Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Còn vài ngày nữa là bí cảnh Cận Thiên xuất thế, những kẻ có được lam sắc lệnh bài đều đang lên sẵn tinh thần, chuẩn bị cho một cuộc tranh đoạt đại cơ duyên bên trong vùng không gian kì bí đó. Đến nay vẫn rất ít kẻ lộ ra rằng bản thân có lệnh bài tiến nhập bí cảnh, phải đến thời điểm bí cảnh hiện ra, thì những kẻ may mắn ấy mới đồng loạt lộ diện.

Một tên thanh niên họ Diệt, cũng là kẻ sở hữu một tấm lệnh bài Cận Thiên, hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.

Ma Quân sau ba tháng vẫn chưa hết bất mãn, luôn hậm hực hừ lạnh, thời gian qua chưa hề nói thêm một lời nào, dược liệu lấy đi không biết đã luyện thành đan hay chưa. Hắn vừa bực vừa thẹn, bực vì A Diệt không tiếc nguyên thạch để thuê sát thủ, tới gây nguy hại tính mạng bản thân mình để đánh lừa hắn. Thẹn vì không hiểu sao bản thân lại cả tin như vậy, nói ra tất cả rồi còn lập khế ước.

 

 

Lúc trước khi nghĩ lại y mới hiểu, tại sao nguyên thạch của A Diệt đột nhiên giảm đi đáng kể như vậy, thì ra là dùng để thuê sát thủ tự ám sát mình. Hắn còn nhọc công bố trí một đại trận cực cao thâm, dùng để vây khốn rồi tiêu diệt tên sát thủ sau khi đã thành công lừa được Ma Quân.

Với cái tính cách phi thường cẩn trọng, luôn đặt tiểu mệnh của bản thân lên đầu, thì làm gì có chuyện A Diệt bỏ hết nguyên phù cao cấp ở động phủ cơ chứ, ấy vậy mà hắn vẫn tin cho được. Không những tin mà hắn còn dùng mất một tấm tốc biến phù, rồi còn phải lập khế ước, giờ đây ngang hàng với A Diệt, không thể lợi dụng hắn.

Ngồi trong tu luyện thất, A Diệt tươi cười lên tiếng: “Tuy lần vừa rồi tiêu tốn không ít tài nguyên, nhưng đổi lại hai ta sẽ có thể tin tưởng nhau hơn nhiều, không còn tư tâm như trước nữa, thế không phải rất tốt sao.”

 

 

eyJpdiI6IkVWQlpRcE5iMkh0TWZxVWtWa0NFUmc9PSIsInZhbHVlIjoiTlpXMUFibGhRZENpbUs5QmtmSnZYYVZ2V2ZuVldDKzFhUDVOVTRYYXdvXC9hMGJId2VzaFpNU09xYVY4TFRrd1ZzRDl1NlQ3akRsVTFZNjVobGd0QlU5S2t1RkVxVUhcLzZDTVoyS3N6XC96bW1QVGp3Zk45YkxTM2duU3BlZlpOeXdhNUpzQ3UzTlJjV0R1QzRCWkpZSFBWUDVqdFRTaDNYTkxSc0hQVGVsM3duWWEzVUtteTBSVWlEMlwvNXE1U3hCSG5tcXI4cGZKWDhXM2lJZ3hpXC9OT0NRMUdpN1FnWURpNkxob0FNZ1p5TnkxSzlXNDZ6QW53d0lwaHhwUXVyOFltXC92eFpEcHFMdkZ1NW5jYWpRSjJ2cUh3NVZiVlErSGtwK3Bpdk4xNVNmVXdVV2NyMVlWbCtJT2F0eTR2a2hPM1p1YndFeU1BTG0ycHJ5cjBhUVNlemdkMnlUQllndTlUbFdcL3FBWVF3K2d5MzhxU0NFdVVMOUNReTZtSmRVc0ZHTFJKSHpmYlBnc3BuTmlqV1wvZFF0QmVPKzlvSlRVVlkyYzZLRDRZNzJ3YlwvdlZcL0duVHhpT2l1ZytsaTRZbU13b3hNMGVDQXRWWVNOOHROcnpuZDRSeFFtS3ErVmZodE1PbEpyRkJGRTBmVjFpQlZoRTlSNkFLbHBlam1TS0pYNVdJRmJ0VHI0MFJMYmVZbWdsY01Qc1dTOTBCYVhWMjloMUIzTG9GY1JJK0RiZ3JKSkdrM2JCWGpXWWlsQXd0T2RlOXpmTU94ZWV1WjlPRk4wOG8rZktRTlBWTmR0QVZ6bFwvazdSblVFcXphc1cyaXhKMnVqeWRuSEczS2ZhSkVQRXl1YjFhRzhkNk55MzhySnlabGhieUhcL3pzK3FjNmcyak9maGpMVmFLUnczR0ZJanhIV3hxcDdoOW5ueksrYjBzckVcL29cL1Z1QWxrQ1ZtdTh5Y0I4QXJab1YydWFEdmVGeHp1WFIzOGs0ZEdBMkliS3ZRNUZrXC9sWEltYnVCb2ZIN2xMeXpSNUtpcDFFY0REY1BkUDladnJYWkw0a3M5bWFpS1NXaFFXbkhxb0drUmNQdFdzMGU0NmdMRFNxXC9tdzdza1g0K2NZYlNEdk9kTjRwNnlVY2RcLzBWa090WFhRVkpDVk04V3pLN081QlNKdTFoUGxWYTRSVUdiYVBBNytpdzVhK2trQkZoaGdqekJ5VzV6bitoaXpjaWVYRmFsNkd6c2tkMFwvUXlDVzFYNlVuS1RNSTJXVzZYRVFxOXZzTDlERnV2R3B1Snd5WENkNFE3dlB6SDZ3bFh4a1FGTHllRHJzSzhyK2FybXplM2tXTXppN3ZSR1ZTb1QyRVljT0dHKzdkUmxxNTlDNXpGZWhDaUdORlQ1UUtvaG9vUGZyREhxcnVkZjVScHl0cGV2OUtPZ29tNFZWd1pWazNFXC9sVGR2YVVOWWFNd1dvcm9DXC8wc0wyRCtaSGR4WlVkWFlRanR0M0hVeStuMGo3TCs3NWJBWmQ2UjBKT2ZRUUx0UzZ5eW04K2JjZmc5OXZvRk93THc3Mk95aitwbmdxMW1VXC9tV2hmeDZSV1FwVW93VkxFVTJtOHFpMk9WZ25icmdMYVJ2dDh6dTVFQkZ5Z21qVGg5eXcxSmRWVmhCZ2wrVTBkNDNGVWk4OHFTM1k1VCsxTCtaell3MDlkblVaa0FoTDIyQjE5WEpOUGxJQUhMbEZIV1p0cVVvTUgyV2ZaWDROdWozVk5Nb3dnSk9FeUNteEx5ZWVHXC9JU3ZGekFFSDg5ckVQNWVjYzM3Ym1GNWtPRmhIZitSTXZ6M1dwdldqRGZxOFFWQm5uUTk4RmRqcFBvZWpcL3BDK3ViVUx4QzVuU241dkZDXC82T1wvRnRQZFJOTzlDeDc3dThsVkw2N2xiM0RqMEw3ZUZhcmxmVEVYcDcyRXBXbFN4bFwvNXZzYjFLVE51eitXSmErNDB2OFZaNXcrRnhDSFFZVXJZN2pLUldiRWpcL1A0d0pUaytvakNFSEVrSUd5YkFBMWZqeGpPbUpwZnhJMGhNaUJhYXc4dnRpelc2WDlpaDV0TE9rSHN1VXJ5dFZHdmQzTkFkSDRqbUdvYUloM2xVcnF6KyszaHhMQnBpSVlGdVptNncwUGdQdzlzdnV5R3ZzdVhGK1dnZDZSYWhQaGRMYUowenpyTk81TDFROGJIZUR3SWNZQ2tNVkF6Z3NRalk4Z3M2dDllbkpMcm91Z0R1cDBIXC9IMUZjUktKOU43Y1wvRUpxbFwvYmFEbnEzSmF5V0h3SFh1TFUwZFFzVzZBUnFDdW1hWExNSlBkemdjNWZtcm8xSm9JaTBlWEdvc0FnbWhJYzlraU9BVTVDQkQ3b2pLclVpajFQcStuaDlNNjF4eHppR2NNSmVDYldpWHo3Y1EzbXlyUitkUFFnRHlKSXNPWGtlNjZyaVowQnJRXC90Rm5mXC9tMW5sZ0pHMERWWmhWSDZLWmUwSVNYUXkzeGR2NUg2bXBQXC9wZUZIV1lsekYxd2RqN21UdE1EeTBCSVJHMWxvc2ZtK3hoWEQ0cTErZ0Z1K1wvVzNjRkV1OFExQ1dvdGxjYXRYQ0M4cUo2N1R5NzIycFIyUnlRRjU3RGxZRmlnOEVlelBacjVYQWZ0b2ExXC9PWis1IiwibWFjIjoiYjlhMjhlYjFjNjRjYjUxNjM3MTUyMzgzMjBmODQ1NWQ3NWFiYWZkZGE5ZWRjODFkZmVjOTBmYzBhOTdmNzI2NyJ9
eyJpdiI6ImxuNDg2bXB1NHgrQk5qSHlkd3ZIVFE9PSIsInZhbHVlIjoiaXpYUDNXYTh1S1Q2QkppbzBMa1ROMXRrM0tQcll1VnFrbndHZHJWRWdCOVY4V0FpcDVoOVZ5ZktoaDlMU2JjK0JqdXRMQTR0T0NMb3JsNVVRVXJFWnBmZHk4RzZVNjgrcFJ4K1FVRTg5VjQ9IiwibWFjIjoiODc1MTFhMDBjYTM5OWZjNTVmNGZiODJkMDNiMjUxNmEzZmZkYTE4NWJmODkxMGZlMmYwMzJlYzlhNWJlNzJjZSJ9
Trảm Ngã là một loại biện pháp giúp cho tu hành giả tiêu trừ những kí ức không cần thiết, giúp đầu óc thanh khiết hơn, không bị rối loạn tâm trí vì chứa quá nhiều thứ. Những tiền bối sống mấy trăm năm tại sao có thể tỉnh táo như vậy, chính là vì họ đã chém đi những kí ức không cần thiết, giúp đại não không bị quá sức chịu đựng.

Diệt Chúng Sinh tuy chỉ mới 48 tuổi, so với thọ nguyên ở cảnh giới hiện tại thì còn quá trẻ, nhưng bản thân hắn đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Nếu là phàm nhân, hắn lúc này đáng lẽ ra là một ông già, không còn sống được bao lâu nữa, dù sao tuổi thọ người phàm thường không tới 60.

Thân ảnh hắn ngồi xếp bằng bất động, quanh đầu có một luồng lực lượng luân chuyển, đó là lực bổn nguyên, trảm ngã bắt đầu. Mọi kí ức lặt vặt, những tràng cảnh không quá quan trọng hắn gặp trong cuộc sống, tất cả đều bị chém bỏ. Những sự chán nản khi bế quan tu hành thời gian dài, những suy nghĩ tiêu cực, những kí ức không đáng nhớ, hiện tại tiêu biến sạch sẽ.

Sau một canh giờ, thủ pháp chém sạch kí ức dư thừa đã hoàn tất, đại não hắn từ một tên đã gần tuổi 50, nay trở về thời thanh xuân, toàn bộ kí ức quan trọng đối với hắn, gộp lại cũng không đến 20 năm nhận thức. Hiện tại tư duy đại não của hắn đã ngang bằng với vẻ bề ngoài, hắn là một tên thanh niên 18 tuổi hàng thật giá thật.

Bạch y thanh niên tràn đầy khí thịnh tuổi trẻ, chân đạp Thoi Độn Thiên bay tới phía cổng lớn, chả mấy chốc đã phi hành giữa trời, nơi không thuộc phạm vi thế lực nào. Vị trí lần này bí cảnh xuất thế, chỉ cách Tọa Sơn tông chừng ba ngàn dặm, không đến nửa ngày A Diệt đã phi hành tới đó, rồi tức thì lẩn trốn tại một ngọn núi xa để quan sát.

Hắn sợ có những kẻ bao vây khu vực này, muốn cướp lấy lệnh bài, dù sao thì có thể tiến nhập vào bí cảnh, đã là một cơ hội rất lớn để trở mình. Nhưng hắn đã lo xa, vì đây là một sự kiện lớn mỗi trăm năm một lần, nên toàn bộ thế lực lớn trong nước đều phái người tới canh chừng, không để chuyện gϊếŧ người cướp của xảy ra.

Cách nơi A Diệt đang trốn vài dặm, có một khu doanh trại lớn do các đệ tử Tọa Sơn tông dựng lên, nghe nói lần này một trưởng lão và hai đệ tử tinh anh kiệt xuất của bản tông có được lệnh bài. Chính vì điều này nên quân số Tọa Sơn tông phái tới nhiều hơn mọi lần, để bảo vệ cho những người nắm giữ lệnh bài, tránh kẻ xấu ám toán.

Tìm được lệnh bài Cận Thiên là cơ duyên của mỗi người, hơn nữa khi đi vào bí cảnh đó sẽ không ở cùng không gian với kẻ khác đại cảnh giới, nên thế lực của những kẻ có được lệnh bài sẽ không bắt họ giao ra, với ý định cấp phát cho những tên cao cường hơn. Tất nhiên vẫn có những trường hợp giao bán lệnh bài, nhưng chỉ là số ít mà thôi, ai chẳng muốn tự mình hưởng kì ngộ này chứ.

Ngày hôm sau, khi đã quan sát rõ ràng doanh trại của tông phái mình, A Diệt quyết định đi đến đó. Dù sao sắp tới khi bí cảnh xuất thế, lúc hắn tiến vào cũng sẽ không giấu nổi trước mắt người khác, nên đến lúc này không cần giấu nữa. Hơn nữa ở phạm vi quân doanh bản tông sẽ an toàn hơn, điều đáng mừng nhất chính là sư phụ nhỏ của hắn cũng đang ở tại đó.

Thấy bạch y thanh niên đi tới, đưa ra tấm lệnh bài thân phận, hai gã đệ tử canh cửa liền cung kính cúi chào hắn, không ngăn cản hắn vào trong quân doanh. A Diệt chậm rãi bước đi trong phạm vi doanh trại, ở đây có không dưới trăm người, phần lớn là đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện Nguyên cảnh, số còn lại là các đệ tử tinh anh, nhưng chỉ là sơ kỳ ở cảnh giới Hiển Hóa mà thôi.

Hắn một đường đi đến căn lều trại lớn nhất, trên đường đi có không ít kẻ đồng cảnh giới khách khí chào hỏi hắn, dù sao tu vi của hắn cũng cao hơn họ, quanh thân luôn tỏa ra áp lực nhàn nhạt.

Sau khi cho một gã đệ tử cấp thấp bẩm báo, hắn liền được phép đi vào bên trong đại trại, vừa vào đến bên trong, hắn đã trông thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc. Trong đây có hai vị trưởng lão bản tông, hiện đang ngồi trên ghế chủ tọa, đứng tại phía dưới là ba gã đệ tử tinh anh, cả ba hắn đều quen biết.

Người có thân ảnh nhỏ bé nhất tại đây, nữ hài đồng xinh xắn đáng yêu, còn ai ngoài Tọa Thanh Loan sư phụ kí danh của hắn. Ngồi trên ghế kế bên là một vị nam tử bề ngoài chừng 30 tuổi, gương mặt anh tuấn, khí chất thong dong, là trưởng lão trẻ tuổi nhất bản tông.

Ba đệ tử phía dưới gồm hai nam một nữ, tên cao gầy có dung mạo chỉ ở mức khá, tên là Cái Phong, kẻ sở hữu Linh nguyên mạch phong thuộc tính biến dị. Tên nam tử còn lại chính là kẻ mà A Diệt phi thường căm ghét, muốn chính tay gϊếŧ chết hắn ta, không ai ngoài Bạch Trình, anh tuấn bạch y xa hoa, lúc này dùng ánh mắt phán xét liếc nhìn hắn.

Nữ tử cuối cùng cũng là một người phi thường quen thuộc, là nữ nhân có dung mạo xinh đẹp nhất mà A Diệt từng trông thấy, cũng là đệ nhất mỹ nhân Tọa Sơn tông, thanh lãnh thiếu nữ như trích tiên phiêu linh, nàng họ Liễu, tên Băng Nghi.

A Diệt tiêu sái đi tới giữa đại sảnh, chắp tay cung kính hướng tới ghế chủ vị, khẽ cúi người rồi lên tiếng: “Chào sư phụ, ra mắt Nam Cung sư thúc.”

Tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp vị đang ngồi ngang hàng với sư phụ lần nào, nhưng thanh danh của y đã như sấm bên tai. Nam Cung Chính, tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một của Tọa Sơn tông, chưa đến trăm tuổi đã đạt tới Bỉ Ngạn cảnh, một kẻ cực kỳ nổi danh trong hàng ngũ nguyên sĩ cấp cao.

Lúc này vị trưởng lão họ Nam Cung kia cũng đang dùng ánh mắt đánh giá A Diệt, sau đó liền mỉm cười bảo hắn miễn lễ, Thanh Loan cũng vui vẻ khi trông thấy hắn tới đây. Bên dưới, ba gã đệ tử đồng giai dùng những ánh mắt khác biệt nhìn tới hắn.

Cái Phong không quá quen biết với họ Diệt, nên chỉ nghi vấn nhìn đánh giá. Bạch Trình thì lộ rõ ánh mắt bất thiện, liếc hắn vài cái rồi quay đi chỗ khác, vẫn làm ra cái bộ dáng cao thượng đáng ghét như trước kia.

Tuyệt thế diễm lệ, quốc sắc đại thiên hương, đôi mắt thanh lãnh nay đã có chút biến động, bình tĩnh khẽ nhìn thân ảnh A Diệt, một vị đồng môn từng cùng nàng trải qua sinh tử hoạn nạn, một người có tâm cơ rất thâm trầm, có thể tin cậy được.

Ads
';
Advertisement