Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Ám đấu giá hội này vẫn đang diễn ra rất sôi nổi, vô số vật phẩm hiếm có hoặc kì lạ đều được đem lên bàn đấu giá, những thứ bên ngoài là cấm vật, tại đây được bày bán công khai. Toàn bộ khách nhân vẫn rất nhiệt tình, tranh nhau nâng giá những món đồ mình muốn, bầu không khí ngày càng sôi trào hơn.

Hội đấu giá gần đi đến kết thúc, A Diệt thu được không ít vật có ích về tay, ví như một bộ trận phương có giá trị nghiên cứu rất cao, các loại linh dược hiếm, nguyên phù cấp Hiển Hóa. Tất nhiên không thể thiếu hai cuốn dược phương cổ, đều để luyện chế ra đan dược giúp tăng tiến tu vi cho cảnh giới Hiển Hóa, chỉ là cần dược liệu phi thường hiếm mà thôi.

“Đảo mắt cái, đã tiêu hao đi gần một ngàn nguyên thạch trung phẩm, sắp trở lại với cái cảnh nghèo nàn như xưa rồi.” A Diệt thở dài, hắn quyết định sẽ không mua thêm bất cứ thứ gì tại đài đấu giá nữa. Ánh mắt căm tức không khỏi nhìn về gian phòng kín tại đối diện, có thể thấp thoáng thấy thân ảnh của một tên nam tử có thân hình cân đối.

 

 

Sau lần được Yên Nhiên trợ giúp, tên kia như có thù với hắn, mỗi lần hắn hứng thú với vật phẩm nào rồi bắt đầu hô giá, thì tên đó cũng hô giá theo nhằm nâng giá vật phẩm kia lên, nhưng hắn không có ý mua mà chỉ muốn A Diệt tốn thêm nguyên thạch mà thôi. Vừa rồi bị họ Diệt lừa một vố, mua một món đồ không thích với giá cao, nên hắn mới chịu im lặng một chút.

Phía dưới, lão già chủ trì đang cầm một mẩu bản đồ đã úa vàng, thao thao bất tuyệt gì đó, nói là tàn phiến của bản đồ dẫn tới nơi có đại kì ngộ kinh thiên, không mua thì uổng phí cả đời. Những khách nhân ở đây không ai là kẻ ngu, chỉ có một vài tiểu gia hỏa Luyện Nguyên cảnh đê giai lộ ra ánh mắt hứng thú, số còn lại đều không chú ý tới.

Giới thiệu một hồi chẳng thấy có tiến triển gì, lão già cũng cảm thấy chướng mắt cái thứ trong tay mình, liền chốt câu cuối: “Mua thứ này về nếu may mắn có thể tìm được đại cơ duyên, còn không cũng chẳng tổn thất là bao, vì giá khởi điểm của nó chỉ là 10 nguyên thạch trung phẩm mà thôi.”

 

 

eyJpdiI6ImZyZUFtVHNmZGRHYkZkU1oyMVFRbGc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3RKS2hockcrZWNhSkJVWWdNNTBXcmh3UDZ3ckI0T3ZzbFJBNmZ3SW9WOXF5bzFhaVhDWnE0SFNDNkE1a3YwcDBVdWlnWTZwbjdFYTd5U0YydEZwcFB1MVp4alRjK0txRVNzMTI5dG5xbkVna09GOGdqZEg3dCtXRDhqR05aYnlJRkxZTktHTE9jRlA5a0d6U2paT2tQY1lwM0dQKzYyN0Q1b0JnNjhwNlNpK05HK0plemFVRWlFbldldFdcL2E4VkNVSGZGeFdNSDFoR3BPck1yY1dPNldkOG50SGdHSE90NEpkcXE4NWdZa2FWTUhpd253b2RyZ0U0b3ZkN2lLYnlqdjlZU09cL1BsMUZDckRPczIzZ0lRS1Q0alB2YlwvVmVQVk5VN0ZLUHpLSjM1WWlYNEtHR1dLVVpiUXoyK20rcGdyUW9Nc210ZEFwb01rWjJYWmwxTU5NbnpOK1Z1c1JnWWdpNnJ1M2IzVXdHanBYSFZ4citscWEycWJCZ05INHdsclZZV0ZtY0dGTklya2xQb1FhWFZGQTlhd05ianRCYUJESDNhZFR2aTVNZXpjbzZGNFhWdHp3aFwvYlJ3cExkVmNQUTlFWUMxWFhJOUl0ZCtlY0UyY2Q2YWNpaFNEWmVxY3pHcjVHNHM0bXZWUnBhQkRvd0NmYzdLQzhKbEJWUm4wTjZDK3Z1QzNQaUx0U3VFcitDWTJzXC9DaG9PbERaUkllKytPWmtDdVdyejFYUEtDTU54TjY5b09ydHo5bFFiaXhwNU5idUwyb1FYa0NzZmE2WUJVRUtSWm5vU2RIdCtQOU5sR0ZqclVGdWV1QjM2S0xDdGhGN1FHZHBUMXRURlR0TzROR1lMTnhSbHc4XC9IajlsaExcLytQS0txY3VIa1dkTDRUNVBKMUhrOXNGa21wbFVxZWhLdWcrQll4eTY4aGpTNFJSRVZHK2Q0UEppRzJ1WDlZUGZSa0VlbERkY2VlNUVcL1VEN3QxTG9Jc3drdENkc2doN2l5YUgxbUZnclJ0d29maXN1TW9DdkJxU1NqNHFzOXdjOHdvNE9oSjUwSDBWRDRzYnFvUXlvVVhXS2N3dDdoRlU0MExcL3A1ZDZSSCtrTUdRY0ptMDd1S3VZdXBOTEpIOFNZZ0NPWTF2NktKT25KcDlWYXRIbEk3bVdvallcL2lTWkI2T0VoUFJDY05DYlp0V1BITGFVTHdOZHE4ZlZYVUxVMEtvM29LU3J6UkpFa24yb1Bmb0pERmRTNkNHZjJnekNRc2RXQm81QVQ2UmZtdjZ2SzRONlR4YTFQTm1DNEpLN3pPRUhcL0xFWHVYUlFrRjJSM2VKSjFuaGFjQk5IcnRTSlhsb3VlV3lBRkxuQXNaSmE3aHVKS3d3R0F0K3ZDK1hOZTdNZTZPUWNRYm9ldVpNNFBoVUlsSTJHYnY0c0NJOUNQSHAwZDFJOER6K0xxUEpyT3lpcm5wNmR2K3JJNEtBK0FcL3lUXC81Y1hlbnoxZ3NDeFZuKzVGbGgrTGxsczU3a3hUbEFiRGdZeWpKT2dcL3dNZlwvbmhiWFZhc1wvbkxzWUpzUk9zSkpZR2gwUFJTWk9RYXlNYzhROXdkTVhHMzV0TXV0MGZOWHE3dG5heXI4aFJTXC93TUVXYzMyZVg0K0Y1WlowRjdwU0RacEpQRWRQQTN1WGhpVXZlOG1cL1wvM1NUMytFUXMzN2VUNGh1c1c1T2xVME5kdVNMT2JsZVE4aFdrQk56b3J3ZnFScFJUNjltRHpMWlg1NTVDQm1Ec1RQNWQzeVlNeHRsVmU3MndDRFVPYVlOdStZTjJ6SUVCTzJIN21nTFZ0ek1kRVFLZHZCa1F5dWNTbVI1S1czbXhtU28rVGpLc2VONE84RGlIZE1HcElRNmxPUUcwVGIzRU4wUzdtajlXbHJwdGlDaVZZUmR2VFpiR3RhUVVqVFI1M2phRzlMSnBzbGxYSWJzVkxINkZSWDBuZVlheEk1SGg4N01QdWEyZlhUenZBQ2tkbzVrZGRjTE9mUm9ObnMyekdXbzU4aVdxMk1OcWc1SURiM2JMeEdGdU1UanlLMmJaSXNYUFZkN3RNb3hsNnhkS2Vid240ZkFoUFgrU1MwZ0tmU2VUT0g5NUtVMzdMZ3BVZitIRkpsVTdnbkpSVllrZVZKYzBPdUNMeVZCNUc1c25zaVVMa1wvZXU4amxYVlBjMVB4XC8wbXRvdkxHZVk5bE5RcDk4Y3I3VU5cL2ZqSWNIQk1ZaDJ0ZXpiMlRTOTJZTEtFSFwvSkFRTCt5d1RPR3dCVWxlbGNoMDQybXJVRitRekw0UXZOb1hxMnV0dWZlenE0alkxTHJybkU1UlwveER6bXJqSVdJTFlyd2tWNlE2SWN6MkU5VVJTY3ZjR2RXbk1aXC8waGg3SDJKb2piVG43SGM2MkNRaWNGYTVmQzUrOXJHZ2w3ZnQ0eWR0bFlcL0tVUzRXRFRxZGtCeEdZRzEyRVJQeFNtN2xuc0V6VWxHc1lGbjR4SmhmV2hFMjFkVE4zQnVmUWN3dU1ObU1yeUhBdmlsZ3ZQNUFVTEw2T1BmNzBCdW42Z1ZKNmtaWlNJR1dtZDQ2V2R4SGlDc1o4aFwvVzNjRjkydkRPQWdKUHlhd2ZXMXR1YU1LbzZtRU15N0N2S0tFd0VhaSt2aG9GWTN2TlF4d0V2VGNRUEhubmt3alI4c3JmZ1V4dWJOXC9qeUJZTGt6bk1vWWVBK1VRYnZQUW82QXZibVhkTEN2ckRBNWJzUkZpdVN1RzFLTDBZMkNuT3NYdXlKRnh0TFRnWUNtMTE5TTBEeHlKTlZ4Sk5SZlRPUnVoSHM4cTR4S0ZhRTN3RXd3aVowSDVqdDg2TGZIZ3c9PSIsIm1hYyI6ImVlMzg2Y2VmZWM4YTZkMTEzN2ZmYjM3NDkzMTBlNjU1YzVjZGFjMDUwZThhZmEyOWU4Y2JhYTMwNTMyZWViMDcifQ==
eyJpdiI6IjZXZG9aVnNSbU9JbCtvUGMxbnpBaFE9PSIsInZhbHVlIjoiVWRZbG40aFFQSWgzQ1ZDTnhZMGZaRFBaRk5wYUNUSXhTMHlYeWhXakxoMHlIVnJpd1V2anBlZjI0VTNMRHJWb29kTXB0UnU4d3Y2STlHS0FLR0ZSb0FKcUVUYmdJTTNENmRWSzNsWThVT2c9IiwibWFjIjoiNDBmZGJlOTE4NzM0YjdkMjk2MGQ5NTg3Nzk1MGQ0N2UxZTYwYzlkMjFiN2YxNDhmYzUwZjU1MGI4OWFlZWU1YyJ9
“Ngươi nói thật?” A Diệt vội ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chằm chằm tấm bản đồ úa vàng phía dưới, nhìn không ra chút bất phàm nào.

“Ta lừa ngươi làm gì? Thứ đó nếu là cường giả thượng vị nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ngay, tại hạ vị chắc cũng chỉ có một vài nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh cao tuổi, mới có thể nhận ra mà thôi. Ngươi phải biết vật có tác dụng với tồn tại thượng vị, dù là tác dụng rất nhỏ thì cũng có cái giá kinh người, nên tấm bản đồ đó giá trị thực sự là vô cùng lớn!”

Tuy chưa tin hoàn toàn những lời Ma Quân vừa nói, nhưng hắn cũng muốn lấy về thử nghiên cứu một phen, dù sao lúc này không kẻ lắm tiền nào có hứng thú với thứ đó, chắc chắn cái giá phải trả sẽ không cao. Khi cuộc đấu giá tấm bản đồ bắt đầu, một hồi lâu sau mới có vài ba tên nâng giá, mỗi lần hô cũng chỉ thêm một nguyên thạch trung phẩm mà thôi.

“Mười lăm nguyên thạch!” A Diệt hô giá, sau đó âm trầm nhìn tới gian phòng đối diện phía xa, nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại tiễn tên họ Hồng thích gây sự với người khác kia đi gặp tổ tiên đâu.

Tên nam tử trong gian phòng đó tay đang ôm một mỹ nữ trong lòng, hắn suy nghĩ thoáng chốc, vì không biết kẻ đáng ghét kia muốn thu lấy miếng rẻ rách này thật, hay là đang định gài mình. Nhưng hắn cảm thấy giá của miếng rẻ rách này còn quá thấp, nên nhất định phải tăng thêm chút, vắt thêm máu của kẻ kia. Gã liền hô: “Hai mươi nguyên thạch.”

Đám khách nhân phía dưới ai nấy đều kinh ngạc khó hiểu, không biết tại sao hai vị tiền bối phía trên lại tranh giành nhau một miếng rẻ rách. A Diệt lúc này đang nắm chặt nắm đấm, ánh mắt âm lãnh, cố gắng hạ hỏa rồi mở miệng định hô giá mới. Đột nhiên một thanh âm tại gian phòng kín khác vang lên:

“Hai vị luôn đối chọi như vậy rất là mất hòa khí đó, để tại hạ thu lấy miếng vải này xem như giúp hai vị hòa giải vậy. Ta ra giá 50 nguyên thạch trung phẩm!”

Mọi người không khỏi một phen ồ lên, không hiểu sao miếng rẻ rách kia lại có giá tới như vậy, ngay cả họ Diệt và tên họ Hồng cũng đang không hiểu tại sao. Lúc này thanh âm Ma Quân vang lên trong đầu hắn: “Đừng tranh nữa, nếu ngươi tiếp tục hô giá sẽ khiến nhiều kẻ cảm thấy nghi ngờ, và đoán được giá trị của tấm bản đồ đó không nhỏ đấy.”

Gật nhẹ đầu, hắn dựa lưng lại trên ghế, đáp lời: “Nếu không đường đường chính chính lấy được, thì khi rời khỏi đây nên lấy theo cách không nên công khai thôi!”

Hắn nhận ra, kẻ vừa hô giá và lúc này đã có được tấm bản đồ tàn phiến kia, chính là tên đã đấu giá được hai thiếu nữ trước đó. Mà giọng nói của gã ta A Diệt khá quen tai, nghĩ một hồi thì hắn nhận ra chính là gã đại hán đã ôm theo một nữ tử đi ngang qua hắn, khi hắn mới vừa tới nơi đây. Khí tức của gã ta họ Diệt đã nhớ rồi, khi rời khỏi đây chắc chắn sẽ tìm ra được.

Hội đấu giá dưới lòng đất này cũng đã đến hồi kết, sau hai món đồ không tệ nữa được đấu giá xong, thì vật phẩm áp chót đã được mang lên cho mọi người chiêm ngưỡng. Một cái gương khá lớn có màu tím xanh, hoa văn điêu khắc trên thân gương rất tinh sảo, cảm ứng qua cũng có thể nhận thấy giao động nguyên khí rất mạnh.

Lần này lão già chủ trì lại không giới thiệu nhiều, chỉ đưa ánh mắt lên những gian khách quý phía trên, rồi cất tiếng nói lớn: “Bảo cụ công kích Tử Quang Kính, cấp bậc Địa giai hạ phẩm!”

Toàn trường sôi trào, rất nhiều người nhìn chiếc gương trên sân khấu như muốn lòi con mắt, có vô số kẻ cả đời chưa thấy bảo cụ cấp bậc này bao giờ, đây là lần đầu tiên họ trông thấy. A Diệt cũng có chút chấn động, hắn từng nhìn thấy bảo cụ Địa giai trong tay các vị trưởng lão trong tông, nhưng giờ trông thấy thêm một lần vẫn không muốn rời mắt.

Cuộc tranh đoạt bắt đầu, giá khởi điểm của món bảo cụ này vô cùng cao, mà những người hô giá chỉ vỏn vẹn vài vị khách quý trong những gian phòng kín mà thôi. A Diệt chỉ ngồi nhấm nhấp nho khô, tùy ý quan sát cuộc tranh giành này, tài sản của hắn hoàn toàn không đủ để tham gia tranh đoạt món bảo cụ đó.

Phí sau hắn, đôi mắt đẹp của Vân Chi đã dán chặt lên cái gương phía dưới sân khấu, bộ dáng thất thần. Trước đây nếu nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh đối với nàng là tồn tại chỉ có trong sách cổ, thì bảo cụ Địa giai chính là trong truyện cổ tích, hoàn toàn giả tưởng, thực sự không thể tồn tại.

Sau một hồi tranh giành, cuối cùng Tử Quang Kính đã rơi vào tay Liễu Yên Nhiên, với cái giá phải trả là 14500 nguyên thạch trung phẩm!

Tới đây, ám đấu giá hội cũng đã chính thức kết thúc, vô số khách nhân lục tục rời đi, có thể đoán được, đêm nay sẽ xảy ra không ít tranh đấu tại nhiều nơi trên mảnh đất này.

A Diệt vẫn ngồi nhâm nhi tách trà trong tay, đợi thị nữ đem vật phẩm hắn đã đấu giá được tới bàn giao. Đống vật phẩm hắn giao cho ám hội này cũng được bán đi với giá không tệ, thu về được chừng 200 nguyên thạch trung phẩm. Nhưng ngược lại, giá tiền hắn phải giao ra cho những vật mà mình đấu giá cũng không hề ít, mất gần một ngàn nguyên thạch.

Giao dịch hoàn tất, hắn cùng Vân Chi bước ra khỏi phòng, theo lối cũ đi tới thông đạo, rời khỏi nơi này. Trùng hợp thay, ngay trước lối vào thông đạo, hắn đã chạm trán gã đại hán cao to, một tay cầm hồ lô rượu vừa đi vừa nốc ừng ực. Tay còn lại cầm một sợi xích lớn, kéo theo hai thiếu nữ thấp thỏm đi ở phía sau.

Ads
';
Advertisement