“Tại sao muội lại ở Hoàng thành này?”
“Chữa bệnh cứu khổ, đi khắp thế gian, dần dần tự tới đây thôi.”
Trong gian phòng giữa đêm vắng lặng, người thanh niên cùng mỹ phụ xinh đẹp ngồi đối diện tại bàn trà, tâm sự về những năm qua. Họ nói chuyện vui vẻ suốt cả canh giờ mà không hề hay biết, ánh trăng len lói qua khung cửa sổ chiếu lên hai gương mặt thỏa mãn vì gặp lại cố nhân ấy.
Đối với mỹ phụ, người nam nhân trước mặt là người thân thiết nhất còn lại trên cõi đời, luôn đem lại cảm giác an toàn cho bản thân mỗi khi ở cạnh. Đối với nam tử thanh niên, mỹ phụ trước mặt là một tri kỷ, đã quen biết từ rất lâu rồi, ở cạnh nàng hắn không cần đề phòng cảnh giác, không lo bị ám toán bất ngờ.
Trò chuyện hồi lâu, A Diệt nhận ra Huyền Như có điều gì đó muốn giấu hắn, sắc mặt thi thoảng lộ ra nét lo âu. Hắn liền hỏi: “Nếu muội xem ta là người thân thì nói ra sự thật đi, tâm trạng của muội rất không đúng, mỗi khi nói tới dự tính trong tương lai thì lại ấp úng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Huyền Như trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài, thất thần kể ra sự thật: “Lúc trước muội cứ nghĩ thù hận chỉ làm mờ lý trí, cứ sống theo cách mình muốn là được. Nhưng muội đã thất bại, hằng đêm muội vẫn mơ thấy phụ mẫu, muốn họ được nhắm mắt yên lòng.”
“Từ khi trông thấy gia tộc bọn chúng, muội đã không thể sống thanh thản được nữa, muội đã lên kế hoạch rất lâu rồi, muội muốn báo thù!” Nàng ấy nghiến răng khi thốt lên câu cuối.
A Diệt thở dài: “Thù hận vốn là như thế, phàm hay nguyên cũng chẳng tránh khỏi, kẻ muội muốn báo thù là những ai? Hãy để tay huynh nhuốm máu thay muội!”
Thấy Huyền Như lắc đầu muốn từ chối, hắn liền tranh nói trước: “Muội nên biết người phàm muốn gϊếŧ tu hành giả rất khó, hơn nữa muội là nữ tử, còn là bậc đại y cứu người, đừng tự vấy bẩn mình, đừng để bản thân ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.”
eyJpdiI6ImtEc1BvUkNcL0NnSk14Z3Nxc3ZyNm9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkU1OENiQXJ0VE1SNUhTaUZGNjdRbEpFN0xwamVIVlJWT2ZiQlRocEdWNjRyYXpOYm1ZaUx2RU5sVlJTSkJJUGx5d2xpTFM4NE9TWVlRNjVJZmQ5UUZtdm5vdU5JQUNvYkM4cFFvSzhVZFNZWXVDcTV2amZReHpVNVVPMnpsYUpFSzkreFp1STZidVA1VFAwSFhYbzcyRkhXa3BWOXcrb2FQZU5pdEZsNUtoMENFa2MyM2t1VldvbHdwOEh6TlpteXltMHBNQVR3MjFRR0UxMDIrZFpRa2dSRG5CR0tDR2xvMzF0aVdiNG9ncWNJdmpnM3g4eDZ1NFJhaTYyZDBoYWFjVElRZE1NWXJDY2g5bGFNVFc0S3ZVQnI2SDZSWDZ5XC9ISWNiWkdyS2RZbjBXRGIydk1BdTE4WmNxTXhiRHJRZ1JXeHBWYVBtRldSRzFpdStaeXg5dEIwNWRaY011Zmp1UlFRWHhCY0RRWWVYaWJHNHFiZ2l0K1ZIbWVIOGNNeThTWmtkVE5qSkhlZEdrSE9pQ2lDVkw2dG9NUm4raXZzbmIrdkg1VHNORUp2elJZZTMwdzl3OVgrOXBJZWZmeGpUOUxrUkI0MVA5NG02bGJMV3doWlJseGx0S09Ec1lYR3FBVUVKZ0tNNXNwR2FMd25xYkI5WmNVNFJxV1pkaEhiUENyNk1SdndUYzNVb0gxS0UrUFpNdmJoclBPSEwxdUZkQVhaQVhhVFdZUTY3QlNRSVlvWm0xSGhJclFuV0V0bmI1T2ZVMFNQUlwvNE8zOEQ1dEZGa3hsYWVFZVh0RzRmanBjMXRlU3FPN3I0R3J3eUo2bzN0R0pkNGdTOVo4a3haUnRmbzRYczhxM1RiVU5MSkQ3UVBLbksycGFuWWpNU3paK3hcLzVnQ2hjNlNWdUtmSTgxRVc4ckh5SnBSc3lyYkkzZ2h5enVtcithUlNTTWkzRWdYRVFjU0JOaGtCdGc0WFdtNHlFb3JxY0lVU29PdmhYTHJtXC84bFMybmZZWlZmRTdWemQ0TUZpXC9tTm1wQ1wvb1kzRngxeVdFMG83ZEE1Z1hcLzJkZUdcL0hlZmRvRnVEV3RxNG93WnJ3YkpYSDhuWjV4ZHkzc2l0ZmVTY1VHeThJaVdCVXVcL0FRcnNWTktSSWlHa2NRMFRGV0tIUlpmTmM3bEJPRmZicG4yRGpKaTVTcFVNb3hNWjZyZFVWTHRuWit6MTRMVEN3XC9oK1BhcTJPTFdCY3c4aXFXY1FtbFhjamtLdGFLNTEyWUFBRFlheEJKRENEaGtZRFR6ZkRmQ0ZMQVNIbXRVK0dhNVJnaThzVEFVOXBZdHF3d0RFdFNjZUJTNlBrcmFUSEo2ZVpEbGxOZFwvRW90SHprQTNEeUVaUXJSaVYrWExuNDBSb2t0TWdnM2VvRjcrN0tLOHo2bk00bGpNZWZXSlhqTXdMOW9ocXFwa3lPdzlXbEprQjlVb1VxOTAyeTkrOWVmUDRuZG04MGJ1TnlRdlBDWE1mckh1WUtFWEgrbXF3akVhekJKUk8zWjlkaDdjS0xBMXFZQmw1T2VLejNKb0w5SXBPalVzQ1NxWEJMNnZzbnlEUDBQOW1ubkVJcXFUbmt5NUp2Smg4NGpzT3Y0QWNsNVhQSjFpVjQ5a1F5U1o1T0hQV3laVFFSTXdhbGVJKzN4a3I4VFNua3U3S2RNckJ1NEpLMlRuaTZKaWdSK3RnajN6YURvXC9pT0tIQnZ4Y0Y2QzRQZ0I0V3ZXRGJ0VUNcL1oxbmJwZlRzUzFuVWlMTGlHRENuTTlZdHNpbUpMWXB4OUtZaGV4SUFMYTJIUEpabForVyszcGJKcWhzTWJmS21BSnFhMTBhVlwvaWVONXF2ZmhEaDA5RkVOSDM0QkRpOHhxcnlwdlE1d1dhRkhMT0VjVXBHZ3NSOEtxa2x3bjVHbGVUTk8rUjF5RjNGbWZtQ0lFUUN0UGxcLzdDdzA2XC96TGl0Z1gxUkVzWG1weWVTV2ZCWWdMc21WQlRxMDZvT2pnYVN0amdhaXpMbXVMOHAwbVpsUnlcL3VcL0JCaEIrS3BoMnZyR3Yra29tZmEza0pNSUw1YW1xWXpJOEFUaVJvRVB1WUM2TnZ5OTdGSlwvUW03OUkwREFUbWlHRjdxUXp2TSswWWJndnhoblJaV1JzWFJsMG0rQ2p1QktRY0dEdkNsVHVHQytZSGFKaG93b3lFVVlnNjdyYUFxWnNsd0N5Q3NsTTFMcWZqUUk3OVFqQmc4eVFQdGVJTmlmbVl5ajRhbytxXC9pcDNwbHErc0NFZ2Q4Sk1mUElFaFpEdUNWNlwvOXE5TmNabEFWYVN1K0xzNWJpdjVVN3hzNUVMZGs5QzlsSzRHREVwVWFcL0xcL3lkUnF0dGlmVytPUDhJb3o3Y0NlWjNpUTJOZ0tzSmFXSFh0TU1XUGZ0OVFLMkhKamlENVFsTzhhVkkzeVNIV0VUVFwva2JzZ0RYb0xNakZScWNPUHZIblpMVVlLY25ldFRtVGxTcndvYWlEQmdpZWdnbUJQVThhMmdHMmlOdTdiWTVZRTZEWXhcL1hpNjAxZWdcL3BXcm9tbUJlS3hmeGRlVXRCRktKbVFJRUgxS1hqU3JsR1E4blY0eXRPTzhic2dpWDl6dFY0Vzd2ckd0bHhOY2FcLzdpWE5xT05mWnJpbStJZTI0eVdYVURwZ2RjbUtmSjFDaXQxTHpXd3E4UDQ4SVpPOXdFRHZDdVdrbHN6VzBTcUoyelwvNVJhZHA1TXV0ekwzZDFDT0xDNmszMDRwK01BdmhRV1AwcUNmQXRxNWZ1VEVhQkRxSEpJK1RHSE05YVJUTXBXTVIiLCJtYWMiOiI4OTAwNjY1NzY1MjRlMTFmMzU2ZDg5MjZjNjE0NzMxNWUxMGZiNzg2NmM1N2Y2YmE4MjZiZGY3YmE3OTQ1NzM0In0=
eyJpdiI6InQwNGdCc256c09uQWFOa2xNZFlKb2c9PSIsInZhbHVlIjoiVDdjbVBuUjJ0eUliWlwvY0NYSnBmczhhWTNaZXJWQzFpeTZqcGFrRWJ1UjV4S3NtVStDVkRhVURvVllsMzdsUWZ1SHdDYm1kelBcL3hvK0c1dTBhRHNZTTRydEJrKzd3blpxYXZCNmlkR25QST0iLCJtYWMiOiIxODdjNjRiZjI5YmRiYjYxZDYyNGRjZWMwMjRiNDNiNjRiMzRmZmFiNmE2NTFkZmE4NWRhZjM4MmQ1MGNjZGEwIn0=
...................
Sáng hôm sau hắn rời khỏi Khâu gia trước sự cúi chào cung kính của vô số người. Bay tới địa phận của một gia tộc gần đó, nơi đây có thể coi là chỗ ở của những phàm nhân có địa vị cao nhất Hoàng thành. Tất cả tộc nhân tại đây, đều là con cháu vô số đời của Hoàng thất, do nguyên mạch trong người quá kém nên không thể bước lên tu hành lộ, chỉ còn cách làm vua chúa trong phàm nhân.
Nơi đây có không ít nguyên sĩ tọa chấn, bảo vệ an nguy của những tộc nhân dòng chính Hoàng thất, vì họ chỉ là phàm nhân nên những nguyên sĩ chịu làm hộ vệ đều chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh.
Người Huyền Như muốn gϊếŧ có hai kẻ, một là tên thiếu gia phong lưu năm xưa đã nhìn trúng nàng, khi nàng không đồng ý lấy hắn thì bị gây khó dễ, dẫn tới cả Huyền gia bị diệt. Hai chính là gia gia của hắn, nguyên sĩ duy nhất tọa chấn tại Trung trấn năm xưa, vì nghe cháu trai xúi giục nên đã không cho người của Huyền gia vào phủ thành chủ tị nạn, khiến họ bị đám tà sĩ gϊếŧ hại.
Lão già nguyên sĩ đó là tổ tông của Đằng gia, một gia tộc nổi bật tại địa thành Khởi Hoang năm xưa, nhưng ở nơi này thì không đáng nhắc đến. Không rõ gia tộc bọn chúng di cư như thế nào mà có thể tới tận nơi đây, chẳng những thế mà ngày càng phát triển, còn nhận được lộc bổng không vừa từ con cháu Hoàng gia.
Lão già gián tiếp gây ra cái chết của những người thân nhất với Huyền Như, nay đang là một trong những nguyên sĩ tọa chấn tại phủ đệ lớn mạnh nhất khu phàm nhân này. Làm việc cho đám người Hoàng gia được thưởng không ít kì chân, nhưng tư chất lão kém từ trước, đến nay mới có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 6 mà thôi.
Về phần cháu trai lão ta, tên thiếu gia phong lưu ngày xưa gây khó dễ cho Huyền Như, nay cũng đã đến tuổi trung niên, hàng ngày sống trong mơ màng, ham chơi hưởng lạc hồng trần.
A Diệt đã lén vào tới trung tâm phủ đệ rộng lớn này, pháp trận phòng hộ hay thần niệm dò xét của đám nguyên sĩ, hoàn toàn không phát hiện ra hắn. Thần thức của hắn phóng thích ra khắp bốn phương tám hướng, không lâu sau đã trông thấy hai kẻ mà Huyền Như ghét cay ghét đắng, đêm qua đã miêu tả chi tiết bộ dáng của chúng cho hắn.
Một lão già đang ngồi xếp bằng tại gian phòng kín xa hoa, một gã trung niên đang vật lộn với nữ nhân trên chiếc giường êm ái. Diệt Chúng Sinh tùy ý phất tay, chẳng mấy chốc đã rời xa khỏi phủ đệ đó, đối với hắn hiện tại, gϊếŧ hai kẻ kia còn dễ hơn giẫm chết một con kiến. Về phần đám tộc nhân khác của Đằng gia, không có thù trực tiếp với Huyền Như, hắn chẳng buồn ra tay.
Hắn phi hành tới khu vực trung tâm Hoàng thành, nơi tập chung nhiều nguyên sĩ nhất. Ngày mai là lễ hội khai màn rồi, nay hắn phải tập hợp cùng đám người Tam đại phái, tránh xảy ra chuyện bất chắc.
Chẳng mấy chốc hắn đã trông thấy trong một con hẻm nhỏ, đám người Lâm Mị đang đứng nhìn ai đó. Khi hắn đáp xuống, đã biết bọn họ đang nhìn kẻ nào, trước mắt mấy người không xa là hai thân ảnh, một người trong đó là Lý Ngọc, người mất tích mấy ngày nay. Kẻ đứng kế bên là một gã nam tử trẻ tuổi, chỉ có một điều đặc biệt là hắn phi thường đẹp trai.
Đây là tên nam nhân đẹp nhất A Diệt từng thấy, những tên trai đẹp trước đó như Lý Ái Tông hay Bạch Trình hoàn toàn không thể so sánh. Gương mặt hắn anh tuấn cực kỳ, góc cạnh rõ ràng, không một góc chết, làn da trắng nõn, thân hình cao gầy tiêu sái, thanh y phất phới theo làn gió.
Đám người bên cạnh A Diệt, Lâm Mị lúc này đã bị thất thần trước vẻ đẹp của nam tử đối diện, hai mắt chỉ toàn là sắc xuân. Ba tên nam tử vây quanh nàng ta thì ghen tị, căm phẫn, trừng mắt đe dọa nam tử đó. Phía bên kia, Lý Ngọc sắc mặt có chút mơ màng, lúc này cũng đã trông thấy đám người họ, liền rút lại bàn tay mình, không cho nam tử bên cạnh nắm nữa.
Tên nam tử đó nhìn Lý Ngọc rồi mỉm cười, ôn hòa lên tiếng: “Đi đi.”
Nghe vậy Lý Ngọc đi về phía đám người đồng môn, mà anh tuấn thanh niên cũng xoay người rời đi, thoắt cái đã chẳng thấy đâu. Họ Lý sắc mặt lúc này vẫn còn có chút vẻ mơ hồ, đi qua đám đồng môn liền ngự khí bay về hướng động phủ, phân phó một câu: “Chúng ta trở về thôi.”
Lâm Mị nhìn về vị trí ban nãy của hai người kia, không còn thấy tên nam tử anh tuấn đâu, liền cấp tốc ngự khí đuổi theo Lý Ngọc. A Diệt thấy vậy liền đi theo, dù sao hắn cũng là đồng môn. Còn ba kẻ khác thì tức giận giậm chân, hận tên nam tử ban nãy chạy quá nhanh, sau đó cũng đuổi theo hai mỹ nữ.
“Này, vị lãng tử ban nãy là ai thế, tình nhân của tỷ sao, làm sao phải hẹn gặp trong một con hẻm hẻo lánh như vậy?” Lâm Mị vừa bay tới sánh vai cùng Lý Ngọc, liền lên tiếng hỏi, sắc mặt khi nghĩ tới nam tử kia khiến nàng đỏ lên hai má.
Lý Ngọc sắc mặt vẫn phiêu hồ bất định, không chịu nói gì, trở nên lạnh tanh, chẳng thèm cãi vã với họ Lâm mà tăng tốc bay về động phủ.
“Hừ, vậy mà làm người ta tưởng lạnh lừng lắm, ai người gặp soái ca vẫn đổ như thường, còn cùng nhau chim chuột tại ngõ nhỏ.” Lâm Mị bất mãn quát lên, tức giận vì không thể hỏi được lai lịch của nam tử anh tuấn khiến nàng rung động kia.
Ba tên nam tử đang phi hành đuổi theo phía sau cũng bất mãn không kém, họ không hiểu sao hai mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế này, lại đều muốn về tay tên khốn mặt trắng kia. A Diệt thì im lặng theo sau mấy người, hắn chẳng để tâm lắm về tâm trạng của mấy kẻ phía trước, lúc này trong lòng hắn đang rất nghi hoặc.
“Tại sao khi bị tên nam tử anh tuấn đó nhìn lướt qua, toàn thân ta lông tóc dựng đứng như vậy? Cảm giác tên đó có gì đó không tích hợp.” Hắn khẽ lẩm bẩm tự hỏi, nghĩ lại khoảnh khắc ban nãy mà rùng mình.
Lúc này thanh âm Ma Quân vang lên trong đầu: “Tên siêu cấp đẹp trai vừa rồi cực kỳ nguy hiểm đấy, ngay khi ngươi đáp xuống con hẻm, ta đã phải cắt đứt liên hệ với ngoại giới, quả là khiến người ta hoảng sợ mà!”
Họ Diệt giật mình hỏi lại: “Ngươi nói sao? Hắn ta đáng sợ đến vậy à?”
“Ta cũng không rõ, nhưng từ giờ ngươi hãy đề cao cảnh giác hơn, tốt nhất không nên đi lung tung trong tòa thành này nữa.” Ma Quân ngữ khí nghiêm túc, nhắc nhở cẩn thận.
Tại vị trí ban nãy trong con hẻm nhỏ, tên nam tử anh tuấn vẫn đứng đó, dõi theo bóng lưng Lý Ngọc, rồi nhìn tới thân ảnh A Diệt một cái, miệng lẩm bẩm: “Tại sao ta có cảm giác tên kia có gì đó không đúng lắm... Chẳng lẽ do công pháp của hắn có vấn đề?”
Phía sau có một làn khói đen bốc lên, hiện ra thân ảnh hắc y nhân, toàn thân che kín dưới lớp áo bào. Tên kia chắp tay cung kính lên tiếng: “Thưa cung chủ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lễ hội tại Hoàng thành này đạt tới thời điểm cao trào nhất mà thôi!”
Tên nam tử anh tuấn khẽ gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho hắc y nhân có thể rời đi, khóe miệng mỉm cười: “Thời điểm lễ hội cao trào nhất, cũng là lúc đám tiểu oa nhi được các thế lực lớn phái tới phải vĩnh biệt thế gian!”