Pháo hoa nở rộ tưng bừng, vô số đoàn múa lân, múa rồng, biểu diễn khắp quảng trường rộng lớn. Hôm nay, là ngày khai mạc lễ hội lớn nhất ba mươi năm gần đây do Hoàng thất tổ chức, diễn ra tại trung tâm Hoàng thành.
Bao quanh quảng trường, là hàng ngàn dãy ghế khách mời tham dự đại hội lần này, có những người đức cao vọng trọng trong các thế gia và quý tộc lớn, có đệ tử tinh anh của vô số thế lực nổi trội.
Người ngồi tại chủ tọa, kẻ chủ trì lễ hội, là con trai thứ ba của Quốc chủ, tam hoàng tử Chu Thế Vị. Ngồi xung quanh y là các đại tướng, thống soái của Hoàng thất, tiếp theo là những lão già của các thế gia, tất cả đều có tu vi Bỉ Ngạn cảnh. Chiếm số đông tất nhiên là những người trẻ tuổi, gồm các hậu nhân nổi trội trong Hoàng thất, và vô số đệ tử ưu tú đại diện thế lực được mời.
Sau những màn biểu diễn khai mạc, là lúc hoàng tử Chu Thế Vị phát biểu, tiếp đến là thời gian vấn tâm, giảng đạo của những nguyên sĩ thành danh. Đến gần trưa, cũng là lúc những đệ tử được mời tới ra sân, tất cả nguyên sĩ trẻ tuổi tại nơi đây được phép tỷ thí luận bàn lẫn nhau. Đây là cơ hội giao lưu cọ xát, giúp thế hệ trẻ quen biết nhiều đồng hữu hơn.
Dưới quảng trường có không ít võ đài, lúc này trên mỗi võ đài đều đang diễn ra từng trận giao đấu giữa nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh. Phần lớn những người này đều mới đạt tới sơ kỳ, thậm chí còn củng cố chưa vững căn cơ. Điều này cũng không lạ vì dưới 50 tuổi mà đã đạt tới cảnh giới này có rất ít, nhiều thế lực nhị lưu thậm chí còn không có nổi một đệ tử như vậy.
Hiển Hóa cảnh trung kỳ chỉ có mười mấy người, gồm bảy người tại Tam đại phái cùng với vài người nổi trội nhất tại các thế lực nhất lưu. Điều này dẫn tới nhóm người đó thu hút rất nhiều ánh mắt, không muốn xuống quảng trường thể hiện cũng không được. Hoàng thất cũng không muốn mất mặt, phái ra tất cả những hậu nhân đạt tới cấp bậc đó để khiêu chiến bọn họ.
eyJpdiI6IjFcLyt1em9zV0h0REptK08ya0RyY2ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjMweVlvd0Z4RG0rRGFjb1A2WEk1Z0RldkJnSklWQzZiV2lLWUczaTFUbnA4T3c5TnduWEtRNkVkcXE2bWE3WE03UHVQZkV1MSttUUpOZGFzbzZHWEhBbXdPdlg5K2Y0SUo0cDVxOXI4M0U1ZmVMNFZFcXNLcWJFZ1J0Ukl2Y1VCeG8wWm5EU1RBNnFHaTl2N2thcVFuWGRFXC9sK2djR01ManVoV1NoVjFFd2J5Q3dMMUpUNG1xaVhURkIrelpuaTA3bU5WdUtUNUwzWkRHejk3dzUxQ0V5Yis5SzFqTUNzTTliUnkwSnpVVjVBOGF6b1NUc1FTVmt3Mms5YjJ1eXlcL25TcTNLV2hhb0dXdzlaeWp0Ykk4bVNiZFwvVG5WUU0xTkRweFN5VGJQaEVlR014dXh1Yk8wd3pWeFJWNkxnUEZCY0p3T2dFRDBQbTZWMGd2RnJYS1NubUJmUlRnNjdiczgzNTFLSlFBV0xoOG1uVlFtTEk0YkR0TCtGVDIrVUJiZDhsOGdhd1BOOTBaNXR0YU1QSjRJeG5vYmdjXC9ZNHZxS1pEM2RWaE5ySzVrT0tSdUtBdmRQY2RDVDRlU2REUVhcL2JjYkJETVBGNHhnT2NsSE9HRStjZDM2ekVNMnU1Y1dHS242SnRBNVZmTERSYUR6cTBVeVB2YVhUZEppTTlydk9oRkczVzJvS1llZjkzQkNiT0lTU1N6R21nT3Fmd2pDRGRtMTl2TFJ2VWMxVW93RGdlVkFGeXlXbFZBUGFpc3kyMjJUZXp5VFZkUTBmOGF4N1wvZEpFMlJSdzc1d0p5VCtpS1wvK2xNaG5cL2hqdmdtZGpGSUJCZ0JUNkRKZGNaYTU2VFwvTFQ1aXVidlwvVWpGNzRsanI2NSt5ZjlHbkRSbmZFUEk2YjUwTWRmakNBb3NMYlNwQUxcL2xZZEl1NlRjRmRGZllnRUdrSjY1OTF6eXZnZUlZTkRuTlRmbENONCtZR011R3BsQzh1WmpPOU1FdlRTVXlMZ1ZVNzIrWldVeWJyVTJIOUVMbll3d2ROT3NCelNkemNVWHMwRFQ0MGI0R2J2dnJSdEVTZ3ZIUjNScHdsbndmOStZSzRCNXFQZE5UWkFRT1RPSGQrb1cybHVLa1A1SWNlQTVRMDZlb0ZwcnJQcEM3ZGtNUjRNd3NlRDE1RHhWTHp5V09sS2VtQ2IxTVhXOXVrd0gyTGdkaHBJOFFKN1YzdXpNOUJxc1V1WDBHdVF6bWpHK3lMZnY1eHR5dVlVdVVsVFZid1N1aUJINXg2dVh6VkY0Y2lTcURTWm5TbkZQXC94XC9ud3lFVEV0azhaZ1RhTmZQK1VzaGZQd2UxOHo1cU5meWxlZkRTVXpiXC9KS05obkxWREk2WVdcL2dId3pLTFpLYWtVODZFRFwvRkducG13N01iNURHTGFtT29mNmMza2VTMTdkWEUrUUZTbFExNU1vWERYekFZSmtcLzBUODBTejJtcHhqR25oTlVpZTRYQ1RrUkJ5RGFMZHJxY3ZSd2VGUlI3VUZEMGVFYkNndlc2Q2lYaHB1aW5VcnZwZUFsTEYwMHdlZTdUN0s4UnRnblFpck1FNXNYc0tEV2RCM3NkV2I5bmg1cERhSDNzbm9HWUtHdGFwSnpydzRFeU0zMXpcL1RvSElZb0luRTc2cGZoR1YzZTFlcHlpcEtkaFwvQnRzaE5HSlU2R29vUm9ScWhPdXpUaUlcLzZQNTVLaDRsRmM4WDluZGVHSjVXWUFIb2oyc011aXYyTnZodmxyalcxdzNneG55WU5XWDRZQ09pS2dGMnVQdjdSVGhlcTgwT2UyVm9KU21yYWdCVXhwY0JHMjBwQkFXYmRPR201YkRXcUFVMDdmY2FGanVjYVd3ZklvSGJWc09YMG5SWk5WcmppaENqNmNmOTdwODRIR1NcL3Z6S0l5aTllQTIzV09RM2lmVXh3SUk3TVwvSzlTRWdcL2VjOHBLSmE2R0FJREVQWE13eXZoazJSa3dxOTdQbGFYaVJjd2ZXWWxyUUhRcmpkSXVrM05GcFVcLzM5dkh4a1MwcU81ZFVlK0xVczlqYlVDaERBeGN4ODV0STNSekdQRGxSVXg2SjFQMW5MZEtuSTJEQ1VRZXFHVU1UcmNYZWQ2aG5vallKc1lHY2JYTzE4a1lCM0Y5TFVJUzBDTE1KNzVYZHlOXC9kTnpNVXZzWFZMMlFURzk2MjVGYlhMa0pPdUpVbTZlU3I5Ykh1MlFtaDE5NzlYZzRhUFwvbFppMnVaZ1FoXC9lWnVXNUhsd1RDNVBPbFoyYnNUXC9BdTNuRHZxQlFlK3RIaTQ0eFNtZE9JR2p4d0wxZWhyeG05S3UwenZES1F4dDlPU3A3VlFqb3VuVG9WejRxRTNxUWRvOE5saURkd1d5aGVSWERlMnpUanZNMWE4VExFMXJBODFjblJocDVDMk90VUFncDBnaGdTekZzcUdrcVZibmV5bzJPeVdjQlZqcDRkazEwUjJ6WWkrSEFwRGpFSGlaWTRoTytIMUNDTlpicFRCVElEaFRyZ3dLOGZBbXJmbzJjVU8xVXZ2b1Y2K2VybDlIcjUxb1ZrTEdxN0VxVnJaWW1NVTBnOEh2MzN3bWViTGhyczVQdUVEZ3lHRk0xMzRVR0dFaVZROFgzUFNoZHFvV3dyM1J5Uk92VHVOTGF1WVpHRThnNTlOM2JMZGVsYXhXMTJQRElrc2VWR2s4c3llUExTR2lxUjR1RkNvZzMzQmJnXC9wWE1IdFMyVEhDSXBkajVScDhzekJEakNpVktnWUYzOU8rQWFENlhFMXlRdCtvUkpFTUVNcm4yRkZXUEZSUVdnVFwvMGZZb1JUM1gwSUZ0a3ltMTlLQUxlUEtZMHRrWVRkcENzUDlrdEw5ZzVmeTVLWHlWcmdrOVhtNU1oSWtyTE53QVdJS2NwUjUwNUlMYkhNaWxnK2crcVwvbFNlY3lqSVwvc01CWDhTbklqQ3FOU3hzTGFIWWlIZnp6N25rQ1ZrYkJ4OTNYY0xOQ3hXbmdIdXdLRkl6RG12eHIwWDR1ellsbW13Ym90UHprWTlRNmVmaW9NT0lSQ2xLOTRMSyt6SG9GT2gyK0czMkxtWDFzTTJpWmFHZUtYZFI3dG15NlVcLzhjd1UzU1JOTkRZVXFISTdBMExheWlHWWJTSm9IV0xidzhDdENWUDJvSVRmUklxbHZzVFcxT09BZ3Yyc0w1dDV6XC9MNEkwTUJcL2JRRThlQWtJTzJ0ZWxRK2tpRnM5NEZIRHN4Y2NCN2NMQ0RPbWhMa1p6YUc0b1RcL0x0dnEyVFwvNGpmcW4wOGZnQ0xjc09ORkhVYmkyQ0IrQUMzQW5UYjRUZnM5Wlgzejd3dGVKVWd1R1NZOXM0cTFoZmllZFwvNDFKc1NxUTMyelN5UkpzTT0iLCJtYWMiOiIxNjg5ZmRiOWJmYmJlOGJjMjY1Zjg3NzczN2FiODhhYzYzZTNiOWVlODE2NmFmNzVjYzRjOTZlYTliNDljMjZhIn0=
eyJpdiI6InBzKzBMZEtScER1R0tjaXhCbjhcL3FRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhxemVORElwcFwvTUpVOU0zc3Q3UTI1VjRodmlRNjR3MlZqTFBuUWNHVEtzVkwxak9hZFwvXC9KeXZ1QklDUnpYXC9naElSblpLRVppWjA2dStmNmVqMk8rMitzcDZEVVhNSVwvdHJqeXpmdzZ2M0U9IiwibWFjIjoiNzc5OTRhYTY3NDE2OTc4ODUwNWU4MmE3NmM1YmY4Y2U2YzFkN2ZmODNmNzQ5ZjI3N2ZjMGU5OGIyNDFmNTBiZSJ9
Nhìn Lý Ngọc đang giày xéo gã đối thủ đồng giai, bộ dáng lạnh nhạt không để kẻ đó vào trong mắt, khiến tên nam tử cực kỳ anh tuấn ngắm nhìn mà vui vẻ mỉm cười. Lúc này gã ta ngồi giữa khán đài đông người nhất, nơi dành cho đám quý tộc Hoàng thành, mắt nhìn không rời thân ảnh xinh đẹp quyến rũ dưới võ đài.
Sau vô số trận tỷ thí giao lưu của giới trẻ, chính là lúc chuẩn bị dùng bữa, suốt quá trình diễn ra lễ hội từ đầu đến giờ, trên bàn của các khách nhân chỉ có hoa quả và trà mà thôi, giờ mới là lúc dùng đồ ăn mặn.
Trong thời gian đợi hạ nhân bày biện thức ăn thịnh soạn, mọi người có thể giải lao đôi chút, nhân cơ hội đó A Diệt muốn đi xem xét xung quanh, hắn luôn có cảm giác bất an trong lòng. Hắn có cảnh báo hai nữ đồng môn, nhưng đội trưởng Lý Ngọc không nói gì, vẫn luôn giữ vẻ mặt mơ hồ như bị trúng tà. Còn Lâm Mị thì ham vui, không để ý lời hắn truyền âm.
Cuối cùng chỉ có Triệu Bất Chính đi theo hắn, một phần vì là bằng hữu trước đây từng quen biết, một phần vì hắn vẫn còn nợ ân tình A Diệt. Sau một hồi dò xét kiểm tra, hai người đã phát hiện điều bất ổn, xung quanh khu vực trung tâm Hoàng thành, có một lớp kết giới bao bọc lại.
Chạm bàn tay lên lớp kết giới vô hình, A Diệt nhắm mắt cảm ứng, phân tích tòa đại trận này, dù sao hiện giờ hắn cũng là pháp trận sư thượng giai rồi, muốn phân tích không khó. Qua một hồi, thấy hắn từ từ mở mắt ra, họ Triệu liền lo lắng hỏi: “Thế nào Diệt huynh? Đây chỉ là pháp trận phòng ngự thôi, không có nguy hại với chúng ta đâu đúng chứ?”
Thở ra một hơi nặng nề, A Diệt sắc mặt nghiêm trọng lên tiếng: “Điều ta lo sợ nhất đã thành hiện thực, lễ hội này thật ra là một âm mưu, toàn bộ khách mời tới tham dự, chắc chắn rất khó sống qua hôm nay!”
“Rốt cuộc là như thế nào? Huynh đừng có dài dòng nữa.” Bất Chính vô cùng lo lắng, ban nãy hắn còn ôm hy vọng bình an, nhưng thực sự tòa pháp trận này không đơn giản như vậy.
“Đây là pháp trận vây khốn, hơn nữa còn ẩn chứa uy năng công kích và khống chế, áp bách, nói chung là một loại pháp trận cường đại quy mô lớn, chuyên dùng để gϊếŧ kẻ bị vây bên trong!”
Sắc mặt họ Triệu khó coi, liền nắm chắc hai vai A Diệt hỏi: “Huynh có cách để phá giải đúng chứ? Hoặc là tạo một lối ra nhỏ trên kết giới này.”
A Diệt gõ nhẹ lên lớp kết giới, nặng nề đáp: “Nếu cố toàn lực thì có thể, nhưng mất rất nhiều thời gian, chắc chắn không thể xong trong một ngày...”
Vừa nói đến đây, hắn như nhớ ra gì đó, liền thốt lên: “Phải rồi, đường hầm bí mật sâu dưới lòng đất, chắc chắn lớp kết giới ở sâu phía dưới như vậy sẽ có uy năng yếu hơn, nếu phá giải kết giới vị trí đó, chắc chắn trong vài canh giờ có thể thành công!”
Vừa nghe đến đây họ Triệu đã nhảy cẫng lên, thực ra hắn rất sợ chết, hắn còn chưa có vợ đây này, sao có thể chết yểu như vậy được. Hai người bắt đầu lên kế hoạch, sau đó liền hành động, chạy theo tấm bản đồ nhỏ trong tay A Diệt, tìm lối đi xuống đường hầm bí mật. Những thông tin mật này đều do Huyền Như cung cấp cho A Diệt, sống ba năm tại Hoàng thành, nàng ta đã thăm dò được rất nhiều con đường bí mật.
Bữa ăn chính đang diễn ra, tất cả mọi người vừa dùng cao lương mỹ vị, vừa ngắm vô số vũ nữ nhảy múa dưới quảng trường. A Diệt và Triệu Bất Chính cũng đang ngồi tại bàn ăn, nhưng không phải bản tôn bọn họ, mà là năng lực do họ Triệu tạo thành.
Hắn đã triệu hồi hai đầu tắc kè ngụy trang, cho chúng biến thành hắn và A Diệt, bắt trước từ ngoại hình lẫn khí tức, chỉ cần không bị tấn công, chúng sẽ giữ trạng thái này được ba canh giờ. Hai người họ làm vậy để tránh bị sinh nghi, cũng là để cảnh báo đồng bạn Tam đại phái.
Về phần đệ tử của vô số thế lực khác thì họ không quan tâm, chuyện này người biết càng ít càng tốt, nếu nói cho nhiều người sẽ gây hoang mang hỗn loạn, dẫn tới đám người chủ mưu phát giác.
Trong lúc dùng bữa, họ Triệu đã đưa cho những người bên cạnh xem nội dung một ngọc giản, trong đó ghi lại hình ảnh lớp kết giới bao chùm toàn bộ nơi đây, cùng với thanh âm giải thích của A Diệt. Cuối cùng hai người họ cảnh báo mọi người phải thật cẩn thận, nhưng cũng đừng để lộ cảm xúc, đợi họ tìm cách tạo một lối thoát, sẽ bảo hai tên giả mạo dẫn tới nơi đó.
Biết chuyện này là thật, Lâm Mị sắc mặt tái mép, nhưng bề ngoài vẫn cố nén lại sự hoảng sợ, cầu mong A Diệt có thể đâm thủng được một góc của kết giới. Lý Ngọc cũng biến sắc nhưng không quá khoa chương, cô chỉ nói một câu rằng tin tưởng đồng môn của mình. Về phần hai tên võ si Địa Thanh cốc, chúng rất tức giận nhưng cố kìm nén, tin tưởng họ Triệu sẽ làm nên chuyện.
Lạc lõng nhất là ba người Thiên Kiếm các, nhưng trong đó có Mai Tố Viện từng quen biết A Diệt, cũng từng nghe Trọng Vị kể lại về hắn khi gặp mặt trên chiến trường, nên lúc này nàng tin tưởng hắn ta. Gã Chương Hùng vốn hào sảng, lúc này chỉ có căm giận đám Hoàng gia mà thôi, còn tên đội trưởng tuy hơi hoảng nhưng cũng kìm nén được, nói rằng sẽ đi cùng Lâm Mị.
Dùng bữa được nửa chừng, tam hoàng tử Chu Thế Vị lại đứng lên phát biểu đôi lời, nhưng lần này khí thế của hắn khác hẳn ban đầu, không còn vẻ quý tộc kiêu sa nữa, thay vào đó là sự điên loạn, điệu cười ghê rợn.
Hắn đã nói ra ý định thật sự, hắn muốn đầu nhập Tà Quốc, hắn chỉ là tam hoàng tử, trên hắn còn có thái tử và nhị hoàng tử, ngai vàng sẽ chẳng bao giờ đến tay hắn. Đã thế Phần Quốc hiện nay thân mình khó lo, hắn không muốn ngồi im chờ chết, hắn quyết định nhập ma!
“Các ngươi nghĩ Quốc Chủ cao cao tại thượng mà các ngươi thờ phụng, đang bế quan tại Hoàng thành này sao? Các ngươi sai cả rồi, ông ta hiện giờ vẫn còn đang ở chiến trường ngoại vực, hiện tại ở đây không ai cứu được các ngươi đâu haha!”
Chu Thế Vị hóa thành luồng độn quang ngân sắc bay lên giữa không trung, ngay tại trung tâm quảng trường, tế ra một cây hồn phiên đầy tà khí, bắt đầu thôi động, miệng cười điên cuồng.
“Tam đại phái tại Tà Quốc có một môn bí thuật rất cường đại, nhưng phải dùng âm hồn của vô số nguyên sĩ mạnh mẽ mới có thể luyện thành. Nay ta dùng âm hồn của tất cả các ngươi tế hồn phiên này, đây sẽ là cống phẩm cực kỳ giá trị để ta dâng lên cho các cự đầu tại Tà Quốc hahaha!”