ở giữa đại sảnh bên trong lâu đài cổ ấy, có một truyền tống trận, chính là lối đi duy nhất giúp các tu hành giả rời khỏi nơi này.

Nghe nói sau mười ngày mở ra thì nơi này sẽ đóng lại trăm năm, đến lúc đó những ai không thể tới được tòa lâu đài cổ này, chắc chắn phải chôn thây bên trong vùng hoang mạc. Giữa đêm ngày thứ bảy, Diệt Chúng Sinh và Liễu Băng Nghi với thân ảnh phủ bụi cát đã đi tới được nơi đây.

Bên trong lâu đài là tuyệt đối an toàn, hai người cũng không vội tiến vào truyền tống trận, dù sao cũng không chắc chắn bên kia có gì. Họ nhảy lên những tầng cao bên trong lâu đài, tìm một chỗ bí mật rồi bắt đầu đàm tọa, khôi phục toàn bộ nguyên lực tiêu hao, cùng thương thế sau những ngày vừa qua.

Đến giữa ngày hôm sau, đã có thêm vài người tới đây rồi bước vào truyền tống trận, thuận lợi được đưa đi nơi khác. Họ Diệt cùng họ Liễu cũng đã đưa trạng thái bản thân tới đỉnh phong, tinh thần sảng khoái thoải mái, nhìn nhau gật đầu rồi từng người bước vào truyền tống trận, lần lượt rời đi.

“Vùng hiểm địa thứ nhất đã thông qua, ngươi sẽ được đưa tới không gian nhận thưởng, giá trị phần thưởng dựa vào cơ duyên, chúc ngươi may mắn.”

Thanh âm vang lên trong đầu vừa dứt, A Diệt đã cảm thấy thân thể không còn trong trạng thái bay bổng nữa, hắn liền mở mắt ra, đã thấy mình đứng trong một gian phòng lớn, có toàn gương phản chiếu.

Thân ảnh hắn bước tới đâu đều có vô số hình ảnh bản thân mình hiện ra ở xung quanh, khiến hắn không khỏi khó chịu, cái bản mặt bình thường của hắn thì có gì đáng xem chứ. Tìm kiếm một hồi cũng chẳng thấy phần thưởng ở đâu, nơi đây ngoài gương ra thì chẳng có gì khác cả.

Khi liếc nhìn trông thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong gương, hắn liền tiến lại gần xem xét kĩ càng, sau một hồi thì nhíu mày gọi Ma Quân. Một lúc sau lười biếng thanh âm mới chậm rãi vang lên: “Sao? Lúc ở cạnh người đẹp thì không thấy nói với ta một câu nào, giờ người đẹp đi rồi mới nhớ tới ta à?”

“Bớt nói nhảm, ngươi xem tại sao mặt ta lại khá khác so với ngày xưa như thế, chẳng lẽ đây chính là tác dụng phụ khi tu luyện Hỗn Ma quyết mà ngươi nói?” A Diệt nghiêm túc lên tiếng.

Dung mạo hắn đúng thật có khác đi chút, nếu là người khác nhìn vào sẽ không phát hiện ra, nhưng bản thân hắn thì hắn rất rõ, so với hơn chục năm trước đổ đi thì rõ ràng đã khác. Có lẽ điểm biến đổi nhỏ này chỉ có Ma Quân luôn bên cạnh hắn là nhận ra, những người khác kể cả Vân Chi và Dược Trọng Bình cũng không hề phát hiện.

“Thì hồi trước khi ngươi chuẩn bị tu luyện Hỗn Ma quyết ta có nhắc qua rồi đấy thôi, dung mạo chắc chắn sẽ bị thay đổi. Nhưng ngươi yên tâm, thay đổi thế nào đi nữa thì vẫn giữ lại nét nhận dạng thôi, không sợ sau này kẻ khác nhận không ra đâu. Lúc đó ta nhớ ngươi có nói miễn bộ mặt không bị biến thành ma quỷ là được, giờ quay ra trách vấn cái gì?”

Nghe Ma Quân nói vậy, A Diệt mới bình tĩnh lại, đúng thật hồi đó hắn từng nói vậy, khi ấy hắn nghĩ bản thân không bị biến thành hình dạng người không ra người, ma không ra ma, là có thể chấp nhận được. Hai mươi năm không hề gì, hắn tưởng bản thân không bị biến đổi, nào ngờ nay có thời gian soi gương kĩ càng, mới phát hiện mặt mình đã có thay đổi.

Soi mói mặt mình trước gương một hồi hắn liền bỏ qua, tiếp tục tìm kiếm bảo vật, dù sao điểm thay đổi khá nhỏ ấy chưa ảnh hưởng gì tới hắn. “Cũng chỉ là chân mày bớt rậm, mắt thì trông nham hiểm hơn chút mà thôi, không sao cả.”

Ads
';
Advertisement