Phía tây Hoàng thành, khu vực tập chung toàn bộ phàm nhân trong tòa đại thành này, nơi đây nghiêm cấm nguyên sĩ phi hành và ra tay với phàm nhân, tất nhiên nếu phàm nhân dám khıêυ khí©h thì có thể động thủ, nhưng chẳng có kẻ nào xuẩn dám cả gan đối đầu với thượng nhân cả.
Phàm nhân tổ chức rất nhiều trò chơi dân gian, có nhiều phong tục tập quán phong phú, bắt mắt, thu hút rất nhiều nguyên sĩ đi tới đây quan sát. A Diệt cũng ở trong đám người đông nghịt này, tách ra với những đệ tử Tam đại phái, giờ hắn muốn ngắm hội một mình mà không bị làm phiền.
Hắn đang dạo bước, nhớ lại những ngày tháng chỉ là một gã thiếu niên bình phàm, dẫn tiểu muội tới An Thanh trấn xem hội vào mỗi dịp lễ.
Giờ đây hắn đã trưởng thành, hiểu biết nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, ở tại nơi phồn hoa hơn, sang trọng hơn, nhưng lại thiếu đi người quan trọng nhất. Hắn bước đi giữa lễ hội trên đường lớn, từ con đường này cho tới nẻo đường khác, tới tận khi trời gần tối mới dừng lại.
Tại khu vực định cư của phàm nhân trong thành, hắn gặp một người quen mặt, là lão già năm xưa trong bảo tàng Chân Giải, bị Sửu Nhi chế trụ để tra hỏi.
Nay lão ta đã đạt tới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh, nhưng ở độ tuổi già nua này, đã vô vọng tiến thêm. Lão rất bất ngờ khi nhận ra A Diệt, ngày xưa trong mắt lão hắn chỉ là một tên tiểu tử yếu ớt, vậy mà nay đã trở thành bậc tiền bối rồi.
Hiện giờ lão ta đã quá trăm tuổi, không muốn chinh chiến khắp nơi nữa, con cháu của lão tư chất kém nên không bước lên tu hành lộ, nay là một gia tộc làm ăn khá giả tại Hoàng thành này, tất nhiên chỉ so trong giới phàm nhân. Lão an nghỉ tuổi già tại nơi đây, cũng coi như tọa chấn cho gia tộc, tránh để kẻ gian gây tổn thương hậu nhân.
Bên trong gia phủ Khâu gia, hôm nay mở tiệc rất linh đình. Tại đại sảnh, phía trên chủ vị có hai chiếc ghế lớn, hai người ngồi phía trên chính là A Diệt cùng lão già họ Khâu. Hai hàng bàn ghế phía dưới ngồi vô số hậu nhân của ông ta, phần lớn là đời con và đời cháu, đời chắt cũng có một vài thanh thiếu niên.
eyJpdiI6IkRsd1NIVGh5amFRK0FYSkdYXC91aFdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNwMlp2cU5XQ3B6S3JHVGlRNGI4MmNtNE5CZlFHS28zdm5cL3BURHVackdpakxhUjFSMWF2QzJcL0FlZ3VzVEpkeHRWRmhoNFM4Wnl6OWF2VU5TWkxaMktEMHk1alwvVlJESWp4MUJJbzZIblNSYnlTQ3I4Z1ZpeDRhNUVrUk51VW1kMDJOdHVINjlCUGFiSTVVVHhhaFBlVVQwZ1ZndW5ueDZ5VFwvMTB3WXk0RXE4TW0xR0paNWZGM25ndFYxZXFjbHd0ZHlBZWU2UnYyMjhLTnV2bGVKUUZcL1IzSkJzTWU0VXozdittTTNTR3E1bnA1cjBWWGNXZXk1V0RFVHVGMkNMZGJ3RklaNVNwdjdLKzVBcEFHdG1vUzRtcDlSbXNremJGWUhLTWhWb0hMUyt4QmtJUlR3ZHY1Tm5GRE1SUjYzbGpXK29vWEIzZjg0ZUR3Q3ljS3JwYVpUT2lwRFhTMkE3SmQzRU9nUEhvaFJqbUZvUDRzanZ4Y0lrbklES2VJZXBWKzFhWW44WjNvTjVJWjNwYnFPdlhaSGtlbXc1OU55RUlGN1k5Rm9uOHVwRlRnSWl1SEFKV1p2SUpWa3FpdW9MNXBaVHdJTUV4RDU2T0VkYjM5dll3cDk4QjBGdWJ5T3J1Q28wYWdRcUtrOVZaUGY2N05rbENQV1NLOGc5aXhpSUpqWURZaTV5OEVYRDNTK1djelU2UkludkZuOHdleXZpOG1MYlJGSG5mVVREbUdJMlA2dFdZTWpjNE9wOEZnckV1MVg5VG52dW5iWXFPV1wvV01yd2k2YW5nM0lwYisyZHBzTUpWN0x2NjJUdUczWDZKUGhyNmhLV0wrSEFpRHlFT3RxWjVLenV3cFViZnhVVjNIbmdHUmpiWHlLeFB2Wks2V0FLQXZQVDlwSzk4ak5US3ptZVZwdDdGOFl1NWYzc3NiQlJPNTBobTJRMGlqXC9sN3ZFN01QUVdHRU5WN21TdTh1N3lyR3EzYTBnVmxwTmFWZ1lTUytqTmlQRnFLa25UeWx3VnFYbHQyMFRFbHpTSkNVR01Tak15XC9tM3JEWkEwdVY1WXBLVWZLNWxuQ3hjXC9BXC83eFl6aW1qUXlGWlFZQkR1aFJTUWhmVWhKMlplc1ZqSTZJcnkzUWQ4dDdGU3doR0VrTWJVMTlOXC91TElmM2JmMGRCVmdGTUFTQnR3c2E1b0dCayt5M29GcDVpK2ZwaFVOTG9xQzZcLzJyRVk2bkFsUDI3R2RmTTdnS1hRcGxtSVdSb2pTNWhRcmhPcnZuR2lQZGl0dWlxUVNWS3FIbWl0OHBQU1JNWGdjNmpIcVdPc1lrdmx3ZHk1eWJyRHlabVpIYklJTzl0OE00alhFa3VFYXZQMUxaRE5nQ2wrWkhSMWhkbGdFeXREcDlYM3hJOXNMbHFZdGN4bFwveUc4NTBZbk13QkdNUDBxSEJRczhHUExVQmZBNlM1T3FhMExhbW1YZ05XVnRcL1hPSStPRXRNdk9waFVnc0Z4TmtjcXZhSTB6azZCc1NicGRYNGdUeHF1Sk9ZMXFldnVWWUJSeDFFZnlQU20ySEJBaXJWcm9pdm1RaW1WRktkcUszdnNuRmJxNDkzN2I0UDV2RTlpNnZpVmFxSGFsUEIwMmRaek9kdHJod0E0ZFFEblM0ajR6eGx5UzhHand2T2FaVmdlMWN3VUZWUTYweGRVZDJxT2lqXC84OGtuWkVMa0U1WktzSXdMM3lzTDgyb0NiSlVXWkFwZG1BM3o3cEJuRDJqVWROOVNmK2hUQlVkWXJNbEtUOXRPOHZvUWZkcU9Id1Z4VXNPS2srcEorSGFvRGhlNHYwS3paeDNGWkFjN3phNVZnMktzRlREOWNIOHp3VVwvK3BSRmhqRE83TlRmSXBFM1dweW5Bem1GVEZuNVY3ZVd2M0kweEI0dndHSXM0M2VGQVl3eVdkclQ1emR3NlQ0OVprcVFEMElvblFNT2xaYnZGMjRQXC9cL3dxOG9cLytCcDUyWHlOOVwvUDVvc0tkU0g4UzVEOEljMytuQ1JrRFF6eEFQdldLeUM0cWJwZFlOUjh4NHI4a0gwYnNrdzBaMDZCV2tHXC9rZzZHN3B3Vkd0N2g4UFFkeEQranVQa0NTNkFjRnlPd0ZtdjJVWFV5ZDNUbmo2Q3FRVDVpbTEwOFEzVFhDdVZ0N0lsYnQ0VnNLUUluZzBPaTlyTm9pSjVcL2dNMlJxWjBKWjVEbjdQTXpZVmlIR2U4K3k3cDVsNEJyVGlrNUc0Yis4blhFZVFISDRxZ2pIRU9JdWl4UDZjakJ6TWluTUxNeDlrWVhsNHBPMXlZdmRFdFZpNENWMFFHRytVQUlYdmk4dzcySXF0TEI4Unc1OHV4bHNuUXVcL05FalNRdk5pbHhSRVpQcEVoWmhranIycHd3N21RcGhuVmpBNURiQ3lwQWdPRkhoWll0dnFoaDFxVzRsNUZrWHFkemQrcDIwWWF4UEZ4QkJFMzRwbG5ieHVrZ3dxZXh4Kzl3a1lyT25ZTWFudU5RVFBWNWhKcmY4OXVTWEd2TzdRc3dCOFh3VVFLRW45VFEzRVhMSjBsKzJBaHlTNG1obzhhdWh3K2FLZHF4QjVCS1hDRVpTWTJcL0h6S01KOEhBbVwvYUpnTDdhQ21DcW1iMFZ4WmV4VVpGaWRPNHJQeVZaNjdwUm45OWlMWlpJbHIwNHhkNmg5RW1ydlFWVFYycUpka0NiK3FoRE1TV0dsdWV5aXpzMkxjcWdLYVVtdlRHTDltNUc1N3A3alFwSWZ0RGNqU1pSOWRzNHJZOWRZa3dlbVErNE12ZmdpeldDYWw3V3VUZ1dYSE16M3VVd0JcL2VKZDNTb1VNZ3lQTGpvcStFek1cL25kblpYaHZsQ2JcL0tcL1wvaDRhK0UyT2JteURtYUxYbkVmbzlUckg0dHZFWk5rZ0xScnJITGdsRE9HalpnYlpOWWRCMXN2YjJCK2hBVGkzd0tHXC94TTJCbkdxMDFmcjhjSVcrTjRmYW50NWlSR1hOejd5amNvRkNVNytMYmcxaG5LWTlQb2NKSnFRTFBteW1MbXFjd1BXRERjbUpGRmVNU0REbzJYcTVzMm9kZnpLMCtNZWtWOG0zQ2tBM1ZIN0drVWVmVXI4N2hPOGpPNVZIWUJvVGJ6cW5HaVhqVWVORVF5TmJvNUcrY0YxdjljdU9mVGR0cUE5VkVPSVJxZnJQdjMwQlgwaUxRSDF6c1pybkMwNFdxcXlacXJcL2FGNkJOSGVUME5yaW5HVThkbFJ3MGc5U1FxNWFwYytzazIxT1JJUDc2a3lJa3NRVitwV0tsMjE5ZG1RT01lTE8wQUtXTXN4KzJzbncxWk1jMGJyd0k1eVpmdllXRlhIVzl2elFkN3pRSGtqSWFidkl4STQ3amlFeWpwWlhvc256dnQ3eDd5Wm9zbXpRRUhNNER0OXlcL2d5ZUV6ZWlRd0JnPT0iLCJtYWMiOiJmN2EwODQzODE5MWIwNzNlMWYyMDVlOTQ0MTMxMDBlZjgxYjBlZDQyNmE0MTZiYzNlMDkzYzUxZDMwNjgwNDhiIn0=
eyJpdiI6ImlVVXVCNXFkYWk3OFZtTTdlYzcraWc9PSIsInZhbHVlIjoianA5b1dkVlh3WWh4ZTJoRXpVN0hGNG1ydFRDMTFoMkhscmlRdEs1YlIwSFd5R1ZBUk1yMHlCZ3BVSzVDQUtybEVUV2V5YUl5ZW1NXC9hM05DQ25GRDVVTnpxaDFKOXpjZDE2bnI5aTUzb3BVPSIsIm1hYyI6IjQ0YTVmMTYxNDM3YWVmNDBjYjJjYTZhYzg2NjgwYTI4YWVjYWE5NGM5ZjA3YTQ2YjdkN2QzMDQ4ZGE0Mjg4ZGUifQ==
Mấy chục năm qua rất ít khi trải qua cuộc sống hàng ngày của phàm nhân, nay ngồi đây chứng kiến, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Lão già ngồi ghế kế bên cũng rất vui khi trông thấy A Diệt có vẻ hài lòng, không chê bai nơi này.
Trò chuyện cùng A Diệt vài câu, lão ta như nhớ ra gì đó liền quay đầu xuống hỏi một trung niên phía dưới: “À phải rồi, đại y đã chữa bệnh cho mẫu thân ngươi xong chưa?”
Gã trung niên nghe vậy liền cung kính đáp: “Bẩm gia gia, đại y vừa chữa trị xong, hiện giờ có lẽ đang kê thuốc.”
“Ngươi đi xem thử đại y như thế nào, nếu đã xong việc thì mời nàng tới đây dự tiệc cùng chúng ta.” Lão già phân phó.
“Vâng, thưa gia gia.” Tên trung niên liền đứng dậy, xoay người đi tới một dãy lầu các phía xa.
Lão già quay đầu lại cười nói với A Diệt: “Đứa con gái út của vãn bối mắc phải bệnh nan y, mà vãn bối lại không am hiểu chữa bệnh cho phàm nhân, nên đành mời đại y sư nổi danh nhất trong giới phàm nhân tới chữa trị. Nghe nói vị đại y đó rất bất phàm, không bệnh gì là không thể trị, được vô số phàm nhân trong Hoàng thành này kính phục.”
Nghe vậy họ Diệt chỉ tùy ý gật đầu, hắn chẳng để tâm lắm, dù cao siêu như thế nào cũng chỉ là phàm nhân mà thôi, bệnh nhân của y cũng chỉ là người phàm, trong mắt nguyên sĩ vẫn chẳng là gì.
Một lúc sau gã trung niên nam tử đã quay trở lại, cung kính hướng tới người phía trên chủ tọa nói: “Đại y đã hoàn tất quá trình trị liệu, ngài cũng đồng ý tham dự bữa tiệc, hiện tại đang tới đây.”
Vài ba hạ nhân cấp tốc chuẩn bị thêm một bàn thức ăn, trong khi đó có không ít người ngồi tại nơi đây rục rịch, sắc mặt có vẻ trông ngóng. Từ trung niên xuống tới thiếu niên, ai nấy đều cùng đưa mắt về một hướng, muốn nhìn thấy thân ảnh từ đó đi ra.
Họ Diệt tuy không để tâm lắm, nhưng nhìn qua biểu cảm của đám người phía dưới, cũng biết kẻ mà bọn chúng đang ngóng trông chính là vị đại y kia, có lẽ vì người đó rất xinh đẹp chăng?
Không tới một tuần trà, một thân ảnh đầy đặn mềm mại chậm rãi từ hành lang bước tới nơi đại sảnh, hiện ra là một mỹ phụ có dung mạo rất xinh đẹp. Vừa trông thấy nàng ta, rất nhiều nam nhân ngồi tại nơi này không tự chủ được chăm chú nhìn, cổ họng nuốt ừng ực. Không ít phu nhân âm thầm bấu cánh tay chồng mình, bảo bọn họ tém lại, đừng tỏ ra thất thố như thế.
Mỹ phụ quyến rũ nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí được an bài, tuy nàng ta đã ở tuổi trung niên, nhưng trên khuôn mặt vẫn chưa hề có một nếp nhăn nào, đôi mắt nâu đen nhu tình, môi hồng căng mọng, da thịt trắng nõn. Mái tóc đen mượt thả xuôi xuống đến vòng eo mảnh khảnh, dáng ngồi yêu kiều, hấp dẫn ánh mắt phần lớn nam tử tại đại sảnh.
Phía trên ghế chủ vị, A Diệt kinh ngạc không thôi, hai mắt sáng bừng, nhìn tới thân ảnh mỹ phụ phía dưới không rời. Khó tin nghĩ thầm trong lòng: “Là Huyền Như, sao nàng ta lại ở nơi đây?”
Lão già ngồi kế bên hắn mỉm cười, khách khí với Huyền Như vài câu, sau đó giới thiếu vị khách quý nhất tại bữa tiệc này với nàng ta. Khi nhìn tới phía hắn, nàng ta kinh ngạc đứng hình tại chỗ, đôi con ngươi rưng rưng, không nói nên lời.
“Sao vậy? Huyền đại y quen biết Diệt tiền bối sao?” Lão già nghi hoặc hỏi.
Huyền Như lúc này mới lấy lại bình tĩnh, tỏ ra có chút ngượng ngùng nói, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe: “Xin lỗi Khâu thượng nhân, tiểu nữ chỉ bất ngờ trước thân phận của vị thượng nhân này mà thôi, nghe ngài gọi ngài ấy là tiền bối, chắc hẳn ngài ấy là tồn tại rất xa vời.”
Sắc mặt A Diệt âm trầm không nói gì, vẫn thản nhiên như ban nãy, ngồi đó nhâm nhi tách trà. Lão già bên cạnh cứ nghĩ những gì Huyền Như vừa nói là thật, liền mở miệng khen hắn không dứt, nói về cảnh giới cao cao tại thượng của hắn.
Huyền Như nghe qua cũng nặn ra nụ cười, bình tĩnh ngồi đó tham dự bữa tiệc này, chỉ là thi thoảng vẫn liếc nhìn A Diệt. Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ tới tận đêm, trong quá trình đó, phần lớn ánh mắt nam nhân đều đổ dồn tới một người, họ Diệt cũng phải cảm thán trước sự dụ hoặc của cô nàng này.
Đám nam thiếu niên không bị ai quản chế, không rời mắt nổi, chúng ít hơn người ta những hai mươi mấy tuổi nhưng không hề quan tâm. Cách biệt đó đối với nguyên sĩ chẳng là gì, nhưng phàm nhân thì là một con số không nhỏ, vậy mà vẫn có nhiều tiểu gia hỏa mơ ước như vậy. Đối với bọn chúng, không biết mỹ phụ là cái tư vị gì.
Bữa tiệc kết thúc, A Diệt được sắp xếp ở tại một trang viện phi thường rộng lớn, xa hoa, sạch sẽ, là gian phòng tốt nhất trong gia phủ này. Ngày kia lễ hội do Hoàng thất tổ chức sẽ khai màn, nhưng hắn chẳng quan tâm lắm, dù sao cứ làm đúng chức trách là được, quyết định thế nào vẫn nằm trong tay đội trưởng.
Nghĩ mới nhớ, từ lúc tới đây hắn còn chưa từng gặp lại Lý Ngọc, không biết nàng ta tu luyện trong động phủ hay đi tham quan một mình, hắn chỉ mong không có rắc rối gì xảy ra.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hắn biết là ai tới liền lên tiếng: “Vào đi.”
“Đêm muộn tới làm phiền Diệt thượng nhân, xin tiền bối ngài chớ trách.” Thân ảnh xinh đẹp bước vào phòng, mỉm cười đối với hắn lên tiếng.
A Diệt xoay người lại, ngắm nhìn nữ tử dung mạo quốc sắc thiên hương trước mặt, tươi cười đáp: “Lâu rồi không gặp, trông muội ngày càng xinh đẹp.”
“Còn huynh ngày càng lợi hại hơn, đến một nguyên sĩ rất lão làng như Khâu lão còn phải cung kính gọi hai từ tiền bối.” Huyền Như bước tới đứng ngay phía trước hắn, ngắm nhìn khuôn mặt hắn, hai mắt rưng rưng, không còn cười nổi nữa.
Bàn tay thon dài trắng nõn đưa lên khẽ chạm vào một bên mặt hắn, nàng nghẹn ngào nói: “Trông huynh chẳng khác xưa một chút nào... vẫn là chàng thanh niên tràn đầy nhiệt huyết năm ấy.”
Nhìn mỹ phụ đã ở tuổi trung niên trước mặt, A Diệt cảm thấy nghẹn lòng, cố gắng lắm mới mở miệng lên tiếng: “Muội đã trưởng thành hơn nhiều rồi.”
“Là già hơn mới đúng.” Huyền Như cười trong nước mắt đáp lại.