Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Không hổ là người được Tọa sư tỷ thu làm đệ tử, tuổi trẻ đã có tu vi không thua kém gì những đồng lứa sở hữu Linh nguyên mạch rồi, tương lai của Diệt sư điệt rất là sáng lạng đấy.” Nam Cung Chính gật nhẹ đầu cho một câu đánh giá tốt, gương mặt anh tuấn càng thêm đẹp đẽ, không biết đã đánh gục con tim của bao nhiêu nữ nhân rồi.

Nghe lời đánh giá này A Diệt vội vàng cung kính đáp: “Sư thúc quá lời rồi, sư điệt cũng chỉ là may mắn có được chút cơ duyên mà thôi, chứ tư chất hoàn toàn không thể so sánh với những sư huynh sư tỷ đang ở đây.”

Ba đệ tử tinh anh đều sở hữu Linh nguyên mạch ở bên cạnh, nghe xong đều tỏ ra sắc mặt khác nhau, nhưng chung quy vẫn bình tĩnh ở im tại chỗ không nói gì. Sau một hồi chào hỏi qua lại thì A Diệt theo sự an bài của sư phụ, đứng ở một bên thành hàng với ba người khác, bắt đầu nghe hai vị trưởng lão giảng giải về những nguy hiểm bên trong bí cảnh Cận Thiên.

 

 

Trước đó mấy người tại đây cũng không khỏi ngạc nhiên, khi biết họ Diệt cũng có được một tấm lệnh bài lam sắc. Nghe một hồi A Diệt mới rõ lý do ba kẻ đồng lứa mình ở đây, vì trong số bọn họ có hai tấm lệnh bài.

Liễu Băng Nghi tự mình kiếm được một tấm lệnh bài khi chinh chiến trên chiến trường. Cái Phong cũng kiếm được một tấm trong một di tích từng tham gia, chỉ là năm ngoái ác chiến với một gã tà sĩ dẫn tới trọng thương đến nay chưa khỏi, nên không muốn dẫn thân vào nơi nguy hiểm nữa.

Vì Cái Phong từng nợ ân tình của Bạch Trình, mà hai người đều là đệ tử thân truyền của Nam Cung Chính, nên họ Cái đã đồng ý bán chiếc lệnh bài Cận Thiên cho Bạch Trình. Biết tin tên khốn kia cũng sẽ tiến nhập bí cảnh, A Diệt bắt đầu tính toán cách diệt sát hắn, kẻ Bạch gia duy nhất có thù với hắn còn sống trên đời này.

 

 

eyJpdiI6IktPN3YzWmZwV2xHSGVVcm44TEthZ1E9PSIsInZhbHVlIjoicjNJRDFRR1V2WDBCQzBoTUFESHpPTUhsRVpjSzAzQ2lEWnQrM3poMGlJcHNUbExQZzZNM2RtbnBJVmRaMFZMOElvUnc0TXpuaDdJMCtJNDVHbnNBVmJvQklNTGZEYkY0bVNIdXJhY1YrMWRWRXI1WDZDZU9HNkZmWDRGcGhRNWNKbUo0NE1UN1Y2VXVqN3F0YVlrRUs4MFpcL2c0Q2RtK3VxdjQ5K01ud3hvM0V4bWF1Q3RNWnRlSm9uWjhGYllER0V5eWt6UWpadVBcL0xmeU9mQVM5ZktZZVZCOUsyRXdTcVRhUWhQMFZFQ0NcL1NPMmF1MzVGQUcyZGdFK0tJa0xLUjVabkRlbVV3d1ZzK01iaHFuSkM1VThSd1lCTWZGSjlPXC9BVm9nWGhRVkRtVnlqRXNaUFExUDIzY3BDSFA1WEdTaUFnc1RFNkkwbk5jYjlWUnd3NVpKSjJIV1lcL2FYSDJ5UnRqclFQZkJrWGtYeUlFYXRUaUF5bjd2Vit2TkR1ZExUaVdiQ1RRdisyY2lidnB2OVdmRDQ2T1I5WElYTkxcL21NSDVDVnBhVEI4blE4MHN4UnFyXC9nNWF1VzE3VTVtK1VyRnBhZXNpdHhhelU0UmlhWlwvSUlUZWVcL2w4Mml4YkZPcExiUUt6U25KRUg5S21tUWxzU2pvMEp1dHh4eU9uNUJ5dWl6cnoydWhRNko2cHRZNU8rZFdtc0RzbG5wT05qNG9PN1pnTDRXbThpNzNhUWVKN0dKMkxpQk5WSWw5YUFDN1wvc1M2a3hZOFF6MjhjaDhPQys2ekhoUENtaXRnSVlHYTBMRHZOUXdVM2NpNUNTdHJoMlIzT0p3TllOTnlsUmZkalFpRzhVUzR6NjlRWm1pUWtnYWdBTFNnekR5SVV5VmpYNEs3VVRPcGcwdTlKM1ZsVXZ5MWUrSndzOGhnSDkzWXZcL0tIY0xWeXFSMTBEc1wvZkR4SjUrNitSWFZjUG9qQzNyeGJpR1ZTREtZcGo1WEpSSkNqaUYrNkRyM3M0TXpUdkRIdk8ydFwvSnFnaHA1YlczUFlRWGwxXC9HU0poSGdqckcyWEQ1Uk1nWUNuZzFjc01cL0xoRXJRaW92ck14b2hhMEF0ZCtieXZiNFR4TXpNVGY4eFg1UlRnbHl4N2tPbzBLYmNvMEdYXC9cL1hNcGZUZnRFQjhCSXZWajNUbVFETzUraTFCQThRUDZHbEhpclY1UGs0V2hTVzhWekVuYlRXeE9VQUV2TmlzUnhMY3hWOHNuV2FQcWdjeHBsXC9DNGM4OGFIMldjMUJZTmdUU3A0VnN0UnZNZThjVEs4bWRsdFEyMjhDbmJBOFdWTytMdHM2Mlo2Z3BwV21udGo3YUVtbjhodmtid1hqOTdsSlhKK0IyMWR1UWR6Y0JXWlQzaHpsdjB3OGlqQzl4ck1ISkVxS3Y0MnhHc0YzS3BabTlGMGtrdjlPOEpyYVg5Y05tTnMydlJGVytoOVlRamdjMXZFYTVPSkd5bkc3T3VkUWM3dzN2OUowMStwc0Nsd014dThvXC8wMDVcL2ZRcFlkMEM1dGI0NGlXY25SSU1hZGdJMnJOdTJrSlRXUHRza1Jqa0hmMVBkWERvUUZTcTR6ZkhGbTdVN1l3VDBnNjhWaU5pTmJ5dUJPUGpaM2toZlY3Z25IMllnQ1RxSnZEVlo4eDRQY2hVSG1rQVhWQzNNVHRmaituejRwZ2JpR2RPVWR0WnZZUHJWOFgrSUFKb0R2QXljNitNUTNlZ012dWhRRjFSWmp0QlFDZmtmXC8xaDg5K2ZONjhiOTV1SlhoT0FURjdjU3c2dzAxb1o1ZnZWNDZxYXBpMkhnR2xUVlhJMmZNekxZYlV2c3Mrb1gzMkhXTDV1WWFXMkExcFZIUWZLanIrVG9WUlQ4NDhicHY2VmVQd2YrRnRQZkpUYXUzTEhyVkZHMVJNb1VNdVV5Z0NPbVZDcXM4dXp6c2swN3BvYU1pVlBMNjRjQ0srTmJ6VTFVNHoybzdsTFJNa2lDMjNcL0pOSWUwVmd1RElLa0puK2hnV2I0bmFOZjZKOHRHMFZMNXIrZWZzTklWMldIeUNRd1ZWaTYrdFwvcjRrUkhKRnVvdEZiU3NcL3JybitiUzZReHFzOERXdlwvNjR4MGVSOUpBTU1xZEEyamRWb2hBcmtjdW1kSkJ0XC96QWRlbGRzanNUcVVMZTNmdnlVYng3ZVRIZ1hQUzMxZHRmbHhTc1lWYXZWVmx3Y0tkRVp4N2o4XC85QnlwRTNDeVwvZDViQ3B1V1cwaVdcL3ZkQXUzU3VJWHYzNUFBc2xMaVFqQ2kyY3VTS09DQXE4Yk9XSmFOc2N4S3orTnhTSGhvTGpkd1Iyc3hOeWVOOHZ2WmN5ckd0bHZXRTNqRmN0XC9QZ3V4Q2ZyeFRQYmRua3hoN3ZOd1JJMENBTVg3d3lcLzMzUFdsYlJ3c01CNm1BZUkxNHRPODJXVjRHTjJ0cStjWHFjMHl3NWkwSkVaMHpQS3ZWY3Q4Q0pFRHlxUXlvbjJheVErSW1LVDYyWllqVnRoRDhFekJFdXBVUk1wWG5seDJkb3BlYXpiNHlXZjFJdUtObUJ2VnJoYmFhUEtUQmhwR1h3Mkh5ZWdCcEhHU1ZkU3hXTWZYenMzclM5bGk5UTJXWnl0bXNUczc3eVhBalwvYlNUMW5uNkh0U1JwenN4dz09IiwibWFjIjoiNTY5Y2YzMmZiOTk3NTg3NzhhZmVhZWMzMzIwODMyNmU1MmVkMTlmZDZlZmIwZDk5ZWZkNDJkZTViNDY4NGM2OSJ9
eyJpdiI6IlJRZlRBSVNLMTNmbTBIaWl1cEljdkE9PSIsInZhbHVlIjoiQ205cHR5ZHdGd3laeWYyUWhhQnZKXC9Hd2NOWmt4eWJINVhvREpSUHZlK016dGFlXC9NOXdxNDZkNVo0VnE5dE1zc1F4ckZrMDlKcmxGVjdXbEFDdUVpbzFmMTRLQmJSK1ZiZGo3dThUU1llND0iLCJtYWMiOiI2MmQyNzNjOGQwZGIxNzA3ZWU1MzQwNzc2NmZiY2RmY2RmNjQwOTQ0NWIyN2M5MjMzZjExOGM1MzgwNjdkMzJmIn0=
Tới giờ tỵ, mặt đất bắt đầu rung chấn, vô số người từ trong các doanh trại nơi đây ngự khí bay lên, chứng kiến tràng cảnh trăm năm có một, thời khắc bí cảnh kì bí nhất tại Phần Quốc xuất thế.

Chỉ thấy giữa không trung có hư ảnh mơ hồ của một tòa tháp phi thường khổng lồ, tỏa ra quang mang lam sắc chói lọi, chiếu sáng cả một vùng địa thành, khiến cho bao sinh linh phải lóa mắt. Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, báo hiệu đã tới giờ cho các đệ tử có lệnh bài được phép tiến vào bên trong, bắt đầu quá trình kiểm tra khắc nghiệt.

Rất nhiều thân ảnh hóa thành độn quang phá không bắn tới hư ảnh tòa tháp, khi tới gần liền trông thấy không gian méo mó, bóng dáng những người đó đã biến mất vô ảnh vô tung. Mắt thấy những vị tiền bối đã tiến vào toàn bộ, đám nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh cũng bắt đầu hành động, cầm theo tấm lệnh bài đang phát sáng, ngự khí bay tới phía tòa tháp, tiến nhập bên trong.

Lệnh bài mỗi lần bí cảnh xuất thế sẽ có chừng trăm chiếc, nhưng gần đây Phần Quốc đang bị tà sĩ ngoại quốc xâm lấn, nên nguyên sĩ bản quốc không thể nắm giữ toàn bộ được. Trong một trăm kẻ tiến nhập bí cảnh, có chừng mười mấy người mang tu vi Bỉ Ngạn cảnh, số còn lại là Hiển Hóa cảnh, bảy phần mười là nguyên sĩ bản quốc, ba phần là tu hành giả ngoại quốc.

Mỗi lần bí cảnh Cận Thiên xuất thế sẽ duy trì trong vòng một năm, những người sống sót chỉ có thể trở ra vào tháng cuối cùng trước khi bí cảnh ẩn đi, nên trong mười một tháng tới sẽ không cần người chú ý nơi này. Vào mười hai tháng sau những thế lực có người tiến vào bí cảnh, sẽ phái lực lượng mạnh mẽ đến phụ cận nơi này để chấn thủ, tránh việc có người trở ra bị đánh chết để đoạt bảo.

Thế lực Tọa Sơn tông ở nơi đây có một vị trưởng lão đích thân tọa chấn, phía dưới còn có hai mấy gã đệ tử tinh anh, cùng trăm đệ tử cấp thấp. Hai thế lực đỉnh tiêm khác cùng với Hoàng thất cũng giống như vậy, đều có một vị trưởng lão tự mình chấn thủ, việc mà không phải tổ chức nào cũng có thể làm được.

Tại một khu vực cách khá xa hư ảnh tòa tháp khổng lồ, chính là phạm vi quần thể doanh trại của tà sĩ Tà Quốc, rất nhiều con mắt hâm mộ nhìn những thân ảnh hắc tà bay vọt vào trong bí cảnh. Ai cũng biết đây là nơi chứa nhiều cơ duyên nhất tại quốc gia này, những kẻ trong số chúng may mắn có được lệnh bài, đều giữ kín cho tới tận khi tiếng chuông vang lên.

“Tên khốn Mặc Quân cũng có lệnh bài, xem hắn vui mừng bay vào bí cảnh đáng ghét chưa kìa. Vậy mà lần trước chúng ta tìm mua thì hắn cứ khăng khăng nói là không có, thật không nể mặt thiếu chủ mà.” Một gã tà sĩ bất mãn nói, hắn là một trong số những thủ hạ của Huyền Cơ.

Đồng dạng cũng không ít kẻ đang tức giận, nhất là những kẻ có quyền thế mà không thể kiếm nổi một tấm lệnh bài, vô duyên với kì ngộ bên trong bí cảnh Cận Thiên. Mà những kẻ giấu lệnh bài để tự mình sử dụng cũng có thân phận không nhỏ, họ không hề sợ sau khi trở ra bị tà sĩ khác gây khó dễ.

Sự kiện bí cảnh Cận Thiên xuất thế đã lắng xuống, khoảnh khắc cao trào nằm tại gần một năm sau, tất cả mọi người đều quay trở lại với những sự vụ thường ngày.

Đầu choáng mắt hoa một hồi, đến khi mở mắt ra, Diệt Chúng Sinh đã phát hiện bản thân mình đứng tại một đại sảnh rộng lớn, xung quanh có không ít thân ảnh liên tiếp xuất hiện. Cũng may khi vừa được chuyển tống tới đây, quanh thân mỗi người sẽ có một vòng quang tráo cực rắn chắc tồn tại trong ba hơi thở, nếu không chắc chắn sẽ có trường hợp ám toán xảy ra.

Chả mấy chốc tám mươi mấy người đã được truyền tống tới đại sảnh, vì nơi này rất rộng nên mỗi người có thể tách xa những kẻ khác, không sợ bị công kích bất ngờ. Đám tà sĩ ngoại quốc rất nhanh trí đã tụm lại một khu vực, đề phòng nhìn tới nguyên sĩ bản quốc, tạo ra những lớp vách ngăn rắn chắc.

Nguyên sĩ Phần Quốc có chừng sáu mươi người, tạo thành những nhóm nhỏ hoặc đứng một mình, chờ đợi thời điểm kiểm tra bắt đầu. Lúc này những kẻ mà A Diệt quen biết đều được chuyển tống tới gần với hắn nhất, nói là gần nhưng cũng cách hơn mười trượng, đa số là đệ tử trong Tam đại phái.

Khi hắn đến một góc vắng tính đứng một mình tại đây chờ đợi, thì một thân ảnh xinh đẹp quyến rũ đang bước tới, người thu hút ánh mắt của rất nhiều kẻ nơi đây, mỹ nhân Liễu Băng Nghi. Mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp thong dong đi tới, A Diệt không khỏi kêu khổ trong lòng, hắn không muốn bị kẻ khác chú ý tới, vậy mà người thu hút sự chú ý nhất lại đang đến gần hắn.

Dung nhan nàng vẫn như lần đầu gặp mặt, chim sa cá lặn, không một nữ nhân nào sánh bằng. Khí chất vẫn thanh lãnh lạnh nhạt như vậy, chỉ là lúc này đã có chút ôn nhu, miệng xinh khẽ mỉm cười, đem lại cho người đối diện một cảm giác sảng khoái như được tắm gió xuân.

“Lâu rồi không gặp Diệt sư đệ, không thể ngờ rằng sư đệ đã đạt tới tu vi bậc này, không hề thua kém những kẻ có nhiều hư danh như ta.” Thiếu nữ diễm lệ lên tiếng chào hỏi hắn, nét mặt rất ôn hòa chứ không hề băng lạnh. Nhìn ngắm cảnh đẹp ngay trước mặt trong thoáng chốc, A Diệt mới cố bình tĩnh lại tâm tình, khẽ cười ôm quyền đáp:

“Sư tỷ quá khen rồi, cũng chỉ may mắn nên sư đệ mới đạt đến bước này mà thôi, hơn nữa cho dù như vậy cũng vẫn không thể so sánh với Liễu sư tỷ.”

Hắn đã cảm ứng được rõ tu vi của mỹ nhân trước mặt, trung kỳ viên mãn Hiển Hóa cảnh, nguyên lực rất vững chắc, một khi tiến hành tấn cấp chắc chắn thành công, đã thế tuổi còn rất trẻ nữa. Về phần tên khốn Bạch Trình, tu vi cũng giống như họ Liễu, chỉ là rào cản giữa trung kỳ và hậu kỳ không thể xem thường, nên hắn vẫn chưa dám trùng kích bình cảnh.

Hai kẻ này một khi có được sự nắm chắc nhờ vào cơ duyên bên trong bí cảnh này, chắc chắn đồng loạt tiến lên hậu kỳ. A Diệt hiện nay cũng cách viên mãn trung kỳ không còn xa, tử chiến nhiều nên căn cỡ rất vững chắc, hắn cũng muốn nhờ vào kì ngộ tại nơi này để có thể tiến lên được hậu kỳ, đủ sức gϊếŧ chết tên khốn Bạch Trình đang nhìn chằm chằm tới phía này.

Mặc kệ những ánh mắt oán độc nhìn tới phía mình như có thù gϊếŧ cha, họ Diệt vẫn thản nhiên đứng tại một góc vắng với tuyệt thế mỹ nhân, thản nhiên tâm sự sau chừng hai mươi mấy năm không gặp. Có lẽ bởi vì hai người từng trải qua hoạn nạn cùng nhau, hơn nữa hắn còn từng cố cứu nàng, nên cảm giác nàng ta khá thân thiết với hắn, không dùng vẻ mặt băng lãnh lúc bình thường.

“Ngực vểnh mông cong, thủy khí dồi dào, họa đẹp ý hư.” Đây là lời đánh giá của Ma Quân dành cho Liễu Băng Nghi khi lần đầu trông thấy nàng. A Diệt cố bỏ ngoài tai những lời nói khiến nhã của y đang vang lên trong đầu, hắn rất nghiêm túc trò chuyện, trao đổi thông tin với vị sư tỷ này, không muốn bản thân nổi lên hư tâm với nàng.

Ads
';
Advertisement