Tiếng gầm rống vang vọng cả khu rừng, từ xa có thể trông thấy một cơn cuồng phong đang càn quét giữa mảnh rừng ấy, những cây cổ thụ bị nhổ lên cả rễ, bị lốc xoáy gió đùa nghịch trong tay. Cơn cuồng phong đi tới đâu, nơi đó liền trở thành một bãi đất bằng, đúng với câu san phẳng bình địa.
Bên trong cơn lốc, một đầu ma thú với thân hình to lớn đang gầm gừ, thi thoảng há cái miệng lớn bắn ra những luồng đao phong, gào thét phóng tới thân ảnh nhân loại nhỏ bé đang phi hành tránh né trên không.
Đầu ma thú này có hình dạng như con hổ, chỉ là lông mang màu lục bạch, phần cuối của cái đuôi là đầu rắn, mỗi lần há miệng đều có sóng xung kích phát tán. Lúc này trên thân nó đang có chi chít vết thương lớn nhỏ, máu nhuộm đỏ thân thể, xem ra vừa trải qua một trận đại chiến.
Đối đầu mãnh thú ấy là một nam tử thanh niên, bạch y phất phới, chỉ là trên thân thể lúc này cũng chằng chịt vết thương, bạch y nhuốm đỏ, rách rưới khó coi. Cả nguyên sĩ này và đầu mãnh hổ kia đều đang trong trạng thái điên cuồng, muốn gϊếŧ chết đối phương, cơn lốc khủng khϊếp chính là sát chiêu cuối cùng của Phong Mãng Hổ.
Thanh chiến đao huyết sắc trên tay bạch y nam tử, lúc này tạo ra một lực hút vô hình, khiến khí huyết trong thân thể mãnh hổ nhộn nhạo không yên, sau đó có không ít tràn ra khỏi miệng vết thương, hóa thành luồng khói đỏ bay tới dung nhập vào lưỡi đao.
Người cầm thanh chiến đao trong tay là Diệt Chúng Sinh, lúc này vừa tránh khỏi vài đạo đao phong bắn tới, sau đó chém thật mạnh một cái, đồng thời miệng quát lớn: “Huyết Bạo!”
“Oành!” Những giọt máu từ lưỡi đao bay ra, dính trên thân thể to lớn của mãnh hổ, tức thì phát nổ, lực cộng hưởng khiến máu huyết trong thân đầu súc sinh kia phát bạo theo. Nhân cơ hội này, A Diệt bứt tốc phóng tới, thân ảnh hắn gắng gượng xuyên qua cơn cuồng phong mà tiếp cận Phong Mãng Hổ, hung hăng chém một đường qua yết hầu nó!
eyJpdiI6IlBLS1wvbzB0Vmh6OXFOUCtHaGV5ZTJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU0M1ZwN3BEbFE0MkR5aXZYZ3g3VkE2ZW5pSDc3d1pnTEt2b2VER0dXNnZVWHV5YzVzUFZMQkNkQVl6Yzg0bXFzdEhOMERONk9RMkdMRVNRb3UxM2FaMXNycm9rd25wSXd3UWp0S3NUdkFLS2l6VnJ3STduS1NxcEVpdjlYTjdYaGplMUh6d0hLT3JFRm4zTFQyNlM5Q09uRiszdVo0a0l2UTNNRklPNGxnWTAyYU5EYll4TXBaT1JaSUtEYkxlak9EM2RwdmVsdmFVR3VncG9jMDBYNmdsUmlCUEQ4OFNlZW5MTnRWdlpwVitjM2hlVXo1d1gwN2xDbmVnTXBhcjdYYWp2U1hyeGc1QzNKQjJPUzZCaXFXT09NTllEVEd0NlQ2TGVhalp1ZlJCYk1PRWFDTVwvSkcxcWRBaGJiNERzT0ZqNzdQTmxBVUlsSG5rMWVZbDFqTGl6K2pkRVhUT3RJUGVSWUx4a0xZbUJOdjJDczJNWFNtdmpHMThlemZzd0tjeXp2ZVdBa0lZR21DakMzaXBjXC92YkZnOTV3R3YwN0RxY1ZvY3NWc3hiR0l1Vlk2OWlGQ1N3ZWd5Y1ZKUGlwRjZlMEhPTE5xdUdsNFpMVER2b2RsVWoyZGNlWFVhSU9OWFFROVVCT09ERVFkY1FpOENrTUlwZWd4XC82anJMU0JZSitmTmpjSXFQYTZobWJrb2JlMm45NzRqc3B3MXJoOTBEQWJ6cFhrZnUrbG04NDU2SDBpS2RBMVZHeVUxNFwvemNwVnRPR1FQT0lBa0JZY0MzVHg0bzU5QWRydmpEczV6bUVsNnE3WTcrbkhDckhrWmJZXC90bWJBV1FcL1RKdU00Qkw5UUI1S2RkeWRFbUxwTHNNN3hGRjFkVzdWWFZLNUlndnhORnFGbzRrVjVDNytqYWhaMTZoNDNcL1QwM243TXIzV1BERGNkbXgrRHdFR0VGcTJ4THFlc0VJaFBLdzVycTJmMzFvWGNOVjJRWlJONEJqalNzaUxRSFh0RXBJMWo0ZGF2cTY2MVloR0I0Uk9LM1pwY0xHSEZrT1VyZXpoWmFYM3VcL1wvait4QjJ2cFByNmZtMmQrcmJ3RDlZMGRmM3ptYkhMSGpzSjhNMXMxM1VnQmg5OWRFTkNhWFhVclRmSGJpNnhGQzZNWnlNRlk0RFl5ZjZiT0ZIXC8wUGFJclF3bG44bXBYM3RJSFNyVGZMcTRIMnFtUDNoMWxuaERpZjBKQUxRNzhLRFZtRVVUTlViZFFsNDlNd1NPeW5YeU9lNWhlbFJmUHRra1BVSURHK0lCeWpmeWpGMjFVSGl3ZkpRRXdxUWRKV2t0VHlyUHFtU2lZN21GUjBPV09rOFwvWWo0SldqZExCWFZ0S0dxdjB5Q3hNdXVqWGlyYzgxczVKMVVSOTlcLzU0VDZGRUkwd2oySG51M1ZNSHlBM01cL3lPUGc0YzJEdjNVVENORm0xNldJTEdrbmlqQ0UyWVA1Z2N2RVBxSnNReHhad3psalZzMzNwRU1kbFF4NzFDMGRDcnZLTnBwM08zRkl4cDhXRlM0UVBaN0c1QkZFYWIxM25NTkdGcDI1OEdlbFhoV2I5ak8xSDFCeE5SZ2xTXC9oYWZLM2VFTTBlVCt5N2E1Q28xZnVqQ2h1WThyZVdIV0lqdDhBaWNBTHJsM0t4STVRMHpLRVllQjFOcnc1Sm92UlNZMVN5cWx5ZnMrREZpQ3BMa2VtMElVelBvWFBIbDRFejZWZ0F3c0U2MmRzeFFZM3dyZmEweHgySTU1bUJhM2NySkw0b2g2ZE5yWWpvNnhJR1ZEWURxamJZeStZYng3WnlDd0hNTHJSODRpNzJnUnkyMlljVm5sNlNUYXkyeU1mZzRPUDJub3RXR1hBeXl6dHRpbFZtWlVNWW9IRm5Rd3JDd25OcStMa09QcWxSV3NEVzRkcHlYNGtsVGs3TERIUjZpM2FwakVHUmhlNXlpV1NXMHg5SE56TFdKeTdTcUVxaExRTDRTR2dsYnVmT1R3WW9WaFpJTDRmaUhwOUZqRlN3cHdKQ2dZa1gxR0RqZW85QVl1QlwvS3k0dnpZUWdkRXVMRUVCUE5KVmRZNkxpaTBSbXZYTEVjRW1udmhFTVVhVjB6RTdJaGhBSFhqR1FYXC9QZEN0WWxHUjBGdk9ibkJxWWJIVUdTSjlreTFrZ2VZSjBSeVVqNm1xZGpVS2RaR2ViU0p3M2VLYnVWemtZMURWNmxCWllRY1A4SDlFaWwrVGRKVzlFSXBUMExMcWw3blBsWmd3cTE4NE85TlBTZHVta1JPWkpPTHhyaW53TE9aS2FkVTBZYnNQMTFcL1hnenVSeEtxeG5VNGpMY0NRN1JIN21sK3dHOVhRSUp4enBEUEJhXC9kWFFiWHB6K056aURORXRSdWliQU9OVThvYXJVazRJVGFva1FFT3FaY0pPckdsZCtyVnJFSENqOUo0eGtnQXRRVitRQkVCaUxTSmdheXBcL3lFZG5TTldRV0FZUkc3V0ZMVzR0Z2ZQQm5td2xiZGlJZzY5YzR2Wk8wcGhmalVReW5vNGwwXC9hMm1MbUZ1UnJnc3hQeUtcL1Z2QTlwVFwvT2EyQk5wSHp6SForeGhXbEFJMHg4aVR1dkF2SXdlY2NNa3BVQ3VGTnVidWVqN3ZITGN6N01nc2ZVa212enZjUllDY1RXbFVTaDJYUUxqS2Y3VUprak1rTGhIMzFSQ3BaalRDOU92MzVBMXdjdnNtM1lMUW52ak0raFIrR3JreFl0VTdPMWdUbXhXNmlDclRpQkVQS1NGQ1hBVU1ISkx6VG5sdkMwTzlcL09cL2ZpU1wvdVlHelIxRlwvVFRUbWcyZDEyRTZ2MDhMblwvWTVZUW5wMkZaWStGcnF2VXVHbm43MzgrTDJuYnFsVjlSbm1ER1k0ZFZTb29oOFNXbE12UTlzYU5lNTI2cE9QMXF5OTdFekNhZ2NWS3FmOTdCSnNhVGdEMGJlNWVtS2pjV1Z1ZGNLTExQYnBDUFN2NndIWnlzNDc4bGRjQT09IiwibWFjIjoiZjg5NTZmYzM3OTIzOWJmY2ZhMmU3MjJkZGYzZWU4ZWQwNThiOGFmYThlMDQyYjczZGExNjc4NmMzNzMwNTlhMCJ9
eyJpdiI6IkFiNSs2QTUrNWpcL00zXC90UWhhM3lGQT09IiwidmFsdWUiOiJvUTQ4aDlLMTlZTGZXTkpvUmZaNktjamNUVGhWK24yTEhhTDhZZ0JESTZ5Y0lsN0JuNjFrTTZoMkJaTDNRc3JhZVwvSm13WTM1VDFTZThmUUtpK21lWVVLWGZialE3aXRwYTh4a1ZaKzRZTUU9IiwibWFjIjoiNmIzZGI1M2NlYzJkMmI5NDg2YmYzYWJhNjVmNDhhMWI2Y2FmODA1ZDQ3MzM0NDRkMDA1NjM2MGQ5ZTFlMWIwNCJ9
“Ngươi nói đúng, nhưng cũng phải để ta vui vẻ chút chứ, hiện tại cho dù không địch lại đám người có tu vi đỉnh cao Hiển Hóa cảnh, nhưng ít ra ta đã có thực lực để giữ mạng, không còn yếu kém chẳng chút sức phản kháng như trước nữa.” A Diệt cười đáp, hiện tại trong cùng đại cảnh giới, dù không địch lại hắn đã có đủ sức để tự vệ.
Cầm thanh Phệ Huyết chiến đao lên mà ngắm nhìn, đã qua nửa năm kể từ khi món vũ khí này tấn cấp Địa giai rồi, nhưng mỗi khi cầm tới tay hắn lại không nỡ buông ra. Theo như lời Ma Quân nói thì thanh chiến đao này năm xưa thuộc cấp Địa giai trung phẩm, hắn không biết đến bao giờ mới giúp nó có thể lấy lại cấp bậc năm xưa, nhưng chắc chắn hắn sẽ cố gắng.
Nửa ngày sau, trong lúc đang ngồi bất động, thân thể lưu chuyển thiên địa nguyên khí để khôi phục nguyên lực, thì đột nhiên hắn mở bừng cặp mắt, sắc mặt có chút khó hiểu cùng lo âu. Ma Quân vẫn chưa lâm vào ngủ say, trông thấy biểu cảm của hắn liền lên tiếng hỏi: “Ngươi sao thế?”
“Có một ai đó thực lực cực mạnh, đang công phá pháp trận bảo vệ động phủ của ta tại nội môn!” A Diệt trả lời, vẻ mặt vẫn đang hoài nghi, tựa hồ dạo gần đây hắn không có đắc tội bất kỳ kẻ nào, có tu vi mạnh hơn hắn nhiều đâu mà.
Thu dọn đồ đạc, A Diệt ngựa không dừng vó phi hành trở về nội môn, hiện tại với tu vi trung kỳ Hiển Hóa cảnh, cộng thêm bảo cụ phi hành Huyền giai thượng phẩm, nếu vận toàn lực thì một tuần trà hắn có thể bay được chừng bảy dặm. (630km/h)
Chỉ trong một nén nhang, hắn đã từ vùng trong Quần Thú Vực, về tới nội môn Tọa Sơn tông. Khi bay tới gần ngọn núi của mình, trông thấy thân ảnh của kẻ đã công kích vài cái lên kết giới bảo vệ động phủ, A Diệt bất giác cười khổ, không biết nói sao cho phải.
Hiện tại người đó vẫn còn đang bị vây trong sương mù do pháp trận tạo ra, lúc này y ngồi trên một tảng đá, hai chân đung đưa, miệng nhai kẹo, sắc mặt khá bất mãn, thi thoảng lại vung tay bắn ra một luồng công kích nhẹ lên lớp kết giới.
Thân ảnh A Diệt đáp xuống, nhìn nữ hài đồng xinh xắn ngay trước mặt, ôm quyền lên tiếng chào: “Chào buổi chiều Tọa sư thúc, không biết tại sao người lại tới động phủ của đệ tử vậy?”
Thấy nữ hài bất mãn chỉ tay lên màn kết giới, hắn liền hiểu ý mà phất tay thu hồi uy năng pháp trận, sau đó mời tiểu tổ tông này lêи đỉиɦ núi. Vị Tọa trưởng lão này chắp hai tay sau lưng, bước đi uy nghiêm, quan sát xung quanh đình viện, nhìn ngắm những lớp kết giới chằng chịt trên không, rồi gật gật đầu.
“Tiểu tử ngươi trình độ pháp trận không tệ, nhưng cũng đừng đắc ý, nếu không phải ta sợ mạnh tay sẽ khiến cả tòa trận pháp của ngươi sập đổ, thì đã không bị vây ở bên ngoài như vừa rồi.”
A Diệt vội mỉm cười đáp: “Đệ tử hiểu mà, đa tạ sư thúc đã nương tay.”
Thanh Loan lại nói: “Pháp trận hộ sơn này của ngươi có thủ, có vây khốn, có áp bách, có canh phòng, nhưng lại không có công kích. Không biết là vị nữ tử tốt tính thiện lương nào, có tấm lòng từ bi không muốn gây tổn thương người khác, làm cho ngươi tòa pháp trận này đây!”
“Sư thúc quả là tuệ nhãn như sao.” A Diệt mỉm cười khen ngợi, nhưng trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Bình thường vị trưởng lão này rất tùy ý, hồn nhiên, như một đứa trẻ thực sự, không ngờ lại có con mắt quan sát tinh tường tới vậy, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Pháp trận này chính là bản nâng cấp, được hắn cải thiện từ bộ trận đồ mà năm xưa khi chia tay, Hàn Thanh Bình đã tặng cho hắn. Nàng ta quả thực rất thiện lương, phần lớn pháp trận tạo ra đều không có chức năng công kích, không ngờ vị trưởng lão thiếu nhi này lại nói trúng toàn bộ.
Vào đến sảnh tiếp khách, nàng ta không khách sáo mà nhảy thẳng lên ngồi ở ghế chủ tọa, thân hình nhỏ nhắn còn không làm đầy nổi phân nửa cái ghế, hai chân duỗi xuống nhưng không chạm đất. Giơ tay lên chỉ tới một cái ghế tại dãy phía dưới, sau đó lên tiếng: “Ngươi mau ngồi đi.”
“Ta mới là chủ nhân nơi này đó.” A Diệt nghĩ thầm, nhưng bề ngoài lại tươi cười nghe lời, ngồi xuống ghế khách nhân phía dưới, sau đó nhìn lên nữ hài để xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tọa Thanh Loan ra dáng trưởng bối, ngồi uy nghiêm trên ghế chủ vị, nhìn thẳng về phía A Diệt rồi lên tiếng, nói lên mục đích chính khi tới đây: “Ngươi có muốn làm đệ tử chính thức của ta không?”
“...?” Họ Diệt nhất thời đứng hình, như thể không nghe rõ những gì vừa lọt vào trong lỗ tai. Làm đệ tử của một vị trưởng lão, chuyện tốt như vậy mà có thể rơi xuống đầu hắn, nhưng trong lòng hắn lại khá mâu thuẫn vì trông bề ngoài của vị trưởng lão này, cảm giác không đáng tin cho lắm.
Hắn lấy lại tinh thần, sau đó ôm quyền rồi lên tiếng hỏi: “Đa tạ sư thúc quan tâm, nhưng không biết tại sao người lại muốn sư điệt làm đệ tử chính thức của người vậy ạ?”
Nàng ta tùy ý đáp: “Tất cả các trưởng lão trong tông đều có không ít đệ tử, mỗi lần tập hợp đều đi thành đàn, vậy mà ta chỉ có duy nhất một người. Nên ta quyết định tìm thêm ít nhất một đệ tử nữa, nhưng những tên đệ tử tinh anh có tư chất tốt trong tông mà ta biết mặt, đều ở trên tiền tuyến hết rồi, giờ còn một mình tiểu tử ngươi trong tông thôi.”
“Thì ra ta chỉ là lựa chọn dự phòng.” A Diệt thầm nghĩ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Chuyện một vị trưởng lão thu đồ đệ là việc lớn đến mức nào chứ, bình thường sẽ có vô số người mong cầu, sao vị trưởng lão này thu đồ đệ lại chẳng kiếm được một ai.
“Người nói là muốn tìm kẻ có tư chất tốt làm đồ đệ, mà sư điệt tư chất lại không tốt lắm, sợ rằng không thích hợp đâu ạ.” A Diệt nhã nhặn từ chối, hắn không tin lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy, hơn nữa trông tiểu nữ hài này chẳng ra dáng sư phụ chút nào.
Nàng ta phất phất tay nói: “Tuy không biết nguyên mạch của ngươi thuộc loại nào, nhưng ta thấy tư chất ngươi khá tốt. Từ lần gặp đầu tiên giữa hai ta đến giờ mới chỉ qua mười mấy năm, vậy mà ngươi từ một con bọ đã trở thành một con kiến trung kỳ rồi, như vậy quả thực rất khá!”
“Chưa kể ta cũng đã giúp ngươi rất nhiều, ta từng cảm ứng được ngươi đã một lần sử dụng tấm phù ta đưa cho ngươi, chắc chắn nhờ nó mà ngươi giữ được một mạng, nếu còn từ chối thì ngươi không xong với ta đâu!”
Bị một đứa nhóc trừng mắt đe dọa, A Diệt chẳng biết nói sao cho phải. Trước mặt hắn, vị tiểu tổ tông kia đang cố làm ra vẻ mặt tức giận, nhưng nhìn thế nào cũng trông rất khả ái, khiến người ta chỉ muốn vuốt ve hai má nàng.
Hắn suy tư không biết nếu chịu về dưới trướng nàng ta, tương lai sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào, chắc sẽ không quá thảm đâu.
Đúng lúc này Vân Chi đi tới, trên tay còn bưng một khay đặt bánh và trái cây, khi trông thấy người ngồi trên ghế chủ vị, liền quay sang hỏi A Diệt: “Tiểu muội muội dễ thương đó là ai thế hiền thúc?”