Sa mạc nóng nực rộng mênh mông không thấy điểm cuối, tại vùng hoang mạc này, không có gì ngoài sự nóng bức gay gắt, và sự hiểm nguy đến từ loài ma thú cát.
Một thân ảnh nam tử trẻ tuổi chậm rãi tiến từng bước cẩn thận, thân mang bộ y phục mỏng đã bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra từng thớ cơ bắp hoàn mỹ. Người này không ai ngoài Diệt Chúng Sinh, hiện tại đang cố vượt qua vùng hiểm địa đầu tiên trong Cận Thiên tháp, nơi đây có cấm chế phi hành nên hắn chỉ còn cách đi bộ.
Chưa đi được bao lâu đã có năm đầu thằng lằn to lớn từ dưới lòng cát ngoi lên, chúng nhe răng nhếch miệng gầm gừ đe dọa, sau đó lao tới phía thân ảnh nhân loại duy nhất tại nơi này. A Diệt trông thấy liền ngán ngẩm, vì từ lúc theo đường thông đạo truyền tống tới đây, hắn đã tiêu diệt không biết bao nhiêu đầu súc sinh này rồi.
Lục Hoàng kiếm được xuất ra, vừa bắn đến gần đám thằng lằn liền hóa thành sáu hư ảnh phi kiếm, chém ngang chém dọc một hồi đã diệt sát hoàn toàn năm ma thú kia. Những sinh vật sống trong cát tại nơi này, thực lực chủ yếu là nhất giai tới tam giai ma thú, tứ giai trở lên cũng có nhưng rất hiếm gặp.
Qua một canh giờ kể từ khi bị chuyển tống tới đây, hắn mới di chuyển cách xa vị trí ban đầu chừng ba mươi dặm, nếu có thể phi hành thì chưa đến ba tuần trà đã tiến xa hơn nhiều rồi. Nơi này cực kỳ rộng lớn, họ Diệt chỉ biết tại vị trí khi hắn xuất hiện, đã có một câu nói vang lên trong đầu rằng hãy tiến thẳng tới phía nam, nghe vậy hắn liền làm theo.
Nơi này cũng có phân ngày đêm, ban đêm phi thường lạnh lẽo, nhưng hắn là nguyên sĩ chứ không phải phàm nhân nên cũng chỉ cảm thấy mát người mà thôi. Giữa đêm hắn mới gặp một trở ngại coi là có chút khó nhằn, vì phía trước có một bầy thằn lằn đang tập chung, con thủ lĩnh là ngũ giai ma thú, đi đường vòng sẽ mất rất nhiều thời gian nên hắn quyết định đâm thẳng.
eyJpdiI6IjlWVVFJcXA2UVROVGh3UEpEUEg3dEE9PSIsInZhbHVlIjoiTk1cL0tQdDdNaUtsZmhMSDlOcTZIQ1wvT0N2cTJldVMxcmJYS1BRSDhOUW1lcHVzWFwvaUszaG9vK3FpbjV1NFhtamNiNDBhdHVcLzRrWklZSGE0Sko1ZThwWWVMaEdMczZqZkttdGxqZGEzN3pDQkN0SkVvenBBMnAyaHFMbFlJS3NZS2JcL1ZYWWpBeTR3dzVXditmWURPY2RjMExZWHMrckxHMGp5clpQaEtudEhCTHZlRzZpWGdIUnFMT25cL0ZHVHZwVGVtWHY4XC9XRFExME16WGFLUFc0N3NyYTUxcFZPRStYQ2s0dFlCeFpUN0JSV3pVODhRWE1DbWVYYWNKTU9Bamc2WGRLQ0JtOGFLZ0RJYlplM1hzVVwvSlFYVGltUHkwK2VKZ3U5ajVzODYxSEtrb3NCYzJHUzM0STdXSDJlRzFzeGdvYVVlWW40QXJWVkZmVGlsYmtvdUhNOFg4d0xlek5JaUdzbFJobnkyeUxDTjlcLzlDTDZyYTI4QWs1SHFZQngzdEh0elV5R2ZsQ1dxQXRQTHRTaFhyVGVGekFsbGlvYXY2RGxKaXZLWjRyOEdLdEhcL1wvR3lsUzNMV25tNXNEVXpmcmFqOXJhUFFtNzd4bjR4RGgrTGY5WjJKMTF4T3cxa0hSM3c5TEwrY0NielY4U09DQkVMeDdQVDlEc1plWG9xVHZNNjExMzNITHNpaVprRDBuVzVNbERRVzdRcU1zdXpsTzhiTGtsS3pEK0dSYjVaN3p4ZmorV01oVkU1ODZjbmpmZmw1eitqaXc5akoxRTBQUGRoYWpVXC9aVGpGRVJ5UVhYUCt1Sm9DdFJ2bWVTNll5YVVcL1hacDQxNUN3NUR0U2JWbno5YllURXI3Q1lEdzdVZ1gzcUVBN3pIY3Z6clFBV2NcL1hxQW85SU5aN1Z1MkxmY2poTlwvOG54QXVFQldLOWJGVEJKamM1U2ZNWUdmSW52YmRncmU5Q0ZjTk9kaDRuTFY4XC9UeWlQZkJGbStQV29YOHFzXC9mdmFiNHhSWlBkM2FOR2pSSkZDRXg4TzFhUTVJVHdERWplTVZPNVJKNjc0TWpSTlFzS3RaTDUwRVhza3BhWk1qcjBia0JwWDFSMUErS0lMZG9hMHRzbEtaNnJhb1wvcml5d3dLRWJkXC9OYXFCNGZYVlErMUxwNm42bk5BR2FtRklYK29MZ2tKaFBlZkhPUGp1UlljZERRU0lPV1QwTnRGS3ZvRE5kdzJrSHNPTHgyVEx0bEwwZjRNeGZzYjByNjh0MUlrYXVJUjgzTmdlbnhiZ2M1R0hkZFZsRDI4YTEycVEzcW9rRmJObjRJQldvd0tpazdlaDg0QzVPeUExREY2M24xdU9wZkFsb3VMYUpCM2Ryb2FTV08wMm5tZmx2elBxeWZtdmd6TytiS1c2OEFFM0R0eGFrcTNyZkwzRUwrWEloVnFWZE81RW85Y3N1eXluc3FhbFZWM28xOWErQ3JsTnYwcG1IcmdJS2pcL05DVlczUDVWb1Vsc1BqVGc0ODRNdFNZdUF1TmpWM3NnQmlDbEJFbEFCSmlMRmt4S1Jxc1c4UThaalZKVW9xNmFqTkplKzN4Q25OcW5YSlY0XC95d3JLR2VRNW90UjJDYjRjQXk5eDl0Q0ZSNmtUUUFRYWN3NlJmelpWeFFvMUhvdWVINkhSeFJnMXNmbnNscmMxcHcxV0hvUjAzQm04bEtadlh0alJBcytZTFVuS0dhZU85cnJQV09nSWxlSU5ha1pyZHdBUkpXNThIa1wvWEtxd0tJYmJ5Q1hqVG1vVWFFNzFsTEhteVIyd2E3bFR1TFVNdWRFVVwvSTN2NCtKZ3hQYk1CblNhQVVDdzE0MlFJWmhsNmhwdm13WURzWnlCZVJqRVBUTXZxZ2xVYTJVV1JFRnNoQm1hNUVsMkNuU0Fwb011cXdzXC9YYzFhMTRYa252dXA1MmRYbEQxMTYxYzFTQ2k2Yk12WUhiSWNoblJGdXJPVnJwODdcL1ROUnoxR01yZTVFekpwclpQR3ZkTjhLS2xaXC9SaTRKMjI0ODFYU1wvT2c1YTVJY1FBblhoRWkwSkxmVjhCVjV5bFFtOExtVkRHemowcTd1ZU5zK2JNbm5rTFF5U0FBNmFCUUpja2ZGY3JzWWxlSVR0RDBpd0ZDcndONFBvcmFNa3FncjV1MWpXMkNGdkFzOE83VTJ2b1czbFIxcTRDcCtiV1hZRkg0KzdSRUNQQVlaRDZMM1BmeWo3ZUExOGNaZ3B4NnJQT2ZqdzRpckdKSUVWczhkNG5iemJwM0hRSXdJczBXQWtya0tkNVVsYVRCOU9POGxGa29SMTl4b3o4emR0a05aZ2lWUXFaNzBpaWUrK2VVaTFFRWYyUHg3dmMwUEFqS0dENGZ4UU5ETUJXTVJ4MWpvcytnRTEzck5Hc1lYendJN0Jrb0RcL3JYOGsrWlhiQUJLTTczaitWQitTOTFvY1pGekNib2o0R0hkdUhodjZkODJrU01vZEZhQzE4Vm1aNlptSjJKNnhFalVkTlcycWliWnpzbXZ1VG9ITG9QSjBwRG5odTdTM3AwNGFTTHJpdjNUaVJxaTNhRUZrZXZLaW1LaHBGdjBxMEMwaXMrR1dZVjZDdXFWZEhHQnNCWmtTWThSNExqUTNsTGs2SFArM0d0MUN3NVM2NUNnWkk5YlRjK1QyODZSSkF4SkNHS1V3NHRyVkdKeG5Kbm9KR1BsdndLM2FFUUY5KzV2ZzhqMmNOazRoZlloYnI0SVd1NjByeWVwQ3htMnFhRnpSTndxTXBXOEZ3YlRRSkJ3M2ZcL29pZUpSR01ZUzVGWW5remF3SHQzOXV3ZjlIZ0hpTVo2SVFONWlKeFJuSzB3ZmpwRGJ5SitWK3NHS1NPZ0hxMHY1YlRWcDBKcVRCRENtN1VKXC9jcTFmTThtQzNvUWx4QkV0SjluaElJOFZUVnpsaldVMTJ3ZEY4aXdPeXA4OHYxKzI4dlRKUW1leG5RWjlUK2tZbTRUZ1ZIb2NJZGM1ZVArZ2Zkam1nPT0iLCJtYWMiOiI4NTY4NDIyMDVmYTliYWQ4ZjhkZGM5NTUyZmZkNjAxMzRmZTVlNmQ5MDQ5YmFiZTAwMTY5MDE1MzFjM2I2YzlmIn0=
eyJpdiI6IklUcmtpK1RYZE9oNXl4dWRiY0ZDQmc9PSIsInZhbHVlIjoiQmJSZlJxWTFOXC9FcnRGMENvajZMZStIYVwvT3dmTW1zdTdXaG1USHAwN0dyRzRrQ3A1YWtJN05EQzBvY1NsdlE3TVlySkdDZlRtZ3ljUEJVT1pLNXpVWnUwSHJOXC9La3oxckhZd3Z1K0lUc0E9IiwibWFjIjoiMzY3Mzc0MjRlMmY1YTc0ODdkMjFlNWVkYjg3YTlmZjFkNjBhOTU2MzNiMmZmZTBmMzllYzdhNjAyYjIxNWFiYiJ9
Thân ảnh nhỏ bé ấy đi đến nơi nào là khu vực đó nổi lên những tiếng động lớn, thu hút rất nhiều ma thú sa mạc chạy tới. Chả mấy chốc Thanh Loan đã kéo theo thi thể to lớn của một đầu thằn lằn thất giai, dạo bước giữa hoang mạc, để lại phía sau một vệt cát lún thật sâu.
Những nơi khác cũng như vậy, các tu hành giả đều đang gắng sức vượt qua hoang mạc này, tìm kiếm cánh cửa đi tới vùng hiểm địa thứ hai. Qua ngày đầu tiên, chỉ có hai gia hỏa xấu số gặp phải ma thú quá sức với bản thân, bất đắc dĩ phải bỏ mạng. Những kẻ còn lại đều hướng tới vị trí trung tâm sa mạc, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, tránh khỏi mọi nguy cơ đang rình rập.
Quay lại với tên thanh niên họ Diệt, lúc này hắn đang chật vật bò lên từ một hố cát lớn, vừa rồi hắn đã bị quấn xuống vùng cát lún, thiếu chút nữa là bị chôn vùi dưới đó rồi. Giờ hắn mới hiểu nguy cơ không phải chỉ tới từ riêng ma thú sinh sống tại nơi đây, mà còn có nguy hiểm tiềm ẩn ở trong tự nhiên, ở khắp mọi nơi trên phiến sa mạc này.
Như để chứng thực suy nghĩ của hắn là đúng, chả bao lâu sau có một cơn bão cát cực lớn kéo tới, thổi bay hết thảy mọi thứ trên vùng hoang mạc này. Trên bãi cát vàng bằng phẳng, chẳng có bất kỳ điểm vững chắc nào để họ Diệt có thể bám vào, khiến thân thể hắn sắp bị thổi bay theo dòng bão cát.
Chiếc chuông lớn màu ám kim lung lay mạnh mẽ, chả mấy chốc đã không chịu nổi sức gió lốc, trước khi nó bị thổi bay A Diệt trốn ở bên trong đã kịp thu lại vào nạp giới. Hắn hiển hóa ra vô số cành đình bích mọc trên sa mạc, chống chọi lại bão cát, bản thân mình thì trốn ở tận cùng phía dưới những gốc cây.
Một hồi lâu sau cơn bão mới qua đi, để lại nơi đây là tên thanh niên cùng một cọng cây còn sót lại. Thần thức phát tán ra xung quanh, không phát hiện ra có gì nguy hiểm, A Diệt liền ngồi xếp bằng tại chỗ khôi phục nguyên lực. Về phần thần thức, tại nơi đây uy năng bị giảm xuống chỉ còn một phần mười, bình thường hắn có thể dò xét xung quanh phạm vi tám dặm, nhưng giờ đây còn không tới một dặm.
Khôi phục xong hắn lại một đường hướng tới phương nam, càng tiến sâu càng gặp nhiều loài ma thú sa mạc kì dị. Có trăn khổng lồ, có bò cạp chứa kịch độc, có lạc đà quỷ quái, dị trùng nguy hiểm, loại nào cũng đều khó đối phó cả, khiến họ Diệt nhận phải không ít thương tích.
Ngày thứ ba trên sa mạc, A Diệt vội vã chạy trốn khỏi một bầy bò tót số lượng lên tới ba mươi đầu, tu vi từ tứ giai tới lục giai. Chạy được một quãng đường dài, hắn trông thấy phía xa có một tòa lâu đài băng đã bị phủ đầy cát, lâu đài không quá lớn, chỉ cao chừng mười trượng, toàn bộ đều được đông kết từ băng nguyên chất.
“Sao lại là nàng?” Khi đến gần hơn hắn mới trông thấy rõ, đứng tại trên đỉnh tòa lâu đài chính là thiếu nữ tuyệt sắc Liễu Băng Nghi, khiến hắn không khỏi thầm kêu thế giới nhỏ bé. Nhưng hắn cũng không còn sự lựa chọn, cách tốt nhất bây giờ là đến nương nhờ tòa lâu đài kia, sẽ có một chỗ an toàn để hắn thi triển thủ đoạn cố thủ, chứ đứng trên sa mạc trống trải chẳng an toàn chút nào.
Diễm lệ thiếu nữ đang tạo ra vô số cọc băng, hung hăng bắn xuống bầy thằn lằn đang muốn công phá lâu đài ở phía dưới, lúc này thần thức của nàng đã cảm ứng được sự tồn tại của A Diệt. Vài luồng đao quang lướt tới, phanh thây lũ thằn lằn ra thành nhiều khúc, cường tráng nam tử nhảy thẳng lên trên sân thượng của lâu đài, rồi tiếp tục tung chiêu xuống phía dưới.
Sau khi dọn sạch đám thằn lằn, hắn xoay người lại hướng lên phía trên đỉnh lâu đài, bày ra bộ mặt áy náy, ôm quyền nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền Liễu sư tỷ, sư đệ chỉ là nhất thời bị ma thú truy đuổi mà không tìm được chỗ trốn, nên bất đắc dĩ phải tới đây phiền tới sư tỷ một lúc.”
Xinh đẹp thiếu nữ khẽ cười, khiến A Diệt đang nhìn thẳng không khỏi ngẩn ngơ, bờ môi anh đào hé mở lên tiếng: “Không có phiền đâu, dù sao vừa rồi sư đệ cũng đã giúp ta dọn dẹp đám súc sinh phía dưới mà, hơn nữa hai ta cũng không phải chỗ xa lạ nên không cần khách sáo như vậy đâu.”
Lúc này đám bò tót đã ầm ầm chạy ngang qua phía dưới tòa lâu đài, chúng như đám súc sinh vô tri không có đầu óc, chỉ biết tấn công hết thảy những sinh linh xuất hiện trong tầm nhìn. A Diệt trông thấy bầy xuẩn thú đó chạy qua thì không khỏi thở phào, vui vẻ cúi đầu nói lời cảm ơn với nữ tử thanh lãnh trước mắt.
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi hồi sức, hai thân ảnh tiếp tục tiến tới phương hướng trung tâm hoang mạc, một nam một nữ trẻ tuổi không hề mệt mỏi sánh bước cùng tiến. Biết rằng có hai người sẽ ứng phó được tốt hơn mỗi khi gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng A Diệt thật sự không muốn đi cùng nữ nhân này một chút nào.
Hồng nhan thì họa thủy, người thu hút sự chú ý như nàng ta, hắn đi theo chỉ có gánh tội oan. Hơn nữa trước giờ hắn thường hợp tác với kẻ yếu hơn mình, nay đi cùng kẻ có thực lực mạnh hơn, cảm giác không thể kiểm soát mọi thứ, khiến hắn không an tâm.
Thiếu nữ bên cạnh bộ mặt khi bình thường rất là lạnh nhạt, cái khí chất thanh lãnh luôn bao quanh, nhưng mỗi khi quay đầu sang nói chuyện với hắn, lại có khí sắc rất thân thiện, khiến hắn không khỏi được sủng mà sợ. A Diệt quyết định sau khi đi tới cuối chặng đường trên sa mạc này, hắn sẽ tách thật xa khỏi nàng ta, thoát khỏi cái cảm giác lo lắng này.
Điều hắn lo ngại cũng không có thừa, sáng sớm ngày thứ bốn, đã có một gã tà sĩ để mắt tới họ Liễu, mà A Diệt đi cùng nàng ta nên tất nhiên sẽ bị giận chó đánh mèo. Tên đó có tu vi Hiển Hóa cảnh đỉnh phong, là một trong những kẻ mạnh mẽ nhất đợt tiến nhập bí cảnh này, hắn tên Mặc Quân, đệ tử ưu tú tại Ảo Ma tông.
Tên đó đã trên trăm tuổi, nhưng bề ngoài chỉ chừng 30 mà thôi, khuôn mặt cũng có phần anh tuấn, nhưng nhiều hơn là vẻ nham hiểm xảo trá. Tuy biết rằng hai gã đệ tử Tọa Sơn tông kia không phải Hiển Hóa cảnh trung kỳ bình thường, nhưng hắn vẫn rất tự tin vào thực lực của bản thân, hơn nữa tâm hắn đã bị dung nhan của Liễu Băng Nghi câu kéo từ lâu rồi.
Ác chiến diễn ra, A Diệt và Băng Nghi đều bung toàn lực để đối chọi với gã tà sĩ nham hiểm này, hai người thực lực thật sự chẳng hề thua kém gì hậu kỳ Hiển Hóa cảnh, nên cũng không lo ngại đối phương.
Tiếng quỷ khóc ma gào vang lên chói tai, xen lẫn phía đối diện là những luồng đao mang mạnh mẽ, cùng vô số cây cối xanh tươi xuất hiện giữa sa mạc. Băng điêu đủ mọi hình thù xuất hiện với số lượng không nhỏ, đối chọi gay gắt với luồng lực lượng âm tà, biến một khu vực hoang mạc trở thành phế tích.