Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Cứ vài chục năm Hoàng thất sẽ tổ chức lễ hội lớn một lần, hiện nay thế sự chiến tranh đang lắng xuống, nên tất nhiên Hoàng gia phải tranh thủ tổ chức, mời đệ tử ưu tú của các thế lực gần xa đến tham dự. Tọa Sơn tông đã nhận được thiệp mời từ vài ngày trước, việc tuyển người giao cho Tọa trưởng lão xử trí.

Lễ hội lần này chủ yếu dành cho thế hệ trẻ giao lưu, nên đối tượng tham gia là những đệ tử tinh anh dưới 50 tuổi.

Trong các thế lực đứng đầu như Tam đại phái, gần 50 tuổi mới đột phá tới Hiển Hóa cảnh được coi là tầm thường, nhưng những thế lực trung lưu hay gia tộc tầm khá, ở độ tuổi đó đã có thể đột phá, được coi là rất tốt rồi. Nếu giảm xuống dưới 40 tuổi mới được tham gia, thì chắc chắn sẽ có không ít thế lực không có đệ tử như vậy.

 

 

Tọa Sơn tông tất nhiên cũng phải làm ra dáng thế lực đỉnh tiêm, tuyển chọn những đệ tử gần 50 tuổi mang tu vi cao nhất có thể. Nhưng hiện nay phần lớn đệ tử tinh anh đều ở trên tiền tuyến kiếm điểm chiến công, nên việc tìm ứng cử viên không phải dễ.

Sau vài ngày tìm kiếm, Tọa Thanh Loan đã tìm ra ba người thích hợp, họ đều có tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ mà vẫn chưa tới tuổi năm mươi. Về phần đạt tới hậu kỳ ở độ tuổi này, trong lịch sử từng có không ít, nhưng hiện nay trong tông không có một ai như vậy.

Người có tỷ lệ đạt tới hậu kỳ trước tuổi 50 lớn nhất, chính là Liễu Băng Nghi, nhưng hiện tại nàng ta mới 35 tuổi thôi, còn cách hậu kỳ một khoảng, có lẽ gần mười năm nữa nàng mới đạt tới hậu kỳ được.

A Diệt một đường phi hành trở về động phủ của mình, hắn phải chuẩn bị qua chút, ba ngày sau sẽ khởi hành tới Hoàng đô tọa lạc tại trung tâm quốc gia rồi. Trong lúc này hắn đang nghĩ tới hai đồng bạn sẽ đi cùng mình, không biết hành trình lần này có biến cố gì hay không, chỉ mong hai người kia có thể tự lo được.

 

 

eyJpdiI6IjVxRURGZllYVnV6YktxTVwvXC8rZHF5dz09IiwidmFsdWUiOiJLTXRVM2RtdTlLK2Vqa1wvam5OOHp0RlFra2dwRDcxV0NSMW5MVlFyQXIxN295d2FQMU1RVHNTeWcybkNpdWN6YVZ1S01LUUpcL3Q1XC96NHp5aEhoT3RhT3N0VGtQSHVYT2hoYTdXc1wvVVAxSmFpTHRBK2xDUHE5Q0xBTWxPWG5ad0plTmdvM3MrcWFaY1F2MVJYZ3NwaWRqN3dMbFM5WkVyckRvNHRcL2NtZ1loWWM4UVwvTW9rakJSSnJRd1lXV0FPdWtHWVE4STErVWllYXZNSDJCYzY2K0pjZTRreVE4ZmtiVmdtR1lnMStNT2RPUmFvS3BaazlkMWMraDN0Nng4SitrNkJHM1g4Y3E3RUhzdkNCQktNVlwvdEJwUnJoeHNXVzBac2hnVGNjbHRTUmJGWkEwOG56SFRKSjRNN1BFc0NGM2hHWm5ITyszMTRNWkZGQVFJa3ozNlVnODFrUUtuWGpiQ1o1UVZhbXJlaXFcL1VDUzJid1V2TUtwdzM1S1BcLzdtTkFjS2xGTWZ4K2t0OTB5b1ZFZmxiRDczbW1FdkpTZTdKb2JlOE5RYXJVY00rS0xTVjQ2WWY0ZEdvN0s4U0UrUTNJeUlzTXYyUEFMeDRUVEhzOHhuNGZ3clB0endFN093bnlLTmh1YTNwekt1OW1mNDc4UitaMWVVSG1FaXduT1p3b2IwZDE5WTJCcm82TTBmQUpGWXFQdndYSTl1YmJUQU5hXC9qTU1SMG9KQ2ZIdG9MXC8xenVQcDlOalJXN05Ca0prMlNBb2FyZzJxYnhnU1pidDA1WGRjK0VRNjhwMEFoMGhLcUlCSWFnVVVPTkZyZE9OcXc4YmpzbXYrQzVyVFE5OFQrVjNjeFp6dERoUVFSTnJ6cFFmeHFKcFlWdVYzakRSRGpmWWR2TStWaTZ2Q1NqSzJaS2c2cXRUV0hTWndxbjZHTVlEUHpsUE9BTmR5NERmZjNCdWhPQmVlMEZub0xaQUFOK2h3MGN0d2N5RktwdHVma2oyTkNaVHBsUTdnR29qRVZIUXRnU1ljbmh4QWkrWEhsTFZkU2FjSHBUam1XWlRCNjdZSEk3amdleVV5NVlVVGtIK3JvQWw5NlNJUWc1RDN0WlZEcENNQ1hTT1FrSWpcL0hORE9RTHc3UDNmMVVJdWh4NUpRajZOVzNvcWNTR0N2bWt0MEphTVlsZjkzejBGREpUNnRZTU9vT3FqWFZFaVM0Nkh6VTlNSEQ2V0RvUWdqSDdmaDMxS2ZXXC9qSk5YbSt4dEZJcWh6QlBpalY3bHBhaFhzS1ZQVDdKM1ZWUWlNeUFCRHlwV09tT1lPTUdnbnVyNm9xbTY3K0VudG9zekNYeCt6c2FnQ1RndnBmbm5XaENCYXdxWDVlRUZhUndNTEhnQ2pSUGxPMGE4ZDhBT1cyMlVJbEE2N3ZMbnJIR2ErSW82VFN5eitKZGMxakRCQXFrZHg0aWJKWmVIeFZFKzJOVUJRWk1ickh1ejlSMzgzdjRpNlkwSDJ6SitpNWhkWTRrU1NYOU93c0FoY1JhRFE4S2tkeVluVkI1cFBzSW1yQ2ZvRmxmeHFQKzhhak9aZ0RoYUVvbmpcL1lNWG5ZNDc0d2p4VUtpUG00RVRuNkNxWWFkSW9XcFM3SW9wSmpRd2UyOHc5RlFKZ1oyQjFmTG53Z2ltbldwMERrZDhYXC9WRmNReEpicEc5SG5FR1J6XC9IRG12MnVqMlIxVGJacDY4NVJkaWd5RE5taXllNkFTQVFzOTE4V1VEVWZHdUg3aFY2RU9Wek0zY0R4VkpidFhGSldxdGszRGxYUTg5eXJ5bE42Z0hzSkdraVhxdnIxdVwvcmlGSjBYZTZhRVpRSVN5Z29Cb3dOSjh6ZGFVcGhpVTJncXRtcVpGamJGNUowcDZtZnhLZksxZm12QjFuSzRmNVRCWG5CeXJnQURvZU13NmlGMGNLdUsrNGx3XC9iT1owOWtpZUpoVUZYUk81ejh3cTRRVHZWdUNpV1NVSHlacUM0NERlWDhacWJjYW9UNWNcL2g1NGtvWTFKeWFnZzRzRDhhNUdyK2ZZZkFMR0RvXC9QQ2xGN1wveVIzZ0tMd1wvaFErc2diR01QdHVcL09qMjZrNTFIZW9rVFwvSmJlVFF2WlhsaEZIV1gwOTJTelYyYjFlOVc0RGdRMmRzNjc1aXhTOWhQK0VCVFZDVU95Unpvd1kyRVhOKzdUc2RaWjE1TXh1VU1LdENRbmRtaThQQnhyZmJwUjFSZDJCY2RuZHdyNkVUbXhmZ3VLSEVaeWJZR2xXYWtQY3I5NE1NVTFLVzJlVGRUQ056a0xIbmEwa0hHWFRXWU9mbmM2ak9PaklmeUxnTE1qNzNwREdGazNUdDYyb0dWWURodEk3V3Vwa1FoXC9RbGNacHdhaVwvTXYwaVA2OTZPU1RFa0c1UTFxNXY5NmpGTDVKOHZ5K2kxeEFDQnFMYUVXWDZlekxEcGRMY2ZzZGE3MXhCbGRyU1krbWRxOXFLM2NaZjgramdZVUJScm1iVXYrV2pVbTJUcmVydnZ4VWZUb2FKVldXSDhXbFwvVFgzOG5ta2pqV1djZlVPUGlaVWdEUHlwTjBVZnFxQldRbzBHU04wVVwvSjUrVXUxWm5UWWxKYkNqY012MFNGOXIzZDc1bEM2bnloMVhzcGVuZmlrVEhWdm83czNIZVwvQkQ1S0xmMU0zaU41K05JUG9qelZyK3FuRUNLTmVvakRiN2ZtS1BIOXlPZXRpMTV4VWd5RVZBODY4dWl3MnZ3Rm1jRmR0Z1R0Nyt4ejk1cUdFSmpMc3pZMUlENGRFXC9qaXJJWjBSMldWZlM4dkxhMkZJTU91a05qRWJoRWRDZEU4S1BvNElhdkZVcFhENnFrK1JLdEtjOGdPNTkzdmJuTE5idzNsdXFZM2tWemZqTlVQcklZVHBhaGl3UTJzY01MMFBqRGxYUlwvd0h5Y3o0NWI2dlNjSmFLWjdTUE90VzYxZEJ1WDlUSFY3UDVVRGVhSlA4K0hLVnNCNkNkQUhaMG5OWFMyd0lKOTBVXC8xSUNjMU5TUkZkYnhudE1jUFA5Vng5OEFTZVVEeVwvVjFjbElmdXhYRVppZzFSeDVpbEc3cWczenVpZ2lCRW9abDY1Tm8waml2XC8xZW1rVUdqYkF6VkY5S1wvWloyTU5rU0RtVWhXbGF5SytySTFLaXdmbzdqTFdhQVdkMVwvMFFOS3RtRWlScTBrZGppZjhjampYbVQ0emRhcnd5Ym91V3VST1VhcFZQdTYrSCtvT2drUUJPdVo5WjlVNmc9PSIsIm1hYyI6IjI4Yzk3YTQ0NGI1YzVlMjk0OWMwYzE3ZTg3ZjkwNWVlODhkNzljYzk3OTg2ZGJiMGEwODAzMjBiY2U2NjIzYzEifQ==
eyJpdiI6IjZ3QXhMdnZxdlwvNFwvd1I1U2Rnb21tUT09IiwidmFsdWUiOiJ6eElvcFZZOGFqemtHdFp1eTJsRGZtYXJFT1UzV3BSR0hXSDh4cEFaTjA0VlJ4NnFFOUQ2bzlxcFJjalI4aU9tc2hScjN3MkRKb0l5d1RVdGVqejNFU1BFWDNsaDZcL2hNTDdUaFFNNkVrREU9IiwibWFjIjoiOWNkZDQyMTkwMzBiNmRjOTk1MzY3NDQ1NDMyNTM4NDc1NTFiYTAwOGM4YjQyOGY2MWQ1MTFlMzYyMTE4ZjAxYyJ9
Ba ngày sau, trên bầu trời trước cổng chính Tọa Sơn tông, có một chiếc Tọa Sơn phi chu là phương tiện phi hành đặc thù của tông phái, đang trôi nổi tại chỗ. Trên phi chu có hai thân ảnh một nam một nữ, chính là A Diệt và Lý Ngọc, lúc này đã quá giờ thìn nhưng thành viên cuối cùng vẫn chưa đến.

Phải chừng nửa bữa cơm sau, một thân ảnh yểu điệu mới cấp tốc phi hành từ trong nội môn ra, nhìn ngó một hồi liền phóng lên chiếc phi chu này. Người đến không ai khác ngoài Lâm Mị, vẫn dung nhan xinh đẹp như năm xưa, khí chất kiều mị, từng hành động pha thêm chút lẳиɠ ɭơ. Với thân thể quyến rũ của bậc đại mỹ nhân ấy, không biết câu hồn đoạt phách bao nhiêu nam nhân rồi.

“Sáng nay sư muội mải mê trang điểm chút ít nên có xíu chậm trễ, mong sư huynh và sư tỷ thông cảm.” Bờ môi anh đào mỉm cười nói lời xin lỗi, ánh mắt mị hoặc liếc qua Lý Ngọc một cái, rồi hướng thẳng tới đối mắt với A Diệt.

Cảm thấy bản thân không nên dây vào vấn đệ này, A Diệt liền đáp: “Chuyến đi này tông môn giao cho Lý sư tỷ làm đội trưởng, nên tất cả mọi việc tùy tỷ ấy xử trí đi, bản thân ta không có ý kiến gì.”

Thấy tên nam nhân chẳng hề đẹp trai trước mặt không lên tiếng giúp mình, họ Lâm liền đưa ánh mắt đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm gì đó. Lý Ngọc sắc mặt vẫn lạnh tanh, lúc này mới lên tiếng, thanh âm có chút bất mãn.

“Đường đường là đệ tử tinh anh ưu tú trong tông, vậy mà những chuyện cơ bản như đúng giờ giấc, hiểu quy củ cũng không có, ta không biết trước giờ sư muội sống trong tông như thế nào nữa. Chuyến này là hoạt động nhóm, ta yêu cầu Lâm sư muội phải biết làm đúng trách nghiệm, đừng để bản thân mình kéo chân sau của những thành viên khác!”

“Này, tới muộn có chút mà tỷ làm như ta phạm đại tội vậy, bày đặt lên mặt cái gì chứ, đừng tưởng bản thân mình là đệ tử thân truyền của trưởng lão thì muốn nói sao cũng được! Tỷ được làm đội trưởng là do bản thân già hơn những người khác mà thôi, đừng có mà lộng quyền!” Lâm Mị cũng không chịu thua, trợn mắt lên cãi lại ngay.

“Bản thân mình làm sai còn cố cãi lại, muội là con nít ba tuổi à? Đừng có trợn mắt...” Lý Ngọc không hề kiêng nể gì mà lập tức lớn tiếng răn dạy, Lâm Mị cũng không phải đèn cạn dầu, bắt đầu uốn lưỡi đáp trả.

A Diệt âm thầm lùi lại phía sau, lùi tới khi đến mép phi chu thì mới thôi, chiếc phi chu dài có hai trượng, dù có đứng ở đầu bên này hắn vẫn không thoát nổi thanh âm cãi vã của hai người kia.

Khi nhìn xuống phía dưới, trông thấy hai thân ảnh nam tử, một kẻ trong đó là người quen, hắn liền truyền âm chào hỏi: “Thiết sư đệ mấy năm không thấy mặt, thì ra là bế quan đột phá.”

Hai người vừa từ nội môn đi ra, trong đó có một gã đại hán trung niên, nước da rất đen, tên là Thiết Trụ, là người năm xưa từng đồng hành cùng A Diệt tới Cổ Sơn Thành đăng ký tham gia khảo hạch. Chục năm trước hắn mới vượt qua được bài kiểm tra để trở thành đệ tử nội môn, năm vừa rồi mới may mắn đột phá tới Hiển Hóa cảnh.

Nghe lời truyền âm của A Diệt, hắn liền nhìn lên, trông thấy người phía trên liền tươi cười truyền âm lại: “Đến tuổi trung niên rồi mới có thể tiến cảnh, đâu thể bất phàm được như Diệt sư huynh chứ, lần sau gặp mặt huynh đệ ta hãy uống một bữa nhé, coi như tiệc chúc mừng sư đệ đột phá.”

“Chắc chắn sẽ phụng bồi, nhớ mời cả ba người khác nữa nhé, cũng lâu rồi ta chưa gặp bọn họ.” A Diệt đáp lời, sau đó hai người chào tạm biệt nhau, bản thân hắn thì chuẩn bị khởi hành tới Hoàng đô, còn họ Thiết kia cùng đồng bạn phi hành đi nơi nào đó.

Đi bên cạnh trung niên Thiết Trụ là một lão già, cả hai người đều là tân tấn Hiển Hóa cảnh mấy năm gần đây. Khi đột phá thành công thì tuổi thọ sẽ tăng lên, độ lão hóa của thân thể chậm lại, chứ không làm bản thân trẻ ra, nên bộ dáng hai người kia mới bảo trì giống lúc vừa tiến cảnh.

Như Diệt Chúng Sinh đột phá cảnh giới từ khi vẻ bề ngoài còn rất trẻ, nên mới bảo trì bộ dạng ấy đến nay. Với thọ nguyên hơn ba trăm năm của hắn, thì ước chừng hắn phải trên một trăm tuổi, bề ngoài mới già dặn hơn một chút, đến hai trăm tuổi mới trở thành trung niên.

Phải mất một hồi lâu sau chiếc phi chu có khắc kí hiệu Tọa Sơn tông mới bắt đầu khởi hành, thẳng tiến tới Hoàng đô Phần Quốc. Trên lộ trình thi thoảng vẫn có thanh âm cãi vã của hai nữ tử vang lên, không ai chịu thua ai, gân cổ lên mà đấu đá miệng lưỡi.

...............

Tại khu di tích cũ nát nằm ở vùng trong Quần Thú Vực, hai thân ảnh vừa đặt chân xuống, chính là trung niên đại hán Thiết Trụ cùng lão già đồng môn. Hai người họ tiến đến vị trí lớp tường sương mù, chuẩn bị đi vào khu vực bên trong của khu phế tích này, tìm kiếm cơm thừa canh cặn còn sót lại tại nơi đây.

“Nghe nói khu vực trung tâm nơi đây, từng có không ít bảo cụ Huyền giai cùng linh dược cấp cao xuất hiện, kẻ mới tiến cảnh như chúng ta có thể tìm thấy một vài thứ thôi, đã coi như phi thường tốt rồi.” Lão già vừa đi vừa nói, họ Thiết tới đây cũng do lão ta rủ rê.

Đột nhiên có thanh âm lạnh nhạt của nam tử, không biết từ đâu vang lên, truyền tới tai hai người: “Dạo gần đây Hoàng đô tổ chức lễ hội gì mà rầm rộ vậy, hai người các ngươi có biết không?”

Thiết Trụ cùng lão già giật bắn mình, vội vàng tế ra vũ khí, đảo mắt cùng thần thức kiểm tra xung quanh. Hai người sắc mặt đều hoảng sợ, họ Thiết kìm nén nỗi lo lại rồi lên tiếng đáp: “Không biết các hạ là cao nhân phương nào, mà không xuất hiện gặp mặt, sao phải giấu đầu lòi đuôi như vậy?”

“Hừ, dám hỏi lại ta à? Các ngươi đã không muốn nói thì đi chết đi!”

Thanh âm bất mãn vừa dứt câu, liền có hai đầu quỷ vật từ sau lớp sương mù lao ra, vồ tới thân ảnh hai người. Chỉ trong thời gian chén trà nhỏ, hai đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông đã lìa đời, chết làm con ma hồ đồ.

Lớp sương mù tản ra, từ khu trong có mấy chục thân ảnh hắc y ngự khí bay ra, hai đầu quỷ vật hóa thành làn khói đen, bay trở về tay của tên nam tử đi đầu.

Kẻ đi đầu là một hắc bào nam tử bề ngoài chừng hai mươi mấy, mày kiếm mắt sáng, khương mặt tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng. Chính là tên họ Huyền, đội trưởng của một đám tà sĩ, thời gian qua trốn tại khu vực trung tâm nơi này, tìm kiếm thứ gì đó.

Hắn chẳng để tâm tới hai cỗ thi thể không toàn thây trên mặt đất, ánh mắt hướng đến phương hướng Hoàng đô quốc gia này, miệng lẩm bẩm: “Còn đang trong thời chiến mà đám hoàng gia Phần Quốc vẫn muốn ham chơi như vậy, ta nên đến góp vui thôi!”

Ads
';
Advertisement