Trên một quảng trường rộng lớn, có không ít nhân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi ở khắp mọi nơi, lúc này một lối thông đạo hiện lên, thu hút ánh mắt của vài người gần đó. Bạch y thanh niên Diệt Chúng Sinh chậm rãi bước ra, mắt liền đảo qua xung quanh một lượt, hắn đếm sơ cũng thấy có chừng năm mươi người tại quảng trường này rồi.
Quang cảnh nơi này như một vùng thế ngoại đào nguyên, bao quanh quảng trường chính là vô tận núi non, sông nước, không khí trong lành, hoa tươi cảnh đẹp. Chỉ là nơi đây có cấm chế, không ai có thể rời khỏi phạm vi quảng trường, hơn nữa có áp bách khiến nguyên sĩ không thể gây ra được công kích sát thương lớn, ngay cả thần thức cũng bị áp chế rất nặng.
Họ Diệt tùy ý đi tới một góc vắng người, ngồi xếp bằng đàm tọa, nhắm mắt lại không để ý xung quanh. Đợi ngày thứ mười qua đi, vùng hiểm địa sa mạc hoàn toàn đóng lại, lúc đó vùng hiểm địa thứ hai sẽ mở ra, việc hắn cần làm lúc này là chờ đợi, bảo toàn trạng thái bản thân ở đỉnh phong.
Một góc ở phía xa, thiếu nữ Liễu Băng Nghi lúc này đang đứng trò chuyện với Bạch Trình, thực chất là khi vừa thấy nàng xuất hiện, tên đó đã chủ động đi tới chào hỏi. Hai người đó đôi khi liếc nhìn về phía này, chỉ là không tiện tới làm phiền mà thôi, tuy nhắm mắt nhưng A Diệt vẫn có thể cảm ứng rõ ánh mắt thù địch của tên khốn họ Bạch ấy, khi hướng ánh mắt tới đây.
Lần này Bạch Trình còn có một tên đi cùng, hắn ta bề ngoài chỉ chừng hai mươi, dung mạo cũng tương đối khá, là người của Bạch gia nhưng không phải đệ tử Tọa Sơn tông. Có lẽ trong gia tộc hắn ta cùng Bạch Trình là huynh đệ trong cùng một nhánh, nên mới được Bạch Trình bảo hộ như vậy, tu vi của kẻ đó chỉ là Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, thuộc hàng kém nhất tại đây.
Mười ngày bất giác đã qua, sau A Diệt còn có thêm vài người thành công vượt qua thử thách thứ nhất. Ban đầu có hơn tám mươi người, nay chỉ còn gần sáu mươi, mới là vùng hiểm địa đầu tiên đã lấy đi tính mạng của hơn hai mươi tu hành giả mạnh mẽ rồi.
eyJpdiI6Ik5ydHFUekg1R21LcHRRN3E4STFEZmc9PSIsInZhbHVlIjoieW5VZnpsVGhtYTg2dVwvZVwvc0ZyYWpmeWZ2d3pEWW9WSkQ3cW9PWG4wOFpSeTNFM0NQWUhiZHpQdW5vRUpxOElEdTQ1alY5RlVJNThtMXZ2ZVwvNHdGRnJmVktmNUhsbzdkYW5xN25lN2ZsZlFoTDdyb3dqMFZoZmQra3RcL0EyeVpLNlpzd01seUdmXC80VUJSNjZIaXI3U2E2RU01a3JIcWpXN2ZHY1Z4WUFJTEZnM1p3WXFBMGFPR3FVemswT0dVcHJZbUtobjNvbVwvcTV0UVdSd1wveWsxUXRsOGdMWGRtaE1UUXlYOUdZSnZSN1N1RXkxSjROaUI1Tm0zVVl2djU0NXhsNFBkMWVVZzFRYWkzSjVHVDNhVWRpemI3Q0RHanZkNFV3VGVyRTRaaHR3OENVZzN4bWdsb0c2ejBzUWlJaU9qQWVqbHNxN2xITk51U1hGMGVmeWh6K20wU3FLUldpRDVkcXBcL1JBbzBMd3Y4VFh4UG9qZjVCNHUxQkhtMUUya2pacVdNbkdPZjBGTThNR3VkYVUrTEpsQTQ1WDRsek9cL0Q4UHFVRTdiaWxkcHI4a3lFOTlpV0pFZHVPV2tPcjV4cTdYZmV3V2EyWW1UUUgyZ042VDlZZWJOR1hwc3dVYVJFTko5M01iOG85OVVlaWxXbnZ3N1dqY1wvVThtVDcyMExKaTZEQW9jSDUxWnNLVTkzdWl5UVVrNUh3b2JodG1XUlwvcEpxRzFPZis3bzc5aXUrN3NUdjhDYkhcL0VMY29BT3ExN0NZckNoeWpTRFJKTFRRYklXU3crelwvenlkV0lSNGRxcVR1Z1hDdVNrd1o0amFsM1N1Z0VWNm5adkRBeE9kVzZ4ZXJRa1VzTlkyYXB4eFZLNzVzalBBeklZbUxTOFN6c2lLNXJEY0phWEF6V2xPRVZTN0I3T2RQcGtNZ2M2VVowTTAyOXlTSllSTjB1XC9wbk5aN3I4bTZHWlBlRXpPSnhmOGpaRlwvOXp3OTRlZVR5Z0NwWmw4RnNlb0tFc3NhUStSYW9FSlZlZjhGdG9sVXBKMmNSWXpXSjROQmlCRXZXXC8zTHI1WkFYWk1FcnBaZmZXZ1BPMEQ5TUxcL3FWUDFJbU14cGgxQzhrS0FiS1ZRZTBDbDZacXVNM1ZwbkpCRE1hWmhvb3lNUlwvZ29lVmp5ZTR1eVwva09Ba1VkblMwR1B0dlRGYm9jNEx3K204XC9ZRU92bENpZHZUXC9SVGVWcDJGR0dLTFNxdmhRaEpwWTNRS1FwejZ6U25JTkVySTkrQXh3RDdHbGcyWWpWRUVPR3hLZFByRm9UajVUYXM4Z3hSSTBPazU0dDRVb3kwMDRMOEZPUHVCWjhDV29rbHpDNmtrcHdsUko0RXpZVFFSOFM5aGtpSVwvSTArY2pBXC80XC8rcHI4UHR0WDkweXpFdVRqdEhRMW5aSktjOHNucDJVSXI3WkxZMEZjS2ZndHcxbEkxK2JVbHoySUFkMG9MMlk5b3VVTUpFaXVFTWtUVndvblBsT0tGbkdBTEZkY3FJQlErOVQ2b3h1d1hvQ3JTSzQzczB2ODM0cjdCbGZwTnZqa1wvd2lsWWF3YVVBRExsYnR1TjdcL1FBeFlhZlBmQTBwSGd4VUdLSzVSejFFR1I2WE80cVYzOFFlRGxYc0ZrcmlcL2UyNWRVMnNkUnp4dklmT2d5dUFcL2JXWVhSRWRDWDVKdkdTcDl4V0Y4UndWUGpzcHpyOWhaZG1jT0s2UmlRNklwSjlOOU9PR2RUWEFFaWN5MlhqNzdGcnJPWktnNlY2R0xZV3owK0xIVm85TEhvc3ZRdTMyYVc3Z1hsRThHSjNuV2xiUE9vSU0wdXh1bm9JaDQzYk40bVN3eWpVZUwyeVYwMHlMNGFrdHV1cGFxXC9sR0FqTGpTMUhPZUlBNlFFTk5iMEg3Ymh0QlIrV1kxK09mRmF4RGJ4ZHhZOW1RRmFKZ0tsbHM4eUNrTWFNeVVzSmdOVjRJTXNoelBoYUE4SEtqYndVTElnRWk2Q3o2RURCSVRCbm16ZlYzYnJDWEZRYlAxRVBNNHB4bGd3NllkcGNQbHdUUEptWHkyWWlqM2FMMVp5SW1DZGxpT1VGRWZaZWIyc2VkZHdxaXl4SU9CWnpMdTI0Y09UQVwvbjBsWFRUcXpMR0Y1ZHVUdGNBZUdhS2ppN1RpWXdMcXpadVwvS2dvMVJGRjhvVnZjRzNIaWtUMzZsSUtxdCtFb0pOT0V2a0d4bU9uQ0F3V0ZNMk1xcTg3RjdmSytpaW8yQXNJamZCY1NxbUFqbEF5N2lwQ0o3N3JWZ2hUazYwSlhSVG9yVCt6UmZHcGJUSGtseFVnSU9KNXh6eUFRR0ZMYW5QNSszQzBkNXZ6dStwSE1sQnFXa01xbHNFZEhuZXFmQnNDTHVYY3oyTFNHdWE0WVVOWFlXV2J1bURmV3BMWGE4Q0p4dG9WM21iTUtlQzRMSWhBSDh5a2I5T2JrMWFld1BScWZGeSt4OVFRUUljaXUydnFRSUM5TVgzQ1Rtd005TlZjMXlqNUt0amgwVjFmY20xdmcrUURkMjFNQzFJY0c3WDdGeG9JN3pOekJwNnI2ZG5NbU5oSjZoMFlKbEJucTlNdGtxSk9wbjBpUjB0SlZvSVwvNHZTTmFXR2tIcUxWcll5UHBcL21yaDJPR2xDT1J6SUlYM24zSFlDVHQzYkZQRW1lK0JRZDY4RGdaTjBidHJMckgyZytXcGpybERPYVwvVzB0SDJWQytTSGJCNnJUQ01ZNEFBRmdNSmFybzdnXC9iSmJWcU9BWG85bDRsZjIyN0RCaUx2czNMUWtnSmpuTGRcL3VnXC8zNU5IOGJnVXFUN0kwTHQwSGtkREk0QzVUcE9pSzBhSUdjWVczSHRVeks2UXdPRU4wRHFMZG9cLzNldzZ4ZWx2ODJTbFd0MkVRMFVnSU41eTlqaVFnd0RwSVVXUE5EVUU2azk3bllZTEpKND0iLCJtYWMiOiI3M2JjOTBiOTc2MzU3NTJkNDI1MWQ1YjQwZWMyYTQzOTQwZjBkNGEzN2ZlYjU0OTViNjI4NTkzMzY4N2UyNzlhIn0=
eyJpdiI6InNpS05nN1dieXpYMzBrKzdDRkwrM3c9PSIsInZhbHVlIjoic1BiTEhpWDR4Rjk2ZnhaUWZuZXI4SDdjNmI4bktick9WZU1xNlRucUZDTzE2QkE5SGI2Z0d3WDhWME82cnpzbm5MdmxHQURxeXVOckk3UTNqNTVLNUIwTXdDRUs3RXNjSkdURHh4QndLRms9IiwibWFjIjoiMzRlOGY2MWRjNTllNGYwNzI3MzRhMzcxZjkyNDBmYTIyMjU1YTA5ZmMyYWM1MDI3YTQxZmI1NTkxYTAwMmEzNSJ9
Vừa đặt chân xuống nơi đây, A Diệt đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hơn nữa mặt nền là băng, nên di chuyển cực kỳ khó, rất dễ trơn trượt. “Vùng đầu tiên thì cực nóng, giờ vùng thứ hai là cực lạnh, Cận Thiên tháp này quả là biết tạo thử thách độc đáo.”
Hắn liền lấy ra một khối thủy tinh cầu bóng như gương, có thể phản chiếu rất rõ quang cảnh xung quanh. Niệm chú ngữ một hồi, thủy tinh cầu lập tức bay lên lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, không ngừng thả xuống thân thể những hào quang li ti, lúc này A Diệt mới cảm thấy bớt lạnh phần nào.
Đây là một món bảo vật đặc thù, có khả năng chống lạnh, giá trị rất cao. Nó chính là phần thưởng khi hắn vượt qua được thử thách đầu tiên, hồi ở trong gian phòng toàn gương phản chiếu, hắn đã rất vất vả mới có thể tìm thấy, vì căn bản thứ này cũng phản chiếu giống như gương, rất khó phát hiện.
Khoác lên thân bộ áo bào ấm áp, sau đó còn kèm thêm tấm áo choàng Bài Độc Cố Y, món bảo cụ này tuy tác dụng chính là miễn nhiễm độc, nhưng lớp quang tráo kháng độc nó tạo ra bao bọc trên thân, cũng có thể chống lạnh phần nào. Sau khi thân thể không còn cảm thấy quá lạnh, hắn bắt đầu lên đường, cẩn thận bước từng bước về phía trước.
Thanh âm đi về hướng bắc vang lên trong đầu từ trước, A Diệt xuất hiện tại rìa phía nam đại lục băng, nên muốn đến vùng trung tâm tất nhiên phải tiến thẳng hướng bắc. Qua một ngày đường hắn chỉ gặp phải nguy hiểm từ những vùng băng tan do thiên nhiên tạo thành mà thôi, chưa phát hiện ra bất cứ đầu ma thú nào, khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nỗi nghi hoặc ngày càng lớn, trong lòng ai nấy đều có một cỗ bất an vô danh, đặc biệt là những người có được tình báo rất chi tiết về nơi đây, càng thêm lo lắng. Hiện tại đã đến ngày thứ năm, chỉ còn mười lăm ngày nữa là nơi đây đóng lại, nhưng nguy hiểm mà các tu hành giả gặp phải chỉ có lát đát những hố băng mà thôi, hoàn toàn không thấy sinh vật khác.
Diệt Chúng Sinh lúc này đang lén lút theo sau một gã tà sĩ, tên đó có tu vi hậu kỳ, nếu gặp phải nguy hiểm bất ngờ vẫn có thể ứng đối được, giúp cho họ Diệt có thêm thời gian chuẩn bị. Hắn đứng trên Thoi Độn Thiên luôn thi triển năng lực tàng hình, tuy không thể phi hành nhưng lướt trên mặt băng là không thành vấn đề, rất thích hợp để âm thầm bám đuôi kẻ khác.
A Diệt chưa muốn động thủ với người phía trước, kế bên gã ta có một thanh phi kiếm bốc lửa, có khả năng kháng lạnh rất tốt. Điều trọng yếu là món bảo cụ đó thuộc sở hữu của một gã đệ tử Thiên Kiếm các, cũng mang tu vi hậu kỳ, có thể gϊếŧ được tên đó để đoạt bảo, chắc chắn thằng cha trước mắt này không tầm thường.
“Tốt nhất vẫn là bám theo sau hắn ta, một nơi hiểm địa không thể nào không có ma thú được, chắc chắn đây chỉ là bình yên trước cơn bão lớn mà thôi, tất cả hãy để tên đó hứng chịu trước đi.” Vừa đi vừa lẩm bẩm, A Diệt vẫn đề cao quan sát hết thảy xung quanh. Ma Quân đã tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng một khi có biến lớn, y sẽ thức giấc để hỗ trợ hắn.
Trái ngược với tốc độ chậm chạp, cẩn thận tiến từng bước của đa phần mọi người, mỹ nhân Liễu Băng Nghi thân ảnh di chuyển như thiểm điện, tốc độ vượt xa âm thanh. Năng lực của nàng càng ở những nơi có nhiều băng tuyết sẽ càng tăng cao, ở nơi đây nàng như cá gặp nước, thực lực tăng lên một mảng lớn, cơ hồ có thể xưng vô địch trong cùng đại cảnh giới.
Tiếng rống giận dữ vang lên chói tai, khiến sắc mặt xinh xắn của Liễu Băng Nghi trở nên khó coi. Ngay ngày đầu tiến nhập vùng hiểm địa thứ hai này, nàng đã đi tới vùng ven trung tâm đại lục băng, lần đầu tiên trông thấy ma thú, cũng là lúc nàng hoảng sợ không thôi.
“Tại sao toàn bộ ma thú sinh sống ở khắp nơi trên phiến băng địa này, lại tập chung toàn bộ ở vùng trung tâm chứ? Như vậy thì lấy đâu ra đường cho những kẻ khác vượt qua!”
Điều này cũng xảy ra tại vùng không gian cao hơn, trước mặt thân ảnh nữ hài nhỏ nhắn, là đầy rẫy ma thú hung dữ, yếu nhất cũng đạt tới lục giai ma thú, thất giai số lượng càng không ít. Tọa Thanh Loan lẩm bẩm: “Đợt này đám thú có gì đó không đúng, mong rằng tiểu đồ đệ của ta sẽ có thể vượt qua được, đừng khiến ta phải kiếm thêm đệ tử mới.”
Đồ đệ của nàng ta lúc này đang trợn tròn mắt kinh hãi, trán đổ đầy mồ hôi, vì kẻ hắn bám đuôi theo đã lìa đời, hơn nữa còn bằng cái cách không thể nào đau đớn hơn. Vừa rồi khi tiến tới khu vực này, không biết từ đâu nhảy ra mấy đầu cự viên lông trắng, cả đám đều có tu vi lục giai, chả mấy chốc đã chế trụ được tên tà sĩ đó.
Thân thể hắn ta bị mấy đầu bạch viên tranh giành lẫn nhau, kéo căng ra chẳng khác nào chịu hình phạt ngũ mã phanh thây, chả mấy chốc như miếng bách bị xé thành từng mẩu nhỏ. Cái đầu thì bị nhai như trái dưa hấu, óc cùng máu tươi tràn ra từ trong khoang miệng nhìn mà rợn người, các bộ phận khác cũng đều đã nằm yên trong bụng bầy ác thú kia.
Họ Diệt đang ẩn mình nhờ Thoi Độn Thiên, nhưng vẫn không khỏi lo sợ phải dán thêm một tấm liễm khí phù cao cấp lên thân. Đám súc sinh phía trước có khả năng độn thổ dưới lớp tuyết dày, một khi đi qua mà để chúng phát hiện, chắc chắn chết không nghi ngờ.
“Sau hơn mười ngày thuận lợi không gặp bất kỳ trở ngại gì, giờ đã chính thức chạm trán thử thách đích thực, chỉ là cái thử thách này không khỏi quá khó đi.” A Diệt cười khổ, hắn biết nơi này đã coi như gần vùng trung tâm lục địa băng rồi, thế nên chắc chắn có ma thú chấn thủ, nhưng không ngờ lại đông đảo và mạnh mẽ tới vậy.
Qua một phen suy tư, hắn liền phất tay lấy ra mấy chục đầu khôi lỗi thú, mấy năm qua hắn đã chế tác ra số lượng lớn khôi lỗi, nay chính là lúc dùng đến chúng. Dán tốc hành phù lên thân mỗi một đầu, sau đó ra lệnh cho bọn chúng đồng loạt hành động, dẫn dụ bầy bạch viên đuổi theo mình.
Không ngoài dự đoán, đám ma thú sống tại vùng băng tuyết này, tuy thực lực rất mạnh mẽ nhưng đầu óc lại đơn giản, cả đám chia ra truy đuổi theo những đầu khôi lỗi thú của A Diệt. Điều làm hắn bất ngờ rồi không khỏi thở phào, chính là quanh đây còn rất nhiều bạch viên khác, chỉ là ban nãy tên tà sĩ kia không đủ dụ hoặc để bọn chúng xuất hiện nhiều mà thôi.
Thoáng chốc, năm chục đầu khôi lỗi thú đã chạy tán loạn hướng tới phương xa, chừng ba mươi cự viên lông trắng điên cuồng đuổi theo bọn chúng, biến con đường trước mặt thẳng tới hướng bắc trở nên an toàn.