Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên một quần thể những dãy núi nguy nga dài liên miên, là nơi tọa lạc của một thế lực ẩn danh tại Tà Quốc, có tên là Tà Mị Cung. Nước chảy dưới khe đá kêu róc rách, mây mù lượn lờ bao phủ đỉnh núi, cung điện, lầu các, mọc san sát khắp mọi nơi. Tại nội phủ, có vố số thị nữ tấp nập đi lại, mỗi người một công việc, điều đặc biệt nô bộc nơi đây tất cả đều là nữ tử.

Bên trong một đại sảnh rộng lớn xa hoa, nam tử cực kỳ anh tuấn Huyền Thiên Mệnh, cũng là cung chủ Tà Mị Cung này, y ngồi trên ghế chủ vị, trước mắt chính là nữ tử tuyệt diễm Huyền Ngọc.

Thiên Mệnh mỉm cười ôn hòa nói: “Ngọc nhi con làm rất tốt đấy, mới bế quan thử trùng kích bình cảnh lần đầu tiên, vậy mà đã thành công tấn cấp Hiển Hóa cảnh hậu kỳ rồi, quả nhiên là nữ nhi của ta haha.”

 

 

“Tất cả đều nhờ ơn chỉ điểm cũng như vô số tài nguyên mà hiền phụ ban tặng, đồ nhi vô cùng cảm kích.” Huyền Ngọc ôm quyền cung kính đáp, tuy hiện tại biết người trước mặt là cha mình, và cũng cảm nhận được tình thương từ người, nhưng trong lòng nàng ta vẫn không thể tự nhiên như đối với người thân thuộc được.

Tám năm kể từ khi bị đưa tới nơi đây, bộ dáng nàng không mấy thay đổi, vẫn là dung nhan tú lệ ấy, thân thể đầy đặn mềm mại động lòng người. Bộ ngực cao vυ"t gần như ngoại cỡ như muốn phá áo mà ra, nét mặt luôn lạnh tanh nay đã có chút phần phấn sắc.

Khi hai cha con họ đang vui vẻ trò chuyện với nhau, thì cửa lớn của đại sảnh mở ra, một nam tử trẻ tuổi chậm rãi bước vào, khuôn mặt người này có tới bảy phần giống Huyền Thiên Mệnh, chỉ là không được anh tuấn bằng mà thôi. Người vừa tới chính là Huyền Cơ, con trai độc nhất của Huyền Thiên Mệnh, thiếu chủ Tà Mị Cung, đệ tử ưu tú nhất Ảo Ma tông.

 

 

eyJpdiI6IjNyWkFFRWx5Tld6dXBTbXpZZFo0Mnc9PSIsInZhbHVlIjoiQTF0aVNEd1RINmtJd1k0WWRCaW5aTnlWZ0pyOVU2TTBqRXNZRHFlU1I0Smc2XC8zcWZuWVJGbGtwUnBDNkhLSjRCK1RiK1RcLzlvN0lwNnk3bVwvT1MwbWkzc2wwVlJsMDhJNFdIdkpNa01EeVM1azUxWVFYenBwcVJLTytaVkNBU0F2RTdPM3EydFJEbFRUQTBsZkJJRTRuUnQ3TVwvWUo0RWpTaDNnODJDYmJ1MHVVNXR5a1U0amQ1UGRIXC92cWJQYk5xdUFzcldnSVk5aGtKR1VCVzN1dnhET1ZxNVRlUHBmZ0dzSjZKck11b0ZPbU4rcEJxdGRSWmd2Nko1bThFdDFtZkNVQnZnYlEyU3p0WkFwSDZYSSs2eXpCbzFTb1E3cWNqaERzTnAzcFRqUGtuMUNtV0JlZ0FzQ1hlK2l1UGs4YUpxeUk2Uk5kbTVPQklOSlJLSHd2YzdSWDJoenphSHRKc1pwTmpzb0srazltSCswTmVORDE4U0FzK0Q0eDd4eHpteWVTaEoyXC8ydjJkcmltTVpaOERCZGxLK2tPdHo4UG9RNWZLYzhuck1LcXRyMHlNNWxmTGpTbHUxT0xaYVVDMktGbUJtVkt0RGkxVUVwV0JxNG9RNUxVRnd1NllYWUdLTVRQMnBOXC9RK1YxZ2ZTdE15M2IxZUFIQVVzSjBhSHc4OVwvNWEzd014dnhoRXJ2SFpKWENDOVptYWIwWnNQZ0tRbkJKd1BLNHNqOEtuMUlIeCtHU2wzQ2tjNWRtQTNTWE1odlBvdElmaHRxbnpXT1QxRkxvNmlZOXlrNzFvTnFNQ3FVV0pyTTJRTW56NHZvVkV6YWI4bTRnWmJrRU82eG1JeG5OdkpNTUgxcXpXWGw4UFQ2UGFqa0JTbHB2cUFZUmRQbmM3UlJaRHVoVjVvUUFEeXpQdWgzUmFwNDBNT2k0REdidHpNZU81cDRVY3ZUNlwvYXc1c2ZxaFdvVVRZMWlvVTl0a3FRcDdOXC9IR250YWNxV1p5bDYrb0FpRXQ1VW5QMWo1XC9FNk1oZUxEWnJHZlRzV3JncmxTcFFBeTBydXF1UXJNZmhWbG5wMFwvdkxnc1BOUDVaTWlLR1R2UTRyTis4Q2hyZ0JSb2RcLzNvU0ZuUCtBU3o2R1VqVml3VHRFXC9IemhwNG5NdlNndlVNbURsbk5oaUZxSmZpVTFobG1uZ1VyZ1haa0FYb09DZG9vcHlJYjR4TUFPOEQzUE44ZTUrRXlqN3FUWWZaMjdiSGJYWVEzTXQ5VENyNGUzdGt4aTAzZE4yUitpZG5sZTgyd21udlFUTURnTGNpS1kzQnhTclFRYjE1aE5SS3g0TTFuTVhOa0ZjWlk2STJlZjdMa3c5WXFrbjFBeGJQdlRTVWpvYXRcLytZVGRKZ2E0OUF4WlVVTUNxYVh0bVptc3JJTkJRXC9UVEE0eXEwVzZsZnJLOFlZUUJvZDVVaytweDBhWUJFQnVjR3ZEUVBNeUF2T3MyWU5QUzJ0RzRvN0ExZkNWeU9lSHJSMXVxWEpseHEzOGk5UDJnV3RjQWdZR1NaanpUOHdib0dtb2lQaFwvSFlyQnZCYTNHa0ZMbGNkNVpqcU5iYnhxY2c1NmNnXC9nUVBMUysrMUUxYmZNTWVBc1NtbHZPSTlzSmRPK1VsTGJJa1lYTHZPSFJCbjVNTk5GdE9Lbnc5VHdRRU1JNm1sQ2lmUWY3OVRVZ2tqcVwvbzZMemxzR2NOQVBDSHVzbmEwb1hLMG4xOWNBZDVzdFVCZ0h0WmY0a1d0Tm5UWkl5TjI4Rm9xODlEWjlOYzYrWjlWUDZ5eVVYNkhhU3RSRTcrWG8wXC9mWDV1bFo2bVVpZXVVOVljY2V0dDdPQ2w1cFJ3MWFqTzhNbUJSS3JcL0MzYlE3R1hTV05VT0VrUmhCZXNsbWwwdHFHUWlmOW1hTTF3TUFydHZYdjhJNmlabFVlMDREaHJybUNxZ3BqOFUxcTEydVVlbkxST2JMakpiNjV2XC9pYlNZckRNVHA1akh4NnJCeFZZSFhwb1c1M05QUjEwbjlJM2w5bmdkZWh6YU0xU25KUE1uVkg0cHFEMThZQ1dETHNUXC8waGZ4djRZOTBXbmFBbnNMQVQza3lCSURFREtmQVpEeHZhWGhjQlh1VU1NWlNLWVQ0QktmQ2tGc1VWXC8yYU1qbDV0dTdpZWU0MXNGUHBnVTdGZ3ViMVZcL21ybG8yeGUwV0xaWTlBV2I3OVwvK0xFS3hSOGRmYk5JendTbGF2cFRcL2VWMHIwZlVGSmk2Q0ZLZFBndVRHcWZOWjdiTzcyOTV1aFBkTlUrUjBPRGlEZkkzbUcySzVrbFJJTytPN1h3SFVUOVRoN2VvVXNySlprXC9aQkVObFpLSmRyZHZiNGRnYSt0K2dPVjZiRVg5Z2hPTFBKTThiZFhaeDJocG05SE1veTFpSlwvZ3JNQXZacnMwTHBZUDhlYW1HQzBPc3Z3YStEVkx3bW9BRDBLclNKRVpNSVlzZ1poNXUzT01VUm1zVDI3WFJpaVB0eXJTMlJhTTdIMmttazZiN3VxdFFFSGtUUFwvU0g4WW1mMlEzZXNHTHJuK0FRWEl0T0t2eWs3M2Y3UkpnZlQ1RlJRemZUVWQ5UE91SisxMXNhM2ZDS203aUMwQXB0VjZLd09VXC9mMTluelZVNlhLUHA0bGlqdVcyaU9PSDlTOXE1N0ttYW9YNmtNdHpuSVhaWnN3NEo3b003c0MrMTlkZGE1VE1kIiwibWFjIjoiYTk2OTdhYmJjOWI2ZmMyMjg4ODU2NzBjNDhlNzA2OWNkN2JiZTkzNDM2OWQ4MmVmOWY2NmE3OTU5ZDE4MTUxNCJ9
eyJpdiI6IldqODlkVkdkNm9ySDNHWmRabzlZNmc9PSIsInZhbHVlIjoiRmpWSDBIVVFMRTVuTDdPZ1RoazFpZE4rNWhkdEJYTTRsMUI2eFZrZHc1andyQ25RdUxrWXIyOTUreDRmOXh5RnBVTDg5NVdSbmc1NHppbUtGamRoVHpLSjdQcVI4M3EyazlyVVwvUXRTM0dvPSIsIm1hYyI6IjY2Y2E4Y2Q2MTE0ZGYxODY4MzlkN2NjOTJlOTcxMTQyNjY5NjM2YTQxNWY4OTQ0N2UwMjFlYTg4ZmRlYTZmYjIifQ==
Huyền Cơ chủ trừ chốc lát, sau đó tiếp tục lên tiếng, ngữ khí đã thay đổi, giọng điệu không phải cấp dưới báo cáo với cấp trên nữa, mà là một người con nói với cha của mình. “Phụ thân, con đã tấn cấp tới hậu kỳ Hiển Hóa cảnh rồi... con đã làm được điều mà rất nhiều thiên tài không làm được khi ở độ tuổi này!”

Huyền Thiên Mệnh cao cao phía trên, liếc mắt nhìn xuống hắn một cái rồi tùy ý đáp: “Ta cảm ứng được từ lâu rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi mau lui ra đi.”

Tên nam tử phía dưới cảm thấy không cam tâm, ánh mắt sắc bén nhìn Huyền Ngọc một thời gian dài, sau đó lại quay lên nhìn kẻ cao thượng phía trên, bất bình trách vấn: “Tại sao cô ta tấn cấp thì người khen ngợi không dứt, trong khi con tấn cấp thì người chẳng thèm quan tâm? Cô ta tuổi còn lớn hơn con, đã thế còn phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên của người mới có thể thành công...”

“Ta nói ngươi cút ra ngoài không nghe rõ à?” Huyền Thiên Mệnh có chút giận dữ quát lên. Tiếng quát khiến Huyền Cơ sững người, Huyền Ngọc đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh cha thì giật mình một cái, cảm giác sợ hãi trong lòng.

Sững sờ hồi lâu, Huyền Cơ cười lớn lên, cười mà như khóc, đứng thẳng dậy nói: “Haha ông quả thực là người cha tốt, từ trước tới giờ tôi luôn cố gắng làm đủ mọi thứ chỉ vì để được ông công nhận, được nghe một lời khen ngợi từ ông, nhưng dù cho cố thế nào cũng chẳng được gì.

..Tôi chưa từng dùng đến một chút tài nguyên có sẵn trong Tà Mị Cung này, tất cả tài nguyên có được đều do vất vả kiếm tại những vùng hiểm địa, chưa một lần cần ông giúp đỡ, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng lọt nổi vào mắt ông. Ngược lại đứa con rơi của ông với ả tiện nhân nào đó ở quốc gia thù địch, ông lại nâng như nâng trứng, trông chẳng ra sao mà ông không tiếc lời khen ngợi!”

“Câm miệng!” Huyền Thiên Mệnh quát lớn, một luồng cự lực đè ép thân thể Huyền Cơ quỳ gục xuống nền, máu tươi hộc ra miệng, tiếng xương gãy vụn không ngừng vang lên. Nhưng Huyền Cơ vẫn cười điên dại, hàm răng nhuộm máu đỏ tươi trông rất kinh người, mặt sàn phía dưới mặt hắn có cả máu lẫn nước mắt rơi xuống như mưa.

“Cố gắng bao nhiêu cuối cùng thì nhận lại được cái gì chứ, trong mắt tồn tại thượng vị cao cao tại thượng ấy ta vẫn mãi là một con sâu kiến mà thôi, chỉ là một thứ bỏ đi không nên tồn tại trên cõi đời, một sự ràng buộc bị ghét bỏ.”

Năm mươi năm qua, hắn như người vô hình sống trong cung điện xa hoa này, trong mắt đám thị nữ nô bộc thì hắn là kẻ cao thượng, như trong mắt chủ nhân nơi đây thì hắn là rác rưởi. Người hắn luôn ngước lên ấy chỉ quan tâm tới một nữ tử ở nơi xa xôi, cùng đứa con riêng của ông ta và ả đàn bà đó, còn đứa con trai đường đường chính chính là hắn thì lại trở thành cái gai trong mắt y.

Năm xưa y phải kế thừa vị trí cung chủ Tà Mị Cung được truyền lại từ sư phụ, rồi bị bắt buộc phải thành thân với con gái của sư phụ, như vậy mới không phụ lòng của người đã nuôi dạy mình. Sau đó Huyền Cơ được sinh ra, hắn là thiếu chủ được vô số người tôn kính, nhưng sự thật thì rất trái ngược, hắn chưa bao giờ biết tình yêu thương của cha mẹ là như thế nào.

Mẫu thân hắn bỏ mạng trong một trận đại chiến với nguyên sĩ Phần Quốc, lúc đó hắn chưa đầy một tuổi. Cha hắn lại như được đại xá, không bị gò bó bởi vợ của mình, hơn nữa cũng coi như đã làm tốt chức trách mà năm xưa sư phụ giao cho, nên bấy giờ không thèm quan tâm đến đứa con trai mà y luôn trướng mắt.

“Trời sinh Du, sao còn sinh Lượng? Đã có Huyền Cơ ta, sao còn tồn tại Huyền Ngọc chiếm được toàn bộ tình thương của phụ thân? Nếu được quyền chọn lựa, ta thà sinh ra trong một gia đình phàm nhân, còn hơn làm cái thiếu chủ hư danh này.”

Chua chát để lại một câu, Huyền Cơ ôm theo đầy rẫy vết thương trên người, khập khiễng lết ra khỏi đại sảnh, không quan tâm hai kẻ ở bên trong nữa.

Huyền Thiên Mệnh đang im lặng nhắm mắt, lúc này hờ hững lên tiếng: “Chỉ biết tự cho mình là tài giỏi, vài năm trước ta có nghe nói ngươi bại dưới tay một gã đồng giai vô danh, vậy mà vẫn có thể nói bản thân đã vượt qua vô số thiên tài sao?”

Nghe câu nói này, Huyền Cơ vừa đi đến cánh cửa lớn liền sững người. Thiên Mệnh tiếp tục nói: “Vài tháng nữa cao tầng Tà Quốc sẽ có hành động trọng đại đối với các đại thế gia tại Phần Quốc, trong đó cũng có một phần nhỏ cần ngươi góp sức, tới lúc đó đừng có làm mất mặt ta!”

Lời vừa dứt, một luồng lực đẩy thân thể tàn tạ của Huyền Cơ ra khỏi cửa, máu huyết của hắn rơi vãi trong đại sảnh cũng bị đẩy bay ra theo, sau đó cánh cửa lớn đóng rầm lại.

Huyền Ngọc nhìn theo bóng lưng đệ đệ mình khi cánh cửa khép lại, trong lòng trầm xuống. Giờ nàng mới biết tên kia trước giờ sống thiếu khuyết tình thương như thế nào, cố gắng tu luyện cũng chỉ vì muốn nhận được một lời công nhận từ cha. Nàng cũng không vì những lời nói vừa rồi của hắn mà tức giận, vì đối với nàng mẫu thân có là tiện nhân hay không cũng chẳng liên quan đến mình.

Nói về người thân nhất và cũng là người nàng yêu mến nhất, chỉ có một mình Toạ Thanh Loan mà thôi. Sư phụ cũng như nghĩa mẫu đã nuôi dạy nàng từ nhỏ, mặc dù cách dạy dỗ không được bình thường cho lắm.

Ở bên ngoài hành lang rộng lớn xa hoa, Huyền Cơ nghĩ tới lời nói của phụ thân mà căm giận, nắm đấm siết chặt, nghiến răng lẩm bẩm: “Bạch Trình, lần tới ta sẽ đánh bại ngươi để trả mối nhục này, đợi sau khi ngươi rời khỏi bí cảnh, chắc chắn ta sẽ tới tìm ngươi!”

...................

Bên trong bí cảnh Cận Thiên lúc này, trên đại sảnh rộng thênh thang, toàn bộ mọi người đều đang giương ánh mắt tới phía trung tâm, vì nơi đó có một hư ảnh lão già xuất hiện. Lão già mặc y phục lam bạch cao quý, đôi con ngươi chứa đầy tinh quang, tay vuốt chòm râu, miệng mấp máy lên tiếng, thanh âm vang vọng toàn bộ đại sảnh.

“Kiểm tra thực lực đệ tử tuyệt thế của lam tháp chuẩn bị bắt đầu, tất cả các ngươi sẽ phải vượt qua ba vùng hiểm địa lớn, qua được mỗi vùng sẽ có rất nhiều phần thưởng hấp dẫn. Sau đó sẽ phải leo lên từng tầng tháp, tất nhiên cũng sẽ có vô số phần thưởng. Kì ngộ luôn đi đôi với nguy hiểm, có rất nhiều hiểm nguy chết người tại những bài kiểm tra.

..Hỡi các đệ tử ưu tú nhất của Cận Thiên Điện, hãy thể hiện bản lĩnh của mình đi nào, những kẻ có thể vượt qua được các vùng hiểm địa, sẽ trở thành đệ tử hạt giống của chúng ta!”

Đây là một loại hư ảnh thuật và lưu âm thuật được để tại nơi đây, cứ mỗi khi bí cảnh xuất thế rồi đưa kẻ có lệnh bài tiến nhập, thì luôn có hình ảnh lão già này xuất hiện nói mấy lời vừa rồi.

Xung quanh đại sảnh có vô số thông đạo xuất hiện, mọi người bắt đầu nhảy vào từng đường thông đạo, mỗi thông đạo có người nhảy qua liền tức thì biến mất, tránh xảy ra trường hợp hai người xuất hiện cùng một điểm.

“Diệt sư đệ hãy bảo trọng nhé, ta đi trước đây.” Thiếu nữ xinh đẹp Liễu Băng Nghi chào tạm biệt hắn, sau đó liền nhảy qua một thông đạo, biến mất vô ảnh vô tung. Mắt nhìn vô số thân ảnh biến mất, Diệt Chúng Sinh nắm chặt bàn tay, chiến khí sục sôi trong lòng, sẵn sàng vượt qua mọi gian nan thử thách.

Hắn không chần chừ liền nhảy tới một thông đạo xuất hiện ngay bên cạnh mình, thân ảnh tức thì tiêu biến. Hắn tiến đi với mục đích kiếm được đại cơ duyên đề thăng thực lực, muốn bản thân mạnh lên nhanh nhất có thể, ôm theo hy vọng tiến được xa hơn trên tu hành lộ, tới được gần với vị trí của người đó.

Hồi 3: Loạn lạc. Đã hết!

Lời tác giả:Tiếp tục ủng hộ tác phẩm để tiếp sức giúp mình viết thêm nhiều chương mới nhé.

Ads
';
Advertisement