Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trên trán A Diệt đổ đầy mồ hôi lạnh, không biết nói sao cho phải, thì đột nhiên thân ảnh nhỏ nhắn ngồi trên ghế chủ tọa chợt lóe, thình lình xuất hiện trong lòng hắn. Nàng ta duỗi người thoảng mái, sau đó nhìn về phía Vân Chi rồi nói: “Ta là tiểu muội họ hàng gần của tên này đấy, thấy có giống nhau không?”

Nghe vậy Vân Chi và cả A Diệt kinh ngạc, họ Diệt liền bừng tỉnh, bảo họ Vân đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài, không muốn nàng ta nhìn thấy tràng cảnh rối rắm của hắn. Vân Chi vừa lui ra khỏi đại sảnh vừa lén nhìn lại hai người, ánh mắt như thể trông thấy một ông chú nham hiểm vừa dụ dỗ được cô bé thơ ngây.

Tâm niệm liền động, ngay khi Vân Chi vừa ra khỏi phòng, tức thì có một luồng quang tráo bao quanh nơi này, cách âm ngăn cách cả tầm nhìn. Nhưng thân thể hắn vẫn đang căng cứng vì trên người còn có một thân thể mềm mại nằm ở đó, lúc này còn khẽ ngáp.

 

 

Thanh Loan lấy tay che miệng, đôi mắt lim dim, chậm rãi lên tiếng: “Nhiệm vụ đầu tiên sư phụ giao cho ngươi, mau ru ta ngủ. Ngươi bế ta lên đi lại thật nhiều thì ta mới ngủ ngon được.”

A Diệt không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân theo, đi lại trong đại sảnh, trên tay còn bồng theo tiểu tổ tông này. Sau một hồi lâu khi nàng ta ngủ thϊếp đi, hắn mới nhẹ nhàng đặt xuống ghế lớn, trong đầu vẫn đang vọng lại tiếng cười của Ma Quân.

Nhân cơ hội hắn bay đến Luyện đan các, dò hỏi vị Dược sư huynh kia, ông ấy đã gia nhập tông phái được gần hai trăm năm rồi, chắc chắn biết nhiều ẩn tình. Không lâu sau hắn đã bay trở về động phủ, sắc mặt bình tĩnh hơn rất nhiều, vì hắn đã hiểu hơn không ít về vị Tọa trưởng lão kia.

Lý do nàng ta tuyển đồ đệ mà không tìm thấy ai, đơn giản là làm đồ đệ của nàng ta không được lợi ích gì trên phương diện tu hành. Trước đây nàng từng có một đám đệ tử thử việc, nhưng chẳng qua bao lâu những người đó đều xin rời bỏ.

 

 

eyJpdiI6IkFlQWoyVVRiNXJZR2R3V3RxeCt2S2c9PSIsInZhbHVlIjoiZ1FjZDhQWW0rWjVhRk5PV1IzQ3ozT21EZUZcL2dzcnJtWGVid001aHJxaGZ1VFZkWnJoTTdLNms0bDN0a3E2YlVVa0FMU1lWWkd6a1dnUEJQa3RmcXVVZkhtaFExbEtKVFhpVEVrbXc2MG1CdHlPemJTVkk0YlN1ZDJGbGxGRWZZTXNiV2tXYlwvTWFONVU4RTFTdzdReDZFbGlzbnZrYTJxYWRERG9LVE5Uc0RLSFR2ODJIeml1QVV3N2MzbldVZ0tpZ2ZWM2wzMGpyb0c0cGJGVTk1cVE3ZDEzNHNVY3M1VW9TalFTdmhKYUd1ZE02YTJoT0dVZ0FFRGEzcFBreEsxeUFCM2FkZVJoeVdSbW44ZGZoSVdPQ29UclhOaWdzVlozS2pURU1zN2hHa0xFRzRyQllYY0pVQ2RsckRkSnpaN2xoWFRONU9mTWs5OG5oak5ZSFwvRTZJZ3JYc1FcL1l1d28rRGhJVlU3bUNEMkpMOUZLZ1AyKytzTUVcL0hYczdJSk9pb2lGbkd4SjRHZGhTTVwvakJXbFcya2g4c0lGU29xQTFETGlWeXJXU25Yb08yWlBndGdpMHVCcEZJOVBDTGF2ZlpiQlwvR0k3aFFnaUtkc2JweERzbnIyN0lqU09RdnZ2ZTVMK3MwMlJ4bFlMTFJQXC9nV2YzeEltY2ViS0RZdXh5b0hZMGpBRlY4ekF2YUdBeWdNRWNUS2ZrSzByTlNZcjZnV2lwOURpdVwvSFdaenQ4eWpIQXdPZVdWS0RJOEIrQnlSUnBzOVM3SzlEWVZkeTZjSXlINEFXWHRVQ1wvMFg2dlNlbGVaZkNmQU9IaWt4bng4cFJtZWZnT21PeEpFM1dIbWo4ejJMQkNpRkN0elJkSVNZMDZNb3RZbjFFaFNQb1wvT0hPWUwwZ1p5aTBXb0J2QUw3a05adnNYWDNwYTBrTkFnMEc3MVllcmtxNmlSQk5JeXZ5cWErdGM2VUxiSWw0T3dvakIxdW5qamhvWkVwdmRVYm9EUG1SRzlBUnNGaWttOGdoZlhndUY2WngrQWh6MExlcVVEMnBvM2xOVEN6djFCWGplSVZYZDVsOUE5SjgxWU94cDE5MStqeFBIdTVjbzZrSDJqTVhQa0pDWWM5TnB6ckdNNEJYdDk1NHRDWEVSZUVROFc3enQyNHpMc1ZsOUFucGU5d3oyRlJ5OTMyWVRuYXdyVXo3bmxpUGR3MFR4MTJhZVF2SUkxMTVEQkdmY1pHa3RyTG9MaytIOStvQUQwQVlERUZPSTAwQ2JsNlZRSTA2T1Q1VWt6cUNreFo2cDgwV3JHMTBZWVdNSTZBalFsMHRyUXBybW9FdW1rNWp4Qyt5XC9jV2J0MU40dUpDRFpaeGk5UVJxbHp1SWpRRTFzVWEyMzhtMlhNTVpYUklrMWJNcldQM2puSWI3S0ZlYkxyYmZkZEt3bVNhakwzcG9VcUs2dmhnamVkNnY0bzdFdnQ1ZWdnQ3A4ZHRsd0VKMzNMZ2xBWGx0V1RhVHkzczljYzY1cTRJMTY1QnFNN000YXdYOVZkSDdMeHFXT3d1TUhzMVFQVWJzRDR3dkg3K3FmZlVMSE1Lb0NQbTVJMmE4THpBSVwvSTRvVFVZRGZhY2t0VzNwajlKV2lmNlgyTm9wb21Ia1ZnQTdJXC84VG9INzF0RHRZQ2d1YkNaanREZzNBOEREU3pzQkhsUllEQThFRGpBb0g4NEpNYU03ekVLZ3B1bkZvTnA4UFNrRFRLYkFxaDczc3JqQ0F1Y1dtQUJrTVwvQmJlQUJ2V1hpZE1CcmticE9sdG9rMnJOME82Smt5RWFFNnpJbUdjSEFlY2xkZnZoeFwvVkozdmJZVHM4MStpbnFFNWZvRlVvczR4QkRhaU5BdVNkMEQ5TjB0bStaSWNrOXZqRHNSMUdrUXhtRUwzWWhuenNIS3pOMndtZ090QmdhVlwvZEVPOVFURGpZY2VjMUlLbmRCXC9ZMmkweGsxeVljd0NKY0JuTVEydTdzVjVRbmRtZTVra2hiMG9KaFJTWHRuZExYNFlyUTFhS09idkFYQUN5bDl6NWlQZzhrRWlMeitEamRyb0V1NE9nc0w3S2l3bFlcL2ZrNDY1MXdvRXBDOU1XbDdHMlNGWWh1K1dUZFJwemdJZzVTaEVQV0VQaXJLYStVejcxdGFHK3lqbDRXbDJCazFvWUtqK01XXC94czl0MlBOTGF1UVBhRmtkU3Q3VnJVd0ZMazRxakNkcmtyTjdtTVl6dXpjS2NXdjIyaSt3d216V3dWN2tiTHR5aUtGZWh5NGNCM1RQdXY4MEJhcFNjU1BxeDVpeWJkQmpqU3B6KzlSWDNiazhiZ1VHYWF4eHVjNmVCVkxjQzFrNm5EaGRcL2h1dDdhdVFMZGhxZDVZVTZJdjJ0UWdNc2xaeFNhT2REMmNjejZydFVZWUtPZG9kTmRDZ3VWekpCWE15WE04VGRiWUh3K0E0Y3hEbEtXT05rOTg5Q1owWXNZYWlzVEtJbUFweVBEb0oyNVwvSkNEQlpUWE1rOGRmcVNscmtuSDBkNVRWOEkxcWFDWG5ZZUM0SnJlbFNZekhiSjJjNHBzdFlTVEUyeHpDcXZKVFVTbHVsdEdJYUtYTjZpdWhOZmVPS2dNNFdmTE5GNFFqWThKUVwvcHcxTm5neVB5ZFwvSEZMZWUyK1VMTzdDdllucmFaZW1YTEJxeHFmSDRaK2Z0Y29MclJ6UzQ5REFOUmIyWWhSa0lEOTBRQUVXYUoyRTN1NDdTYVRxQms3ZDZcL0E5dmtcL00yRUFGOG01b3orRjNzbEZ0aUx3SHpSN0NRd3h6emMxV2dEVGhteWtJRjduRDk1UXRpdzFySHZ1Y1wvSGFkQ3NTOEpSWDh3Nkt3Z0dzbjJoaXJ6OUw1VjRrbHZ0ZTdXbkIzNDRLOVR2djRmSW96MkordDI5NkxJTXhsT1E9PSIsIm1hYyI6IjM5ZTc2ZjU4MWRkNjMzNTMwYWUxMTNiOTRhODY1NWNlMDNlODE4OGViZjE2MDRhODVmN2YyYzZiMWQ0YmFlOTcifQ==
eyJpdiI6InpWejdWXC9JWFVjb1lcLzNcL3dtNnM2MUE9PSIsInZhbHVlIjoiUVBvK1wvQnBHTE9BTkJkZGR3VE1FaWdHNjZ0SWF3SkNBUWtZbWFRS3k5emx0dlRzU3FBSW5rOUxualRiMlBrQmk5SHNNbmtKR2FsUitLXC9vN25HUzBHMVFCYkFDM0lnNmQ5VnUzbENxXC9MWTA9IiwibWFjIjoiOWEzNTQ3MzFmZGRlMTU1ZDNkOGRiOTgxNjk1ZmViNWNkY2RkZDIyYmZmNmYxNGU2NGQ2MTM5OTE1Mjk0ODRiNCJ9
Tọa Thanh Loan thường xuyên ở trong trạng thái ngủ say, khi trong trạng thái đó thần hồn cùng thân thể nàng ta không hề phát triển, mỗi lần tỉnh dậy chỉ duy trì được trong vòng vài tháng mà thôi. Từ trước tới giờ số lần nàng ngủ dậy còn chưa tới trăm lần, nếu cộng dồn lại thì nhận thức của nàng vẫn chưa đạt tới tuổi 20, nên tất nhiên tính cách sẽ như một đứa trẻ.

Cách mấy năm mới thức dậy một lần để phát triển lên vài tháng, cứ thế mà đã qua hơn năm trăm năm rồi. Khi những người đồng trang lứa số nhiều đã về với đất, số ít thành những lão đầu, thì nàng ta vẫn hồn nhiên ngây thơ như mấy trăm năm trước, không lớn hơn là bao.

Trên đường trở về động phủ, A Diệt đã suy nghĩ cẩn thận, còn trao đổi cảm nghĩ với Ma Quân. Theo hắn thấy thì trở thành đệ tử của Tọa Thanh Loan cũng không đến nỗi nào, bản thân hắn có rất nhiều bí mật nên không muốn bị ai quản, mà làm đồ đệ của nàng ta tự do như thế, có vẻ rất hợp với hắn.

Vừa có cái danh là đồ đệ của trưởng lão, vừa được thêm vài tấm phù cấp Bỉ Ngạn, mà không bị quản chặt, không phải ở bên sư phụ tu hành, vậy còn gì bằng. Tuy nói rằng phải thường xuyên cùng nàng ta đi chơi những trò trẻ con, nhưng chỉ cần chịu đựng tới khi nàng lâm vào ngủ say, hắn sẽ có mấy năm liền tự do.

Về đến động phủ, đứng trong đại sảnh nhìn nữ hài kia đang ngủ mơ, miệng nói mớ gì đó, A Diệt lắc đầu than: “Hồn nhiên thật đấy.”

Tới khi trời gần tối thì Thanh Loan mới thức dậy, sau đó nàng rất vui mừng vì A Diệt đồng ý lời đề nghị thu đồ đệ của nàng, nhưng hắn chỉ nhận làm đệ tử ký danh mà thôi, không làm đệ tử chân truyền.

A Diệt không có xuẩn, hiện tại đang trong thời chiến, nếu nổ ra chiến tranh quy mô lớn, các trưởng lão chắc chắn phải là những kẻ đứng tuyến đầu, như vậy đệ tử chân truyền của họ cũng không thoát nổi. Hắn còn đang tính nếu có đại chiến, bản thân sẽ chạy khỏi Phần Quốc đây, làm sao có thể tự chui đầu vào rọ cho được.

Thời gian cứ thế trôi qua thêm vài tháng, vài tháng qua thi thoảng hắn phải đi theo sư phụ trên danh nghĩa của mình, dạo chơi khắp mọi nơi, từ phường thị phàm nhân cho tới những nơi hoang vu hảo lánh, quả thực chẳng khác nào đi hành xác. Trong thời gian ấy những quản sự cùng một vài đệ tử tinh anh trong tông, đã biết tin Tọa trưởng lão thu thêm một đệ tử ký danh là A Diệt.

...................

Vào một ngày không nắng cũng chẳng mưa, trong khi Diệt Chúng Sinh cùng Dược Trọng Bình đang ngồi đánh cờ, trò chuyện vui vẻ, Vân Chi ngoan ngoãn đứng bên cạnh đợi rót trà, thì tiểu tổ tông lại tìm tới. Vân Chi hiện giờ đã biết thân phận thực sự của họ Tọa, nghĩ lại trước kia từng gọi người ta là tiểu muội muội, sắc mặt không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

Chả mấy chốc họ Diệt đã bị kéo đi, lần này nghe sư phụ nhỏ nói có việc quan trọng, không phải đi chơi như mọi khi nữa, khiến hắn không khỏi thở phào. Hai người một đường phi hành tới động phủ của Thanh Loan, nằm tại phía trên tảng cự thạch trôi nổi giữa không trung.

Vừa đặt chân xuống bình đài, đảo mắt nhìn xung quanh, A Diệt đã trầm trồ không thôi. Nơi đây trồng rất nhiều loài hoa đẹp, nuôi vô số động vật có ngoại hình đáng yêu, như thỏ ngọc, tiểu Điện Hồ, tiểu Ngân Lang, hồ điệp.

Đi theo con đường mòn tới dãy kiến trúc đủ mọi màu sắc, tại trước cửa chính A Diệt giật mình phát hiện có hai đầu ma thú lục giai. Hai đầu Bạch Vỹ Hồ với bộ lông trắng tinh mềm mại, đuôi dài bồng bềnh, trông không khác gì thú bông, chỉ là hình thể rất to lớn, hơn nữa thực lực rất đáng sợ.

“Đi chỗ khác chơi.” Thanh Loan nhảy chân xáo đi tới, thấy hai đầu hồ ly đang gầm gừ đe dọa A Diệt, liền phất phất tay đuổi chúng cụp đuôi đi nơi khác, rồi dẫn theo hắn ta vào bên trong đại sảnh.

Cách trang trí bên trong gian sảnh khác hoàn toàn những nơi khác, không có bàn ghế xa hoa, đồ mộc quý hiếm, mà toàn những bộ bàn ghế hình thù kỳ dị, mỗi bộ một màu, một cách tạo hình khác nhau, trông chả đâu vào đâu. Hơn nữa còn có rất nhiều thú bông rơi vãi khắp nơi, lúc này Thanh Loan đang ngồi trên một thú bông to lớn, lên tiếng nói với đồ đệ:

“Đợi sư tỷ của ngươi tới ta sẽ nói rõ nhiệm vụ lần này.”

“Sư tỷ, nhiệm vụ?” A Diệt nghĩ thầm, hắn biết tiểu tổ tông này có một đệ tử chân truyền, là nữ nhân. Nhưng không biết nhiệm vụ là ý gì, chẳng lẽ là nhiệm vụ của tông phái giao cho, hơn nữa phải cần hai người thực hiện.

Không lâu sau vị sư tỷ kia đã tới, nàng chậm rãi bước vào đại sảnh, dường như đã quá quen với cảnh tượng bừa bộn trong này rồi, đi vòng tránh đá khỏi từng con thú bông. Ánh mắt lạnh nhạt liếc qua A Diệt một cái, sau đó ôm quyền thi lễ với Thanh Loan, thanh âm lạnh nhạt kèm theo chút thân thiết: “Chào sư phụ, không biết người gọi con tới là có chuyện gì?”

Tiểu thí hài mỉm cười phất tay cho miễn lễ, sau đó vui vẻ nói: “Ta có việc cần giao cho con và sư đệ của con, nhưng trước tiên hai người hãy làm quen nhau đi.”

Nữ tử kia quay sang nhìn họ Diệt, lạnh nhạt lên tiếng: “Thì ra sư đệ chính là đệ tử ký danh mà sư phụ vừa thu nhận, ta tên Lý Ngọc, đệ tử chân truyền duy nhất của sư phụ, rất vui được gặp đệ.”

A Diệt liền ôm quyền đáp lại, dù cho người trước mặt có tỏ ra lạnh nhạt như thế nào, thì cũng phải chào hỏi cho có lễ: “Sư đệ tên Diệt Chúng Sinh, nghe danh sư tỷ đã lâu, quả nhiên tài sắc hơn người.”

Lời khen của hắn là thật, nữ tử trước mặt hắn rất xinh đẹp, thân hình lồi lõm rõ ràng, phi thường hấp dẫn nam nhân, chỉ là sắc mặt quá lạnh, như muốn nói rằng người sống chớ tới gần. Luận dung mạo nàng ta hoàn toàn không kém gì Vân Chi hay Tú Lệ, độ tuổi bề ngoài cũng chỉ chừng đôi mươi, chỉ là khí chất cùng nét mặt quá lạnh, khiến vẻ hấp dẫn giảm đi chút.

Thấy hai đồ đệ của mình đã nhận biết đối phương, Thanh Loan mỉm cười nói: “Thực ra lần này cũng không thể nói là nhiệm vụ, mà là hai con cùng với một đồng môn nữa, ba người thay mặt toàn thể đệ tử Tọa Sơn tông ta, tới Hoàng đô Phần Quốc dự lễ hội lớn do Hoàng thất tổ chức!”

Nghe xong cả hai người đều ngạc nhiên, trong đầu A Diệt bất giác hiện lên hình ảnh bức thư mà năm xưa lão già Trần Kỳ đã đưa cho hắn, nhờ hắn đem tới Hoàng đô giao cho con gái của lão ta tên là Trần Ly.

Ads
';
Advertisement